12

Nhớ đến khúc nam thanh nữ tú hẹn nhau ở góc khuất mặt đỏ miệng cười khúc khích với nhau là Kei lại cảm thấy hơi ngứa ruột gan, dù chuyện đã xảy ra lâu rồi nhưng đến bây giờ hắn vẫn bực khi nhớ về nó vì lúc ấy Tobio đã gạt phắt hắn sang một bên. Tức điên nhất là khi Kei hỏi, cậu cứ liên tục niệm một câu vào mặt hắn:

Không liên quan đến cậu... Không liên quan đến cậu... Không liên quan đến cậu...

Phập!

Kei mạnh bạo lấy nĩa ghim miếng thịt rồi đút vào mồm. Tâm trạng thay đổi đột ngột của hắn thành công thu hút sự chú ý của Tobio, nhưng nhiều nhất cậu cũng chỉ liếc một cái tỏ vẻ thắc mắc rồi thôi. Người không bình thường sẽ có những hành động không bình thường.

Chuyện đã qua lâu nên Kei không tiện hỏi, nhưng càng nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tobio hắn càng ngứa mắt, nó thúc đẩy câu hỏi tưởng chừng đã chôn vùi từ lâu. Có điều lời còn chưa kịp đến miệng, Tobio đã giành trước.

"Sắp đến giờ rồi, cậu ăn lẹ lên đi."

Kei ngó chiếc đồng hồ treo trong quán. Chậc, đúng là không còn nhiều thời gian nữa, hắn đành nhịn tâm tư xuống.

...

Khi trận đấu tập kết thúc, mồ hôi hắn nhễ nhại khắp nơi: trên mặt, cánh tay, tấm lưng rộng... Dù sao đối thủ cũng là đội của Tobio, hành hắn mệt muốn xỉu nhưng quả thật chơi rất đã.

Kei bất giác tìm kiếm bóng dáng ai kia. Khuôn mặt Tobio luôn vô cảm, nếu không có đống mồ hôi như bao thành viên khác thì chắc không nghĩ ra là cậu vừa chiến khô máu đâu.

Tobio lấy nước uống tiện thể kiểm tra điện thoại luôn, có một cuộc gọi nhỡ, vì cậu không bắt máy nên người đó đã để lại tin nhắn.

[Tớ là Yachi nè, lát hẹn cậu uống cà phê được không?]

Cậu đọc xong tin nhắn thì nhìn sang Kei, thấy hắn hình như đã nhìn mình từ nãy giờ rồi. Tobio hơi mất tự nhiên né tránh, cậu dời tầm mắt xuống điện thoại để bấm tin hồi âm.

[Được, mấy giờ? Ở đâu? Tôi định dẫn theo một người nữa, cô có thấy phiền không?]

Không lâu sau Yachi đã trả lời, cô gửi thời gian cùng địa điểm và nói Tobio cứ tự nhiên, cậu có thể dẫn theo bất cứ ai mà cậu muốn.

Khi hai người vừa rời khỏi nơi đấu tập trong sự thơm tho sạch sẽ của sữa tắm và quần áo đẹp, Tobio mới nói về chuyện ban nãy.

"Cậu có muốn đi cà phê với tôi không? Một người bạn cũ đã hẹn tôi."

Thành thật mà nói thì Kei không thể không ngạc nhiên. Với cái tính nết khó ưa này của Tobio thì được bao nhiêu người bạn cũ muốn gặp lại sau nhiều năm ra trường chứ. Khả năng cao là người bạn này đã nuôi nấng gì đó trong lòng chăng? Kei không để bụng gì, chỉ là có hơi tò mò thôi.

"Được chứ, ai thế?"

"Yachi Hitoka."

Ký ức năm xưa chợt ùa về. Mắt Kei mở to vì không thể kìm được sự ngạc nhiên. Hắn bỗng nắm lấy tay Tobio, hắn thấy cậu cúi xuống nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, khuôn mặt cậu thoạt nhìn thì không có cảm xúc gì, nhưng Kei biết rõ trong lòng cậu cũng có chút vui vẻ. Hắn đã quan sát cậu quá lâu để không thể nào không nhận ra những điều nhỏ nhặt này, nó khiến hắn yên tâm hẳn, nhưng vì bận suy nghĩ về chuyện giữa Yachi và Tobio nên hắn đã giữ im lặng suốt chặng đường.

Lúc hắn hoàn hồn thì Yachi đã ngồi trước mặt hai người rồi. Cô trang điểm xinh đẹp, trên người diện một chiếc đầm trắng trông vô cùng dễ thương. Cuộc gặp gỡ với Tobio khiến Yachi có vẻ rất hào hứng, khi ánh mắt cô đậu trên người Kei, cô càng hớn hở hơn.

"Hai cậu gọi đồ uống gì chưa?"

Kei không biết cô vui mừng cái gì, giọng điệu lạnh nhạt nói: "Gọi rồi."

Yachi ngây thơ không phát giác sự thù địch của Kei, cô nhanh chóng gọi một món đồ uống cho bản thân rồi quay sang bắt chuyện với Tobio.

"Hai cậu đã quen nhau rồi nhỉ? Tớ ngưỡng mộ quá đi. Không biết chừng nào mới đến lượt tớ đây."

Yachi vừa nói vừa thở dài ảo não. Ngược lại với năng lượng ảm đạm mà cô toả ra, Kei như bứt được một cái gai trong mắt, tâm trạng hắn dần thả lỏng.

Hắn cười nửa miệng: "Sao thế? Yêu đương không thuận lợi à?"

Yachi nở một nụ cười đau khổ: "Ừm, chị Miwa dường như chẳng có gì là để ý đến tớ."

Miwa? Cái tên này nghe quen nha. Tất cả mảnh ghép lắt nhắt từ xưa đến giờ tự động lắp lại với nhau, thì ra người Yachi thích là chị của Tobio, miếng socola khác biệt kia chắc cũng là nhờ Tobio đưa hộ mà thôi.

Nước uống được đem ra, dường như đều hợp khẩu vị nên sắc mặt ba người thoải mái hơn nhiều.

Tobio uống xong một ngụm liền nói: "Không cần lo lắng đâu, tôi nghĩ cô chỉ cần cố gắng thêm chút xíu nữa là được."

Nhờ có sự cổ vũ từ thân nhân của crush, Yachi như được tiếp thêm niềm tin, tinh thần trở nên phấn chấn. Cô bắt đầu gợi chuyện để Tobio nói về cậu, nếu cô chỉ luyên thuyên về bản thân thì không tốt lắm: "Mà hai cậu quen nhau lâu chưa? Chắc cũng hơn mấy năm rồi nhỉ?"

Câu hỏi này khiến cả Tobio và Kei đều khựng người lại. Trong lúc cậu không biết nên đáp lại như thế nào, hắn đã nói: "Mới gần đây."

Yachi kinh ngạc, cô mở to mắt nhìn biểu cảm từ Tobio sang Kei rồi lại từ Kei nhìn sang Tobio để kiểm chứng mức độ chân thật của câu trả lời kia. Và dường như Kei đã không nói dối.

"Hả??? Hai người đã lãng phí nhiều thời gian quá đó?! Rốt cuộc vì lý do gì mà đến tận bây giờ mới quen nhau chứ? Không. Không bỏ lỡ nhau là tốt rồi, tốt rồi. Đúng là không thể tin nổi..."

Thấy Yachi hốt hoảng vì chuyện của hai người như vậy, Tobio hơi chột dạ nghiêm túc suy ngẫm lại. Cậu vô thức quay sang nhìn nhân vật chính chiếm lấy dòng suy nghĩ của cậu.

Vì vậy, khi ánh mắt cả hai chạm nhau, bắt gặp đôi mắt sắc bén như muốn xuyên thấu cả tâm hồn người khác, Tobio nhận ra Kei đã chăm chú quan sát cậu từ bao giờ...

Trong khoảnh khắc, Tobio như bị bẫy trong đôi mắt ấy, quên mất rằng nên tìm cách thoát ra.

Yachi ngồi đối diện, cô thấy ánh mắt hai người nhìn nhau tình tứ quá nên cũng không dám nói gì chen vào. Cô ngoan ngoãn ngồi im xử lý thức uống của mình.

Sau đó ba người nói chuyện thêm một chút thì tạm biệt nhau. Lúc về hai người quyết định đi tàu điện ngầm, vì thế cũng nói được vài câu với nhau.

"Cậu thích tôi từ bao giờ? Tại sao thích? Tại sao bây giờ tiến tới?"

Kei hơi ngạc nhiên trước những câu hỏi dồn dập của Tobio. Đúng là chỉ có con người này mới có thể vô tư đề cập mọi chủ đề ở mọi lúc mọi nơi mình muốn. Tobio hỏi với âm lượng bình thường nên vài người ngồi gần xung quanh vẫn nghe được: người thì chỉ đơn thuần là nhiều chuyện mà dỏng tai lên nghe, người thì bày ra biểu cảm kinh tởm dị nghị, người thì mặt đỏ tai hồng như người vừa bị hỏi là chính mình.

Kei không trả lời hai câu đầu tiên, tất nhiên là hắn không dám. Hắn mà trả lời thật chắc Tobio lấy bóng chuyền đập phế 'trợ thủ đắc lực' của hắn quá...

"Lúc đầu định nói với cậu khi liên hoan rồi, ai ngờ uống say quá, đầu đau hẳn mấy hôm liền. Khoẻ lên được một chút thì tìm đến nhà cậu, chị cậu bảo cậu đã đi rồi. Sau đó tôi gọi điện thoại cho cậu, người bắt máy lại là một giọng nữ, biết cô ta vừa bắt máy đã nói gì không?"

Kei vừa hỏi vừa quay sang nhìn Tobio, đôi mắt xinh đẹp thoáng hiện lên một sự mất mát, thôi thúc Tobio để lại trên đó một nụ hôn như muốn an ủi người ta.

Tobio nhè nhẹ lắc đầu. Giọng nữ này từ đâu chui ra cậu còn không biết, làm sao biết cô ta đã nói gì, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn nghe hắn kể hết.

"Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."

Tobio không nói gì, chỉ lẳng lặng giơ nắm đấm lên.

Kei cười, cầm lấy bàn tay đã tạo hình nắm đấm mà mân mê.

"Đùa thôi, cô ta nói: Anh yêu, có người gọi anh nè..."

Những điều Kei nói đã làm Tobio hồi tưởng lại chuyện xưa. Ngày xưa... ngày xưa cậu bị cướp mất cái điện thoại. Kei nghe Tobio kể câu chuyện thật sự mà hắn sốc muốn đột quỵ. Vậy là hắn đau khổ chôn giấu tâm tư chỉ vì một cặp đôi đã ăn cắp điện thoại của Tobio...

Vài người hóng hớt nghe hai người nói chuyện cũng ngậm ngùi bịt miệng lại cười.

Bỗng Tobio luồn tay vào nắm lấy tay Kei.

"Thôi được rồi, sắp tới nhà rồi."

Kei dùng ít lực làm cho hai lòng bàn tay càng áp chặt vào nhau. Ấm áp một cách mãn nguyện.

"Ừ, nhà của chúng ta."

Hết.

...

17.12.2022 | 06.03.2023 (chỉnh sửa)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip