Extra: Cuộc sống thường ngày của ngài Jeon và Park thiếu(3)
"Em ấy sao rồi?" Ngài Jeon vừa từ doanh trại trở về, ngửi thấy hương vị quen thuộc từ nhà bếp liền ngay lập tức hỏi thăm những người hầu.
"Hơi nhức mỏi và cảm sốt như thường, thưa ngài." Hầu nữ cung kính gập người đáp.
Vị anh hùng gật gật đầu, ngài chậm rãi đẩy cửa bước vào phòng. Bạn đời của ngài vẫn an ổn ngồi trên giường đọc nốt cuốn sách, chiếc kính gọng vàng nhỏ xinh thật phù hợp với em ấy. Ngài Jeon bỗng cảm thấy quá sinh nhật mình tặng năm này thật sự hợp lý, phải thưởng cho mấy người kia mới được.
"Anh về rồi sao?" Park thiếu thầy người mới đến liền nở nụ cười, anh bỏ kính và đặt cuốn sách qua một bên, phối hợp mà hôn chào về nhà như thường lệ. Hai người đã hẹn hôm nay sẽ đi dạo phố, nhưng thật không may, Park thiếu lại đột nhiên trở bệnh. "Đi nào."
"Nhưng—"
"Chỉ là cảm sốt bình thường, năm nào chẳng thế?" Park thiếu sửa sang lại bản thân một chút rồi kéo ngài Jeon ra cửa. "Nào, đi thôi."
Nhưng ngài Jeon không có ý định di chuyển, ngài đứng yên một chỗ, thế là Park thiếu có kéo cỡ nào cũng vô ích. Mấy vấn đề liên quan đến sức khỏe của anh thì ngài chẳng bao giờ nhân nhượng cả.
Đó là khi Park thiếu không làm nũng hoặc mè nheo vài cái, còn nếu anh làm thì thôi, ngài Jeon đành nhận mệnh.
Người dân Biên thành vô cùng thân thiện và dễ mến, việc hai người đi dạo phố hay dùng bữa xảy ra thường xuyên, nhưng chưa có người nào tỏ ra quá khích hay phàn nàn gì, ngược lại, sẽ có những thiếu nữ hay thiếu niên ngại ngùng chạy đến đưa hoa hay các cô dì ở chợ sẽ kéo lại mà tặng trái cây. Bọn trẻ con cũng vô cùng thích thú mà bảo ngài Jeon xoa đầu chúng để lấy hên, sau này lớn lên có khi trở nên dũng mãnh được như ngài.
Trong thời gian ngài Jeon bận rộn với những chuyện trên chiến trường, Park thiếu ở Biên thành cũng làm mọi việc để nâng cao hình ảnh cũng như uy tín của anh hùng Jeon, như phát gạo hay đưa ra những phương hướng khuyến khích phát triển kinh tế và những đặc sản nơi đây.
Chỉ mấy năm, Biên thành đã trở thành một địa điểm nổi bật vào mỗi màu thu đông bởi vô số loài hoa nở cực đẹp và quang cảnh lung linh huyền ảo mỗi đêm đến. Đời sống nhân dân được cải thiện, hảo cảm và thiện ý của mọi người theo đà tăng dần hằng năm, cũng nhờ có Park thiếu, hình ảnh của ngài Jeon cũng không mấy đáng sợ nữa.
Tâm tình của Jimin rất tốt, hôm nay đi dạo rất vui, chỉ là khi hoàng hôn dần buông, đến lúc về nhà thì ngài Jeon lại muốn dẫn anh đến một nơi.
Park thiếu thấy vậy cũng hơi tò mò, có một chút hưng phấn lạ kỳ, chẳng trách anh được, ngài Jeon tỏ vẻ "huyền bí" thế kia mà? Anh có quyền được mong chờ nhỉ?
Nhưng hiện thực thì mãi mãi là hiện thực. Sống chung với tên đầu gỗ này mấy năm, sao anh lại có thể ngu muội đến mức nghĩ rằng ngài Jeon sẽ dẫn anh đến một nơi gì đó, sau đó làm chuyện gì đó cảm động được chứ?
Khi thấy dòng chữ "Cửa hàng Tinh dầu Biên thành" với lối trang trí hoài cổ, trong đầu của anh đã hiện lên dòng chữ khá thô tục, không chỉ thế, anh có thể nghe thấy tiếng quạ kêu thoang thoảng bên tai.
Ngài Jeon có một sở thích bí mật, đó chính là mát xa cho phu nhân của mình, chưa hết, thích nhất chính là mát xa xong thì ôm vào lòng mà hít lấy hít để.
Làm như anh là cỏ bạc hà còn ngài là mèo hay gì?
Mặc dù tay nghề của ngài chỉ có thể dùng chữ "thảm" để hình dung, nhưng Park thiếu vẫn khá là phối hợp. Một hai lần thì cũng được, miễn cường đồng ý, nhưng quá nhiều lần như vậy, nói thật thì, anh chẳng thể nào phối hợp nổi.
"Anh—" Park thiếu nghẹn họng.
Chưa kịp để Park thiếu nói hết câu, một ông lão đã chống gậy đi ra, kèm theo một túi nặng linh tinh những chai tinh dầu thơm phức mà không cần nhìn cũng biết ai là người dùng.
"Đồ ngài cần đây, lão đã thêm tinh dầu bạc hà như ngài dặn."
"Được, cảm ơn lão." Ngài Jeon gật gật đầu, cố không để ý đến gương mặt méo mó khó chịu của Park thiếu bên cạnh.
Lúc cả hai dùng bữa xong, ngài Jeon khó khăn lắm mới đuổi được Park thiếu về phòng, người hầu đã quen với tình trạng thế này mỗi mùa đông đến, không có phản ứng gì quá đặc biệt.
"Đi mà mát xa mấy con sói của anh, em không cần đâu!"
"Chúng nào đến phiên ta xoa bóp chứ?"
Bao nhiêu thứ lý do đều được Park thiếu nhắc đến, nhưng nghe nhiều thì ngài Jeon cũng quen, kiên nhẫn nghe xong rồi thì hai, ba đè người xuống lột hết quần áo anh ra làm tình, ấy nhầm, xoa bóp. Vị anh hùng ngoan cố lắm, ngài muốn Park thiếu không bị đau mỗi mùa đông đến, nên cho dù có bị đánh, bị dỗi đi chăng nữa, ngài cũng vô cùng kiên quyết thực hành nghĩa vụ của mình.
"Em bảo đủ rồi!"
"Đau chết mất!"
"Anh bỏ ra, bỏ cái tay anh ra!"
Vú nuôi và những người nghe thấy thiếu gia nhà mình kêu đau cũng muốn vào giúp lắm, nhưng khổ nỗi người nào đó lại sừng sững như tòa tháp, lạnh lùng mà bảo.
"Đóng cửa lại."
Xin lỗi thiếu gia, chúng em có lỗi với người.
"Anh không thương em nữa đúng không?" Bị đè cả người xuống giường, không những xoa bóp không thôi mà kèm theo những vận động đòi hỏi thể lực, Park thiếu uất ức không sao nói nổi. Cả người vừa đau vừa nhức, vậy mà người đàn ông luôn miệng nói yêu thương mình kia lại học thói xấu rồi. "Xấu xa!"
"Không phải đều do em dạy sao?" Ngài Jeon nghiêng đầu hôn lên trán bạn đời, cười trầm thấp mà rằng. "Ngoan nào."
Dỗ dành bạn đời đi ngủ, ngài Jeon lại yên lặng đắp chân rồi ôm cả người cả chăn vào lòng. Ngài cao lớn lắm, nhiệt độ cũng cao, nên Jimin lúc nào cũng thích làm ổ trong lòng ngài, mà ngài, cũng thích mỗi khi em ấy như vậy.
Hầu gia vẫn chưa thể tin được có một ngày mình sẽ hạnh phúc thế này. Ngài đã luôn tự ti, mặc cảm bởi thân phận của mình. Chỉ là một thằng nhóc nhà quê với nhiều tham vọng, nay lại được tiếp xúc với giới quý tộc, được phong hầu đã là một vinh dự lớn lao, ngày đó, ngày đó ngài chỉ là nói ra mong ước từ tận đáy lòng, rằng nếu em không thích, vậy ngài sẽ thỉnh Hoàng đế hủy bỏ hôn ước.
Cả cuộc đời của ngài, ngài thậm chí chỉ ích kỷ một lần. Một lần thôi, và cũng may, thượng đế lần này đã mỉm cười.
Ngài sẽ cho em mọi thứ em muốn, ngài sẽ dâng hiến cả bản thân mình cho em, chỉ mong một ngày em chịu sẽ thích dù chỉ một chút. Nhưng chưa kịp để ngài làm gì, ngài đã có được em, ngài hạnh phúc, đến nỗi chẳng thốt nên lời.
Ngài yêu em nhiều lắm.
"Ta yêu em." Ngài thì thầm vào tai Park thiếu, ráng đỏ trải dài từ gò má đến vành tai, nếu lúc em tỉnh, ngài chẳng lấy đâu ra dũng khí mà nói những lời này đâu. "Jimin, ta yêu em nhiều lắm."
Ta, Jungkook Jeon, nguyện thề yêu em từ giờ đến mãi mãi về sau.
END.
30.1.2022
Lời cuối: Cảm ơn mọi người đã thích câu chuyện nhỏ của Ngài Jeon đầu gỗ và Park thiếu của ngài ấy nghen, gửi đến mọi người nghìn trái tim.
Gin.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip