💙 38 💙
Yeri chống cằm, híp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh: "Tôi chả thèm gặp cái đồ như anh!"
Nói rồi, cô ta lại tiếp tục uống rượu.
Yugyeom ngồi xuống ghế bên cạnh: "Nhìn cô có vẻ không ổn định lắm, thất tình phải không?"
Ngay cả cái tên đần độn này cũng nhận ra mình bị thất tình ư? Yeri càng thêm bực bội.
"Yugyeom, anh nói xem tôi có gì không tốt? Jungkook bị mù rồi sao?"
"Tôi nói thật cô đừng buồn, thực ra Tứ ca của tôi đã biểu hiện thái độ rất rõ ràng ngay từ đầu rồi. Anh ấy không hề để ý tới cô."
Yeri tóm lấy tay anh ta: "Đồ khốn khiếp, anh nói bậy bạ cái gì thế hả?"
Yugyeom hòa hoãn: "Được rồi, được rồi, tôi nói lung tung, tôi sai rồi, được chưa? Cô vừa xinh đẹp lại thông minh, người người yêu mến. Nhưng cô có thể bỏ tay ra trước được không?"
Yeri buông tay, tiếp tục uống. "Nếu tôi đúng là được người người yêu mến thì vì sao anh trông thấy tôi uống rượu lại không uống cùng tôi?"
Thấy bộ dạng đáng thương của Yeri, Yugyeom mềm lòng, đồng ý cùng cô ta uống rượu giải sầu.
Yeri không ngừng than vãn, bản thân đã vì Jungkook mà làm rất nhiều việc, suốt mấy năm qua chỉ một mực chờ đợi anh chứ không chịu hẹn hò với người khác.
Tất cả đều là cô tự làm tự chịu, Tứ ca của tôi đâu có ép cô. Nghĩ trong lòng là vậy nhưng Yugyeom không nói ra, mà lựa lời an ủi Yeri:
"Ừ, tôi biết rồi. Tứ ca không thích cô là do mắt anh ấy có vấn đề."
"Đúng! Do anh ấy mắt kém! Cạn ly."
Hai người họ vừa tán gẫu vừa uống rượu, mãi đến khi say mềm mới rời khỏi quán bar, lảo đảo dìu nhau đi tìm nhà nghỉ.
Sáng hôm sau, Yeri như nổi cơn điên khi tỉnh dậy. Cô ta giận giữ đá Yugyeom từ trên giường lăn xuống đất.
"Đồ khốn nạn! Tôi phải giết anh!"
Vừa tỉnh dậy đã bị Yeri đuổi đánh nhưng Yugyeom lại không dám chạy ra ngoài, chỉ có thể chạy từ góc này sang góc khác.
Nửa tháng sau đó, Yugyeom sống trong thấp thỏm vì Yeri không ngừng truy sát. Chuyện ầm ĩ này đến tai hai bên gia đình, bọn họ đều cho rằng đây là duyên phận, hơn nữa đều đang muốn con cái mình thành gia lập thất, vì thế lập tức thúc ép hai người kết hôn.
Cứ như thế, Yeri tự dưng trở thành "Kim phu nhân", Yugyeom cũng tự dưng có vợ.
Nhiều năm về sau, khi nghĩ lại chuyện này, Yeri chỉ cảm thấy hoang đường. Cô vốn tưởng rằng, nếu Jungkook cưới người con gái khác, mình sẽ đau khổ, sẽ dằn vặt rất lâu. Nào ngờ, chỉ một sự cố bất ngờ lại có thể xoa dịu vết thương lòng kia.
Sáng mồng Hai tết năm đó, nỗi tức giận khiến cô quên béng mọi chuyện về Jungkook. Một thời gian ngắn sau cô nhận ra, bản thân không còn cảm thấy khổ sở nữa.
Thế là, Yugyeom lại bị gán thêm một tội danh: hủy hoại cơ hội thể nghiệm nỗi đau thất tình của Yeri.
...
Từ sau khi Haruto đến, nhóc Jihoon liền đòi ngủ với cậu, còn "đuổi" Lisa về phòng của Jungkook.
Cu cậu đắc ý lao lên giường của mình, thì thầm hỏi Haruto: "Cậu, có phải bố mẹ ngủ cùng nhau thì sẽ sinh cho cháu một em gái không?"
Haruto day trán không biết đáp sao, nhưng thấy ánh mắt chờ mong của thằng bé, đành phải gật đầu.
Jihoon thích thú reo lên một tiếng, rồi yên tâm nhắm mắt ngủ.
Bấy giờ, Haruto mới thở phào một hơi. Cậu ta chỉ sợ lòng hiếu kỳ của Jihoon nổi lên, lại hỏi trẻ con được sinh ra thế nào thì thật hết đường giải thích.
Lisa tỉnh dậy giữa đêm, thấy vị trí bên cạnh trống trơn. Cô bật đèn bàn, Jungkook không ở trong phòng. Giờ này anh có thể đi đâu?
Lisa xuống giường, đi ra ban công. Quả nhiên anh đang đứng đó, trong tay là điếu thuốc hút dở. Cô có thể ngửi thấy mùi khói thuốc nồng nặc trong không khí, sàn nhà cũng vương đầy đầu mẩu thuốc lá.
Lúc xẩm tối, Jungkook nhận được một cuộc điện thoại. Lisa để ý thấy từ sau cuộc điện thoại đó, anh bắt đầu trở nên trầm tư. Cô vòng tay ôm lấy anh từ phía sau: "Anh sao thế? Có chuyện gì phải không?"
Jungkook dụi điếu thuốc rồi vứt xuống đất. Anh nhắm mắt lại, cơ hồ vừa đưa ra một quyết định quan trọng.
"Đi ngủ."
Lisa lắc đầu, không chịu buông tay.
Jungkook đẩy cô ra, sau đó rời khỏi phòng, không thèm liếc nhìn cô lấy một cái. Lisa sững sờ một lúc lâu mới vội vã đuổi theo. Cô gọi tên anh, anh cũng không đáp lại. Đến khi cô đuổi kịp, thì anh đã lái xe ra khỏi gara, phóng một đoạn đường thẳng tắp.
Lisa nhìn chằm chằm vào chiếc xe mỗi lúc một xa, lòng như lửa đốt. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Tuy rất lo lắng, nhưng cô không muốn đánh thức Haruto và Jihoon, nên lại quay về phòng ngủ. Chỉ có điều, cô không thể chợp mắt được nữa.
Cả ngày hôm sau, Jungkook cũng không về.
Lisa nói với Jihoon rằng Jungkook đi công tác. Nhóc Jihoon không mảy may nghi ngờ, vì chuyện này cũng thường xuyên xảy ra. Nhưng Haruto thì biết rõ chị gái mình đang nói dối.
Đợi nhóc Jihoon đi làm bài tập, cậu ta mới ngồi xuống cạnh Lisa, hỏi: "Chị, anh rể đi đâu?"
Lisa lắc đầu: "Chị không biết."
"Xảy ra chuyện gì sao?"
Lisa vẫn chỉ lắc đầu. Cô không biết, nhưng cũng không hy vọng có chuyện xảy ra. Gia đình cô vừa đoàn tụ, nếu có sóng gió gì xảy đến, cô nghĩ mình sẽ không chịu đựng nổi mất.
...
Hôm sau nữa, Jungkook mới trở về, Lisa như trút được gánh nặng trong lòng. Thế nhưng, anh không nhìn cô lấy một cái, mà đi thẳng lên gác.
Thấy vậy, cô lại càng thấp thỏm. Cô vội đuổi theo anh. Hai người vào phòng ngủ, Jungkook xoay người lại, lạnh lùng nói: "Đóng cửa lại."
Lisa làm theo, sau đó nhìn anh đầy lo lắng: "Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Hay là...".
Jungkook nhíu mày quay đi khiến cô im bặt. Cô không hiểu cảm giác lúc này là gì, dường như anh chán ghét nhìn thấy cô, chán ghét nghe cô nói. Cô thật sự không muốn tin điều này. Cô hy vọng mình chỉ nhìn nhầm mà thôi.
Lisa ngồi xuống giường, chợt phát hiện mình đang rất sợ hãi.
Jungkook ngồi trên ghế đối diện, giữa hai người chỉ cách nhau chừng một mét thôi, vậy mà cô lại có cảm giác xa lạ vô cùng.
"Lisa!"
Anh đột nhiên lên tiếng, "Mấy ngày qua, em hạnh phúc không?"
Cô gật đầu. Đương nhiên rồi, những người thân nhất đều ở bên cạnh, cả gia đình ai nấy đều vui vẻ. Cô chưa từng nghĩ mình lại có niềm hạnh phúc lớn đến vậy, mà người mang lại hạnh phúc cho cô chính là người đàn ông này.
Jungkook nhếch môi cười. Nụ cười kỳ dị khiến Lisa bỗng thấy hoang mang. Rồi anh đứng dậy, tiến lại trước mặt cô.
Trên người anh khoác một chiếc áo gió màu đen, toàn thân toát lên một phong thái lạnh lùng đáng sợ.
Anh chìa tay ra, nâng cằm cô lên: "Em nói xem, em sẽ làm gì khi hận một người?"
Lisa mở to mắt nhìn anh, cơ thể cứng đờ.
"Em đoán được, đúng không?" Jungkook nói tiếp, trên mặt hiện lên nụ cười mỉa mai.
"Khi hận một người, cách trả thù tốt nhất chính là cho người đó tất cả những thứ mà người đó muốn, rồi ở thời khắc người đó hạnh phúc nhất, hủy hoại toàn bộ!"
Lisa run rẩy. Những lời này đối với cô chẳng khác nào một cơn ác mộng, cô thà rằng mình chỉ đang nằm mơ mà thôi!
Jungkook cảm nhận rõ cơ thể cô đang run lên, anh rụt tay về, lấy khăn giấy lau ngón tay vừa chạm vào cằm cô.
"Anh... anh đang đùa em phải không? Anh đừng như vậy, em sợ lắm!" Cô giơ tay lên muốn túm lấy vạt áo Jungkook, nhưng anh lùi lại, không để cô chạm vào.
"Đùa? Cô tưởng tôi sẽ phí phạm thời gian ở đây đùa với cô sao? Đủ rồi! Chẳng nhẽ cô còn chưa hiểu ý tôi? Thực lòng, tôi rất tò mò, cô cho rằng dựa vào đâu mà tôi phải đón nhận cô? Sao không thử nghĩ lại cho cẩn thận, hiện giờ thân phận của tôi là gì? Tôi là một trong những người đứng đầu Hoàng Thành, muốn kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, cần gì phải chọn cô - kẻ năm xưa đã hãm hại tôi, khiến mẹ tôi qua đời sớm, tôi phải bất đắc dĩ bỏ học? Tôi rất tỉnh táo, biết rõ ai đã gây ra mọi đau khổ cho mình, vì thế tôi luôn tự nhủ nhất định phải trả lại cho kẻ đó bằng hết. Đáng lẽ tôi chỉ muốn giày vò cô một chút, dạy dỗ cô một chút, nào ngờ cô lại phát hiện ra Jihoon là con cô, tôi đành phải tương kế tựu kế thôi. Xưa kia mất đi con trai, có lẽ cô không có cảm giác rõ rệt cho lắm, nhưng hiện giờ thì sao? Ở bên cạnh Jihoon lâu như vậy, bỗng dưng không được gặp nó nữa, có cảm giác sống không bằng chết không?"
Lisa không ngừng lắc đầu, không muốn tin những lời anh nói, nhưng vì sao nụ cười của anh lại tàn nhẫn đến vậy?
Jungkook nhìn cô bằng ánh mắt như đang nghe một câu chuyện tiếu lâm vô cùng hài hước.
"Em không tin... em không tin! Rõ ràng anh đã rất tốt với em, gia đình chúng ta rõ ràng vui vẻ như vậy."
"Chính vì thế nên giờ cô mới đau khổ tột cùng chứ!" Jungkook cắt đứt mộng tưởng của cô.
"Thấy sao? Kế hoạch của tôi rất thành công phải không? Đây mới là mục đích của tôi, tận mắt chứng kiến giấc mộng của mình bị đập nát, có phải rất kích thích không?"
Nước mắt đua nhau rơi xuống, Lisa véo mạnh tay mình. Đau quá! Hóa ra đây không phải giấc mơ, là sự thật ư?
Nhưng vì sao chứ? Anh đối xử với cô tốt như vậy cơ mà? Từng ánh mắt, từng cử chỉ dịu dàng của anh, cô vẫn còn nhớ kỹ. Vì sao đột nhiên anh lại thay đổi? Vì sao tất cả lại trở thành một cái bẫy?
"Jungkook, anh... anh không thể đối xử với em như vậy."
"Không thể ư? Vì sao". Anh cười nhạo suy nghĩ logic của cô.
"Cô ích kỷ quyết định sinh Jihoon nhưng lại không nuôi nấng nó. Cô có thấy như vậy là rất tàn nhẫn không? Chẳng lẽ chỉ vì cô không biết nên thành người vô tội sao, mọi người phải thông cảm cho cô sao? Tôi nói cho cô biết, ngay từ đầu tôi đã muốn trả thù mẹ cô, trả thù cô. Tiếc rằng bố mẹ cô đã mất, không thể chứng kiến cảnh thằng con trai nghèo hèn năm xưa hiện giờ đã thành công thế nào. Nhưng không sao, vẫn còn hai chị em cô gánh chịu cơ mà. Vì thế tôi đã cố tình gài bẫy hai chị em trai cô, sau đó không chế cô, thỏa thích dằn vặt cô. Có điều, cơ thể cô thật sự không có gì thú vị, tôi đang muốn tìm một phương thức mới mẻ khác thì chính cô đã gợi ý cho tôi. Cô đã muốn nhận Jihoon thì tôi cho cô thỏa nguyện. Có được rồi lại mất đi, đấy mới là điều tàn nhẫn nhất. Cô nên tự cảm ơn bản thân vì đã khơi gợi ý tưởng báo thù này cho tôi! Hiện giờ có phải cô rất khổ sở không? Năm xưa một mình nuôi nấng Jihoon, tôi cũng có cảm giác như vậy đây!"
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip