🌜 26 🌛


Jihoon tuy rằng đói bụng nhưng vẫn ăn một cách từ tốn. Lisa nghĩ, Jungkook thật sự biết cách dạy con, đứa trẻ này đúng là rất ngoan.

"Cô Manoban, sao cô không ăn?" Jihoon chợt hỏi.

Lisa cười cười, bấy giờ mới cầm đũa lên ăn.

"Cô làm thức ăn rất ngon!", cậu bé thích thú nói. "Cô ở đây một mình ạ?"

"Không, còn có em trai cô nữa."

"Em trai?", Jihoon mở to hai mắt, "Là em ruột ạ?"

"Đúng rồi!"

"Chính là cùng một bố một mẹ sinh ra phải không ạ?"

Lisa bật cười vì cách giải thích của thằng bé: "Đúng vậy, chính là cùng bố mẹ sinh ra."

Jihoon bỗng nhớ lại lần đầu tiên được Yugyeom đưa đến đây, trông thấy một người đàn ông đi cạnh Lisa, biểu hiện vô cùng thân mật. Người đó chính là em trai của cô sao? Hôm đó, chú Bảy tức giận thật là không đáng!

"Cô là bạn học của bố cháu, chắc chắn quan hệ giữa cô và bố cháu rất tốt phải không?" Jihoon lại hỏi.

"Ừm...", Lisa nhíu mày. Tốt sao? Mặc dù học cùng lớp nhưng hai người chẳng nói chuyện với nhau được mấy câu. "Cũng bình thường."

"Thế cô có biết bố cháu từng thích ai không?"

Lisa kinh ngạc nhìn cậu bé.

Jihoon cũng nhận thấy câu hỏi của mình có chút kỳ lạ, bèn giải thích: "Cô Manoban, cháu muốn biết mẹ cháu là ai. Chú Bảy từng giúp cháu tìm nhưng không có kết quả. Cô là bạn học của bố cháu, chắc sẽ biết."

Jihoon vừa nói, trong lòng vừa mong Lisa sẽ đứng bật dậy mà nói: "Mẹ chính là mẹ con."

Đáng tiếc, chuyện đó không xảy ra, Lisa chỉ lắc đầu: "Cô không biết."

Jihoon thất vọng thấy rõ, nước mắt thoáng cái trào ra, giọng nói tủi hờn: "Cháu muốn tìm mẹ, muốn hỏi mẹ vì sao không cần cháu? Bao nhiêu năm qua cũng không đến thăm cháu. Có phải vì cháu không ngoan nên mẹ mới bỏ rơi cháu hay không?"

Nhìn thằng bé khóc, Lisa cảm thấy ngực mình đau nhói. Cô vội vàng lau nước mắt cho thằng bé:

"Không phải! Jihoon rất ngoan, rất nghe lời, chắc chắn mẹ cháu có nỗi khổ tâm nên mới không thể đến gặp cháu."

"Sao cô biết?" Jihoon nén khóc, "Nếu là cô, cô có bỏ mặc con mình không?".

Câu hỏi của thằng bé khiến sắc mặt Lisa trắng bệch. Nếu có con, cô sẽ bỏ mặc con mình ư? Không. Cô nhất định sẽ nuôi dưỡng nó lớn khôn, cho dù phải chịu bao nhiêu vất vả, khổ cực. Không chỉ bởi cô yêu con mình, mà còn vì đó là con của cô và người ấy.

Thấy Lisa toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt, Jihoon lo lắng hỏi: "Cô ơi, cô làm sao vậy?"

Lisa lắc đầu, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Cô không sao."

Jihoon cảm thấy biểu hiện của cô Manoban rất kỳ lạ.

"Cô từng có con rồi ư?"

Cậu bé nóng lòng mong đợi câu trả lời từ Lisa nhưng chỉ thấy cô cắn chặt môi, đến nỗi môi cô rỉ máu.

Jihoon nín khóc, vội vàng đưa khăn giấy tới trước mặt Lisa. Cô không cầm, cậu bé bèn nhảy xuống ghế, đi qua bên kia lau vết máu giúp cô. Sau đó, một giọt nước mắt rơi xuống tay cậu.

"Cô Manoban...", Jihoon sợ hãi, "Có phải cháu nói gì sai rồi không?"

"Không phải, cô vừa nghĩ đến một chuyện buồn. Không phải tại cháu." Lisa lau nước mắt, rồi nhẹ nhàng vuốt má cậu bé.

"Trên đời này, bố mẹ nào cũng yêu thương con cái. Jihoon lại ngoan ngoãn như vậy, chắc chắn mẹ cháu cũng rất yêu cháu. Có thể vì một nguyên nhân nào đó nên mẹ mới phải rời xa cháu."

Jihoon gật đầu: "Vâng, cháu không buồn nữa. Cô cũng đừng đau lòng!"

Đau lòng? Thằng bé có thể nhìn ra tâm trạng của cô ư?

Lisa không kìm nén được, bèn ôm Jihoon vào lòng, ôm rất chặt.

Con của cô, nếu nó còn sống, có phải cũng ngoan như thế này không? Cũng đáng yêu như thế này không?

Jihoon yên lặng để Lisa ôm mình. Cậu bé cảm thấy rất thích cái ôm của cô, thật sự rất thích.

...

Ăn cơm xong, Jihoon hí hửng đòi mang bát đĩa đi rửa nhưng bị Lisa ngăn lại. Cô dọn dẹp một hồi, sau đó dẫn thằng bé xuống dưới cổng để về nhà.

Hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau, trong lòng Lisa xuất hiện một thứ cảm giác thỏa mãn.

"Bố cháu bận lắm phải không?"

Jihoon gật đầu: "Vâng, rất hay đi công tác."

"Vậy cháu phải nghe lời bố, bố rất vất vả."

"Cháu biết ạ. Chú Bảy nói, bố làm việc cực nhọc như vậy là để kiếm tiền nuôi cháu."

"Ngoan quá!"

Đến cạnh xe, Lisa mới buông tay Jihoon. Thằng bé đang mở cửa, bỗng quay lại nhìn cô: "Cô Manoban, cháu có thể thường xuyên tới nhà cô chơi được không? Lúc bố cháu đi vắng ấy."

"Đương nhiên là được." Lisa cười đáp.

Jihoon thích chí cười, sau đó mới chịu lên xe.

Lisa đứng nhìn theo chiếc xe cho đến khi nói khuất hẳn. Nơi nào đó trong trái tim cô, không ngừng đau nhói.

Về nhà, Jihoon không ngừng băn khoăn tự hỏi, cô Manoban rốt cuộc có phải mẹ mình hay không? Cô nói, cô sẽ không bỏ mặc con mình, như vậy thì không thể có khả năng đó được. Cậu bé vừa hy vọng, vừa phản bác suy nghĩ của mình.

Hôm sau, khi nhóc Jihoon vẫn đang do dự xem có nên đến nhà Lisa nữa hay không thì Jungkook trở về.

Ở trong phòng nghe thấy tiếng động cơ xe quen thuộc, cậu bé bèn chạy xuống tầng trệt đón bố. Jungkook vừa ra khỏi xe, cậu liền lao tới: "Bố, con rất nhớ bố."

Jungkook ôm lấy con trai, khẽ tựa cằm lên đầu thằng bé. Anh lúc nào cũng bận rộn, thường xuyên phải công tác xa nhà, thời gian ở bên Jihoon thật sự rất ít. Dù thằng bé không bao giờ oán giận, nhưng anh vẫn cảm thấy có lỗi với con.

Nhận ra thái độ khác lạ của Jungkook, Jihoon ngước lên: "Bố."

"Sao?"

Cậu bé lắc đầu. Cậu chỉ muốn gọi thế thôi.

Jihoon lại dụi đầu vào ngực bố. Cậu bé chợt nhớ đến lời bố nói trước đây, vì có cậu mà bố trở nên kiên cường hơn. Khi đó cậu bé nghĩ, mình thật lợi hại vì có thể giúp được bố. Nhưng hiện giờ, cậu đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

Khi một bạn học trong lớp bị ngã, đầu gối chảy rất nhiều máu, thầy cô và bố mẹ bạn ấy đều nói: phải kiên cường lên! Như vậy có nghĩa là, những người bị thương mới cần kiên cường?

"Bố, sau này bố đừng làm việc quá mệt nữa!"

Nghe con trai nói vậy, Jungkook khẽ mỉm cười. Jihoon của anh đã lớn thật rồi, biết lo lắng cho bố rồi.

Anh bế con trai lên gác, bật nước nóng chuẩn bị tắm cho thằng bé. Thi thoảng khi rảnh rỗi, anh lại tắm cho Jihoon, thằng bé cũng rất thích như vậy.

Đợi hơi nóng bốc lên nghi ngút, Jungkook mới để Jihoon cởi quần áo, ngồi vào bồn tắm. Anh bôi dầu gội đầu lên tóc thằng bé, khẽ xoa một lát thì xuất hiện bọt trắng xóa. Jihoon nghịch ngợm dùng tay quệt bọt xà phòng vào mặt anh.

Jungkook nhíu mày nhìn con trai. Nhóc Jihoon dường như trở nên hoạt bát hơn nhiều, cũng không phải, có lẽ là tâm trạng tốt hơn thôi.

"Bạn con nói, bố bạn ấy chưa bao giờ tắm cho bạn ấy." Jihoon cúi đầu, quệt bọt xà phòng vào người mình.

"Vậy à."

"Toàn mẹ bạn ấy tắm cho." Cậu bé ngước lên nhìn Jungkook: "Bố, bố thích cô Manoban phải không?"

Jungkook dừng tay, sắc mặt đanh lại: "Ai dạy con nói những điều này?"

"Tự con muốn hỏi. Chú Bảy nói bố và cô Manoban ở cùng nhau, ở cùng không phải là thích ư?" Cậu bé híp mắt cười, lí nhí nói tiếp: "Con biết là bố thích cô Manoban."

Jungkook nheo mắt nhìn con trai, rõ ràng hôm nay thằng bé rất lạ.

"Vì sao hỏi thế?"

"Bố ăn cơm cô Manoban nấu rồi phải không?"

Jihoon làm bộ "biết tuốt", nói: "Cô Kim từng làm cơm cho bố nhưng bố không ăn. Bố cũng không ở cùng cô Kim. Như vậy chứng tỏ bố không thích cô Kim. Nhưng bố lại ăn cơm cô Manoban làm, ở cùng cô Manoban, vì bố thích cô ấy."

"Ở lớp, thầy cô dạy con lập luận như thế hả?"

Nghe ra sự tức giận trong giọng nói của bố, nhóc Jihoon mím chặt môi, không dám lên tiếng.

Jungkook đứng dậy rửa tay: "Tự tắm nốt đi, nhanh không cảm lạnh."

Jihoon ấm ức nhìn bố đi ra ngoài. Mỗi lần nhắc đến cô Manoban, bố đều tỏ ra không vui. Vì sao chứ?

Jungkook trực tiếp đi gặp tài xế. Đương nhiên, tài xế phải thành thực kể lại chuyện Jihoon đòi đến nhà Lisa, không dám giấu giếm nửa lời.

Jungkook nghe xong, sắc mặt sa sầm lại. Anh không nói gì, tài xế cũng không dám rời đi, bầu không khí có phần căng thẳng.

"Manoban tiểu thư...", tài xế ngập ngừng nói, "Cậu Jihoon hình như rất thích Manoban tiểu thư, có lẽ cô ấy đối xử với cậu chủ rất tốt." Sợ Jungkook lo lắng Jihoon bị bắt nạt, tài xế bèn đánh bạo nói một câu.

"Tôi dễ tính quá khiến anh cảm thấy mệnh lệnh của tôi có thể tùy ý làm trái phải không?"

Jungkook nói bằng giọng điệu bình thường nhưng lại khiến cho tài xế đổ mồ hôi lạnh. Quả thực anh từng giao phó không được để Jihoon rời khỏi nhà, trừ trường hợp đặc biệt.

Nhóc Jihoon tắm rửa xong, ra ngoài thì bắt gặp cảnh tượng kia, bèn cất tiếng gọi lớn: "Bố ơi, con không tìm được máy sấy tóc, bố tìm cho con với".

Jungkook bỏ lại cho tài xế một cái nhìn đầy ẩn ý, sau đó quay vào nhà.

Jihoon ngồi yên trên ghế, để bố sấy tóc cho.

"Bố, vừa nãy bố tức giận phải không?"

Jungkook dừng tay: "Không."

Jihoon chăm chú nhìn bố: "Người lớn không được nói dối, bố phải làm gương cho con chứ?"

Jungkook khẽ nhéo má con trai. Thằng quỷ này càng lúc càng to gan, không biết sợ anh nữa rồi.

Jihoon xị mặt: "Rõ ràng bố tức giận, bố thừa nhận đi, con không cười đâu!"

Jungkook lắc đầu, thật hết cách với đứa trẻ này.

"Vì sao bố tức giận?" Jihoon vẫn chưa chịu thôi. "Vì sao mỗi lần nhắc đến cô Manoban, bố đều tức giận?"

Lúc này sắc mặt của Jungkook đã không còn là bất đắc dĩ nữa, mà thật sự bất mãn với biểu hiện của con trai hôm nay. Hai hàng lông mày nhíu lại, anh nhìn chằm chằm Jihoon khiến cậu bé lạnh sống lưng.

"Đã làm hết bài tập của kỳ nghỉ chưa? Mau đi làm đi."

Jihoon quật cường không sợ chết: "Cô Manoban có phải mẹ con không?"

"Đi làm bài tập!"

"Bố nói dối cô Manoban là con sáu tuổi. Từ trước đến giờ bố chưa nói dối ai như thế, chỉ duy nhất cô Manoban. Mỗi lần con nhắc tới cô ấy, bố lại tức giận. Cô ấy có phải mẹ con không?"

Jungkook trừng mắt giận dữ: "Jihoon! Con đừng suy đoán lung tung nữa."

"Vừa nghe con hỏi chuyện ăn cơm nhà cô Manoban, bố liền đi tìm chú lái xe. Bố không muốn cho con gặp cô Manoban! Có phải trước đây cô ấy bỏ bố đi, vì thế..."

Jungkook nắm lấy đôi vai nhỏ bé của con trai, sắc mặt đanh lại nhưng vẫn cố kiềm chế cơn giận: "Jihoon, không phải như vậy. Con đừng nói bừa, chuyện của người lớn rất phức tạp."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip