5. là người nhà

cậu.. gặp phải rắc rối thật rồi

bản thân đi thích bạn thân của mình, người đó đã khẳng định cậu ấy không phải gay.

nhưng jungkook không thể tự xoá đi nhịp tim đang đập mạnh khi nhớ về taehyung

cái cách mà taehyung cưng chiều mình, cách mà hắn che ô sẽ luôn nghiêng về phía jungkook và trong túi áo luôn có khăn giấy lau vết bẩn vì cậu rất vụng về

jungkook yêu tất cả những gì taehyung đã làm cho mình, cậu đón nhận việc đó và sợ hãi nhận ra rằng

taehyung sẽ không ở đây mãi mãi vì cậu, hắn cần rời đi để tìm cho mình một tương lai mới, trong tương lai đó cậu chỉ là người bạn mỉm cười chúc phúc, cậu không phải người yêu của hắn

rồi hắn sẽ dành nhiều thời gian cho người hắn yêu, những thứ từng là ngoại lệ của riêng cậu sẽ đổi sang một người con gái khác

nghĩ đến, jungkook thấy mình cứ như mắc bệnh tim vậy

nói ra thì sợ người ta cười, mới lớp 11 đã nói tới chuyện dắt tay nhau vào lễ đường, nghe có chút mơ mộng khôi hài

nhưng jungkook trong một khoảnh khắc mơ màng đã nghĩ, liệu trong tim hắn một lúc nào đó nhìn cậu như người mình yêu mà đối đãi chưa?

cậu không biết nữa, cậu không muốn taehyung biết, ít nhất với quan hệ bạn bè cậu có thể ở cạnh hắn lâu hơn chút nữa.

__

"jungkook, cô đã thấy em tiến bộ ở việc học trong những tuần đầu rất tốt, nhưng tại sao dạo gần đây các thầy cô phản ánh em hay mất tập trung trong giờ và thường xuyên phải nhắc nhở vậy?"

cô hye đau đầu, cô không muốn khiển trách học sinh nhưng jungkook cứ như này thì kết quả sẽ lại tuột dốc mất.

"em xin lỗi.. em sẽ chú ý hơn"

cậu cũng buồn bực, mấy ngày hôm nay chỉ vì taehyung có kết quả tốt được cùng thầy hiệu phó đi sang trao đổi 3 ngày ở phố lân cận nên đầu cậu cứ mơ hồ nhớ ai kia

"thôi nói chung là cô đã khuyên nhủ em nhiều rồi, cô chỉ mong em không chủ quan trong việc học thôi có biết chưa?"

"cô mắng mày nhiều không vậy?"

jimin lo lắng hỏi, từ lúc đi ra tới giờ jungkook im lặng một mực không nói gì, taehyung cũng đã dặn jimin mỗi ngày đều tầm đầu giờ chiều nhắc cậu uống sữa hắn đưa cho

"này, tên taehyung của mày kêu tao đưa sữa cho mày đấy, mày ngẩng cái mặt cho tao coi nào.."

"jimin ơiiiii" jungkook rối rắm lắm rồi đó, cậu bạn họ kim kia cứ xoay vòng mãi thôi

jungkook thở dài, tên đó chắc chắn là đang bắt mình trả giá vì luôn phải nhường nhịn mình đây mà

kim taehyung bên kia cũng không khá hơn là bao, đi mấy ngày mà nhớ bạn nhỏ thật, không biết jimin đã đưa sữa cho bạn ấy chưa nhỉ

"taehyung! không được lơ đãng đâu nha"

"à vâng em xin lỗi"

cho dù nhớ lắm thì cũng phải hai ngày sau mới gặp lại thôi.

__

"taehyung, bố mẹ định tuần sau sẽ cùng lên thăm con, dù sao cũng sắp tới kì họp phụ huynh rồi nhỉ?"

"dạ vâng, khi nào bố mẹ tới thì gọi con tới đón"

"ngoan ngoan, vậy còn jungkook hôm nay không ở cùng con à"

mẹ kim rất quý jungkook, mấy lần gọi video đều thấy jungkook đang chơi ở nhà con mình, đôi mắt tròn to như biết cười vậy, thật sự rất dễ thương.

"hôm nay con đi trao đổi, cậu ấy sao có thể ở đây được"

"bố mẹ định sẽ tặng jungkook một chút đồ ăn đặc sản ở đây, thằng bé là người bạn đầu tiên con có trên thành phố mà, người ta tốt bụng thì mình cũng phải trân trọng người ta biết không?"

nhìn mẹ mình cầm túi kẹo tự làm và nhiều món đồ ăn khác nhau hắn thầm nghĩ con thỏ kia chắc chắn là sẽ siêu thích

mải mê nghĩ về jungkook đến ngơ cả người, bố mẹ kim không biết gì cũng lắc đầu xua tay tha cho con trai đi ngủ.

__

"tuần sau sẽ là buổi họp phụ huynh giữa kì của các em, hãy đưa giấy mời về cho bố mẹ các em nhé"

jungkook chán ghét cái ngày này, không phải vì sợ thành tích chẳng tốt như mọi người, mà là sợ mình sẽ lại đứng một mình trong khi những người khác đều có bố mẹ ngồi cạnh họ

cậu thậm thà thậm thụt ngoài cửa phòng bố, lấy hết can đảm gõ cửa

"bố.."

"có chuyện gì? nói đi bố đang bận lắm"

"tuần sau là đến kì họp phụ huynh.. bố có đi được không?"

"ngày bao nhiêu"

"25 ạ"

"ngày đó.. trùng với lịch của hayoon mất rồi"

jungkook nhận ra, mình chẳng bao giờ là sự ưu tiên của bố

"con.. bố không đến được ạ? cô giáo bảo lần này mọi người sẽ có buổi viết thư gửi tới gia đình.."

"bố bận lắm, con bảo mẹ đi thay đi, không thì gọi cô choi giúp việc"

jungkook sững người.. nhưng bố ơi.. người ta có phải mẹ con đâu? thậm chí ghét con ra mặt mà?

jungkook thất vọng đi ra ngoài, thư cậu viết cho bố hôm trước thà rằng gửi cho cô choi giúp việc có khi còn hay hơn.

nhìn bức thư, jungkook tiến tới muốn xé rách nó rồi lại thôi, cậu lại rơi lệ, cậu thấy mình như đồ bỏ trong chính ngôi nhà này vậy

mẹ thì không cần cậu, bố và dì kế chỉ quan tâm con riêng của họ, còn jungkook

cậu mãi mãi chỉ là đồ vật đá qua đá lại, giống một con búp bê bị ruồng bỏ vậy

ngày họp phụ huynh, ai cũng được bố mẹ hoặc cả gia đình đến, cả lớp trang trí dọn dẹp sạch, tất cả đều vào chỗ ngồi, chỉ riêng duy nhất jungkook là không có ai ngồi cạnh trong ngày họp phụ huynh

bóng dáng cô đơn của jungkook khiến taehyung vừa tới rất đau lòng

"jungkookie.. bạn nhỏ ơi.. sao lại buồn như thế"

jungkook nhìn thấy taehyung, nói nhỏ

"bố tôi bận rồi, không thể đến dự"

thật ra là chưa bao giờ đến dự cả.

"không phải thư.."

"tôi xé rồi, dù sao cũng chẳng ai cần thư tôi viết mà"

ba mẹ kim rất bất ngờ cũng xót xa, đứa nhỏ sẽ thấy tủi thân như nào chứ?

"jungkook, con đừng buồn, con còn mọi người ở bên con mà"

"cậu còn tôi mà jungkook, không phải sợ cô đơn đâu"

taehyung nắm chặt tay jungkook, hắn biết cậu đã khát khao được nhận sự yêu thương như nào

điều làm jungkook bất ngờ nhất là khi đến tên cậu, bố kim đã đứng lên đại diện phụ huynh của cậu

"tôi là cha của thằng bé, mong mọi người chiếu cố nó thật nhiều"

đó là lần thứ hai taehyung thấy jungkook khóc, khóc tới thương tâm lợi hại, hai bàn tay đan chặt với nhau run rẩy phập phồng như lồng ngực cậu bây giờ

đó cũng là lần đầu tiên, hắn thấy lòng mình nhói như bị châm chích

hình như hắn chỉ muốn thấy cậu mãi mãi hạnh phúc mà thôi

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip