🌷 24 🌷


Thời thanh xuân của chúng ta giống như một bản hòa tấu với những cung bậc cảm xúc muôn màu, muôn vẻ. Có người coi tình yêu là giai điệu chính, lại có người coi tình bạn hoặc tình thân mới là giai điệu chính trong bản hòa tấu ấy.

Lisa cảm thấy từ trước tới giờ, bản hòa tấu của mình dường như chỉ có tình bạn. Cô vẫn thường hồi tưởng về quãng thời gian trung học có Mina ở bên.

Cô phát hiện, Jungkook rất ít khi tham gia các hoạt động thể thao, không đá bóng, không cầu lông, không bóng rổ... cho dù trước mỗi giờ thể dục, anh luôn xung phong đi lấy dụng cụ với vẻ mặt tươi cười.

Mina nhận xét, Jungkook là một người lười vận động, mà những người như vậy thường có tính hướng nội. Nhưng Lisa lại không cho rằng như thế.

Nếu Jungkook thật sự không thích vận động thì vì sao anh luôn ngồi trên khán đài nhìn mọi người chơi? Cô chỉ để suy nghĩ ấy trong lòng, tuyệt nhiên không phản bác lại Mina.

Sau khi Jungkook quyết định bỏ lớp tự học buổi tối, Lisa mong ngóng nhất là giờ thể dục mỗi tuần. Học sinh đều tranh thủ giờ thể dục để làm bài tập môn khác, riêng Jungkook thì không.

Anh rất nỗ lực, nhưng không tỏ ra quá sốt sắng, khiến người ta có cảm giác thành tích xuất sắc của anh là do sự cố gắng kết hợp với vận may.

Giờ thể dục, anh chỉ trầm mặc ngồi một chỗ, vẻ mặt đăm chiêu. Lisa vẫn luôn băn khoăn tự hỏi, rốt cuộc anh đang suy nghĩ cái gì?

Thực ra khi đó, Jungkook không hề nghĩ gì cả. Hơn nữa, anh cũng không phải một người lười vận động.

Chỉ có điều, mỗi lần đá bóng hoặc chơi bóng rổ, quần áo luôn bị dính bẩn, anh không đành lòng nhìn dáng vẻ cực nhọc của mẹ khi giặt đồ cho mình nên không tham gia vào bất cứ hoạt động thể thao nào.

Thậm chí, ngay cả lúc viết bài, anh cũng hết sức cẩn thận, không để mực dính vào áo.

Ở lớp, mỗi khi có bài tập nào không hiểu, mọi người thường đến hỏi Jungkook. Nhưng chỉ một việc đơn giản như vậy thôi cũng khiến Lisa do dự nhiều lần.

Cô sợ làm phiền anh, sợ anh nhận ra tâm tư của mình. Mỗi khi muốn tới gần anh, cô luôn tìm ra lý do để ép bản thân dừng lại.

Dần dần, cô đau khổ chấp nhận sự thật rằng, mối quan hệ giữa cô và anh sẽ không bao giờ có chuyển biến.

Thế nhưng trong cuộc đời, con người ta nếu không vì bản thân mà điên cuồng một lần, hẳn là sẽ cảm thấy tiếc nuối.

Nỗi phiền muộn mang tên "tốt nghiệp" bắt đầu nhen nhúm từ ca khúc Bạn bè.

Trong khi cả lớp ai nấy đều khóc vì sắp phải xa nhau, Lisa lại phát hiện ra vẻ mặt Jungkook vẫn hờ hững như thường, không để lộ một chút cảm xúc nào.

Kỳ thi đại học kết thúc, tiếp đến là bữa tiệc chia tay.

Đó là lần đầu tiên Lisa lấy hết can đảm đến trước mặt Jungkook, mời anh uống một ly. Đương nhiên, không chỉ mình cô làm thế, các bạn trong lớp đều lần lượt cạn chén với lớp trưởng. Cô không phải người đầu tiên, cũng chẳng phải người sau cùng.

Chỉ có điều, khi đứng trước mặt Jungkook, cô cảm nhận được vẻ kinh ngạc hiện lên trong mắt anh. Biểu hiện đó đã khiến cô tổn thương, như thể anh không hề quen biết cô.

Có lẽ sau này, nếu tình cờ gặp lại nhau ở đâu đó, anh cũng không nhớ nổi cô là bạn cấp ba của mình.

Ý nghĩ ấy khiến lòng cô chua xót.

Hôm đó, mọi người đều mải vui đến quên trời đất, ngay cả Mina cũng không chú ý tới tâm trạng của Lisa.

Ăn uống xong, vài người về trước, số còn lại lục đục kéo nhau đi hát karaoke. Lisa ngồi im một góc nhìn Jungkook lúc này đã say khướt.

Cô không rõ anh uống bao nhiêu rượu, nhưng trông sắc mặt anh thật sự rất kém.

"Ai biết nhà lớp trưởng ở đâu không?"

Trong phòng lúc này chỉ còn lại vài ba bạn học, một người trong số họ hỏi lớn.

Không ai trả lời.

Do dự giây lát, Lisa thốt lên: "Tớ biết."

Cô đi theo anh vô số lần, sao lại không biết cơ chứ? Có điều, con hẻm nhỏ dẫn vào nhà anh rất đáng sợ. Mỗi lần tới đó, cô lại tự hỏi, không biết tâm trạng anh khi đi qua con hẻm này ra sao?

"Thế cậu dẫn đường nhé, bọn mình đưa lớp trưởng về."

Lisa gật đầu.

Nhưng vừa mới đi chưa bao xa, anh bạn kia lại nhận được điện thoại của bạn gái. Cậu ta khó xử nhìn Lisa, cảm thấy giao Jungkook lại cho cô trong tình huống này không hay cho lắm.

"Không sao, cậu đi đi, tớ đưa lớp trưởng về cũng được."

Lisa cười nói.

Anh bạn kia chần chừ một lát, cuối cùng vẫn lựa chọn bạn gái, dặn dò Lisa mấy câu rồi vội vàng ra về.

Giờ phút ấy, Lisa mới thật sự cảm nhận được thế nào là thỏa mãn ước ao. Chỉ có hai người ở cạnh nhau, đây là điều mà cô đã huyễn tưởng hàng ngàn lần.

Sau đó thì sao?

Đối với Lisa mà nói, đó vừa là một sự dũng cảm, vừa là một nỗi sỉ nhục bản thân. Cô không đưa Jungkook về nhà, mà đưa anh vào một nhà nghỉ ngay gần đấy.

Thực ra, cô làm vậy không có bất kỳ mục đích gì, chỉ là thấy anh quá say, đường về nhà còn xa, cô không muốn anh chật vật như vậy dọc đường.

Vào trong phòng, mặt cô nóng ran như bị thiêu đốt. Cô đặt Jungkook nằm xuống giường, dùng khăn ướt lau mặt cho anh.

Lần đầu tiên cô được ngắm nhìn anh ở cự ly gần đến thế. Cô nhìn rất lâu, rất lâu, sau đó khẽ mỉm cười.

Thế nhưng, đến lúc phải ra về, cô đột nhiên ngồi sụp xuống cửa mà bật khóc. Chỉ cần rời khỏi căn phòng này thôi, có lẽ cô sẽ không bao giờ được gặp lại anh nữa.

Lần cuối cùng.

Cô bỗng cảm thấy không cam lòng.

Lý trí một phút bị mê muội níu chân cô ở lại. Cô không muốn cứ như vậy để vuột mất anh. Nếu có thể trao cho anh thứ quý giá nhất của đời người con gái, cô nhất định không hối tiếc.

Ý nghĩ tội lỗi ấy lóe lên trong đầu rồi không chịu tan biến. Trời xui đất khiến, cô cúi xuống hôn lên môi anh. Những giọt nước mắt nóng hổi vẫn tí tách rơi.

Cô không biết sau này mình có hối hận hay không, nhưng giờ phút ấy, cô tuyệt đối không do dự.

...

Kéo theo thân thể đau đớn rã rời bỏ chạy khỏi nhà nghỉ, Lisa không ngừng khóc. Khóc, vì sự sa đọa của bản thân. Khóc, vì ghê tởm chính mình.

Sau ngày hôm ấy, cô không hề gặp lại anh.

...

Tối hôm ấy, bầu không khí giữa hai người rơi vào tình trạng đóng băng. Lisa không biết mình mơ màng chìm vào giấc ngủ từ lúc nào.

Khi cô tỉnh dậy, sắc trời vẫn còn tối nhưng nửa giường bên cạnh đã trống trơn. Cô khẽ chạm tay vào, ngay cả một chút hơi ấm cũng không cảm nhận được. Hẳn là anh đã rời giường rất lâu, anh về rồi ư?

Lisa trở dậy, xỏ dép định đi ra ngoài. Nhưng vừa mở cửa phòng ngủ, cô liền bắt gặp Jungkook. Mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũi cô. Anh đi ra ngoài hút thuốc ư?

Quả nhiên, vấn đề kia rất nan giải. Cô không thể đoán ra được chân tướng.

"Muốn đi đâu sao?" Jungkook khẽ hỏi.

Cô lắc đầu: "Không". Chỉ là muốn xem có phải anh đã đi rồi hay không thôi.

Jungkook chỉ "ừm" một tiếng rồi vào phòng, tựa hồ muốn ngủ tiếp. Cũng phải, anh cả ngày bận rộn nhiều việc như vậy, dù không thể hiện ra bên ngoài nhưng chắc chắn thời gian đối với anh mà nói rất quý giá, phải tranh thủ nghỉ ngơi mọi lúc có thể.

"Jungkook!" Cô bỗng gọi.

"Sao?"

"Anh có thích trẻ con không?"

Đợi hồi lâu vẫn không thấy anh lên tiếng, Lisa cắn chặt môi, vấn đề này khó trả lời đến vậy ư? Anh có thích trẻ con không? Thích con trai hay con gái.

"Anh chỉ thích con của mình!"

Rốt cuộc cũng có đáp án. Thế nhưng, cô hoàn toàn không hiểu anh nói vậy là có ý gì?

Jungkook ngồi xuống giường, nhìn về phía cô: "Không buồn ngủ sao?". Nói lảm nhảm nhiều như vậy.

Thấy anh có vẻ bất mãn, Lisa bấy giờ mới chậm chạp đi vào. Khi vừa đến mép giường, cô bất ngờ bị anh tóm lấy, ôm vào lòng.

Hành động quá đột ngột của Jungkook khiến cô vừa kinh ngạc, vừa sợ hãi. Cô không biết lúc này anh đang vui, hay còn tức giận?

Jungkook cúi xuống, thở mạnh vào gáy cô, sau đó khẽ cắn vành tai cô.

"Hình như hôm nay, em liên tục hỏi anh chuyện về trẻ con?"

Vừa nói, anh vừa đặt tay lên bụng cô.

Lisa biết anh đang nghĩ gì, vội vàng giải thích: "Không có."

Cô không hề mang thai.

Lại một màn ân ái. Kỳ lạ là sau đó, cả hai người đều không cảm thấy buồn ngủ, nhưng lại có hứng thú tán gẫu. Mối quan tâm gần đây của Lisa cơ hồ luôn xoay quanh nhóc Jihoon.

"Anh để con ở nhà một mình suốt như vậy có được không?" Cô khẽ hỏi.

Tuy mới chỉ gặp một lần nhưng cô có ấn tượng rất sâu sắc về thằng bé, một đứa trẻ thông minh, láu lỉnh, khiến người ta vừa nhìn đã yêu.

"Vì thế anh mới cần về nhà sớm."

Hóa ra đây là lý do mỗi sáng anh đều rời đi sớm như vậy? Không phải vội đến công ty, mà là muốn kịp về nhà ăn sáng với con trai.

"Con là do anh một tay nuôi nấng?"

"Ừ."

Rất nhiều người đàn ông ngay cả việc mặc quần áo cho con cũng không làm nổi, còn anh lại một mình cáng đáng mọi thứ. Thật khó để mường tượng hết những nỗi cực nhọc anh đã phải trải qua.

Lisa nghĩ, một người luôn cao ngạo như anh lại sẵn sàng tự tay chăm sóc con trai, có lẽ là vì anh không tin tưởng bất cứ ai để giao trọng trách ấy.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip