Chương 16
Tác giả: Tần Tam Kiến
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Trong mắt tôi, Lâm Tử Tông là một thiếu niên thiên tài.
Dù sao thì cậu ấy cũng đã đậu đại học từ năm mười sáu tuổi, lại còn là trường 985 ở thủ đô.
Năm chúng tôi vào đại học, mùa thu đến sớm lạ thường, mới cuối tháng Tám mà trời đã bắt đầu se lạnh.
Tôi vắt óc nghĩ đủ mọi lý do, cuối cùng cũng thuyết phục được cậu ấy về quê tôi chơi trước khi nhập học.
Ba mẹ tôi vui như Tết, chuẩn bị đủ thứ đồ dùng cần thiết cho hai đứa chúng tôi lên đại học. Sau đó còn long trọng tiễn cả hai đứa ra ga, cùng nhau lên chuyến tàu đi về thủ đô.
Hồi đó, từ nhà tôi đến thành phố huyền thoại kia phải mười bảy tiếng đi tàu.
Đó là lần đầu tiên tôi đi tàu có giường nằm. Đêm đó, tôi nằm trên tầng trên, háo hức đến mức không sao ngủ được.
Thấy trằn trọc mãi, tôi khẽ kéo rèm cửa sổ ra một chút, ghé mắt nhìn ra ngoài.
Tàu chạy giữa đêm đen, bên ngoài tối om, tôi chỉ nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên kính.
Nhưng hễ tàu dừng ở một ga nào đó, ánh đèn từ sân ga hắt vào khiến tôi cảm thấy tất cả thật kỳ diệu.
Lúc đầu tôi cứ tưởng chỉ mình tôi làm mấy trò đó, cho đến khi vô tình liếc sang bên kia rèm, thấy một chóp mũi quen thuộc lộ ra trước mắt.
Tôi thụt đầu lại, bắt gặp ánh mắt cũng đang nhìn ra ngoài của Lâm Tử Tông.
Chuyện này quá thần kỳ, trước giờ cậu ấy không phải người hay tò mò —— Mãi sau này tôi mới biết, vốn dĩ cậu ấy không như vậy.
Trước kia Lâm Tử Tông là một cậu bé rất hay cười và nghịch ngợm, cái gì cũng cảm thấy hứng thú, thậm chí chó dưới nhà cãi nhau cũng phải chạy tới hóng hớt xem vì sao.
Nhưng sau khi ba mẹ cậu ấy gặp chuyện, thế giới này cũng như sụp đổ với cậu ấy.
Không ngờ trên chuyến tàu đưa chúng tôi đến vùng đất mới, bắt đầu một chặng đường mới, cậu ấy đã sống dậy sự tò mò với thế giới bên ngoài một lần nữa.
Sau này tôi mới hiểu những điều đó. Còn khi ấy, tôi chỉ nhìn cậu ấy cười rồi nhỏ giọng trêu: "Em cũng không ngủ được à! Lén lút làm gì đấy?"
Lâm Tử Tông liếc tôi một cái, không hề hoảng hốt vì bị tôi bắt quả tang làm chuyện xấu.
Trái lại, cậu ấy thản nhiên trèo xuống từ tầng trên, ngồi vào ghế cạnh cửa sổ.
Tôi ghé vào mép giường nhìn cậu ấy, ngắm một lát rồi cũng qua đấy luôn.
Khi tôi đến gần mới biết Lâm Tử Tông đang đeo tai nghe nghe nhạc. Trước giờ tôi đâu biết xấu hổ, thò tay tháo một bên tai nghe xuống rồi nhét vào tai mình.
Lúc ấy, cậu ấy đang nghe bài 《 Vượt biển đến gặp em 》của Lý Tông Thịnh, đây cũng là lần đầu tiên tôi nghe bài đó.
Sau này có hai năm chúng tôi yêu xa. Mỗi lần tiết kiệm đủ tiền đến thăm nhau, tôi lại nhớ đến bài hát đó.
Nhưng tôi của năm mười bảy tuổi ấy, trên chuyến tàu đi Bắc Kinh, vẫn chưa biết điều gì đang chờ mình phía trước.
Khi ấy tôi chỉ giả vờ buồn bã hỏi Lâm Tử Tông một câu: "Này, em từng thích ai chưa?"
Hình như Lâm Tử nghe thấy tôi nói, nhưng cũng có vẻ như không nghe rõ.
Cậu chỉ liếc tôi một cái rất nhanh, ánh mắt vẫn lạnh tanh như mọi khi.
Tôi hỏi lại: "Lên đại học rồi là có thể yêu đương đấy. Em đã thích ai chưa?"
Hôm đó Lâm Tử Tông nói một câu khiến tôi cười ầm lên. Cậu ấy nghiêm túc bảo: "Em mới 16 tuổi."
Mới mười sáu tuổi, chưa đủ tuổi vị thành niên, không được yêu đương.
Đêm trên xe lửa ấy, tôi và Lâm Tử Tông ngồi bên cửa sổ nghe nhạc đến khi điện thoại cậu ấy hết pin.
Sau đó mỗi người về giường ngủ, tôi nhanh chóng thiếp đi.
Hôm sau tôi bị mẹ nắm tai lôi dậy, lúc đó đã hơn mười giờ, chúng tôi sắp đến nơi.
Thủ đô cuối tháng Tám, nắng vàng rực rỡ.
Giữa dòng người tấp nập, chúng tôi kéo theo những vali nặng trĩu, sắp sửa bắt đầu những tháng ngày rực rỡ của mình.
Khi đi sau lưng ba mẹ ra khỏi ga, tôi đột nhiên hét to một câu cực kỳ trẻ trâu: "Bắc Kinh! Ông tới rồi!"
Lâm Tử Tông và người xung quanh đồng loạt quay lại nhìn tôi, ánh mắt chẳng khác nào đang nhìn thằng ngốc.
Còn ba mẹ tôi thì quay đầu lại chửi luôn: "Nổi điên gì đấy! Đừng để mọi người mất mặt ở đây!"
Bị mắng là chuyện bình thường, tâm trạng tôi vẫn vui, chẳng thèm để tâm.
Theo kế hoạch, chúng tôi đến trường tôi trước rồi thuê hai phòng ở khách sạn gần đó, để hành lý xong thì vào trường làm thủ tục nhập học.
Mọi việc ở trường tôi xử lý xong xuôi thì cả nhà lại quay về khách sạn lấy hành lý của Lâm Tử Tông rồi đến trường cậu ấy.
Lý do mẹ tôi đưa ra là: "Trường của Tử Tông tốt hơn, làm xong việc chúng ta có thể đi dạo quanh chút."
Tôi không phục: "Trường con thì sao? Cũng to mà!"
Nhưng khi đến trường của Lâm Tử Tông thì tôi mới hiểu ra, đúng là tôi nói hơi quá.
Trường tốt khác biệt thật.
Biết vậy tôi đã chăm học hơn.
Nhưng nói gì thì cũng muộn rồi, tôi đâu thể quay về học lại.
Tôi không làm nổi mấy chuyện khổ sở đó.
Hôm đó, cả nhà bốn người chúng tôi bước vào ngôi trường đại học xịn xò ấy, và cũng chính tại đó, ngay lúc này, là lần đầu tiên tôi gặp tình địch tương lai.
Đới Hạ Xuyên.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip