#Trả request 4
Xin trả request 4 cho bạn laychuaurstupid Sau một năm vắng bóng, I'm coming back. Cảm ơn mọi người đã chờ đợi (hoặc không) mình. Giờ mình xin tiếp tục fanfic này bằng cách trả request. Với những bạn nào hơi dễ xúc động một tẹo thì chuẩn bị tinh thần ạ, shot này buồn lắm đấy :"(
Với cả cô ơi, tui biết là cô muốn tôi viết pov ngôi thứ ba nhưng cái này tôi viết hơi thiên về ngôi thứ nhất. Có gì cô thông cảm cho tui với nhé :")
Lướt xuống cuối để coi ghi chú.
Well, enjoy!
___
"Dẫu cho cùng em vẫn chỉ là một cái bóng thôi phải không?"
Takeo Kamado luôn tự hỏi bản thân câu hỏi ấy, mỗi khi ánh mắt màu đỏ mận của em nhìn thấy cô gái xinh xắn thanh thuần với suối tóc đen nhánh và đôi mắt màu đào, nở một nụ cười ngọt ngào với anh trai của em - Tanjirou Kamado. Có mù em cũng phải thừa nhận, hai người họ đẹp đôi đến lạ, anh trai em thì tốt bụng dễ gần còn chị gái xinh đẹp ấy thì ngọt ngào và hiền dịu. Anh đã từng bước dẫn chị ra khỏi chiếc kén chật chội, ngột ngạt mà chị thu mình suốt nhiều năm qua, đưa chị tới một cuộc sống đầy nắng mai dẫu cho họ đang bán mạng hằng ngày trên những thanh gươm diệt quỷ. Anh như tia nắng ban mai đầu tiên, lu mờ đi những ngôi sao Hôm ảo vọng mà chị hằng khuất giấu. Cuộc sống của chị giờ dường như không còn gắn bó với màn đêm đen đặc quánh mà đã ngập tràn ánh bình minh rực rỡ.
Tất cả là nhờ có anh trai em.
Họ như Orpheus và Euridike, tình trong như đã mặt ngoài còn e. Dù cả hai có thể không nhận ra tình cảm của mình dành cho đối phương, nhưng những cái đỏ mặt, những cái khoác tay hay những lần trò chuyện đã đủ khẳng định cho tình cảm thanh khiết đẹp đẽ giữa hai người họ, thứ tình cảm giờ đã không chỉ dừng ở mức "bạn bè".
Còn em thì chỉ là Aristaios mà thôi...
Thật điên rồ làm sao khi em lại thích chính người con gái mà anh mình đang rung động. Hằng ngày em lẽo đẽo theo hai người họ chỉ để nhìn thấy nụ cười chân thật đến nao lòng của Kanao - nụ cười như mang cả khu vườn lộng gió theo nó, để thấy đôi mắt màu hồng đào như thu cả nắng trời trên khuôn mặt trắng ngần tựa cẩm thạch ấy, để thấy mái tóc chị bay theo gió nhẹ, đẹp như nàng thơ trong chiếc váy trắng ren thanh thuần.
Kanao luôn là người đẹp nhất trong đôi mắt em...
* * *
"Dừng lại! Takeo!!!"
Tâm trí em dội lại những thanh âm nhức nhối. Đầu em vốn đã quay cuồng giờ lại càng thêm rối loạn. Cơn choáng váng ban nãy như gió thoảng, phút chốc lại qua đi, nhưng đã giúp Takeo có lại sự tỉnh táo mà em đã mất.
Em đang làm gì vậy?
Takeo nhìn mình rồi lại người trước mặt. Anh trai em, Tanjirou Kamado, đang nằm trên đất, người be bét máu. Con quỷ trước mặt anh vừa bị chém văng đầu, đang dần phân hủy trước cái ánh sáng hiu hắt của ánh trăng rằm. Takeo mở to mắt sững sờ, bộ não run rẩy nhớ rõ từng chi tiết, rằng em đã xúi giục con quỷ ra sao, đã bày mưu tính kể yểm trợ nó như thế nào, đã tác động đến chính anh trai ruột của mình, để khiến anh mất đà mà thất thế trước con quỷ máu lạnh
Tất cả là vì chị ấy...
Là vì em ghen tuông với anh, người có trái tim còn đang đập trong lồng ngực nóng hổi, để có cơ hội được nói chuyện với chị ấy. Là vì em ghen tuông với anh, người bằng xương bằng thịt, người có thể nói cho chị nghe những lời êm ái du dương, là người có thể đem cho chị ấy hạnh phúc mà chị ấy muốn, không phải một người đã nằm vùi trong tuyết lạnh, với quả tim đã chết và hơi thở đã chẳng còn, giờ chỉ còn linh hồn u uất đắm say chị từng ngày như Takeo em.
Ôi, em thật là một người đáng chết mà...
Em có thấy tội lỗi không? Có, chắc chắn có. Tanjirou là người anh cả em hết mực yêu thương, là tấm gương mà em luôn muốn hướng tới và noi theo. Anh luôn là một người con hiếu thảo, một người anh trai yêu thương các em, và là một Diệt Quỷ Sư mạnh mẽ.
Anh hoàn hảo cho chị ấy. Không phải em.
Em có ghen tỵ không? Có, chắc chắn có. Em yêu chị ấy bằng cả trái tim không còn nhịp đập của mình, em xao xuyến trước từng cái liếc mắt nhẹ nhàng, từng ngón tay trắng táo khẽ đan vào nhau, từng nụ cười bung nở trên gương mặt thanh tú của chị. Em muốn được thú nhận mọi tình cảm đang dần xây đắp trong linh hồn em, từng lời nói ra đều lanh lảnh như thơ, đều ngọt tựa anh đào để khiến chị có thể hiểu được tấm lòng em.
"If I could write you a song to make you fall in love
I would already have you up under my arm"
Từ xa, bóng người con gái với đôi mắt ngọt sắc hồng đào đang chạy tới. Chị chẳng nói câu nào đâu, nhưng em biết rõ mà, Kanao - chắc chị ấy đau lắm.
Em vốn có dã tâm đánh gục anh trai em, để khiến chị đau lòng mà ruồng bỏ. Khiến anh trai của mình bị thương nặng, cướp lại người con gái anh yêu? Thứ suy nghĩ đến ấu trĩ của em, liệu giờ có làm em vui?
Không, em không vui. Em không thể vui bởi---
"Dẫu sao em vẫn chỉ là một cái bóng thôi phải không?"
* * *
-"Tanjirou!!"
A, chị Kanao đã chịu nói rồi sao? Giọng nói thánh thót tựa tiếng chuông đồng của chị cũng đã cất lên rồi sao?
Nhưng nó nào có dành cho em?
Vẫn là anh ấy, mãi mãi là anh ấy, người em trai mà em hết mực kính yêu, người anh trai mà em mang lòng ghen tỵ...
Từng nhát đấm thùm thụp vào lưng, vào bụng anh, em chẳng nhát nào xuống tay. Ác linh, giờ em là ác linh sao? Chẳng quan trọng nữa, bởi đầu em giờ chỉ chất chứa lòng căm thù được bồi đắp suốt cả thời gian qua. Anh Tanjirou đau đớn hứng đòn, anh có nhìn thấy em. Sao anh không đánh lại, anh không cản? Đây là anh ta đang khinh em nên không thèm xuống tay?
-"Ta...ke...o"
Không, không đúng. Ánh mắt dịu dàng của anh bây giờ với ánh mắt hồi gia đình ta còn quây quần bên nhau... chúng là một. Anh vẫn thương người em trai đáng chết tội đồ Takeo Kamado của anh, dẫu cho em đã chẳng còn xứng mặt nhìn anh nữa sao?...
-"Tanjirou,... gia... gia đình!! Hãy nhớ đến gia đình để cậu... để có thêm sức mạnh!!"
Kanao lại lên tiếng, vẫn còn ngắc ngứ, vẫn còn có chút ngượng ngịu, nhưng chị luôn biết suy nghĩ đến mọi người. Kanao, luôn là người tốt, dù chị ấy có nhận ra hay không...
-"Dừng lại đi anh Takeo!!"
Một vòng tay nhỏ bé ôm chặt lấy em, kiên quyết không thả.
-"Hanako?"
Phút chốc, cả gia đình nhà Kamado níu lấy nhau, kéo em về hiện thực. Không còn ghen tuông, không còn thù hận, chỉ có một phút em được sưởi ấm trong vòng tay ấm áp của gia đình. Em... em nhớ cảm giác ấm áp này. Em vẫn luôn yêu gia đình của mình, tuy nghèo khổ mà luôn trong sạch, hạnh phúc.
Một bàn tay thô ráp xoa đầu em, đôi mắt đỏ hiền từ của anh trai em, sắc đỏ dịu màu mặt trời lúc chạng vạng hoàng hôn, nụ cười hiền từ như mấp máy câu nói còn dang dở nơi đầu lưỡi:
-"Takeo, mừng em về nhà"
Em mỉm cười, nước mắt lăn trên gì má tự khi nào. Cả thân ảnh nhỏ bé của em tan ra trong vòng tay ấm áp của gia đình, thổi lướt qua từng người họ tựa níu kéo, tựa vấn vương, chẳng nỡ rời.
Và em tiến về phía chị ấy, trao cho chị nụ cười u uất, trao cho chị cả con tim si tình dù đã không thể đập thêm nhịp nào nữa...
Kanao chỉ vụt thấy một cơn gió nhẹ lướt qua, thoang thoảng, nhẹ tênh, gió thổi mái tóc ai rối bời nơi gò má, thổi đi những mất mát, những nhớ nhung, văng vẳng những cơn mơ giọng nói lấp ló dưới sắc tử đằng tím ngắt, rồi tan vào vô tận...
"If I could write you a song to make you fall in love --- "
_____
Chời má ta nói nó xuống tay huheo, văn phong chả thấy lên tí nào toàn thấy xuống không hà :"((
Ghi chú:
- Orpheus, Euridike, Aristaios: 3 nhân vật xuất hiện trong Thần Thoại Hy Lạp. Orpheus là chàng trai có khả năng đàn hát thổi sáo hay đến mê lòng, ai ai cũng yêu mến. Nimpho (nữ thần sông núi) Euridike là vợ của chàng Orpheus, rất xinh đẹp và dễ mến. Hai vợ chồng sống hòa thuận và hạnh phúc bên nhau. Nhưng trong một lần Euridike đi chơi với chị em trên triền đê, Aristaios - người vốn đem lòng yêu nàng từ lâu - chạy ra định có dã tâm cướp nàng làm vợ. Quá hoảng sợ, Euridike chạy trốn rồi dẫm trúng một con rắn độc, bị nó cắn mà chết. (Câu chuyện tiếp diễn thế nào xin mời lên Google). Ở đây, Takeo được ví như Aristaios là vì em không chỉ yêu điên cuồng Kanao mà em còn gây ra đau khổ cho Kanao nữa (hành hạ, đánh đập người cô yêu) - nhưng khác với trong Thần Thoại, Kanao (Euridike) không chết mà Aristaios (Takeo) mới chết/ hồn xiêu phách tán.
-"tình trong như đã mặt ngoài còn e" - Trích câu trong Truyện Kiều/ Đoạn trường tân thanh của Nguyễn Du. Cây này là tỏ về tình cảm của Thúy Kiều và Kim Trọng.
-"If I could write you a song to make you fall in love
I would already have you up under my arm" - trích từ bài Cooler Than Me của Mike Ponser. Đây là một bài nhạc pop, và nó chả hợp vibe cái oneshot này gì cả, nhưng câu này nó lại hợp đến lạ nên cho vô cho nó có vibe :)))
Nếu bạn đồng ý/hài lòng với request này thì nhắn cho mình một tiếng nhé. Còn không thì nhắn cho mình đoạn bạn không vừa ý để mình sửa lại nhé.
Cứ thật lòng mà nhận xét nhé các bạn. Bình luận được đánh giá cao!
# Mộng ngàn hoa trong nắng bên hè #
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip