CHƯƠNG 44 (2)
Vừa đúng lúc hai người muốn leo lên một tòa nhà đã khá đổ nát, Thành Ngự liền đưa tay kéo cậu lên.
Thời Tần không để ý, nhưng Thành Ngự lại cúi đầu vì hai vành tai đã nóng rực, có vẻ vẫn còn xấu hổ khi vừa được khen. Thành Ngự hắng giọng, nói “đến đây rồi thì cũng phải xem xem cậu sự lợi hại của cậu nữa chứ.”
Thời Tần nhìn mấy chục chiếc bỏ đi xe, trong nháy mắt tràn đầy động lực, rốt cuộc cậu cũng có đất dụng võ rồi.
"Rốt cuộc cũng đến phiên tôi là việc có ích rồi, không thể cứ mãi ở đó mà ngáng chân anh được.” Thời Tần nói.
Thành Ngự đi theo sau nói: "đừng nói bậy, chỉ cần cậu mãi ở bên cạnh tôi, không rời xa tôi, thì tôi…” Nói giữa chừng thì dừng lại, chợt nhớ tới hình ảnh Phó Hủ Chu và Thiệu Nham…
"Anh nói gì cơ?" Thời Tần từ trong xe thò đầu ra hỏi
"Không... Không có gì, cậu cứ tiếp tục đi, tôi giúp cậu tìm linh kiện xung quanh.” Thành Ngự vỗ vỗ mặt mình cho tỉnh táo lại rồi xoay người đi.
...
"Anh, cả anh cũng không tin em sao?"
"Không phải không tin, trước giờ anh chưa gặp chồng em, hắn ta là hạng người gì anh còn chưa biết được, e rằng hắn cũng là người truy sát chúng ta, nếu đúng là như vậy thì hắn đang lừa gạt em đó, loại đàn ông như vậy anh không tin tưởng giao em cho hắn được.”
"Không phải! Em cảm nhận được, cả hai chúng em đều yêu thương nhau, anh xem” Phó Miểu lấy tay của Phó Hủ Chu đặt lên bụng mình: “Ở đây còn có huyết mạch của nhà họ Phó chúng ta, là con nối dõi, anh không hiểu sao? Chẳng lẽ anh ấy sẽ hại chính con của mình sao?”
Phó Hủ Chu hơi nhíu mày, cảm giác bàn tay mình nặng nề không thôi.
"Anh, anh hãy tin em một lần đi, em sẽ không hại anh đâu, nếu như anh không yên tâm, em sẽ đi tìm anh ấy một mình, em tuyệt đối sẽ không tiết lộ vị trí của mọi người, nếu anh ấy vẫn cứ muốn bắt anh thì coi như em đã sai, nhưng nếu anh ấy vì em mà đến đây, xin anh hãy chấp nhận người em rể mới này được không?”
"Em điên rồi sao? Sao anh lại để em ra ngoài một mình được cơ chứ? Em tính làm mồi cho tụi xác sống sao? Em đừng phát điên nữa, bây giờ anh vẫn là anh của em, mọi việc phải nghe lời anh.”
Đang nói chuyện thì anh ta nghe động tĩnh gần đó, Phó Hủ Chu lập tức cảnh giác đi đến bên cửa sổ kiểm tra.
Chỉ thấy một chiếc xe đơn độc chạy chậm chậm tới.
"Là..! Là Phí Vang !" Phó Miểu đứng kế bên nhìn lén được liền kích động la lên.
"Đừng lên tiếng!" Phó Hủ Chu nhanh chóng nhắc nhở.
Phó Miểu nổi giận, "Anh, anh ấy tới rồi, cũng chỉ có một mình, nếu có chuyện gì xảy ra chẳng lẽ chúng ta không đối phó được sao? Anh xem xe của anh ấy đã tàn tới như vậy, rõ ràng là không phải chung với đám người kia.”
Phó Hủ Chu nhăn mày nhìn Phó Miểu.
Phó Miểu lôi tay Phó Hủ Chu, nổi giận nói: “Anh thà tin người không liên quan, tình nguyện tin một xác sống và một không để ý đến sự chết sống của anh, chứ không muốn tin em gái và em rể của mình. Ở trong mắt anh em chỉ là một con ngốc thôi, sẽ không tìm được tấm chồng tốt phải không? Bộ em không biết phân biệt phải trái sao? Vậy anh tin người của anh đi còn em sẽ tin người của em, để rồi xem ai mới là người sai, anh xem anh tin Dương Bình ra sao, kết quả ông ta muốn giết anh. Hai người kia rời khỏi đây không biết có quay về không. Anh, ít nhất bây giờ chúng ta đã có xe, nếu như bọn họ không tìm được xe, chúng ta còn có thể dẫn bọn họ cùng mà."
Phó Miểu nói rõ ràng như thế, nếu như Phí Vang thật sự là người tốt, thì mọi chuyện hết thảy xem như may mắn, thế nhưng đi chung với một người chưa từng tiếp xúc qua lại còn giải theo Dương Bình thì càng thêm nguy hiểm, Phó Hủ Chu không thể làm vậy được, cho nên Phó Miểu có giận ra sao, anh ta cũng kiên quyết lắc đầu.
Phó Miểu nước mắt trào ra không ngừng, "Tôi hiểu rồi, anh vẫn ích kỷ như vậy, chỉ lo cho bản thân mình, đằng kia chồng của tôi đấy, an toàn của anh ấy làm sao bây giờ, một mình đi tìm chúng ta rất nguy hiểm. Nếu như không tìm được tôi, anh ấy sẽ không bỏ cuộc. Anh ấy quan tâm tôi như thế mà anh không thấy sao!"
"Anh nói, không được!" Phó Hủ Chu nghiêm túc nói: "Chờ chúng ta ra ngoài, anh sẽ tìm cho em thêm thiết bị để em liên lạc với hắn rồi bảo hắn rời khỏi đây. Nếu như cuối cùng sự thực chứng minh anh đã sai, anh sẽ xin lỗi chồng em. Hơn nữa, bây giờ em có gọi hắn cũng không nghe thấy đâu, vẫn cách rất xa."
Phó Miểu không nói nữa, cũng không khóc, chỉ là thất vọng nhìn Phó Hủ Chu.
Phó Hủ Chu cho là cô ta không làm càn gì nữa, kết quả thấy cô ta đột nhiên chạy về phía đống tư trang, từ bên trong lấy ra một khẩu súng chĩa thẳng lên trên.
Phó Hủ Chu lập tức nhào tới, "Không được, súng đó không có ống giảm thanh."
Nhưng không còn kịp rồi, trần nhà rung lên, một tiếng súng này như một tiếng bom nổ ầm lên khiến cả thành phố đều nghe.
Xác sống, kẻ địch hiển nhiên cũng nghe thấy.
Phó Miểu cũng sợ đến choáng váng, cô ta nghĩ súng không có ống giảm thanh thì cũng không lớn lắm, cô ta cũng chỉ muốn báo tin cho chồng của mình, nhưng không nghĩ tới một tiếng súng này lại vang như vậy. Tiếng động sẽ kéo xác sống tới, chuyện này cô ta cũng hiểu rõ.
"Xin... Xin lỗi, em không biết." Thấy sắc mặt anh mình khó coi, cô ta thẳng thắn nói: “Bắn cũng đã bắn rồi, chúng ta sẽ cùng anh ấy trốn khỏi đây, nếu đi qua bãi đậu xe đằng kia, vừa vặn có thể… đón hai người kia… đi chung. Có được không anh?”
Phó Hủ Chu không nói, chỉ muốn nhanh chóng trốn khỏi đây, nhưng đã không còn kịp rồi.
Có người đến gõ cửa.
"Miểu miểu, là em sao? Anh là Phí Vang, anh tới tìm em nhưng xung quanh đây thấy có người của căn cứ Hỏa Phượng, anh rất lo lắng cho em, em có bên trong không, cửa khóa rồi nên anh sẽ cho nổ cửa này, em tránh ra một chút, đừng để anh lo lắng nhé.”
Phó Miểu vừa muốn lên tiếng, kết quả cửa đã bị làm cho nổ tung.
Phó Hủ Chu trong nháy mắt chĩa súng ra cửa.
Một người đàn ông vọt vào, ôm lấy Phó Miểu, "May là em không có chuyện gì, anh lo sắp chết đây này, em có sao không, con chúng ta có sao không?”
"Ông xã... Ông xã ơi..." Phó Miểu trong nháy mắt oan ức khóc tức tưởi lên.
Phó Hủ Chu tim đập bình bịch, tay vẫn nắm chặt súng không hạ.
"Chuyện này... Đây là anh của em sao?" Phí Vang thấy có người chĩa súng vào mình, mới nói: “Anh vợ, bỏ súng xuống đi, không may bị cướp cò, bắn trúng em ấy thì sao.”
"Cậu biết tôi sao ?" Phó Hủ Chu híp mắt nói.
Phí Vang cười nói: "Không biết, thế nhưng anh và miểu miểu rất giống nhau, liếc mắt một cái là nhìn ra được."
Trông có vẻ như là một ông chồng hết sức thương vợ mình vậy.
"Ông xã, chúng ta đi nhanh lên đi, em mới vừa nổ súng, chắc hẳn binh đoàn sẽ kéo đến, bọn họ muốn … bắt.. bắt chúng ta.. bọn họ là người xấu.”
"Được được được." Phí Vang nhiệt tình đáp ứng, xoay người nói: "Anh vợ, tôi giúp mọi người, xe tôi rất rộng, năm sáu người ngồi không thành vấn đề, còn những người khác đâu rồi.”
"Khoan, chờ một lát..." Phó Hủ Chu có vẻ buông lỏng cảnh giác, nhìn Phó Miểu nói: "Miểu miểu, em qua đây, anh có chuyện muốn hỏi."
Thái độ Phó Hủ Chu bỗng tốt hơn nhiều, Phó Miểu vui mừng chạy qua, liền bị Phó Hủ Chu kéo ra phía sau.
Một giây sau, Phó Hủ Chu bắn về phía Phí Vang, nhưng hắn ta nhanh chân trốn khỏi, Phí Vang xuất thân từ binh đoàn, so ra còn lợi hại hơn Phó Hủ Chu.
Phó Hủ Chu còn muốn nổ súng, kết quả bị Phó Miểu ôm chặt lấy cánh tay "Anh! anh điên rồi sao!"
"Anh vợ, đây là ý gì?"
"Cậu giả bộ không quen biết tôi, nhưng sao cậu lại biết chúng tôi có mấy người.”
Mặt Phí Vang hơi đanh lại.
"Cậu là một nhóm với bọn chúng." Phó Hủ Chu lạnh lùng nói, trong nháy mắt đẩy cánh tay Phó Miểu ra, lần thứ hai nổ súng.
Phí Vang cười lạnh né tránh, "Anh vợ, bắt sống anh không tốt hơn sao? Coi như là vì miểu miểu đi, anh cũng đừng chống cự!"
Vừa dứt lời, một đám người từ cửa phòng và cửa sổ tràn vào.
Bọn họ bây giờ như ba ba bị nhốt trong rọ!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip