Chương 8
Tưởng rằng hiện tại chỉ có hai người họ nhưng thật ra vẫn còn một người đứng phía sau cánh cửa. Cô luôn để ý và quan tâm đến nàng, thấy nàng có biểu hiện lạ với chiếc khăn đấy cô nào nỡ đi, vấn đề gia đình nàng không phải đó giờ cô chưa nghe đến nhưng không nghĩ nó sẽ như ngày hôm nay.
Cô nhẹ quay đầu vào phía trong nhìn rồi buông tiếng thở dài cúi mặt xuống đất rồi bước đi.
Đêm lại đến, hôm nay là một ngày đối với nàng vô cùng tồi tệ, dù đã đoán trước nhưng khi nghe chính miệng bà xác nhận thì tim lại càng đau nhói. Tâm trạng người phía dưới màn đêm buồn sâu thẳm trên trời lại lấp lánh vô vàng vị sao cùng với mặt trăng trọn trịa, nàng bước ra ban công đưa mắt lên đấy mà nhìn.
Cứ nhìn mãi không thôi vì nó làm nàng cảm thấy dễ chịu, bỗng cơn gió lạnh lướt ngang cơ thể nàng phút chốc lại run lên trong chiếc váy ngủ. Cứ ngỡ sẽ lạnh, nàng đang định vào trong lấy áo thì lại có vòng tay nào đó ôm lấy nàng vào lòng.
- "Lisa?" - quay đầu lại nhìn cô.
- "Ừm phải. Chị biết lạnh không mà lại đứng đây với chiếc áo như thế này?"
Cô mắt vẫn nhìn thẳng, tay vẫn ôm nàng. Nghe cô hỏi thế nàng phì cười rồi đáp lại cô:
- "Chả phải bây giờ có em rồi sao?"
- "Được rồi, miệng chị dẻo. Mà này, nếu có chuyện gì buồn chia sẽ cùng tôi, đừng có ôm một mình."
Nghe vậy nàng mỉm cười rồi quay qua mặt đối mặt với cô, tay đưa lên vuốt tóc mà nói:
- "Lisa có lẽ đã lớn rồi, em ngoan lắm! Chị cảm ơn em nhé!"
Cô bỏ tay ra khỏi eo nàng tay chống xuống thành ban công rồi khom xuống sát mặt nàng thủ thỉ:
- "Park Chaeyoung dùng cả thanh xuân của mình để bảo vệ Lalisa và bây giờ sẽ là lúc nó ở bên và bảo vệ lại cô ấy!"
Nàng có chút ngại ngùng liền quay mặt lại về phía ban công, lúc này cô cũng vòng tay lại qua eo của nàng.
- "Trông em 18 năm quá thật rất khó, em rất quậy nhưng làm chị hạnh phúc lắm."
Cô bật cười nhìn xuống người con gái phía dưới rồi đưa càm dụi vào tóc nàng.
- "Chaeyoung, chị nói xem! Sao chị lại lùn thế?"
Biết là nó nhỏ hơn mình nhưng lại cao hơn, thế mà cô ngày nào cũng đem chiều cao ra chọc quê nàng làm nàng rất khó chịu. Lần này này quay qua dẫm thật mạnh vào chân của cô rồi hậm hực bước vào vào trong, bỏ lại cô mặt nhăn mài nhó ôm lấy chân mà không dám phát ra tiếng động gì.
- "Được rồi đi ngủ thôi..."
Nàng vừa nói vừa vương vai rồi đặt lưng xuống giường, cái mặt đanh đá của cô hiện lên, cô chề môi hậm hực bước đi ra ngoài. Nhưng vừa đặt tay lên tay nắm cửa thì cô dừng lại nhẹ đưa mắt về phía sau và...
- "Lisa em làm cái gì vậy hả?"
Cô liền phóng lên chiếc giường của nàng nằm dang rộng hai tay hai chân ra chiếm một diện tích khá lớn trên giường.
- "Thì đi ngủ." - cô vờ nhắm mắt.
- "Em về phòng em đi, như vậy sao chị ngủ?"
Nàng nằm ngửa lại quay đầu về phía cô mà nói, vừa nói dứt câu thì cô liền phóng lên người nàng dùi mình vào hõm cổ là nàng la toáng lên.
- "Làm cái gì mà chị la vậy? Ba mẹ thức bây giờ."
- "Em nặng quá, xuống mau."
Nàng giãy giụa để thoát thân nhưng bất thành, liền mạnh tay đẩy cô ra nhưng cũng như lần giãy giụa. Cô mở miệng trong hõm cổ nàng.
- "Hồi nhỏ tôi hay nằm vậy mà, sao giờ chị bảo nặng?"
- "Em bây giờ bao nhiêu tuổi mà so với lúc nhỏ hả?"
Nàng nói gì thì nói, càng nói cô lại càng vùi đầu vào hõm cổ trắng mịn đấy mà hít lấy hít để rồi thản nhiên đáp:
- "Lớn hay nhỏ gì tôi vẫn là em của chị, hay chị muốn nằm trên?"
Chưa đợi cho nàng trả lời, cô đã lật nàng lên phía trên, vòng tay lại mà ôm nàng cứng ngắt. Nhưng nàng cố giãy mà phóng xuống khỏi người cô.
- "Không thấy chị đã lớn tuổi hay sao mà vật như vậy?"
- "Park Chaeyoung vẫn còn sung sức lắm."
Nàng nhíu mài lại, không còn muốn nói chuyện với con người này nữa liền quay lưng về phía cô mà nhắm mắt lại. Cô quay qua nhìn nàng mỉm cười rồi tiếng tới ôm nàng vào lòng...người ta chỉ muốn ngủ với chị đêm nay thôi mà cũng khó quá, muốn tìm lại cảm giác xưa thôi mà. Cô ôm như vậy nàng cũng không nói gì, nói thật thì đêm nay thời tiết có chút lạnh, có người ôm vậy cũng ấm, thế là cả hai ôm nhau ngủ đến sáng và nàng cũng chẳng nghĩ gì nhiều.
Sáng hôm sau, giờ này chắc mặt trời cũng đã lên khá cao, cũng gần thi tốt nghiệp nên cô được nghỉ ở nhà ôn bài. Và như hiện tại, cô đang cùng nàng và ba mẹ đang dùng bữa sáng.
- "Khi nào thì con gái của chị hai về Hàn?"
Ông đã dùng xong, vừa đặt nĩa xuống đã quay sang hỏi bà vì ông nghe đâu nó sẽ về Hàn.
- "Tôi cũng không biết nữa, chắc nào về nó sẽ báo."
- "Chị ta mà báo."
Cô nhảy vào miệng bà, tuy âm lượng nhỏ nhưng cũng đủ làm những người xung quanh chú ý. Nàng thấy vậy nhanh tay thều nhẹ cô rồi nói nhỏ:
- "Chỗ người lớn nói chuyện."
Cô không đáp vẫn tiếp tục ăn, ông ăn xong rồi ra khỏi bàn quay sang nàng hỏi có muốn đi cùng xe không? Nàng cũng dạ rồi đứng lên nhưng nhìn xuống đĩa nàng vẫn chưa vơi đi nhiêu nên cô liền cảng lại.
- "Ba đi trước đi, để xíu con đứa chị ấy đi."
- "Không được, em còn phải ôn bài đấy."
Bài thì bài nhưng cô muốn cái bụng nàng phải nó mới cho bước ra khỏi nhà. Day dưa hồi nàng cũng đành nghe theo, ông vừa đi khuất cô liền quay sang nàng bảo:
- "Chị ngồi xuống ăn tiếp, lát tôi đưa chị đi."
- "Phiền em rồi, Lisa." - thờ dài.
Bà nhìn hai đứa lòng khẽ mỉm cười, bà hiểu lí do Lisa muốn làm vậy. Ngoài mặt thì cô ngang ngược, sốc láo nhưng bên trong lại ấm áp biết quan tâm. Cứ thế họ cứ ăn, chỉ không lâu sau cũng đã rồi cô và nàng đều ra xe và nổ máy chạy đi.
Trên xe nàng cứ mãi lo đưa mặt vào cái xấp tài liệu làm không khí trở nên nhạt nhẽo. Cô muốn bắt chuyện nói để xóa tan bầu không khí này nhưng vừa mới mở miệng ra thì lại vội khép lại, dạo gần đây cô có nghe bên mình vừa ký hợp đồng với tập đoàn nào đó khá lớn trên thị trường nên có rất nhiều việc bận. Thôi thì nàng cứ giải quyết lúc nào được lúc đó, nếu bây giờ xem mà không phải thức khuya có chán chút Lisa cô cũng chịu.
- "Chúc chị làm tốt nhé!"
Cô mỉm cười nhìn nàng vừa bước ra khỏi xe rồi nói, một câu cửa miệng mỗi khi cô đưa nàng đi. Nàng xuống xe nghe cô nói thế cũng như bao lần quay lại cười và vẫy tay với cô, cô dừng xe ở đấy đợi đến khi nàng bước hẳn vào trong mới cho kính kéo lên rồi lăn bánh đi ra khỏi đó.
Đôi lúc bản thân cô cũng không hiểu rằng vì sao đôi khi mình lại có những suy nghĩ, hành động và những lời nói đặc biệt với nàng. Cô cũng không nghĩ sâu xa, cũng chỉ nghĩ đấy là tình cảm chị em và cũng chính nàng chăm cô từ nhỏ mới có cảm tình đặc biệt như vậy. Nhưng quả thật cái nhan sắc của nàng cũng khiến một đứa con gái như Lisa đôi khi phải động lòng mê mẩn nhìn ngắm, cô chỉ sợ một ngày có kẻ nào đó cướp mất nàng đi thôi.
Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip