⭐ 25 ⭐


Jungkook trong quá khứ là một học sinh xuất sắc, còn Jungkook của ngày hôm nay là gương mặt đại diện cho Hoàng Thành.

Người ta nói anh là kẻ tàn nhẫn, độc ác, nhưng không một ai quan tâm đến việc trước đây anh là người thế nào.

"Chăm sóc trẻ con... có cảm giác thế nào?"

"Em chăm sóc em trai có cảm giác thế nào?" Jungkook hỏi ngược lại cô.

Trước đây, anh từng sai người nghe ngóng tin tức về cô. Khi biết sự cố của gia đình cô, biết chuyện bố mẹ cô qua đời, anh ngồi trong phòng làm việc thất thần rất lâu.

Anh hoàn toàn không ngờ cô lại rơi vào cảnh ngộ như vậy. Rõ ràng rất hận cô, nhưng anh lại không hề có cảm giác sảng khoái như trả được thù.

Nếu có thể, anh hy vọng cô vẫn là cô gái sống trong gia đình giàu sang, được bố mẹ cưng chiều, không phải nếm trải mùi vị đau khổ của cuộc đời.

Lúc đó, anh đã tự nhủ với chính mình, nhất định không được chủ động đi tìm cô. Giả dụ có một ngày, hai người ngẫu nhiên gặp lại nhau thì đó chính là sự an bài của số phận, là ông trời không muốn anh buông tha cô.

Rốt cuộc ngày đó cũng đến.

Khi được Yoongi sai đi điều tra tung tích của Jisoo, anh đã gặp lại Lisa. Anh không biết chính xác cảm giác lúc đó của mình là gì, liệu có giống với cảm giác của Yoongi khi nghe tin Jisoo xuất hiện, ngoài mặt cố làm ra vẻ dửng dưng nhưng thực chất đang phải cố gắng đè nén nỗi kích động trong lòng?

Bấy giờ anh nghĩ, cần phải nhắc nhở cô về sự tồn tại của mình, vì thế anh đứng dưới đại sảnh bệnh viện chờ cô.

Cô nhất định không biết được rằng, một câu "Cô Manoban, đã lâu không gặp" đã được anh nén trong lòng từ rất lâu rồi, lâu đến nỗi anh cứ ngỡ cả đời này sẽ chẳng thể nào nói ra được. Nhưng cô đã xuất hiện. Vì vậy, anh nhất định phải ra tay.

Cảm giác khi chăm sóc em trai ư? Lisa nghĩ, đó chính là hy vọng em trai luôn vui vẻ, lo lắng nó bị ảnh hưởng bởi biến cố gia đình, sợ bản thân không làm trọn bổn phận của một người chị, ...

Vô vàn nỗi sợ hãi, nỗi lo âu bủa vây lấy cô, cô chỉ còn biết cố gắng hết sức để em trai có được một cuộc sống thật tốt.

Nhưng khi ấy, Haruto cũng đã hơn mười tuổi, phần nào biết tự lo lấy cho bản thân. Còn Jihoon, từ lúc sinh ra đến giờ, thằng bé chỉ có thể dựa dẫm hoàn toàn vào Jungkook. Chăm sóc trẻ con đâu phải chuyện dễ dàng?

"Rất vất vả. Nhưng cảm giác được làm chỗ dựa cho ai đó không đến nỗi tệ!"

Quả thực là như vậy. Nếu chỉ có một mình, hẳn là cô sẽ đêm ngày đắm chìm trong nỗi đau mất đi bố mẹ. Nhưng vì có thêm em trai nên cô không thể ích kỷ như vậy, không thể bỏ mặc sự sống chết của nó.

"Anh cũng vậy." Jungkook đáp qua loa, sau đó anh nhắm mắt, có vẻ muốn ngủ thêm một lát.

Không bao lâu sau, Jisoo sinh hạ một cô công chúa. Jungkook dẫn con trai tới nhà Yoongi thăm hai mẹ con họ.

Nhóc Jihoon nhìn chằm chằm đứa bé hồi lâu, sau đó giật giật tay áo bố, khẽ hỏi: "Bố, lúc con mới sinh ra trông cũng thế này ạ?". Nhỏ quá đi mất! Nhỏ đến nỗi cậu bé không dám chạm vào.

"Ừ! Cũng bé tí như thế đấy!" Jungkook cười đáp.

"Bố thật vĩ đại! Có thể nuôi con lớn thế này!" Bạn nhỏ Jihoon nhất thời xúc động.

Hai bố con đang nói chuyện thì đứa trẻ đột nhiên mở mắt, sau đó khóc òa lên. Tuy rằng tiếng khóc không lớn nhưng vẫn khiến người nghe cảm thấy bứt rứt khó chịu.

Yoongi đang tiếp chuyện với khách khứa bên ngoài, nghe thấy con khóc, lập tức chạy vào. Anh ta chần chừ một lát mới bế đứa trẻ lên, động tác cực kỳ gượng gạo.

Lần đầu tiên thấy Yoongi có biểu hiện lúng túng như vậy, Jungkook bèn đi tới, vỗ vai anh ta, ý bảo để đứa trẻ cho anh bế. Yoongi quả thực không dám có bất cứ hành động gì, sợ mình làm sai, vì thế anh ta đành cẩn thận giao con gái cho Jungkook.

Jungkook ôm lấy đứa bé, khẽ dỗ dành, một lát sau thì tiếng khóc ngừng hẳn. Đứa bé nhắm mắt lại, ngoan ngoãn ngủ tiếp. Anh đặt nó xuống giường rồi dẫn Jihoon rời khỏi phòng.

Nhưng nhóc Jihoon lần đầu tiên trông thấy trẻ sơ sinh, cảm thấy vô cùng kỳ diệu, bèn nói với bố: "Con muốn ở lại xem em gái!"

Jungkook gật đầu, Jihoon thích thú quay trở lại phòng.

Yoongi lúc này cũng đi ra: "Cậu vẫn còn dây dưa với người phụ nữ đó?"

"Ừm."

"Định làm thế nào, cậu nên suy nghĩ cho kỹ. Cứ trông Hoseok mà làm gương, đừng coi thường phụ nữ. Phụ nữ giống như một chiếc lò xo, khi bị chèn ép quá mức sẽ dẫn đến hai khả năng. Một là hỏng; hai là bật lại, quẳng mọi thứ nó nhận được vào mặt kẻ đã chèn ép nó. Mà cả hai kết quả đều không phải thứ mà đàn ông chúng ta muốn thấy."

"Chuyện của em với các anh khác nhau." Jungkook tựa hồ không muốn nhắc tới vấn đề này.

Yoongi cười, không nói gì thêm nữa mà đi ra ngoài.

Có lẽ lúc này anh ta muốn ở bên cạnh vợ?

Vợ, con, đó mới là gia đình.

Jungkook nhếch khóe miệng, nở một nụ cười khiên cưỡng.

Anh nói mình khác với Yoongi, khác với Hoseok, nhưng khác ở điểm nào đây? Chẳng phải chính anh cũng từng có ý nghĩ muốn trả thù cô hay sao?

Cô làm đảo lộn cuộc sống của anh, khiến anh phải hứng chịu mọi nỗi đau khổ, nhưng cô lại hoàn toàn không biết những việc mình gây ra. Chính vì không biết, nên trở thành vô can!

Mỗi khi ngồi trong căn nhà ẩm mốc, ôm đứa con đang không ngừng khóc, anh thật sự hận cô, hận đến nỗi ruột gan đau thắt lại.

Anh tự nhủ, nhất định sẽ trả cho người phụ nữ ấy toàn bộ nỗi đau mà Jeonh phải gánh chịu. Nhưng cuối cùng thì sao? Người chịu thiệt thòi lại là đứa trẻ.

Nhóc Jihoon đi ra ngoài, trông thấy Jungkook đứng thất thần, cả người toát lên vẻ lạnh lùng xa cách. Cậu bé sợ hãi hồi lâu mới dám lên tiếng: "Bố"

Jungkook định thần lại: "Gì thế?"

Jihoon lắc đầu: "Vừa nãy vẻ mặt bố rất đáng sợ."

Jungkook mỉm cười, vẫy tay gọi con trai đến.

Cậu bé nắm lấy tay bố, vui vẻ nói: "Em gái rất đáng yêu!"

"Ừ."

"Bố ơi, con cũng muốn có một em gái..."

"Vì sao?"

"Con lớn thế này rồi, nhất định có thể bảo vệ được em gái, nhất định sẽ đối xử thật tốt với em."

Lisa không ngờ sẽ được gặp lại đứa trẻ kia nhanh như vậy.

Đi chợ về đến nhà, trông thấy thằng bé đứng chờ ngoài cửa, cô kinh ngạc đến suýt làm rơi túi đồ.

Cô chậm rãi tiến lại gần, vừa muốn nói gì đó, lại vừa muốn chạm vào thằng bé, nhưng rốt cuộc cái gì cũng không làm được.

Jihoon hết nhìn Lisa rồi lại nhìn túi thức ăn: "Cô ơi, cháu đói."

Cậu đã đợi ở đây rất lâu rồi. Giờ đang là kỳ nghỉ đông, bố đi công tác, chú Bảy có lẽ đã thật sự bị đẩy ra sa mạc, cậu bé ở nhà một mình buồn chán, bèn xin tài xế đưa mình đến đây.

Đương nhiên, tài xế không dễ dàng chấp nhận yêu cầu của Jihoon, thế nên, cu cậu khóc nức nở: "Cháu muốn đi tìm mẹ! Cháu không muốn làm đứa trẻ không có mẹ."

Cuối cùng, tài xế phải đầu hàng trước sự nài nỉ của Jihoon, với điều kiện cậu không được chạy lung tung và chỉ ở một lát rồi về.

Lisa cảm thấy trái tim đã không nghe lời mình nữa rồi, đập nhanh đến mức cô phát hoảng. Cô cố gắng trấn tĩnh bản thân, hỏi thằng bé: "Cháu... sao cháu lại ở đây?"

"Bố cháu đi công tác rồi, một mình ở nhà rất chán." Jihoon phụng phịu đáp. "Cháu tên là Jeon Jihoon."

Đôi mắt thằng bé long lanh nước, đáng yêu và trong sáng không gì sánh nổi.

Lisa rốt cuộc cũng có can đảm đưa tay lên chạm vào mặt thằng bé.

Jihoon không tránh. Cậu luôn cảm thấy cái cách Lisa nhìn mình có gì đó rất đặc biệt, hệt như nhìn một món châu báu quý giá.

Vì thế, cảm tình của cậu với cô Manoban càng tăng thêm. Chỉ có điều, cô Manoban có thể là mẹ ruột của cậu hay không?

Jihoon nhìn Lisa, nở nụ cười ngọt ngào: "Cô cho cháu ở lại ăn cơm với cô nhé?"

"Đương nhiên là được." Lisa gật đầu, mở cửa cho thằng bé vào nhà.

Jihoon quan sát căn phòng một lượt, trong lòng thầm đưa ra kết luận: nơi này không thể đem so sánh với nhà mình.

Lisa vẫn chưa hết lúng túng, cô thật sự không biết nên giao tiếp thế nào với thằng bé, chỉ sợ mình làm gì khiến nó cảm thấy không thoải mái.

"Khát nước không? Cô lấy nước cho cháu nhé?"

Jihoon tươi cười lắc đầu.

Lisa lấy vài món đồ chơi cũ của Haruto ra cho thằng bé chơi. Nhưng khi nhìn chúng, một cảm giác tự ti mãnh liệt bủa vây lấy cô. Thằng bé liệu có thích những thứ này?

Jungkook chắc chắn đã mua rất nhiều đồ chơi tốt hơn, đẹp hơn cho con trai. Cô mang những món đồ này ra, chẳng khác nào khoác bộ quần áo cũ kỹ đến tham dự một tiệc rượu sang trọng, bất an, mặc cảm. Cô quên mất rằng, hiện tại mình chỉ đang đối diện với một đứa trẻ sáu tuổi.

"Cô Manoban..." Jihoon ở ngoài phòng khách bỗng cất tiếng gọi.

Lisa cầm vội mấy món đồ đi ra, đặt xuống trước mặt thằng bé: "Cháu ngồi đây chơi nhé, cô đi nấu cơm, một lát là xong thôi."

"Cảm ơn cô Manoban." Jihoon gật đầu, sau đó ngồi xuống nghịch những món đồ chơi kia.

Cậu bé không quá thích mấy thứ này, bất kể là ô tô hay súng. Nhưng ai cho, cậu cũng sẽ vui vẻ nhận lấy, thi thoảng buồn chán có thể đem ra chơi.

Jihoon ngoan ngoãn ngồi chơi một lát rồi đi khắp nhà nhìn ngó. Mặc dù căn hộ không quá tiện nghi nhưng rất gọn gàng, sạch sẽ. Cuối cùng, cậu chạy vào bếp: "Cô Manoban."

"Đói lắm phải không? Cô sắp xong rồi."

Jihoon lắc đầu: "Bố cháu có bao giờ ăn cơm ở đây không ạ?"

Lisa kinh ngạc quay lại nhìn thằng bé. Sau đó cô nghĩ, mình đã quá nhạy cảm rồi. Hẳn là do thói quen?

Mỗi khi Jungkook mở miệng nói gì, cô đều cố gắng phân tích, ngẫm nghĩ xem rốt cuộc trong lời nói của anh còn hàm chứa ý gì khác hay không.

Jihoon chỉ là một đứa trẻ mà thôi, câu hỏi của nó có thể ẩn giấu thâm ý gì cơ chứ?

"Có một lần." Cô đáp.

Jihoon gật đầu: "Cô Manoban nấu cơm chắc chắn rất ngon."

Lisa mỉm cười: "Chắc cũng không đến nỗi khó ăn!"

Thấy cô đã làm xong, Jihoon nhanh nhẹn chạy ra phòng khách, ngoan ngoãn ngồi vào bàn. Hai chân cậu bé không ngừng đung đưa.

Lisa bưng thức ăn đến, Jihoon liền chủ động kê tấm lót cách nhiệt xuống bàn. Cô tươi cười, cảm thấy hài lòng với hành động của thằng bé.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip