Chương 47

Tiếng bánh xe vali lăn trên mặt đất càng lúc càng xa, chẳng mấy chốc, hoàn toàn biến mất.

Sau khi Orm đi, căn phòng nhỏ trở nên lạnh lẽo, quay lại dáng vẻ vốn có của nó, nặng nề và vắng lặng.
LingLing đi đến nhà bếp, lấy ấm đun nước rót nước, cô cúi đầu nhìn vết nước, tùy tiện lau đi, làm tay ướt nhẹp.

Cô tuần tự thu dọn phòng, tắm rửa, mọi thứ nên như thế nào vẫn là như thế đó.

Đêm khuya trở về phòng ngủ, cô nhìn chiếc giường trống vắng, trong một khoảng tĩnh mịch, tim cô bỗng nhói lên, cô vốn cho rằng mình đã tê liệt đến mức không còn biết buồn là gì.

Đứng ngẩn người hồi lâu, LingLing một mình nằm trên giường, nhìn bên cạnh gối trống không, hai tháng này đối với cô mà nói, giống như một giấc mơ đẹp đẽ và xa xỉ.

"Cô vốn đã rất tốt rồi."

"Tôi ôm cô, sau này không gặp ác mộng nữa."

"Dỗ dành bệnh nhân một chút đi."

"Sau này mỗi tối đều mơ thấy tôi đi."
...

Nghĩ đến rất nhiều điều, cô hít sâu một hơi, lấy chiếc gối bên cạnh ôm chặt vào lòng, vùi mặt vào, trong lòng vẫn luôn trống rỗng.

Giấc mơ HongKong kết thúc rồi, cuộc sống mới mà cô hằng mong ước cũng sắp bắt đầu.

Mấy ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè, HongKong vẫn trong trạng thái nóng bức khó chịu.

Orm nhốt mình trong phòng ba ngày rồi, điện thoại thỉnh thoảng nhận được tin nhắn, đủ loại bạn bè, nhưng không có tin nào của LingLing. Nàng đang nghĩ, LingLing có phải sẽ giống như lần giận dỗi trước, chủ động đến dỗ dành mình không.

Cốc cốc cốc, đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Orm lật người xuống giường, lập tức mở cửa.

Người đứng ở cửa là Mae Koy, Orm trầm mặt.

"Sao cứ thấy mẹ là cái mặt này thế? Dạo này con sao vậy, ngày nào cũng ủ rũ ở nhà?" Mae Koy thấy Orm khác thường.

Orm buồn bực nói: "Không có gì đâu mẹ."

Mae Koy lại nói: "Không có gì thì chuẩn bị hành lý đi, sắp khai giảng rồi."

Hai ngày nữa là phải đến Bắc Kinh rồi, Orm mới nhớ ra chuyện này.

Buổi tối, Orm về phòng thu dọn đồ đạc, tìm thấy một chùm chìa khóa trong chiếc túi thường dùng, là chìa khóa căn nhà thuê mà LingLing để lại cho nàng trước đây.

Nhìn chùm chìa khóa trong tay, Orm ngẩn người một lúc, vài phút sau, nàng nắm chặt chìa khóa vội vàng ra khỏi cửa.

Chỉ cần mình chủ động hơn, kiên định hơn một chút, LingLing sẽ không làm lơ mình đâu. LingLing nhất định là để ý nàng mà.

Orm nghĩ như vậy, chạy một mạch đến ngã tư, chặn một chiếc taxi, đi đến ngõ Ngô Đồng.

Xuống xe ở đầu ngõ quen thuộc, Orm lại chạy một mạch, căn phòng ở tầng một không có ánh đèn, tối đen như mực.

Orm dùng chìa khóa trong tay mở cửa, bật đèn, ánh sáng lấp đầy căn phòng nhỏ quen thuộc, nhìn rõ mọi thứ, đầu óc nàng bỗng chốc choáng váng.

Căn phòng trống trải, đã ở trong trạng thái không có người ở.

Orm đứng ngây người tại chỗ rất lâu vẫn chưa hoàn hồn.

Nàng cầm điện thoại lên gọi cho LingLing, không ai bắt máy thì tiếp tục gọi, cố chấp bấm cùng một số.

Cuối cùng thì cũng có người nghe máy.

Orm tủi thân đến cay sống mũi, run rẩy hỏi: "Cô chuyển đi rồi sao?"

"Ừ."

Nghe thấy tiếng ừ nhẹ quen thuộc, nước mắt Orm không kìm được mà rơi xuống, "Cô chuyển đến đâu rồi? Tôi muốn gặp cô, hôm nay tôi đến đây, không tìm thấy cô..."

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, rồi khẽ nói: "Tôi không ở HongKong nữa."

Hôm đó LingLing vốn định nói với Orm chuyện này, nhưng chưa kịp. Trụ sở chính của công ty có một dự án thiếu người, cô đã đồng ý chuyển công tác, có thể đổi thành phố khác, phát triển cũng tốt hơn, cô không có lý do gì để không đi.

Đầu óc Orm quay cuồng, cứ tưởng LingLing lại đi công tác, vội hỏi: "Khi nào cô về?"

Giọng LingLing lạnh lùng: "Tôi sẽ không về nữa."

Orm sững sờ, nghẹn ứ trong cổ họng, lúc này mới nhận ra LingLing đã rời khỏi HongKong, nàng chưa từng nghe LingLing nhắc đến chuyện này, LingLing cứ thế không một tiếng động mà đi, đến một lần gặp mặt họ cũng không có.

Sẽ không về nữa, Orm cảm thấy ngực mình khó thở, rất lâu sau không nói nên lời.

"Cô đi đâu rồi? Tôi đi tìm cô, dù xa đến đâu tôi cũng có thể đi tìm cô." Orm nức nở hỏi tiếp, cảm xúc dần mất kiểm soát, "LingLing, tôi nhớ cô, bây giờ tôi muốn gặp cô ngay, cô nói cho tôi biết cô ở đâu đi, tôi đi tìm cô."

LingLing trầm giọng: "Orm, đừng như vậy."

Giọng điệu bình tĩnh của đối phương khiến nàng trở nên trẻ con và vô lý, Orm cắn môi, nàng nhận ra LingLing vốn dĩ chưa từng nghĩ đến chuyện ở bên mình.

Tiếng nức nở trong ống nghe đặc biệt rõ ràng.

"Orm."

Orm không đáp lời, chỉ hít hà.

"Đừng khóc nữa, em phải vui vẻ lên."

Giọng điệu dỗ dành dịu dàng dễ nghe, là giọng điệu mà cô thích nhất, nhưng lúc này nghe chỉ thấy khó chịu, bởi vì câu nói này giống như một lời tạm biệt dịu dàng.

Orm không nói gì nữa.

Sau một hồi im lặng kéo dài, đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút của điện thoại bị ngắt.

Kết thúc rồi.

Orm ngây người đứng đó, căn phòng vuông vức, nàng ngơ ngác nhìn mọi thứ quen thuộc trước mắt, ngoài những kỷ niệm ra, chẳng còn gì để nhìn thấy.

LingLing đi rồi.

Cô ấy nói sẽ không quay lại nữa.
----

Ngày trước khi rời HongKong, Orm bị Prigkhing kéo ra ngoài ăn cơm, Prigkhing liếc mắt đã thấy mắt Orm đỏ hoe: "Cậu sao thế, khóc à?"

Orm không nói một lời.

Ngày hôm sau, Orm cũng rời HongKong, đến Bắc Kinh. Nàng ngồi ở ghế cạnh cửa sổ của máy bay, nhìn những tầng mây dày đặc ngoài cửa sổ mà ngẩn người, nghĩ ngợi, thời gian dài hơn một chút rồi sẽ quên thôi, mình vốn dĩ là người vô tư mà.

Về đến trường, có rất nhiều việc để phân tán sự chú ý, Orm cố tình làm cho mình bận đến đầu óc quay cuồng, không có thời gian nghĩ nhiều.

Nhưng dường như là vô ích.

Nàng dần dần cũng trở nên ghét những ngày mưa, chỉ cần tối nào mưa, nghe tiếng mưa là nàng lại bắt đầu không ngủ được, không nhịn được mà nghĩ, LingLing một mình sống thế nào? Có phải lại mất ngủ gặp ác mộng không?

Hai người vẫn luôn không liên lạc lại, dấu mốc cuối cùng dừng lại ở câu "phải vui vẻ lên" mà LingLing nói.

Orm chỉ biết LingLing đã đến Kinh Hải, nàng tình cờ nghe Mae Koy nhắc đến, vì có cơ hội làm việc tốt hơn, rời khỏi HongKong là mong muốn bấy lâu nay của LingLing.

Khó trách hôm đó LingLing nói với nàng, sẽ không quay lại nữa. HongKong đối với LingLing mà nói chính là cái lồng giam.

Những điều này nàng đều không rõ, LingLing chưa từng nói với Orm, nàng căn bản không hiểu gì về chuyện của LingLing, LingLing cũng chưa từng nghĩ sẽ để nàng hiểu.

Ngoài việc lên lớp và tham gia các hoạt động, Orm năm thứ hai đại học bắt đầu làm người mẫu chuyên nghiệp.

Không lâu sau khi LingLing rời đi, Orm tìm đến Meena, nói rằng mình muốn làm người mẫu.

Nàng quả thật có năng khiếu, không lâu sau đã có thể tự chủ về kinh tế.

Khi ký hợp đồng với công ty người mẫu, nànf cố tình đăng một dòng trạng thái chỉ mình ai đó có thể thấy.

Người đó không hề có bất kỳ phản hồi nào.

Kỳ nghỉ đông, Orm lại về HongKong, trong lúc trò chuyện với Prigkhing, nàng kể chuyện mình tỏ tình với LingLing thất bại.

"Xem là em gái?" Orm thản nhiên nói, "Vậy hôn em gái thì tính là sao?"

Prigkhing hóa đá: "Cậu nói gì cơ?"

Orm lại hỏi Prigkhing: "Nếu tớ trưởng thành hơn chút nữa, cậu nói chị ấy có đồng ý ở bên tớ không?"

Nàng nghĩ có phải mình chưa đủ trưởng thành nên LingLing mới không chọn mình không? Orm không thể cho LingLing cảm giác an toàn.

Cho nên nàng mới muốn làm người mẫu, muốn có thể tự mình kiếm tiền, có thể trưởng thành độc lập, mặc dù LingLing đã không còn ở bên cạnh nàng nữa.

"Cậu đừng nghĩ nhiều nữa, chuyện qua rồi thì cho qua đi, yên tâm, còn khối chị xinh đẹp đang chờ cậu kìa." Prigkhing an ủi.

Orm cười trừ: "Ừ."

Sau khi tạm biệt Prigkhing, Orm một mình lang thang trên phố, cách đó không xa là ngõ Ngô Đồng, nàng biết mình vẫn chưa buông bỏ được LingLing.

"Meo~"

Orm không ngờ tối nay lại gặp lại người quen cũ, nàng cười xoa đầu Bánh Mì Bẩn.

Nàng chụp một tấm ảnh Bánh Mì Bẩn, kèm theo dòng chữ "Lâu rồi không gặp", rồi đăng một dòng trạng thái chỉ mình ai đó có thể thấy.

Người đó không hề có bất kỳ phản hồi nào.

Nàng đã đăng khá nhiều dòng trạng thái chỉ mình LingLing có thể thấy, nhưng vẫn không có phản hồi.

Orm cảm thấy mình quá vô dụng, LingLing không một tiếng động đã bỏ rơi mình, tại sao còn phải nhớ nhung chứ.

Nhưng mỗi lần đăng trạng thái, nàng đều nghĩ, chỉ cần LingLing thích cho nàng một cái like thôi, nàng cũng nguyện mặt dày tiếp tục chủ động...

Nhưng LingLing cứ như thể đã biến mất hoàn toàn.

Chưa tốt nghiệp đại học, Orm đã trở thành một người mẫu có tiếng trong giới, người theo đuổi cũng ngày càng nhiều, nhưng nànf lại trở về trạng thái không muốn yêu đương, đối mặt với những lời tỏ tình, đều từ chối.

Người khác hỏi lý do, Orm liền nói trong lòng mình đã có người rồi.

Mất một thời gian rất dài, Orm mới chấp nhận một sự thật: LingLing thật sự sẽ không quay lại nữa.

Nàng nhận ra LingLing là một tảng băng khó tan, khó đến gần, cũng không thể sưởi ấm.

Sinh nhật tuổi hai mươi hai, Orm ước trước ngọn nến sinh nhật lung linh:

LingLing, tôi không thích cô nữa.
End flash.
___________________
Endflash ròi nha mấy mom

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip