phần 5 - mùa thu trở lại

vì mạch chính của câu truyện là SE nên mình cảm tháy nó khá day dứt nên mk sẽ lên bản ngoại truyện này luôn nhé 👍🫧  hãy ủng hộ mình nhé
⌛️🎞️
chút giới thiệu về vũ : Tên đầy đủ: Trịnh thanh vũ
Sinh năm: 24/12/1996(1m79)
Nghề nghiệp: Nhà nghiên cứu – chuyên ngành sinh vật học cổ, khảo cổ học và dân tộc học cổ xưa
Tính cách: Tỉnh táo, trầm lặng, giàu quan sát, có phần khép kín
Điểm đặc biệt: Gánh nặng trách nhiệm và ký ức, là người lưu giữ giấc mơ – và cũng là người sống sót duy nhất

Vũ là người ít nói nhưng suy nghĩ rất nhiều. Trong mọi chuyến khảo sát, Vũ luôn là người đi trước, kiểm tra địa hình, bảo vệ những người đi sau, đặc biệt là Lam – người bạn đồng hành cùng anh xuyên suốt giấc mơ tối ấy.

Anh không phải là người vô cảm. Chỉ là... khi mọi thứ sụp đổ, anh không cho phép mình gục ngã.
Vì nếu cả anh cũng hoảng loạn, thì ai sẽ kéo Lam đi?
Ai sẽ tìm đường ra khỏi ngôi làng đang lên men máu và rắn?

Vũ không phải anh hùng.
Anh chỉ là người sống sót.
Và cái giá của sống sót, là suốt 4 năm sau đó, anh không còn cảm nhận rõ sự sống nữa.

Vũ vẫn đi làm.
Vẫn ăn. Vẫn uống. Vẫn sống.
Nhưng trái tim anh đã bị để lại trong khu rừng năm ấy – cùng Lam.

Khi Vũ đặt bó hoa phong lên mộ Lam, không phải vì anh còn day dứt –
Mà vì anh cuối cùng đã dám khóc.ít ra cũng nên để một phần linh hồn cạnh lam chứ , lam chắc sẽ rất cô đơn nên mình sẽ bên cạnh cậu nhé

Anh không mạnh mẽ.
Anh chỉ im lặng gánh những nỗi đau mà Lam đã không nỡ mang theo.

-13-7-2026 lầu 3 kí túc xá nghiên cứu sinh
-vũ:6h50

Bình minh chưa kịp ló rạng, nhưng trong lòng tôi đã có một cảm giác khác lạ — như thể một cánh cửa vừa khép lại, và một cánh cửa mới lại mở ra.

Tôi tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc, trong ngôi nhà mình vẫn gọi là "nhà".

Ánh sáng nhẹ nhàng của bình minh len qua khung cửa sổ, lấp lánh như những giọt sương long lanh trên lá cây.

Tôi thở dài, cảm nhận hơi ấm từ chiếc chăn mỏng phủ trên người.

Bàn tay tôi quờ quạng trên tủ, chạm vào chiếc ly nhỏ.

Tôi rót rượu gạo — một món quà từ vùng quê xa xôi mà tôi từng đến.

Ly rượu nghiêng nhẹ, hương thơm thảo mộc thoang thoảng tỏa khắp không gian.

Tôi nhấp một ngụm, vị rượu ngọt ngào tan chảy trong cổ họng, gợi nhớ về những ký ức không thể nào quên.

"Cậu không định chia sẻ cho mình à, đồ ích kỷ?"

Tiếng nói vang lên nhẹ nhàng bên tai, khiến tôi giật mình quay lại.

Lam đứng đó, mỉm cười, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng đầy sắc thái không thể đoán trước.

Chúng tôi cười với nhau — tiếng cười như hòa cùng gió cuối thu, dịu dàng và ấm áp.

Khoảnh khắc ấy, mọi đau thương, mọi lo lắng như lắng đọng lại.

"Đã bốn năm kể từ chuyến đi ấy," tôi nói, "mùa thu năm đó, khi chúng ta còn 24 tuổi."

Lam gật đầu, mắt long lanh như muốn nói điều gì đó không thể thốt thành lời.

"Chúng ta đã thoát khỏi cái bóng đen đó," cô ấy thì thầm, "nhưng ký ức vẫn còn, như một phần không thể xóa nhòa."

Tôi mỉm cười, nâng ly lên.

"Và giờ, chúng ta có thể sống với ký ức đó, không phải vì nó ám ảnh, mà vì nó dạy ta biết trân trọng ánh sáng."

Chúng tôi cùng nâng ly, uống cạn rượu — để khép lại một chương, để bắt đầu một hành trình mới.
🫧 cảm ơn các mem nha vì là giấc mơ nên nó ngắn gọn thế này thoii k quá căng thẳng nhưng nó cũng là 1 trải nhiệm đáng nhớ nhỉ 🤔 mk có nên lên tiếp về vai của LAM không nhỉ ? dealine dí r nè..
🍶🤔 chút cảm nhận của kk về nhân vật này :Vũ là kiểu nhân vật nguy hiểm nhất với chính mình.
Bởi cậu ấy biết quá rõ đúng – sai.
Biết rằng Lam không trách mình.
Nhưng vẫn tự kết án chính mình, suốt 4 năm.

Vũ yêu quý Lam – có thể không phải tình yêu lãng mạn, mà là sự thương xót cho một người đã dám đi cùng mình vào cơn ác mộng.
Một người không rời tay mình – cho đến khi chính anh buộc phải buông tay cô.

Chị nghĩ nếu Lam là ánh sáng nhẹ nhàng, thì Vũ là bức tường im lặng, đứng giữa cái ác và người yếu đuối, để người kia không bị cuốn đi.

Vũ – là người còn sống.
Nhưng đau đớn hơn – lại là người còn nhớ.
- quan trọng nhất là ... vũ đẹp trai ☺️ hê hê xong r cả nhà xem và cho chút cảm nhận nhe 🐍

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: