💛 36 💛
Nhóc Jihoon nằm bò lên bàn, không biết đang mải mê nghĩ cái gì. Nghe được tiếng gõ cửa, cậu bé lập tức quay đầu lại.
Thấy Jungkook đi vào, Jihoon tiu nghỉu hỏi: "Bố, có phải mẹ sẽ không về đây nữa không?"
Jungkook nhíu mày, không đành lòng nhìn con trai trong bộ dạng như vậy.
"Sẽ về."
"Vậy vì sao đến giờ mẹ vẫn chưa về?"
Jungkook không trả lời, mà cầm di động đi về phía ban công. Người phụ nữ này thật đáng hận, anh không chủ động gọi điện cho cô thì cô cũng bặt vô âm tín luôn.
Nhưng vừa ra đến bên ngoài, anh liền trong thấy bóng dáng quen thuộc kia đang tiến về phía nhà mình. Anh ngoảnh lại, nói với Jihoon: "Mẹ con tới rồi."
Jihoon reo lên một tiếng và lập tức chạy ra ban công, vẫy vẫy tay: "Mẹ ơi! Con ở đây."
Lisa ngước lên nhìn, bỗng cảm thấy lòng ấm áp.
Mina nói rất đúng, cô không nên suy nghĩ quá nhiều, càng không cần bận tâm tới người khác nói gì. Jungkook để cô ở bên con trai, như vậy đã chứng minh rõ thái độ của anh rồi.
"Mẹ! Mẹ!"
Lisa bước vào cửa cũng vừa lúc Jihoon từ tầng trên chạy xuống. Cậu bé cười híp cả mắt, liên mồm gọi "mẹ", như muốn thỏa mãn nỗi khát khao của mình.
Lisa cúi người, nhẹ nhàng vuốt má con trai. Jihoon liếc nhìn túi đồ trong tay cô với vẻ tò mò.
"Đây là quà cậu gửi tặng con đấy!" Lisa dịu dàng nói.
Jihoon ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Cậu? Chính là em trai của mẹ phải không? Đồ cậu mua, con rất thích."
Sau đó, cậu bé chủ động đón lấy túi đồ, lần lượt bỏ từng thứ ra xem, ngoài đồ chơi, còn có thêm vài món đồ ăn vặt.
Nhìn vẻ mặt hào hứng của con trai, Lisa bất giác mỉm cười.
Jungkook từ trên gác đi xuống đã thấy con trai mình bị những món đồ chơi kia "mua chuộc". Sau đó, anh nhìn sang người phụ nữ bên cạnh: "Nấu cơm đi".
Lisa ngẩn ra.
Jungkook nhíu mày: "Chẳng lẽ em ăn cơm rồi?"
Lisa máy móc lắc đầu, lúc này cô mới để ý hai người giúp việc trong nhà đều không thấy đâu. Mấy ngày qua họ đều không ở đây, hay là chỉ hôm nay không đến? Hai bố con ăn uống kiểu gì?
Lisa vào bếp, vừa đi vừa tự khinh bỉ bản thân. Vì sao phải nghe lời anh như thế? Sau đó, cô lại thầm nhủ, mình nấu cơm chỉ vì con trai mà thôi.
Nhóc Jihoon đợi mẹ đi rồi, mới quay sang nhìn bố: "Bố dịu dàng với mẹ hơn một chút!"
Jungkook làm bộ không nghe thấy.
"Bố hung dữ như thế, ngộ nhỡ mẹ bỏ đi thì sao?"
Jungkook vẫn không đáp, chỉ liếc nhìn con trai, ngầm ra lệnh: chơi đi, đừng nói nhiều!
Nhưng Jihoon không sợ. Cậu bé vừa nghịch đồ chơi, vừa lẩm bẩm: "Hừm, nếu mẹ bỏ đi. Người chịu thiệt không chỉ có con, mà bố cũng mất luôn vợ!"
Jungkook nhìn con trai, không nhịn được bật cười. Cái gì gọi là mất luôn vợ chứ? Thằng nhóc này thật là!
Lisa vừa cắm nồi cơm điện, bắt đầu quay sang chuẩn bị thức ăn. Jungkook tựa lưng vào cửa bếp, quan sát cô.
Mỗi động tác của cô đều thong thả, nhịp nhàng, cảm giác hệt như tính cách con người cô.
Thỉnh thoảng, Lisa lại phải dừng tay, gạt những sợi tóc về đằng sau.
Jungkook chợt nhớ tới hồi cấp ba, giáo viên chủ nhiệm cấm nữ sinh buông tóc đến trường. Thế là các bạn nữ chống đối bằng cách, vào tiết dạy của cô chủ nhiệm thì buộc tóc, hết giờ liền xõa ra, hoặc là cố tình gội đầu trước lúc đi học để lấy cớ tóc ướt. Nhưng Lisa thì không như thế, cô luôn buộc tóc gọn gàng khi đến trường.
Một lúc sau, cảm nhận được ánh mắt của Jungkook, Lisa quay đầu lại: "Muốn vào giúp em không?"
Jungkook khoanh tay trước ngực: "Em cần anh giúp à?"
Sao nghe như đang mỉa mai mình nấu cơm mà cũng cần sự trợ giúp ấy?
Lisa lắc đầu: "Không cần."
Đến khi cô bắt đầu xào rau, Jungkook vẫn chưa rời đi. Sự quan sát của anh khiến cô cảm thấy không thoải mái, cộng thêm sức nóng trong bếp, mặt cô dường như trở nên nóng ran.
Lúc cho thịt vào chảo, dầu bắn lên tay khiến cô giật mình quẳng cả cái xẻng đi.
Jungkook nhíu mày bước vội vào.
Lisa buông tay xuống: "Em không sao!"
Chuyện bị bỏng lúc xào nấu cũng bình thường thôi, không có gì phải lo cả.
Jungkook phớt lờ cô, đến cạnh bếp làm tiếp món đang dở dang kia, động tác vô cùng nhuần nhuyễn và nhanh chóng. Lisa chỉ biết ngây người đứng nhìn, khi anh tắt bếp, cô liền cầm đĩa tới, phối hợp hết sức ăn ý.
Jihoon chạy vào cửa bếp, trông thấy bố mẹ cùng nhau nấu cơm, cậu bé thích thú cười híp mắt, sau đó lại lẳng lặng quay ra phòng khách chơi. Cậu bé hít hà mấy hơi, món ăn hôm nay thật là thơm!
"Anh học nấu ăn từ bao giờ thế?" Lisa tìm chuyện để nói.
"Cái này còn phải học sao?" Dứt lời, Jungkook liền cảm thấy ảo não. Đáp như vậy thì cô làm sao có thể tiếp lời được? Vì thế, anh lại bổ sung: "Từ lúc có Jihoon thì bắt đầu tập nấu cơm."
Thực ra khi ấy, anh cũng không rõ thế nào là ngon và không ngon, mà chỉ quan tâm tới no hay chưa no mà thôi, đồ ăn không đến nỗi khó nuốt là được.
Lại nhắc đến quá khứ...
Lisa im lặng.
Thấy cô cúi đầu, Jungkook đoán được cô đang nghĩ gì, bèn cắt đứt mạch suy nghĩ của cô: "Bưng ra ngoài đi!"
Lisa hành động theo phản xạ. Đi được mấy bước, cô mới chợt nghĩ ra. Người đàn ông này thích ra lệnh cho người khác vậy sao? Chẳng lẽ ở công ty như thế quen rồi?
Đồ ăn được dọn hết lên bàn, một nhà ba người ngồi xuống vui vẻ dùng bữa. Nhóc Jihoon hí hửng thử mỗi món một lượt.
"Bố mẹ!" Cậu bé chợt ngẩng đầu lên cười.
Jungkook và Lisa đồng loạt nhìn con trai.
"Con biết món nào do bố làm, món nào do mẹ làm đấy! Bố mẹ tin không?" Cu cậu đắc ý.
Lisa nhướng mày ra điều ngạc nhiên: "Vậy con đoán thử xem."
"Con đoán đúng có được thưởng không?" Jihoon cười tinh quái.
Lisa quay sang nhìn Jungkook như muốn thương lượng.
"Con muốn gì?" Jungkook hỏi con trai.
Jihoon nhìn lên trần nhà ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: "Nếu con đoán đúng, lát nữa con sẽ hỏi bố mẹ mỗi người một câu, bố mẹ phải trả lời thật. Ai nói dối là con cún!"
Jungkook lắc đầu, nhưng Lisa đã đồng ý, cô thích bầu không khí lúc này.
Jihoon lại nhìn các món ăn trên bàn một lượt: "Món này mẹ làm, món này cũng mẹ làm. Món này, món này là bố làm."
Trời ạ! Không sai một món nào. Lisa thật sự kinh ngạc.
"Con đoán đúng rồi phải không?", Jihoon đắc ý nói, sau đó cậu bé nheo mắt lại, "Bố mẹ phải nhận thua đấy nhé!"
Jungkook không lên tiếng, Lisa lại bật cười: "Con muốn hỏi mẹ cái gì nào?"
Jihoon trịnh trọng nhìn cô: "Mẹ, mẹ có yêu con không?"
Lisa gật đầu không hề do dự.
Thằng bé lại cười: "Thế mẹ có yêu bố không?"
Lần này, Lisa lúng túng không trả lời ngay. Cô muốn nhìn Jungkook, xem anh có biểu hiện gì nhưng lại không dám. Lát sau, cô mới khẽ nói: "Có".
Nhóc Jihoon hài lòng quay sang nhìn bố với vẻ chờ mong: "Bố có yêu mẹ không?"
Bàn tay Lisa chợt run lên. Dường như cô cũng rất trông đợi câu trả lời. Cô muốn biết, thật sự muốn biết.
Jungkook nhìn cô.
Yêu không? Khi biết người con gái ấy lặng lẽ theo sau mình rất lâu, biết cô lén lút thu thập toàn bộ bài văn của mình?
Những lúc rảnh rỗi, anh thường hay vô thức nhìn về phía cô, anh biết rõ cô để ý tới mình nhiều thế nào, thậm chí còn sẵn sàng tạo cơ hội cho cô.
Như vậy có phải yêu không? Nếu không phải, thì thế nào mới được gọi là yêu đây?
Jungkook gật đầu: "Có".
Nghe được câu trả lời của anh, Lisa như nhẹ cả lòng, khóe mắt cô hoen đỏ.
Jihoon vỗ tay hoan hô. "Con cũng yêu bố mẹ! Gia đình chúng ta rất yêu thương nhau! Từ giờ trở đi sẽ không rời xa nhau nữa, đúng không?"
Giọt nước mặt trên mặt Lisa rơi xuống. Jungkook ôm cô vào lòng. Chưa bao giờ cô cảm thấy hạnh phúc và hồi hộp như lúc này, dường như cô đã có trọn vẹn những gì mình muốn.
Buổi tối, Jihoon khăng khăng đòi mẹ hát ru mình ngủ. Lisa hát không hay, chỉ có thể à ơi vài câu. Nhưng như vậy cũng đủ khiến cu cậu thỏa mãn.
Một lúc lâu sau, Jihoon mới chịu ngủ. Lisa cứ nhìn thằng bé mãi, cơ hồ nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Ngoảnh đầu lại, trông thấy Jungkook đang đứng ngoài cửa, cô có cảm giác tim mình đập nhanh hơn. Ngay đến chính bản thân cô cũng không hiểu vì sao mình vẫn hệt như hồi mười bảy, mười tám tuổi.
Cô đắp chăn cẩn thận cho Jihoon rồi mới xuống giường, đi về phía Jungkook. Từ sau bữa tối, cô vẫn chưa hết gượng gạo mỗi khi nhìn anh.
Jungkook cũng vậy, chỉ là không biểu hiện rõ ràng như cô. Anh hiểu, cả mình và Lisa đều phải cố gắng cải thiện mối quan hệ với nhau, nhưng nhất thời chưa tìm ra giải pháp.
Hai người họ đã có chung một đứa con, vậy mà giữa họ vẫn thiếu hụt rất nhiều thứ, chẳng hạn như tình yêu.
Lisa theo sau Jungkook, một mực giữ im lặng. Hai người đi lên sân thượng, tòa nhà ba tầng nên không nhìn được xa lắm, chỉ có gió lạnh từng cơn ập đến. Bầu trời đen đặc lác đác vài ngôi sao cô đơn.
"Anh tưởng em muốn nói chuyện với anh?" Jungkook vịn tay vào lan can, rất lâu mới mở miệng.
Lisa đứng bên cạnh, cũng ngước lên nhìn không trung. Lúc này, lòng cô bình yên đến lạ lùng.
"Vừa nãy thì có!"
"Muốn nói gì?" Anh thật sự muốn tán gẫu với cô thật nhiều, bất cứ chuyện gì, dù thú vị hay tẻ nhạt.
Lisa do dự hồi lâu. Nếu hai người muốn trải lòng với nhau thì không có điều gì là không thể nói cả. Kiêng dè, lo lắng chỉ khiến cả hai mệt mỏi mà thôi.
"Muốn biết... suy nghĩ của anh."
"Hả?"
"Ban đầu, anh giấu em chuyện của Jihoon, không cho em gặp con. Còn hiện tại, anh lại đồng ý. Em không đoán được anh nghĩ gì, có phải vì anh thấy Jihoon cần một người mẹ, hay là...", cô mím môi, "Hay là vì em".
Jungkook xoay người lại nhìn thẳng vào mắt cô: "Em về nhà chỉ để suy nghĩ chuyện này?"
"Không, không chỉ có chuyện này, còn rất nhiều việc khác khiến em băn khoăn."
Jungkook nheo mắt lại: "Nếu là hướng xấu nhất thì sao? Em định thế nào?"
Xấu nhất? Nghĩa là anh chỉ thương nhóc Jihoon không có mẹ nên mới để hai mẹ cô nhận nhau? Chỉ như vậy thôi ư?
"Nếu vậy, em sẽ dành thời gian ở bên con thật nhiều, sẽ cố gắng làm cho thằng bé thấy vui vẻ."
Jungkook hít sâu một hơi: "Ý em là, quyền quyết định hoàn toàn thuộc về anh? Nếu anh đón nhận em, chúng có thể đoàn viên một nhà, còn nếu anh không đồng ý, em sẽ toàn tâm toàn ý sắm vai một người mẹ tốt?"
Lisa mấp máy môi, nhưng chẳng thể thốt lên lời.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip