Chương 44

Cuối tuần, LingLing và Nichan Kwong đến viện điều dưỡng làm thủ tục xuất viện cho Niran Kwong. Hiện tại mẹ đã ổn định, ngoài việc vẫn ít nói chuyện với cô, mọi thứ khác đều tốt.

Niran Kwong đi cùng Nichan Kwong, trông có vẻ vui, còn nói cười với dì nữa.

Làm xong thủ tục xuất viện, LingLing lại một mình đến văn phòng của bác sĩ Yuk Wan. Bác sĩ vẫn chưa xong việc, bảo cô ngồi đợi một lát.

Mỗi lần đến viện điều dưỡng, cô đều trò chuyện thêm vài câu với bác sĩ Yuk Wan, phần lớn là để biết tình hình của Niran Kwong, thỉnh thoảng cũng nói về bản thân mình.

Dù sao cũng là cô gái mình từng giúp đỡ, bác sĩ Yuk Wan đối xử với LingLing có thêm vài phần thân thiện của người lớn.

Buổi trưa, ánh nắng ngoài cửa sổ gay gắt, chói mắt. LingLing nhìn những tán lá đung đưa ngoài cửa sổ mà ngẩn người.

Từ phía sau truyền đến giọng nói: "Làm xong thủ tục rồi à?"

LingLing quay người lại nhìn bác sĩ Yuk Wan: "Vâng, mẹ cháu đã về với dì rồi."

"Tốt rồi, mẹ cháu lại nghe lời dì cháu đấy." Bác sĩ Yuk Wan đặt cuốn bệnh án xuống: "Ngồi đâu cũng được."

LingLing ngồi xuống chiếc ghế mây cạnh cửa sổ.
Bác sĩ Yuk Wan vẫn nói về tình hình gần đây của Niran Kwong, rồi an ủi người trước mặt: "Kết quả xét nghiệm gen chỉ là để tham khảo thôi, bệnh tâm thần phân liệt có nguy cơ di truyền, nhưng tỷ lệ phát bệnh cũng không đáng sợ như vậy đâu, cứ giữ tâm lý bình thường là được, đừng tạo áp lực quá nhiều cho bản thân về chuyện này."

LingLing khẽ cười: "Vâng."

Thấy LingLing luôn giữ vẻ điềm tĩnh, bác sĩ Yuk Wan lại thấy không ổn: "Biết cháu trưởng thành chín chắn, nhưng có những dao động về cảm xúc là rất bình thường, nên giải tỏa thì cứ giải tỏa, đừng cố gắng kìm nén."

LingLing gật đầu: "Cảm ơn bác sĩ "

Bây giờ là giờ nghỉ trưa, bác sĩ Yuk Wan trò chuyện thêm một lát: "Thật ra yêu đương cũng không sao đâu, nếu có người phù hợp, có thể thử."

LingLing nghe vậy, chỉ im lặng.

Bác sĩ Yuk Wan hiểu rằng đưa ra lời khuyên thì dễ, nhưng để thực hiện lại rất khó. Rất nhiều người sẽ có những lo lắng về việc bản thân còn rối bời, làm sao có thể yêu người khác.

Niran Kwong sống cùng Nichan Kwong rất tốt, LingLing thường xuyên nhận được tin nhắn của Nichan Kwong, bảo cô không cần lo lắng, Niran Kwong chủ động tích cực uống thuốc, đã phục hồi khả năng giao tiếp, còn muốn đi làm thêm.

Nichan Kwong nói với cô, nếu cô muốn đến sống ở thành phố khác cũng được, không nhất thiết phải ở lại HongKong. Nichan Kwong còn nói, đó là ý của Niran Kwong.

Niran Kwong cảm thấy chính mình đã trói buộc LingLing, bà biết con gái rất giỏi, nếu không vì bà, con gái hoàn toàn có thể có tương lai tốt hơn.

Bà cũng hy vọng LingLing có thể đổi một nơi khác, buông bỏ tất cả quá khứ để bắt đầu cuộc sống mới.
Dù sao đi nữa, bệnh tình của Niran Kwong ổn định phần nào cũng khiến LingLing nhẹ nhõm hơn.

Kỳ nghỉ hè còn chưa đầy nửa tháng, Orm vẫn cứ ở lì trong căn nhà cũ nát không chịu đi.

LingLing ngày càng quen với việc mở cửa ra là cả căn phòng ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp, vì Orm, cô đã rất lâu rồi không cảm thấy cô quạnh.

Orm không ngờ công việc làm thêm của mình lại kéo dài được lâu như vậy, ban ngày chụp ảnh quá mệt, buổi tối tắm xong nàng vừa lên giường đã ngủ say.

LingLing ngồi ở mép giường, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô ấy, Orm ngủ rất ngoan và yên tĩnh, trông thật đáng yêu. Cô nhìn chăm chú hồi lâu, tiềm thức dường như đang hy vọng kỳ nghỉ này dài thêm một chút, hoặc trôi qua chậm hơn một chút.

Dạo này xảy ra nhiều chuyện quá, cả trong cuộc sống lẫn công việc, LingLing mãi mới thiếp đi trong mệt mỏi, giấc ngủ rất chập chờn.

Lần này lại là vì mơ.

"Orm..." LingLing khẽ gọi, nửa đêm, một lần nữa tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, cô cố gắng nhẹ nhàng hết mức, nhưng Orm vẫn thức giấc.

Orm lập tức bật đèn, mơ màng hỏi: "Lại gặp ác mộng sao?" Nàng nhận thấy LingLing gặp ác mộng quá thường xuyên.

Ngực LingLing vẫn còn phập phồng vì thở dốc: "Lại làm em tỉnh giấc rồi."

Orm: "Không sao."

Ngủ cùng nhau, khó tránh khỏi việc bị ảnh hưởng.

LingLing khẽ nói: "Em ngủ đi."

Orm nói: "Tôi ở bên cạnh cô."

LingLing: "Không cần lo cho tôi, em ngủ đi."

"Tôi cứ muốn lo cho cô đấy." Orm nhỏ giọng cãi lại, lúc này bàng cũng đã tỉnh táo, nghiêng người nhìn LingLing hỏi: "Cô mơ thấy gì vậy?"

LingLing nhìn Orm, đôi môi mỏng khẽ động đậy: "Quên rồi."

Orm thấy trán cô lấm tấm mồ hôi lạnh, liền xích lại gần hơn, đưa tay lau mồ hôi trên trán, lại không nhịn được khẽ xoa xoa tóc, giống như trước đây LingLing dỗ dành nàng vậy.

Cơn nóng nảy dần dịu xuống, LingLing khàn giọng hỏi: "Sao vậy?"

Orm tiếp tục xoa xoa tóc cô , cười nói: "Dỗ cô đó."

LingLing im lặng, ánh mắt dịu dàng như thể chỉ cần chạm vào là vỡ tan.

Orm khó chịu khi thấy giấc ngủ của LingLing tệ đến vậy: "Sau này mỗi tối cô mơ thấy tôi đi."

LingLing: "Hả?"

Orm khẽ cười nói: "Tôi sẽ bảo vệ cô trong mơ, tôi chiến đấu giỏi lắm."

LingLing chợt mỉm cười, nhưng khóe môi vừa cong lên đã lại hạ xuống, cô nhìn Orm, lòng chua xót nghẹn ngào: "Ngủ thôi."

Orm không nói đùa, nàng muốn bảo vệ cô ấy, để cô không còn buồn nữa.

Gần tối, Orm vừa xong việc chụp ảnh ở sân băng, chuẩn bị về thì bị gọi lại: "Orm, đừng về vội, tối nay có tiệc liên hoan nhân viên, bà chủ mời."

Orm nhắn tin trước cho LingLing nói cửa hàng có tiệc, sẽ về muộn.

Buổi tối Nene đặt một phòng riêng ở câu lạc bộ trò chơi, ăn uống vui chơi trọn gói. Orm gọi cả Prigkhing và Ying đến chơi cùng.

Lúc Prigkhing và Ying đến, Orm đang chơi bi-a với Nene. Nàng cầm cây cơ, thấy Prigkhing và Ying đều hơi ướt, bèn hỏi: "Ngoài trời mưa hả?"

"Đi được nửa đường thì mưa." Ying nói.

Orm nghĩ ngợi một lát, đưa cây cơ cho Prigkhing, rồi nhìn Nene: "Chị Nene, em có việc, em về trước nha."

Prigkhing khó hiểu: "Ủa, ý cậu là sao, vừa gọi bọn mình đến cậu đã muốn đi rồi?"

Orm chào tạm biệt rồi đi xuống lầu, gọi một chiếc xe công nghệ.

Nàng nhanh chóng chui vào ghế sau taxi.

Hạt mưa rơi trên cửa kính xe. Orm nhìn chăm chăm vào những giọt mưa, ngẩn người. Nàng đoán được phần nào lý do LingLing mất ngủ vào những ngày mưa.

Cơn mưa này đến bất ngờ và dai dẳng. LingLing nhìn ra ngoài cửa sổ, gửi tin nhắn cho Orm: Trời mưa rồi, có cần tôi đến đón em không?

Orm không trả lời.

LingLing đặt điện thoại xuống.

Orm đang chạy về phía cuối con hẻm, may mà mưa không lớn lắm.

Thính giác của LingLing rất nhạy bén, cô đã nghe thấy tiếng bước chân. Cô nhìn về phía cửa, Orm đã về, vội vã hấp tấp.

LingLing đi đến trước mặt nàng: "Sao không gọi điện cho tôi?"

Orm vẫn còn hơi thở dốc: "Thấy mưa không lớn lắm, tôi về thẳng luôn."

LingLing đưa tay giúp nàng chỉnh lại tóc: "Không phải là có tiệc sao?"

Orm khựng lại: "À thì, kết thúc sớm."

LingLing nghĩ thầm động tác nhỏ khi Orm nói dối rất rõ ràng.

Orm tắm nhanh rồi thay bộ đồ hai dây mát mẻ ra ngoài: "Xem phim không?"

LingLing: "Ừm"

Orm vui vẻ đi bật máy chiếu.

LingLing xoay người lấy máy sấy tóc đi tới: "Sấy khô tóc trước đi."

Orm đứng thẳng người trước mặt LingLing.

LingLing hiểu ý, giúp nàng sấy mái tóc ướt.

Đạt được ý đồ, Orm nhoẻn miệng cười với LingLing, lộ liễu vô cùng. LingLing cũng cười, cười nàng trẻ con.

Hai người vừa hay ngồi trên giường xem phim.

Orm lấy hai lon nước có cồn, nghiêng đầu hỏi LingLing: "Sinh nhật cô khi nào vậy?"

LingLing đành phải nói cho nàng ngày cụ thể.

Orm ghi nhớ: "Năm nay tôi sẽ ở bên cô đón sinh nhật, được không?"

LingLing im lặng một lát: "Em làm gì có thời gian?"

Orm nói: "Đến lúc đó tôi về HongKong tìm cô."

LingLing im lặng lâu hơn, cô cầm lon nước lên nhấp một ngụm nhỏ.

Thỉnh thoảng dựa theo tình tiết phim nói vài câu, phần lớn thời gian hai người đều im lặng xem phim, đến khi thấy cảnh hôn thân mật trên màn hình, không khí trong phòng càng tĩnh lặng hơn.

Orm lại quay đầu liếc nhìn LingLing, chỉ thấy LingLing không chút biểu cảm, thờ ơ lạnh nhạt.

"LingLing."

LingLing nghiêng đầu: "Ừ?"

Orm nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cố ý vô tình lướt qua môi: "Cô từng hôn ai chưa?"

LingLing im lặng, hơi nhíu mày.

Orm mím môi cười, vẫn nhìn thẳng cô.

LingLing đưa tay qua, ấn nhẹ đầu nàng xoay mặt đi, không cho nhìn nữa.

Orm tiện tay cầm lấy lon nước của LingLing, đưa lên miệng nhấp một ngụm, môi nhẹ nhàng chạm vào miệng lon, lòng nàng nóng lên, hơi nóng khiến má nàng ửng đỏ.

Đến tận lúc chuẩn bị đi ngủ, mặt Orm vẫn còn ửng hồng rõ rệt.

LingLing nằm xuống giường.

Orm quen thuộc xích lại gần, mang theo ý đồ riêng ngày càng nặng trĩu.

LingLing khẽ nhìn khuôn mặt Orm : "Mặt đỏ hết cả rồi."

"Hơi nóng." Orm khẽ nói.

Rất lâu sau, LingLing thấy nàng đã ngủ say, mới dùng mu bàn tay chạm nhẹ vào má đang ửng hồng.

Orm không ngủ nhanh như mọi khi, lúc này tỉnh táo lắm, nàng mở mắt, lại chạm phải ánh mắt LingLing đang nhìn mình.

Tay LingLing khẽ khựng lại.

"Ưm." Orm chủ động dùng má cọ nhẹ vào ngón tay hơi lạnh của cô ấy, cười ngọt ngào tinh nghịch: "Như vậy dễ chịu quá."

LingLing khẽ mỉm cười, ánh mắt cô không tự chủ được có chút tham lam.

Ánh mắt Orm dịu dàng hẳn đi, nàng khẽ mím môi, trái tim thôi thúc, không thể kiềm chế được nữa, khẽ cúi đầu hôn lên khóe môi hơi cong của LingLing.

Yên tĩnh, chỉ có hơi thở ấm nóng quấn quýt lấy nhau.

Orm hôn vụng về, cánh môi cẩn thận chạm nhẹ lên khóe môi mềm mại, nàng đưa tay ôm lấy eo LingLing.

Ngực LingLing phập phồng rõ rệt, hơi thở thoát ra từ đôi môi nóng rực và rối loạn. Lòng bàn tay cô chậm rãi nâng lấy gáy Orm, nghiêng đầu đón nhận những nụ hôn khẽ khàng không ngừng rơi xuống của Orm bằng đôi môi hé mở...

____________
Orm: Chụt chụt chụt
00k : Ngốc ạ, hôn sâu hơn chút nữa đi ~

Hai bạn nhỏ coi như cũng đỡ "khát" rồi, chương hồi ức cũng sắp kết thúc.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip