CHƯƠNG 8

"Meo ~ "

"Mèo con ơi, mày ở đâu rồi?" Một bóng người màu đỏ từ trong tòa nhà đầy rong rêu chạy ra.

"Đường tiểu thư, không thể ra ngoài."

"Ai nha, tôi biết rồi, tôi chỉ là tìm con mèo nhỏ gần đây thôi, xung quanh đây không phải an toàn rồi sao? Hiếm khi  gặp được một con mèo, tôi muốn nuôi nó."

Người bảo vệ trẻ tuổi nhìn Đường Tư Ân có chút khó xử.

Đường Tư Ân khoát tay một cái nói: "Yên tâm yên tâm, tôi không rời khỏi phạm vi an toàn đâu."

Là con gái của nhà khoa học nên người bảo vệ cũng không dám động vào cô ta, chỉ miễn cưỡng nói: “Đường tiểu thư đừng ra khỏi khu vực an toàn, xung quanh đây vẫn còn xác sống.”

"Biết rồi, anh cứ lo canh gác đi, nếu như người của binh đoàn tới thì gọi cho tôi, nói không chừng anh Thành Ngự cũng sẽ ở đây.”  Đường Tư Ân chỉnh chỉnh váy, trên mặt tươi cười như hoa đào nở.

Nghe tiếng mèo kêu một tiếng, Đường Tư Ân tràn đầy phấn khởi đuổi theo.

Đường Tư Ân đuổi theo mèo con một hồi liền không thấy người bảo vệ đâu nữa, trong lòng hơi lo lắng, nhưng nhất quyết không chịu bỏ cuộc.

Cô ta không thèm tuân theo quy tắc ở đây, thử nhìn xung quanh không thấy xác sống nào, lại thấy đuôi con mèo phe phẩy đằng kia, cô ta cũng không thèm quan tâm đây là khoảng thời gian nguy hiểm, trực tiếp nhảy ra khỏi khu bảo vệ, đuổi theo chú mèo con.

Tại một nơi như thế này thì tự ý hành động chính là tự tìm đường chết

Dù sao mèo này cũng đã lâu không cùng sống loài người, tính tình hoang dã đã bộc phát, vừa bị tóm được liền cào cho cô ta một cái, khiến cô ta nổi giận kiên quyết bắt cho bằng được.

Mùi máu tanh bắt đầu lan trong không khí, đối với loài người thì có vẻ họ không nhận ra nhưng xác sống thì lại đặc biệt nhạy cảm, nó như một liều thuốc trợ tim kích thích chúng vậy.

Trong bụi cỏ xa xa không ngừng truyền đến những âm thanh kỳ lạ, con mèo liền cảnh giác, phóng càng nhanh, Đường Tư Ân hoàn toàn không hề phát hiện, thậm chí càng chạy càng xa.

......

Vị trí phòng thực nghiệm khá khó đi, xung quanh có những nhà xưởng bị bỏ hoang, lối mòn rất ít, rất nhiều đường không thể đi được, cho nên để trừ hao thời gian, đội ngũ của Thành Ngự khởi hành từ rất sớm, gấp rút lên đường thì thời gian kéo dài ít nhất cũng ba tiếng.

Chờ lúc nhìn thấy tòa nhà phòng thực nghiệm, Thời Tần không thể không cảm thán thiên nhiên thần kỳ, bởi vì không thể nhìn ra được bộ dạng ban đầu của nó nữa mà đã bị lớp lớp rong rêu bao phủ, nhìn xa xa thật giống như một tác phẩm bonsai cỡ lớn, nhìn khoa trương hơn hẳn so với những tòa nhà khác.

Phía đông tòa nhà phòng thực nghiệm có một sườn núi nhỏ nhô ra, khiến khu vực cao hơn so với những chỗ khác, chỉ cần xây phòng thực nghiệm nằm ngay phía sau sườn núi, thì trở thành một khu vực khá kín đáo, phía trước xác sống sẽ không cách nào trèo qua được, xem như được thiên nhiên che chở, có thể để các nhà khoa học an toàn làm thí nghiệm, cho nên chỉ cần không rời khỏi cứ điểm này, vật tư lương thực chuẩn bị kỹ càng, thì dù ở bao lâu xác sống cũng không có cách nào bắt được họ.

Mặc dù thế nhưng bên căn cứ vẫn để lại hai người bảo vệ, đều là những người trong binh đoàn, có thêm hai người thay phiên túc trực thì càng thêm an toàn.

Cách đó không xa là vài chiếc xe bọc thép chậm rãi dừng lại, quãng đường phía trước không ai mở đường, nên chỉ có thể dựa vào chính mình mà đi.

Sườn núi không dốc lắm, như leo cầu thang vậy, trở ngại lớn nhất giờ chính là cây cối, rừng thì rậm rạp, che mất ánh nắng mặt trời, con người chỉ cao bằng nửa bụi cỏ, ai vừa bước vào trong thì nháy mắt đã không còn thấy người nữa.

Chân Thời Tần được tháo dây, cổ tay thì vẫn bị trói bằng sợ dây thừng dài và bị kéo đi.

Thành Ngự phụ trách kéo cậu, những người khác thì đứng xung quanh bốn phía, bất cứ lúc nào cũng trong tư thế có thể bắn nát đầu xác sống từ bụi cỏ nhảy r

"Lạ thật, sao không có con xác sống nào vậy." Quách Dực nghi ngờ nói, ít nhất cũng phải có một vài con, bọn chúng cảm nhận được nhiệt độ, còn lần theo mùi máu, không thể nào đứng yên một chỗ được.

Chỉ cần nơi này có con người sinh sống, tất nhiên sẽ có xác sống.

"Chắc là trùng hợp." Đội trưởng nhìn về phía Thành Ngự, "Có phải chúng không đánh mùi được chúng ta hay không?”

Thành Ngự khẽ cau mày, cậu cũng cảm thấy kỳ quái, hơn nữa có một loại dự cảm không ổn chút nào.

"Ưm ưm ưm." Đột nhiên, Thời Tần vẫn luôn yên tĩnh liền ú ớ, không ngừng dùng tay chỉ vào mũi mình.

Thành Ngự đang muốn mở dây đeo bịt miệng cho Thời Tần thì liền nghe xa xa truyền đến tiếng la hét của con con gái, kèm sau đó là tiếng súng đùng đoàng vang lên.

Mọi người lập tức chạy tới cứu người.

Thời Tần bị kéo ngã trái ngã phải, bản năng xác sống trong người cậu bộc phát, rõ ràng gần đây có máu tươi. Cậu vừa ăn xong mấy con quạ, trong không khí lại phảng phất mùi máu khiến cả người cậu bị kích thích.

Thành Ngự phát hiện dị thường, liền trực tiếp đem dây thừng vứt cho Doãn Thường Lâm, nói "Đưa cậu ta lên gò núi!"

Vừa dứt lời, Thành Ngự cùng Quách Dực liền dùng tốc độ nhanh nhất lao về nơi có tiếng la hét.

Một cái bóng người màu đỏ vừa vặn chạy ra, "A a a!"

"Tư Ân!" Quách Dực liếc mắt một cái liền nhận ra.

Đường Tư Ân cũng phát hiện đối diện không phải xác sống , lập tức ôm chặt Thành Ngự."Thành Ngự! Cứu em !"

Thành Ngự hơi nhướng mày, giơ tay chém xác sống đang ùa tới .

Mà một con xác sống vừa ngã xuống, cảnh tượng đằng sau khiến cho người ta rợn người thêm, Đường Tư Ân hoảng sợ la hét cùng mùi máu tanh nồng lởn vởn trong không khí, chung quanh dường như bị xác sống bao vây.

Ít nhất hơn năm mươi con xác sống đang ùa tới.

Khoảng cách gần quá, ai cũng hết sức lo lắng, sắc mặt mọi người đanh lại.

"Rút về phòng thực nghiệm." Thành Ngự nói xong liền kéo Đường Tư Ân đang ôm mình vứt cho Quách Dực: "Chúng tôi chặn chúng, cậu dẫn người đi, nhanh!"

"Thành Ngự!" Đường Tư Ân gào lên, đã sớm sợ đến hồn bay phách lạc , bản năng chỉ muốn đi theo người đáng tin tưởng nhất.

"Trời đất ơi, đại tiểu thư ơi, cô đừng có hét nữa được không? Cô chê mình còn chưa dẫn đủ xác sống tới đây sao?” Đồng thời là phụ nữ với nhau nhưng Hoắc Tử Tuyền không chịu được kiểu con gái như thế này, đã tận thế mười năm rồi mà hở gặp chuyện là la hét, một chút thường thức đều không có, thật muốn bịt mồm cô ta lại.

Thế nhưng Đường Tư Ân nào có bình tĩnh như vậy, vẫn cố chấp lôi tay Thành Ngự , nước mắt lã chã như mưa, oan ức không thôi. Hoàn toàn không nghĩ đến như vậy sẽ ảnh hưởng việc Thành Ngự nổ súng.

Quách Dực trực tiếp khiêng Đường Tư Ân chạy như bay.

"Này... Anh muốn làm gì!" Đường Tư Ân la lên, vùng vẫy cố thoát khỏi Quách Dực.

Thế nhưng Quách Dực cũng không tức giận, trái lại kiên trì nói: "Tư Ân, cô không biết đánh nhau, phải nhanh chóng rời khỏi đây, nếu không sẽ gặp nguy hiểm.”

Đường Tư Ân lúc này mới ngậm miệng, vừa nãy cô ta la hét om xòm, Quách Dực vừa bảo vệ cô ta, vừa phải đối phó bọn xác sống.

Mà lúc này, tiếng súng cũng từ hướng khác truyền đến, đó là của Doãn Thường Lâm.

Doãn Thường Lâm cũng chả may mắn gì hơn, đụng phải một đám xác sống đang chén ngon lành một thi thể. Kỳ thực Thời Tần đã sớm ngửi được mùi máu tươi, cậu kích động muốn nhắc nhở Doãn Thường Lâm phía trước nguy hiểm như thế nào.

Đáng tiếc Doãn Thường Lâm đối xử với Thời Tần không như Thành Ngự,  còn tưởng rằng do Thời Tần nên mới nhiều xác sống kéo đến như vậy.

Kết quả đương nhiên là bị bao vây tứ phía.

Thi thể đeo khăn quàng màu cam kia chính là của người bảo vệ, trong lúc hốt hoảng lao xuống cứu người thì không may trở thành bữa ăn cho chúng.

Doãn Thường Lâm thân thủ cũng không tệ, thế nhưng địch nhiều hơn ta, có chút khốn đốn mà trốn chạy.

Vừa lúc Doãn Thường Lâm xém bị chúng nhào tới cắn xé, Thời Tần vọt tới đánh bay chúng, cứu mạng cậu ta trong gang tấc.

Đám người Thành Ngự vừa vặn cũng chạy tới.

Đội trưởng Khương kéo Doãn Thường Lâm, còn Thành Ngự thì kéo Thời Tần bỏ chạy.

Cậu bị Thành Ngự vác lên vai mà lão đi.

Hiển nhiên Thành Ngự nhớ tới động tác cứng ngắc của cậu, sợ cậu làm trễ thời gian nên đành vác cậu chạy thật nhanh.

Thành Ngự vừa đánh vừa chạy, cuối cùng chạy về phía gò núi, còn Thời Tần thì được một phen chiêm ngưỡng cơ bắp của cậu ta, lúc miệng cậu đập vào cổ Thành Ngự, cứ tưởng răng mình sắp mẻ răng tới nơi rồi, cậu nghĩ cho dù mình có ở phòng tập gym hùng hục như trâu cũng chưa chắc có được cơ bắp như vậy. Thật là ghen tị hết sức mà!

Thành Ngự nhảy một cái, liền đột nhiên cảm giác là lạ ở chỗ nào đó.

Cổ của mình hình như bị cái gì đó mềm mềm lạnh lạnh cọ qua.

Thành Ngự giựt mình mới phát hiện bản thân đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, lúc nãy vì quá gấp nên dây bịt miệng của Thời Tần bị rớt xuống, cậu ta cũng không đề phòng mà vác Thời Tần lên vai. Lúc này sực tỉnh thì Thành Ngự toát mồ hôi hột, tim đập bình bịch, cứ như trông một khắc sẽ liền bị Thời Tần cắn vào cổ.

Được một lúc thì Thành Ngự thấy Thời Tần có vẻ sẽ không cắn mình, chỉ thấy bên cổ mình cảm giác hơi lạnh và có chút… ngứa ngứa. 

Toàn bộ đội ngũ đã tập trung, Thành Ngự thả cậu xuống, thấy cậu đang đánh giá những người ở phòng thực nghiêm, sắc mặt Thành Ngự hơi phức tạp.

Thời Tần sẽ không cắn người mà lại còn cứu người nữa.

Tác giả có lời muốn nói: 

Thành Ngự: Tôi cứ nghĩ là cậu ấy sẽ cắn tôi.

Thời Tần: Tôi sợ bị mẻ răng.

Tác giả : Không sao, sau này sẽ có cơ hội để cắn.

TBA...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip