Chương 11: Trái Tim Của Một Đế Quân - Hợp Thể Nghịch Thiên

Trong tháp Huyết Linh.

Lý Dương đứng trước thi thể Huyết Đế – kẻ từng một tay khiến hơn mười vạn tu sĩ rơi đầu, đánh sụp ba đại tông môn, và bị chính "thiên đạo" nguyền rủa.

Ánh mắt của hắn, dù là thi thể, vẫn nhìn xoáy vào Lý Dương như xuyên thấu cả linh hồn.

"Muốn mạnh?
Phải chấp nhận giá."

"Tim của ta...
Đã từng là trung tâm của một đạo giới riêng biệt.
Còn ngươi – sẽ là vật chứa tiếp theo."

Lý Dương không do dự.

Hắn ngồi xếp bằng đối diện thi thể Huyết Đế, mở áo, để ngực trần. Mảnh xương cắm trong tim hắn bắt đầu rục rịch vỡ vụn, như đang hoan hỉ.

Huyết Đế vươn tay. Một giọt máu đen, đặc như hắc thủy, bay ra từ lồng ngực ông – chính là tinh huyết đạo tâm, thứ từng khiến thiên địa đảo loạn.

"Ngươi có thể chết ngay tại đây.
Hoặc sống... và không bao giờ còn là ngươi nữa."

Lý Dương cười nhẹ.

"Nếu cái gọi là 'ta' chưa từng có chỗ trong thế giới này...
Vậy thì...
Có gì phải giữ nữa?"

ẦM!

Tinh huyết chạm vào tim Lý Dương.

Một luồng đau đớn xé nát từng mạch máu, từng mảnh linh hồn bị đốt sạch rồi tái tạo. Máu hắn chuyển từ đỏ sang tím đậm, rồi sang đen ánh bạc.

Toàn bộ ký ức – cảm xúc – đau khổ – dã tâm của Huyết Đế tràn vào.

CẢNH KÝ ỨC:

– Một thiếu niên bị xé nát linh căn vì sinh vào giờ xấu.
– Một người quỳ giữa tuyết lạnh chín ngày chín đêm chỉ để được học một pháp quyết sơ cấp.
– Một thiếu niên mười sáu tuổi ăn tim tu sĩ sống để sống sót trong vực cấm.
– Một người cười điên dại giữa biển máu, khi thiên đạo giáng xuống nói:

"Ngươi... không được phép bước vào trường sinh."
Và hắn trả lời:
"Ta không cần phép."
"Ta – cướp lấy."

Hiện tại – Lý Dương ngã vật.

Toàn thân hắn rực cháy. Da nứt nẻ. Mắt hóa huyết quang. Trái tim mới đang đập với tần suất của hai thế giới va chạm.

Nhưng hắn... chưa chết.

Trong khoảnh khắc tâm hồn sắp bị nuốt trọn, Lý Dương vận dụng ký ức hiện thế – ký ức con người từ Trái Đất.

Hắn nhớ đến:
– Mẹ hắn – người phụ nữ bệnh tật, chết trong bệnh viện công.
– Một đêm đi mưa không có chỗ về, nằm co bên lề phố.
– Những lần bị khinh bỉ chỉ vì không đủ "năng lực" theo tiêu chuẩn xã hội.

"Ta là ai...
Không phải do linh căn, huyết mạch hay đạo trời định."

"Ta sống được tới nay...
Không phải vì phép màu.
Mà vì ta chưa từng cam chịu."

ẦM!!!

Một tiếng tim đập vang lên.

Không phải tim của Huyết Đế.

Mà là tim của Lý Dương.

Hắn hấp thụ không hoàn toàn, mà cưỡng ép dung hợp — giữ lấy ý thức bản thân, và đóng phong ấn ký ức hỗn loạn của Huyết Đế trong tâm hồn, làm một vùng ký ức cấm, chỉ mở khi cần.

Tháp Huyết Linh rung chuyển.

Cơ thể Huyết Đế tan thành tro. Chỉ còn một mảnh hồn đen ánh đỏ – bay quanh Lý Dương như vệ tinh.

"Ngươi...
Không chỉ là vật chứa.
Ngươi... là chủ mới của máu ta."

Trong mắt Lý Dương giờ đây – đã có hai luồng khí:

– Một là hồn phàm nhân từ Trái Đất – đầy nghịch cảnh, đầy lý trí.
– Một là máu của đế quân vạn năm trước – đầy điên cuồng, đầy dã tâm.

Lý Dương bước ra khỏi tháp.

Vực Thiên Ngoại bắt đầu sụp đổ. Không gian tan rã.

Nhưng từng bước chân hắn đi, hư không tự phân rã để mở đường, như thế hắn không còn là người của một chiều không gian này nữa.

Khi hắn trở lại Huyết Long Tông, trời đã là bình minh.

Từng người quay đầu nhìn.

Một tu sĩ nội môn cúi đầu.
Rồi hai người.
Rồi cả sân... đều quỳ.

Không phải vì đạo lý.

Không phải vì kính trọng.

Mà vì... sợ.


Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip