🍥 7 🍥
Đi được một đoạn, Lisa đột nhiên nghĩ, hôm nay người đến tìm mình là Tzuyu, giữa mình và Mingyu hoàn toàn không có quan hệ gì nên mình mới có thể hiên ngang ngẩng cao đầu mà nói những lời như thế. Nhưng nếu một ngày đẹp trời nào đó, người đến tìm mình là người khác thì sao ?
Giả dụ, cô gái đó xuất hiện dưới danh nghĩa của Jungkook? Lúc đó, mình phải ứng phó thế nào? Liệu có thể giữ được khí thế hùng hồn như vừa rồi không? Nghĩ tới đây, Lisa mất bình tĩnh kéo tay Mina hỏi: "Jungkook đã kết hôn chưa?".
Mina nhìn chằm chằm bạn hồi lâu, phẫn nộ mắng: "Lisa! Não cậu hỏng rồi phải không? Đang yên đang lành hỏi về người đàn ông đó làm gì? Cậu với anh ta có quan hệ gì mà phải quan tâm chuyện anh ta lấy vợ hay chưa? Chẳng lẽ nếu chưa thì cậu có cơ hội à?".
Lisa mím chặt môi không giải thích, nhưng biểu hiện này lại được Mina hiểu thành sự thừa nhận.
"Mình xin cậu, đừng có hâm nữa! Cậu và Jungkook hoàn toàn không có khả năng, quên anh ta đi, tìm một người đàn ông tốt rồi sống yên ổn đến già."
Những người đứng đầu Hoàng Thành tuy mỗi người quản lý một lĩnh vực khác nhau nhưng kết hôn là sự kiện lớn, đều được tổ chức long trọng. Cho đến thời điểm này vẫn chưa có tin tức gì về Jungkook lấy vợ, Mina biết rõ điều này, nhưng cô cảm thấy không nên nói với Lisa.
Vẫn như mọi khi, hết giờ làm Lisa liền rời khỏi văn phòng. Có điều, hôm nay vừa ra khỏi cửa lớn của toà nhà, cô liền bắt gặp Mingyu đang đứng chờ ở bên ngoài.
Mặc dù bản thân không làm gì đáng xấu hổ, nhưng bị người ta gán lên người hai chữ "bồ nhí", Lisa vẫn cảm thấy khó chịu.
Cô từng nghe được đâu đó một câu nói thế này: trong phim ảnh, kẻ thứ ba đều rất yên ổn, bởi vì nếu người chồng ngoại tình thì người vợ sẽ không đi tìm kẻ phá hoại kia mà chỉ dùng chiêu trò với chồng mình.
Đáng tiếc, cuộc sống không phải phim ảnh, ở đời chỉ có những tiết mục phụ nữ làm khó lẫn nhau mà thôi.
Lisa còn chưa bước tiếp, Mingyu đã trông thấy cô và vội vàng chạy tới, vẻ mặt có chút lo lắng đan xen tức giận, "Cô ta đến tìm em phải không? Anh không biết, anh thật sự không biết. Anh vừa đi công tác về...".
Lisa bình tĩnh gạt mấy sợi tóc mái ra sau mang tai. Nơi này là cửa ra vào, đông người qua lại, cô định đi sang một chỗ khác nói chuyện nhưng rồi chợt cảm thấy như vậy càng dễ bị chú ý. Vả lại, cô cũng không muốn đơn độc trò chuyện với anh ta lâu.
Nghĩ vậy, Lisa đứng nguyên tại chỗ, từ tốn nói: "Đúng là vợ anh đã tới tìm tôi. Tôi nghĩ, giữa hai vợ chồng anh có hiểu lầm, tốt nhất anh nên nói chuyện với vợ anh cho rõ ràng".
Lời nói nghe có vẻ như đang suy nghĩ cho người khác, nhưng thực chất Lisa chỉ đang giải quyết phiền phức của mình. Hai vợ chồng họ hoà hợp rồi, đương nhiên Tzuyu sẽ không tìm cô mà giận cá chém thớt nữa. Dù sao thì đắc tội quân tử còn hơn đắc tội với tiểu nhân, đành làm người nhiều chuyện một lần vậy.
Mingyu sa sầm mặt lại: "Không ngờ cô ta dám làm vậy. Anh thật sự không có tình cảm gì với cô ta cả, anh đã định ly hôn từ lâu rồi. Em đừng sợ, đợi anh giải quyết ly hôn xong xuôi, anh sẽ...sẽ cưới em".
Nghe anh ta nói vậy, Lisa toát mồ hôi hột. Cô thở dài, "Anh hiểu lầm ý tôi rồi. Tôi chỉ muốn anh khuyên nhủ vợ anh, bảo chị ấy đừng đến làm phiền tôi nữa. Còn chuyện vợ chồng anh thế nào, không liên quan tới tôi. Nhân tiện, nếu hai người ly hôn thật, xin anh cũng đừng nhắc tới tên tôi, cái tội này tôi không gánh được".
"Có phải em vẫn hận anh không?" Mingyu nói với giọng đáng thương.
"Anh biết, nhà anh huỷ bỏ hôn ước khiến em vô cùng đau khổ. Nhưng lúc đó anh không có cách nào cả, vì bố mẹ anh...Anh biết anh có lỗi với em, mấy năm qua bắt em chờ quá lâu, nhưng xin em hãy tin anh, anh nhất định sẽ không để em chờ thêm nữa đâu."
Không biết Lisa đã phải nghe câu này từ miệng anh ta bao nhiêu lần rồi. Mỗi lần cô đều buồn cười, đều phải giải thích rằng không phải mình đang chờ anh ta. Nhưng hôm nay, sự nhẫn nại của cô đã cạn kiệt, cô quá ngán ngẩm khi nghe anh ta lảm nhảm những lời thừa thãi.
"Anh Kim, anh dựa vào đâu mà tự tin như thế? Có cái gì khiến anh tin rằng mấy năm qua tôi đang chờ anh? Tôi có ngu đến đâu cùng không đặt toàn bộ tâm tư, cuộc sống của mình vào một người đàn ông đã có vợ! Mong anh đừng tự đánh giá quá cao sức hấp dẫn của bản thân, cũng đừng đánh giá thấp khả năng của tôi."
Mina nói đúng, mỗi lần cô dùng lời lẽ uyển chuyển để tránh làm Mingyu mất mặt, đồng nghĩa với việc cô tự khiến mình vướng mắc không tìm được lỗi thoát thân.
Cô vô tội là thật, nhưng khi chuyện tế nhị này xảy ra, người ngoài nhìn vào chẳng cần biết thật giả thế nào, vẫn sẽ quy kết nhân phẩm cô không tốt.
Mingyu sững sờ hồi lâu, khoé mắt bắt đầu ửng đỏ.
"Anh biết, em nói vậy là vì muốn anh không phải lo lắng cho em, muốn anh yên tâm sống vui vẻ. Nhưng em làm thế, người đau khổ sẽ là em. Em đừng sợ, vốn chúng ta mới là một đôi. Nếu không vì cô ta, anh và em đã sống hạnh phúc với nhau rồi. Chính cô ta là kẻ phá hoại mà còn vừa ăn cướp vừa la làng. Em đợi anh lâu như vậy, anh hiểu em là người như thế nào, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em..."
Lisa thở dài ngao ngán. Sắc mặt trầm xuống, cô cười khẩy.
"Tuỳ anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi chỉ cầu xin anh một việc, đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa, bởi vì từ xưa tới nay không hề muốn gặp anh. Tôi nhắc lại, tôi không chờ anh! Hôn ước bị huỷ, tôi là người sung sướnɠ nhất, vì khi đó tôi đã yêu người khác, tôi không muốn bị gả cho anh. Anh đừng quấy rầy tôi nữa!"
Nói xong, cô lập tức cất bước đi, để mặc Mingyu đứng chết lặng tại chỗ.
Một nỗi phiền mơ hồ lấp đầy trong ngực. Từ sau khi hỏi Mina về Jungkook, không hiểu sao, cô rất quan tâm về chuyện đó. Thực sự rất quan tâm.
Thế gian này có rất nhiều người như thế, cho dù bị người ta chê cười nhưng vẫn có thể sống một cách vô tư, vui vẻ. Bởi lẽ, họ không bận tâm tới những lời đàm tiếu, không bận tâm tới việc mọi người đối đãi với mình ra sao.
Nhưng Lisa hiểu rõ bản thân không phải như vậy. Nếu thực sự Jungkook đã kết hôn, cô sẽ thôi chờ đợi.
Lững thững đi bộ một đoạn đường khá xa, Lisa mới phát giác ra điều gì đó không ổn. Quay đầu lại, cô trông thấy một chiếc xe chạy chậm, giống như đang đi theo cô. Cửa kính hạ xuống, Lisa không khỏi cảm thấy ghê sợ. Ý nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu cô chính là: anh ấy lại đổi xe.
Jungkook nhìn về phía cô, hàng lông mày hơi nhếch lên giống như đang cười.
Không biết anh ấy đến đây từ lúc nào?
Lisa không cần đợi lâu để biết câu trả lời, bởi Jungkook đã chủ động cho cô đáp án.
"Sao anh không nhận ra em lại có sức hút lớn đến thế nhỉ?"
Lisa vô cùng khó chịu khi nghe lời châm chọc này. Hoá ra anh đã đến lâu như vậy. Còn đứng một bên xem màn kịch hay vừa rồi.
Cô bước tới gần, nhìn thẳng vào Jungkook, "Có sức hút hay không, em cũng không dám nói. Nhưng được Jeon thiếu gia để mắt tới đã là vinh hạnh của em rồi!"
Ánh mắt của Jungkook đột nhiên lạnh băng. Anh đưa tay lên nắm lấy cằm cô.
"Anh đang khen em, em không nhận ra sao?"
Anh ấy đang tức giận. Nhưng vì sao? Mãi đến khi ngồi vào trong xe, cô vẫn chưa nghĩ ra.
Hai bàn tay siết chặt trên vô lăng, Jungkook thừa nhận bản thân đang rất khó chịu. Không phải vì có một người đàn ông khác nhớ nhung cô suốt mấy năm trời, mà là vì, chính anh cũng không thể quên được cô qua ngần ấy năm.
Thật nực cười!
Anh tự nhủ rằng mình hận cô. Chỉ có như vậy anh mới cảm thấy bớt khó chịu trong lòng.
Lisa chợt cảm thấy ghê tởm chính bản thân mình. Từ một góc độ nào dó, việc cô đi theo Jungkook chẳng khác nào "bán thân".
Nhưng vì không có cách nào xoá bỏ hình ảnh chàng trai năm xưa, không có cách nào rũ bỏ tình cảm mà cô dành cho anh, thế nên cô chấp nhận làm cái việc mà xã hội này khinh bỉ.
Thực ra cô hiểu rõ, đây cũng chỉ là một cách nguỵ biện cho hành vi sai trái của bản thân. Đóng gói mọi thứ trong lớp vỏ hào nhoáng mang tên tình yêu, để giúp mình bớt cảm thấy hổ thẹn mà thôi.
Suốt đêm hôm qua, Lisa không được yên giấc vì sự giày vò của Jungkook. Anh dùng đủ mọi cách khiến cô phải làm theo ý anh, phải nói những điều anh muốn nghe.
Cuối cùng, chính cô cũng không rõ mình được buông tha như thế nào, chỉ nhớ toàn thân bủn rủn mất hết sức lực, sau đó hình như ngất lịm đi.
Lisa cố gắng xua đi những mảnh ký ức hỗn độn của đêm qua, nhưng vẫn không thể nào tập trung vào công việc. Cô quyết định xin nghỉ sớm, cứ ngồi ở đây với tình trạng này cũng chẳng làm được gì.
Chỉ là, ngay sau đó đã xảy ra một chuyện mà Lisa không ngờ tới.
Tzuyu tìm đến tận công ty, vừa vào cửa đã kêu gào tên cô. Lisa chợt có cảm giác mình bị lôi vào một vở kịch khôi hài.
Tzuyu ầm ĩ một hồi, thu hút sự chú ý của rất nhiều người. Lisa đứng ngay đấy mà cô ta cũng không nhìn ra. Cô ta luôn miệng chửi mắng Lisa là người đê tiện, phá vỡ hạnh phúc gia đình người khác.
Đám đông đứng quanh nghe Tzuyu nhắc tới Lisa, liền nhìn về phía cô mà xì xào.
Lisa cười khẩy. Xã hội này luôn như vậy, người ta vội vàng nhận định những thứ mà mắt mình nhìn thấy, không cần biết đúng sai thật giả ra sao.
Thậm chí, ngay cả bản thân mình có hành vi sai trái tương tự, cũng chỉ trách móc người khác chứ không suy nghĩ về việc mình làm.
Lisa bước ra, bấy giờ Tzuyu mới trông thấy. Cô ta vội vàng lao tới như muốn xé Lisa ra hàng trăm mảnh.
Khi Tzuyu sắp tới gần, Lisa liền cầm lấy bình hoa nhỏ bày trên kệ, ánh mắt sắc bén nhắm thẳng về phía đối phương.
Từ nhỏ tới giờ, Lisa luôn sống theo nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, thậm chí sẵn sàng thoả hiệp để bớt đi phiền phức.
Thế nhưng cuộc sống cũng dạy cho cô một đạo lý, rằng có những lúc, mình càng nhượng bộ thì đối phương càng lấn tới, cuối cùng người bị dồn vào chân tường sẽ là chính bản thân mình.
"Chị Choi hình như chưa nghe nói về một thứ gọi là "tội phỉ báng" phải không?"
Hôm nay trong người không khoẻ nên sự nhẫn nại cũng mất sạch, mặc dù biết rõ làm lớn chuyện sẽ bất lợi nhưng Lisa vẫn không thể kiềm chế.
"Ngang nhiên phỉ báng người khác như thế, chị sợ không có ai đứng ra làm chứng hành vi phạm tội của chị ư?"
Tzuyu cảnh giác liếc nhìn bình hoa trong tay Lisa, không dám tiến thêm nữa.
"Cô tưởng tôi sợ cô chắc? Dám dụ dỗ chồng người khác mà không có gan nhận hả? Hạng đàn bà như cô mà còn muốn giữ thể diện, giữ cho ai xem?"
Lisa cười khẩy, "Tuỳ chị, muốn mắng muốn chửi thế nào cũng được. Tốt nhất là cứ nói thật nhiều cho mọi người ở đây biết vì sao chồng chị không thèm ngó ngàng gì đến chị nữa".
"Cô..." Tzuyu không nhịn được lao tới.
Lisa lập tức ném bình hoa xuống chân cô ta. Một tiếng động lớn vang lên, Tzuyu sững người mấy giây rồi đột nhiên khóc thất thanh. Lisa không nói gì thêm, lấy điện thoại ra gọi cho bảo vệ.
Tzuyu ngồi sụp xuống, khóc lóc thương tâm: "Bây giờ thì cô vui rồi, anh ấy muốn ly hôn với tôi...Chúng tôi đã kết hôn mấy năm nay, sao cô không chịu từ bỏ chứ?"
Đám người vây quanh bắt đầu chỉ trỏ, nhìn Lisa bằng ánh mắt khinh bỉ. Lúc này, cấp trên của cô đi ra, lịch sự mời Tzuyu vào phòng khách nói chuyện một lát, rồi mới cử người đưa cô ta rời đi. Ngay sau đó, Lisa cũng bị yêu cầu tới phòng làm việc.
Biết bản thân vừa nãy đã mất kiềm chế nên Lisa chủ động nhận lỗi, đồng thời khẳng định mình không hề chen chân vào gia đình người khác.
Mặc dù sếp không nói gì nhiều nhưng thái độ của anh ta vẫn khiến Lisa cảm thấy bất an. Dù sao sự việc lần này cũng có ảnh hưởng nhất định tới hình ảnh của công ty.
Hôm nay đúng là một ngày xui xẻo!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip