Chương 10

Chiều hôm ấy, trời đổ trận mưa to dữ dội, căn biệt thự trống vắng chỉ có hai người nay có thêm Jennie cũng phần nào xóa đi không khí tĩnh lặng. Vốn dĩ cô sẽ lẽo đẽo theo sau nàng nhưng bài vở còn chất chồng thế kia khiến cô phải tự nhốt mình trong phòng.

Chaeyoung đang ngồi nhâm nhi tách trà nóng ấm trên sô pha, tay vẫn còn cầm khư khư đóng tài liệu mà đọc, chị từ đâu bước ra, trên tay cũng cầm theo một một tách cà phê nóng đến ngồi cùng. Nàng đưa mặt len nhìn ly cà phê rồi quay lại nhìn chủ của nó, không nhầm chứ? Đã khuya vậy rồi còn uống cà phê thì làm sao mà ngủ?

Chị cảm nhận được ánh mắt của nàng, liền nhận ra ngay nàng đang nghĩ gì liền bật cười rồi quay sang nói:

- "Chị yên tâm đi, em ngủ được."

Nàng cũng gật đầu lưỡng lự cho qua rồi tiếp tục làm việc, chị nhìn nàng làm nhâm nhi từng ngụm cà phê. Cứ thế cả hai ngồi đối diện nhau nhau đến tận khuya, đến khi ly đấy không còn giọt nào thì đèn phòng khách mới tắt.

Một đêm nữa lại qua, cả ba đứng ở sảnh nhà, vốn dĩ trước giờ nhà luôn có một buổi sáng yên tỉnh nhưng hôm nay lại láo nháo cả lên. Vì thấy Jennie mới về mà lại đến ngay công ty thử việc nên cô liền sinh ra nghi ngờ mà nói móc nói xéo làm chị tức đến phát điên.

- "Nè tôi không phải là Lalisa em đâu, tôi làm việc trước giờ cận trọng. Lúc ở bển cũng đã xem trước rồi."

Cô nào để ý đến lời chị nói, ngồi đó nhếch mép, nhấp một miếng trà rồi nói:

- "Ai biết được!"

Chị nắm chặt tay như muốn đấm vào mặt cô, sao mà nó cứ nghênh nghênh lên thế không biết, nàng chỉ biết thở ra hơi. Lát sau, cô không đùa nữa mà nhìn sang phía nàng, lại là suy nghĩ của mỗi buổi sáng, không biết nàng sẽ đi với ai đến mà muốn ngỏ ý chở đi.

- "Chaeyoung, tôi chở chị đi."

- "Thôi, cô ở nhà học giùm tôi cái. Tuần sau thi rồi đó, còn có mấy ngày hà." - nhìn cô mỉm cười.

- "Nhưng..."

Cô định đáp gì đó nhưng chưa nói hết câu nàng đã lên tiếng kêu chị đi, cô chỉ đứng đó mà bất lực...thật sự người ta muốn chở chị đi mà. Thôi thì ráng thi chi tốt rồi sau này chở chị đi cũng không muộn, cô đứng đấy tự suy nghĩ tự gật đầu rồi phóng ngay lên phòng để học bài. Cũng may là từ nhỏ Lisa ở cạnh Chaeyoung nên mới chăm học thế, chứ mà ở cạnh ai chắc bây giờ quậy banh phố rồi.

Chiếc xe của bác tài xế lâu năm của Manobal thự dừng lại ngay trước tập đoàn, cả hai người bước xuống, chị khá phấn khích khi thấy tập đoàn Manobal khá nổi trong giời kinh doanh. Chưa đợi nàng nói cái gì mà đã ào ào chạy vào trong mất tiêu rồi, bỏ lại cho nàng một đóng giấy cầm đúng mỏi tay.

Nàng nhìn chị chỉ biết lắc đầu, tay đi vào xe lấy xấp giấy đó ra cầm trên tay mình rồi đi vào, nàng vừa đi vừa nhìn dưới đất, do trời gió khá mạnh nên chẳng ngước lên được. Nàng cứ bước đi mà chẳng nhìn gì về phía trước, để rồi va vào một ai đó làm giấy rơi cả xuống đất, nàng vẫn chưa ngốc đầu lên nhìn người đối diện, chỉ xin lỗi liên tục rồi khom xuống nhặt, người kia thấy thế cũng khom xuống nhặt cùng nàng.

- "Của cô." - mỉm cười đưa cho nàng

Tóc che hết cả khuôn mặt do trời gió nên nàng vẫn chưa chịu ngốc đầu lên, chỉ đưa hai tay ra nhận rồi đáp:

- "Xin lỗi vì đã đụng trúng cậu, cảm ơn vì đã giúp!"

Nói xong nàng quay đầu rời đi, cậu đứng phía sau nhìn nàng mỉm cười lắc đầu rồi cũng nhanh chân bước vào trong.

Nàng vừa bước vào thì chị đã liền chạy lại, nàng cũng biết trước thế nào Jennie cũng sẽ quay lại đây tìm nàng, chị làm gì biết ngõ ngách nơi đây mà đi chứ. Nàng mỉm cười rồi dắt chị đi đến phòng làm việc của mình...

- "Wow, đẹp thật đấy chứ."

- "Ừm, em cũng từng có kinh nghiệm. Lát nữa đi gặp đối tác với chị."

- "Gì chứ?" - quay qua nhìn nàng.

- "Là dượng kêu, em phải nghe theo. Đây là lúc cho em thử việc."

Chị chỉ hoang mang là mới vào dượng đã dám cho mình đi gặp đối tác nhưng mà có sao đâu chứ? Chị là một người rất giàu kinh nghiệm, làm việc bên nước ngoài khá được xem trọng nên cũng chẳng lo gì mấy.

......

- "Jisoo, lát nữa ai sẽ gặp mình?"

Cậu cho hai tay vào túi quần thong thả bước từng bước, y đang đi kế bên cậu, mỉm cười nhìn cậu đáp:

- "Là giám đốc bên này cũng với luật sư của Manobal."

- "À ra là vậy."

Cậu lưỡng lự muốn hỏi thêm gì đó nhưng lại thôi, cứ thế mà hai người vẫn cứ đi, không khí yên lặng thật nhàm chàn nên y đã lên tiếng:

- "Giám đốc Lee, cậu tài giỏi vậy sao không ở lại Mỹ để phát huy hết trí tuệ mà lại về Hàn?"

Cậu bật cười nhìn y, rồi đáp:

- "Tôi sinh ra ở đây, mẹ tôi ở đây sao mà tôi đi được. Trường ở đây cho tôi học bỗng, tôi phải quay về đây để giúp ích, với lại...."

Nói đến đây thì cậu dừng lại làm cho y khó hiểu vô cùng.

- "À mà thôi, cô chỉ cần biết vậy. Mình mau đi thôi để người ta đợi lại không hay."

Cậu nói xong tay cũng rút ra khỏi túi mà vội bước nhanh về phía trước để né đi ánh mắt mong chờ của y. Y nhíu mài khó hiểu rồi cũng lắc đầu bước theo cậu.

Lúc này Lisa đang ở nhà nằm lăng lóc trên chiếc giường, thật sự nhàm chán quá đi mất, bài thì học cũng chả vô, nhà thì cũng chỉ một mình. Cô muốn hét lên cho xã cơn tức thì có tiếng gõ cửa, cô nghe nhịp gõ chậm rãi mà cũng biết người đó là ai liền nói lớn:

- "Vú vào đi con không khóa."

Nghe tiếng cô vọng ra bà liền đẩy cánh cửa bước vào, cô đang nằm phè ra giường, tướng nằm xấu vô cùng nhưng vú chỉ nhìn rồi mỉm cười vì đã quá quen với tính cô rồi có còn lạ gì đâu. Vú tiến thêm vài bước nữa rồi ngồi xuống giường của cô mà hỏi chuyện.

- "Con gái mình nên khép nép lại."

Cô chề môi nhìn vú rồi ráng làm cho cái tướng nằm xấu hơn nữa. Vú nhìn cô hiền từ cười bất lực...

- "Sao con không như Chaeyoung?" - vuốt tóc cô

- "Chị ta khác, con khác sao mà giống được?" - ngước nhìn lên vú

- "Đúng là cha mẹ sinh con, trời sinh tánh. Khi mà bà chủ đem cô ấy về, là cô ấy hiền lắm, ít nói lắm chứ không phải như con đâu."

Bà nói một lúc, cô lại suy nghĩ gì đó? Lúc mới đem nàng về sao? Nghe cũng thú vị, cô thật sự muốn biết lúc đó nàng như thế nào, chắc là sẽ khóc mè nheo.

- "Vú kể con nghe được không? Lúc chị Chaeng về đây, chị ấy như nào?"

Vú gật gù rồi cũng kể cô nghe:

- "Lúc Chaeyoung con bé được đưa về, con chỉ được một tháng tuổi. Khi ấy vú cũng không hiểu sao trên người con bé ấy toàm vết thương như đá cứa vào chảy rất nhiều máu, đã vậy còn có dính vết gì đó màu đen như lọ nồi."

Cô nhíu mài lại khi nghe nói, nó không những gì cô nghĩ, cô nghĩ rằng nàng sẽ mèo nheo khóc đòi cha đòi mẹ nhưng khi nghe vú Han thuật lại thì lòng có một chút khó chịu. Chắc trong quá khứ của nàng có một chút gì đó không tốt, nó không đơn giản như từ trước đến giờ cô nghĩ.

- "Nói thật nhìn đáng thương lắm, mà ngộ hơn nữa, khi đó con quậy khóc suốt không ai dỗ được nhưng con bé lại dỗ được đấy."

Vú lại nói thêm, coi cũng không để ý mấy đến câu này chỉ gật nhẹ đầu cảm ơn. Vú Han chỉ lên xem cô như nào, phía dưới nhà còn nhiều việc nên vú nhanh chóng ly khai ra khỏi phòng cô mà tiếp tục công việc của mình.

Còn tiếp...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip