02
Thỉnh thoảng Kei có xuất hiện trên tivi cùng với đồng đội của mình, có vẻ con đường sự nghiệp rất tốt đẹp.
Tạm gác qua việc hắn quá mất nết thì thật sự Kei rất đẹp trai. Phóng viên nữ khi phỏng vấn hắn giọng nhỏ nhẹ hơn thấy rõ. Đôi lúc có mấy chị bạo dạng vô cùng, bất chấp trên sóng truyền hình hỏi mẫu người phụ nữ lý tưởng của hắn là gì.
Hắn cười cười, bình thản đáp: "Nhất thiết phải là phụ nữ sao? Đàn ông cũng rất quyến rũ nha~"
Giọng điệu hắn lúc ấy chính là định nghĩa của từ "đểu", làm người ta không phân biệt được hắn đang giỡn hay nói thật.
Mọi người đều ngạc nhiên. Chị phóng viên nhất thời không biết nên nói gì. Sau đó anh đội trưởng bối rối kéo cái tên gây chuyện ra đằng sau mình, uyển chuyển đổi đề tài.
Kei không còn nằm trong khung hình nữa, nhưng hình ảnh của hắn trong tim cậu vẫn còn sắc nét lắm. Không phải mọi người thường nói không gian và thời gian sẽ khiến tình cảm phai nhoà sao? Vì nguyên nhân gì cứ rảnh rỗi một chút là cậu lại nghĩ đến hắn?
Reng... reng... reng....
Tiếng điện thoại vang lên, Tobio tắt tivi đi rồi bắt máy, cậu chưa kịp chào hỏi gì thì đầu dây bên kia đã vội nói như bắn rap.
[Cuối tuần này ba mẹ kêu mày về ăn cơm đó nha, hình như ổng bả còn chuẩn bị xem mắt xem mũi gì cho mày nữa kìa.]
Tobio ảm đạm trả lời: "Ừ."
[Sao mày bình tĩnh quá vậy? Bộ biết rồi hả?]
"Không muốn thì từ chối là được."
...
Thứ bảy Tobio bắt xe về nhà, khi đến nơi là buổi trưa. Cậu không quan tâm xem trong nhà có người khác không, cũng chẳng thèm đặt báo thức, nằm trong phòng ngủ một mạch đến tối. Miwa phải lên lầu lôi đầu cậu dậy. Ba mẹ hai người đã đến quán ăn trước rồi.
Thật lòng mà nói Tobio không thích chuyện này. Tuy không ai có thể ép cậu làm điều cậu không muốn nhưng tóm lại phiền thì vẫn phiền.
Gia đình cậu đặt phòng vip, có máy lạnh, có luôn không gian riêng, vô cùng thích hợp vừa ăn vừa bàn chuyện.
Khi Tobio mở cửa ra thì không thấy có người ngoài nào, trong lòng cậu được thả lỏng một chút. Thức ăn đã dọn ra sẵn. Cậu ngồi xuống kế bên Miwa. Mẹ cậu liếc qua nhìn con bà một cái, mới ngạc nhiên hỏi: "Màu vàng? Ngày xưa con rất ghét màu vàng, nói nó quá chói và nổi bật."
Tobio gắp thức ăn, không buồn nâng một mí mắt: "Màu sắc không quan trọng, con thấy đẹp là mua."
Bà cười cười: "Đúng vậy nhỉ. Tobio à, con có người yêu gì chưa?"
"Con chưa."
Lúc này một giọng ồm ồm khàn khàn cất lên: "Sao lại chưa? Con đã 25 tuổi rồi đúng không? Bây giờ hẹn hò tìm hiểu nhau mấy năm trước rồi cưới luôn là vừa."
Tobio dừng đũa, khuôn mặt không gợn sóng nhìn ba: "Con thích đàn ông."
Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần, chuẩn bị tâm lý bị đánh, bị nghe chửi... nhưng ông không làm gì cả, chỉ hắng giọng mắng.
"Rồi sao? Rồi mày có người yêu chưa? Vẫn là chưa chứ gì?"
"..."
"Tao nói rồi đó nha. Năm sau nếu mày vẫn về nhà một mình, tao mà giới thiệu cho vài người thì đừng có hòng từ chối."
Cậu đã tưởng tượng vô số trường hợp, những cách thức "nổi điên" khác nhau của ba mẹ. Nhưng chuyện thật sự xảy ra lại là diễn biến cậu chưa từng nghĩ đến.
Ăn uống no nê, ba Tobio và chị Miwa ra ngoài gọi xe. Cậu và mẹ còn ngồi trong phòng, bấy giờ mới chậm rãi đi ra. Đi được một đoạn, Tobio bỗng kêu lên.
"Mẹ."
Mẹ cậu quay lại, bà nở một nụ cười hiền lành, dịu dàng đáp: "Sao con?"
Hai hốc mắt Tobio đỏ lên, ánh nước lấp lánh nhưng không tràn ra, có vẻ đã được kiềm lại rất khổ sở. Mẹ nhìn cậu như vậy cũng không biết nên nói gì cho phải, cuối cùng bà quyết định trong lòng nghĩ gì thì nói đó.
"Chúng ta là ba mẹ con mà, sao lại không biết được chứ. Có điều thành thật mà nói không dễ nhận ra được đâu. Ngoại trừ bóng chuyền, có yêu ghét gì, con đều hiếm khi thể hiện trên mặt. Con yêu ai không quan trọng, nam hay nữ nói chung cũng chỉ là thêm một người yêu thương mình mà thôi."
Tobio không nói gì, cậu lẳng lặng đi đến ôm mẹ thật chặt. Môi cậu mím lại không để tiếng thút thít bật ra, nước mắt thì đã rơi xuống từ lâu rồi.
...
Chủ nhật.
Hằng ngày Tobio đều dậy sớm chạy bộ. Khi đi ngang qua ngôi trường cấp 3, cậu đã vô thức ngừng bước. Ở đây chứa quá nhiều kỷ niệm, không ngạc nhiên lắm nếu cậu sững lại mà cho chúng một ánh nhìn.
Bác bảo vệ hình như đang thiu thiu ngủ. Thế là Tobio vào trong trường luôn.
Cậu tìm đến nhà thể chất. Tiếng bóng dội xuống sàn có to đến đâu cũng không át được tiếng la hét của huấn luyện viên Ukai. Hồi xưa thầy ấy đâu có nói nhiều như vậy.
Hoài niệm đủ rồi, Tobio xoay người định đi về, chợt một giọng nói nhẹ nhàng kêu lên tên cậu: "Kageyama...?"
Cậu quay đầu lại. Người đó mỉm cười, khuôn mặt xuất hiện nhiều nếp nhăn hơn nhưng sự dịu dàng vẫn như năm nào.
"Thầy Takeda."
Thầy ấy căn bản không mong đối phương nhớ tên mình. Lúc cậu gọi tên thầy, thầy đã rất ngạc nhiên.
"Em quay về để họp câu lạc bộ cũ sao?"
"Gì cơ ạ?"
"Em không biết hả? Chiều nay tụi Hinata với Yachi tổ chức họp các thành viên cũ, sẵn tiện phát thiệp mời đám cưới Kiyoko với Tanaka đó."
"Em không biết..."
Thầy Takeda thở dài bất đắc dĩ, bảo cậu: "Em đứng đây đợi thầy, thầy vào lấy giấy bút ghi thời gian và địa điểm cho em."
Không để Tobio đợi lâu, thầy Tadeka quay trở ra cùng tờ giấy và đưa nó cho cậu.
"Hôm qua Tsukishima, Yamaguchi, Hinata và Yachi về thăm câu lạc bộ. Chúng nó mua bánh trái quá trời. Còn rủ thầy đi chung nữa, mà thầy hơi bận, tuy không đi nhưng may vẫn nhớ thời gian với địa chỉ."
Tobio nhìn địa chỉ, đây là nơi hồi nhỏ cậu thường xuyên cùng ông nội đến ăn. Thật tò mò không biết đây là sáng kiến của ai, rất xứng đáng được cậu khen thưởng, tặng một phiếu bé ngoan.
Thầy Takeda lại thở dài thêm một cái nữa, lần này cứ như muốn gây sự chú ý của Tobio vậy: "Kageyama à, em là một người có tài, sự nghiệp đạt được nhiều thành tựu. Nhưng đó không phải tất cả, làm gì thì làm đừng để bản thân trở thành một người cô đơn nhé! Cuộc sống khắt nghiệt lắm, nếu như tìm được người hợp ý thì đừng ngần ngại mở lòng bày tỏ với người ta. Được thì mình đến với nhau, không thì lại tiếp tục tìm người khác."
Lời khuyên chân thành của Takeda tuôn ra một tràng không vấp chỗ nào, cứ như thầy đã nhịn rất lâu. Tuy hơi không ngờ đến một người thầy lâu năm không gặp lại tâm sự nhiệt tình với mình, cậu vẫn lắng nghe không sót một chữ. Tobio cảm thấy những lời này là đặc biệt dành cho bản thân, nên càng dốc tâm ngẫm nghĩ về chúng nhiều hơn.
"Vâng, cảm ơn thầy."
...
7 giờ, Tobio đến địa chỉ hội họp. Nơi này có vài điểm đã thay đổi nhưng vẫn mang lại cảm giác thân thuộc.
Đứng ở ngoài thôi cậu đã nghe thấy Shouyou rồi, cái tên lùn tịt ồn ào, là loại người chưa thấy hình đã nghe thấy tiếng.
Tobio không nghĩ nhiều nữa, dứt khoát đẩy cửa bước vào. Người đầu tiên phát hiện ra cậu là Shouyou, cậu ta lập tức dừng luyên thuyên, vừa la lên vừa chỉ về hướng Tobio.
"KAGEYAMA?"
Mọi người đồng thời nhìn theo tay Shouyou, ai cũng không giấu được sự ngạc nhiên trên khuôn mặt. Sugawara Koshi đập bàn bật dậy, tay chỉ thẳng vô mặt Tobio: "À há cái tên vô ơn bội nghĩa này, rốt cuộc cũng biết tìm đường lếch xác đến đây hả?"
Sawamura Daichi đỡ trán, thì thầm vào tai Koshi: "Là vong ơn bội nghĩa mới đúng."
Koshi không bận tâm lắm: "Sao chả được, để ý mấy chi tiết nhỏ này làm gì."
Trước "sự công kích" của những thành viên cũ, Tobio không hề bị dao động, cậu tranh thủ lướt qua mặt từng người. Không có Kei.
Có một chỗ trống kế bên Tadashi, Tobio liền đến đó ngồi. Khuôn mặt Tadashi lộ ra tia hoảng hốt, Tobio tưởng chỗ này có người khác ngồi rồi mới nói: "Tôi ngồi tạm, sẽ về ngay."
Không ngờ sau khi cậu nói vậy Tadashi còn hoảng hơn, cậu ta chộp lấy cánh tay cậu: "Đ-đừng... Đừng về ngay, cậu ở lại lâu một chút."
Tobio khó hiểu, không kiềm lòng được mà nhìn Tadashi lâu hơn mấy giây.
Bang!
Một tiếng vang lớn được tạo ra bởi vì mở cửa quá mạnh nhanh chóng thu hút mọi người, Tobio cũng vô thức nhìn đến chỗ phát ra tiếng ồn.
Thủ phạm gây ra động tĩnh vừa nãy là một chàng trai tóc vàng nhạt, mặt mũi sáng sủa, gu thời trang không tồi. Có điều mồ hôi hắn chảy từng giọt trên trán, dường như đã chạy vội đến đây. Tsukishima Kei, là cái tên lâu rồi không gặp nhưng vẫn có thể dễ dàng cướp đi một nhịp trong tim Tobio.
...
13.3.2022
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip