Chương 24
Tác giả: Tần Tam Kiến
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Tôi bắt đầu có tâm sự.
Dù không tình nguyện chút nào, nhưng tôi vẫn phải thừa nhận rằng tôi có thể yêu được Lâm Tử Tông là nhờ Đới Hạ Xuyên cả.
Chính là tình địch màu mè lòe loẹt kia của tôi.
Nếu không phải chuyện anh ta là đồng tính bị Lâm Tử Tông phát hiện, thì chắc tôi cũng chẳng bao giờ nhìn lại thế giới xung quanh mình, và cả những con người trong thế giới ấy.
Bao gồm cả Lâm Tử Tông và chính tôi.
Tôi của tuổi 18 bắt đầu rơi vào một trạng thái hỗn loạn kỳ lạ, đầu óc cứ suy nghĩ linh tinh suốt ngày.
Lúc đó tôi vẫn chưa biết Đới Hạ Xuyên thích Lâm Tử Tông, nhưng tôi đã bắt đầu thấy lo: Lỡ như anh ta có ý gì với Lâm Tử Tông thì sao?
Cứ nhắm mắt mở mắt là nghĩ, có khi nào Đới Hạ Xuyên thích cậu ấy không.
Càng nghĩ lại càng thấy chắc chắn là thích rồi.
Lâm Tử Tông vừa đẹp vừa thông minh, chẳng có lý do gì mà không thích cả.
Huống hồ, Đới Hạ Xuyên chưa từng phủ nhận chuyện thích cậu ấy. Vậy thì có nghĩa là...
Mạch não của tôi lúc ấy là như vậy đó.
Vậy nên sau này Lâm Tử Tông mới bảo tôi: "Anh có thể đậu đại học là đã không dễ dàng gì rồi."
Giọng điệu đầy mỉa mai.
Nhưng tôi không sao cả.
Quen rồi.
Biết bao người còn mong được cậu ấy mỉa mai mà chẳng được ấy chứ.
Tôi vừa dứt lời thì cậu ấy lại bảo: "Tiêu Phóng, anh là M à."
Tôi chỉ M trước mặt cậu ấy, hy vọng cậu ấy S tôi thật mạnh vào.
Sau này hành vi của tôi bị mọi người trên mạng gọi là "Simp chúa". Thôi được rồi, không quan trọng, dù sao tôi cũng là người mù quáng trong tình yêu mà.
Nói về tôi của tuổi 18.
Trong những ngày khổ tâm vì Lâm Tử Tông đó, tôi đã vô tình nhìn thấy một đoạn hội thoại thế này ——
Cậu là gay à?
Nếu cậu là gay thì tôi cũng vậy.
Lúc ấy tôi đang xem một bộ phim điện ảnh tên 《 Tình yêu của thiếu niên đẹp trai 》 , tôi thề, trước khi xem tôi hoàn toàn không biết đây là phim đồng tính.
Xem được một lúc mới cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng đã không thể dừng lại nữa.
Khi nghe đến câu thoại kia, tôi cảm giác như có ai đó gõ mạnh một phát vào đỉnh đầu. Cả thế giới như vang lên tiếng "Ầm" rồi mọi thứ đều rung chuyển.
"Cmn, còn có kiểu này nữa hả."
Xem xong, đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu đó.
Lạ một điều là, từ sau hôm đó, mỗi lần nhớ lại bộ phim kia, trong đầu tôi lại hiện lên hình ảnh của Lâm Tử Tông.
Cái vẻ lạnh lùng, xa cách như thể luôn đứng ngoài cuộc đời của cậu ấy.
Tôi nghĩ, từ khoảnh khắc đó, tôi đã thực sự thích cậu ấy rồi.
Không phải kiểu thương mến một đứa em trai như hồi nhỏ nữa, mà là kiểu thích như trong phim, có cả ham muốn chiếm hữu và ái dục.
Từ "Ái dục" làm tôi thấy hơi xấu hổ, nên tôi chưa bao giờ dám nhắc với cậu ấy, sợ cậu ấy cho là tôi ra vẻ.
Nhưng cảm giác ấy hẳn là ái dục.
Ái trong linh hồn và dục trong cơ thể, cả hai thứ đó đều bắt đầu nảy mầm trong cơ thể tôi từ khi ấy. Chỉ là tôi vẫn chưa dám đối mặt với chúng nó, cũng chưa nhìn thấu được tình cảm của chính mình.
Tôi trải qua nửa tháng mơ màng như vậy, đầu óc toàn nghĩ mấy chuyện linh tinh.
Khi gặp Lâm Tử Tông, cậu ấy hỏi tôi: "Anh hỏng thận à?"
Đôi lúc người này đáng giận đến mức khiến người ta muốn đánh cho một trận.
Chuyện hỏng thận đề cập đến tôn nghiêm của đàn ông, tôi phải phản bác ngay!
"Không hề!" Tôi nói, "Anh mà bán thận thì mua được cả căn nhà nhỏ đấy!"
Lâm Tử Tông đang ăn mì, nghe xong câu đó thì ngẩng đầu nhìn tôi, rồi cậu ấy cười.
Theo lý mà nói, khi thấy cậu ấy cười thì tôi nên vui mới đúng, nhưng hôm đó vẻ mặt cậu ấy là kiểu ba phần mỉa mai, bốn phần lạnh nhạt, cộng thêm chút thờ ơ hờ hững.
Tôi bị tổn thương.
"Em không tin à?"
Câu trả lời của Lâm Tử Tông còn khiến tôi tức hơn: "Không sao cả."
Không sao cả là cái quái quỷ gì?
Sao trong thế giới của cậu ấy tôi lại không sao cả?
Tôi đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: "Chiều nay em có tiết không? Thứ bảy chắc không có đâu nhỉ? Đến bệnh viện với anh."
"Sao vậy?"
"Khám thận." Tôi tức muốn hộc máu, "Tránh để em cứ bịa chuyện bôi nhọ anh."
Lần này Lâm Tử Tông thực sự bật cười. Không phải cười nhạt, không phải cười mỉa, cũng không phải kiểu cười qua loa lấy lệ.
Cậu ấy cúi đầu, bĩu môi, rõ ràng là muốn nhịn cười nhưng không nhịn nổi nên vẫn phá lên cười thành tiếng.
Lâm Tử Tông cười, tôi cũng cười theo cậu ấy theo thói quen, tôi cười xong còn phải hỏi tại sao cậu ấy cười.
"Chuyện gì anh cũng coi là thật à?" Cậu ấy ngẩng đầu nhìn tôi.
Đôi mắt cậu ấy cong cong, là một khoảnh khắc hiếm hoi nà thực sự vui vẻ, khiến tôi đột nhiên cảm thấy bối rối.
Tôi muốn giữ mãi một Lâm Tử Tông hiếm hoi như vậy, hoặc giữ lấy nụ cười của cậu ấy, giữ lấy tâm trạng của cậu ấy ngay lúc đó.
Tôi hy vọng cậu ấy sẽ luôn cười như thế, từ tuổi trẻ rực rỡ đến tận lúc đầu bạc, đừng lúc nào cũng mang vẻ u ám khổ sở như thế nữa, phải đi tìm nơi có nắng để bước tiếp.
"Anh coi là thật vì đó là lời em nói." Tôi không cần nghĩ ngợi gì, nhìn thẳng vào mắt cậu ấy mà đáp.
Trong căn tin ồn ào náo nhiệt, tất cả âm thanh như trở thành phông nền cho thế giới riêng của hai chúng tôi.
Lâm Tử Tông vẫn đang gắp một miếng thịt gà nhỏ, cậu ấy chưa ăn, chỉ ngơ ngác nhìn tôi.
Nhiều năm sau, có một lần sinh nhật tôi, Lâm Tử Tông chủ động nhắc đến chuyện hôm đó.
Cậu ấy nói với tôi: "Vào khoảnh khắc ấy em đã có phản ứng sinh lý."
Tôi mừng rỡ hỏi: "Em đã muốn làm chuyện đó với anh từ sớm thế cơ à?"
Nhưng cậu ấy lại bảo: "Không, phản ứng sinh lý mà em bảo không phải kiểu đó."
Ý của cậu ấy là, hôm đó, khi cậu ấy nghe tôi nói câu kia, những ngón tay lạnh lẽo của cậu ấy bỗng chốc trở nên ấm áp.
Tôi thử tưởng tượng cái cảm giác ấy, thì ra đó chính là cảm giác khi bị tình yêu đánh trúng, khi tình yêu chảy đầy trong huyết mạch.
Cuối cùng Lâm Tử Tông cũng cảm nhận được một lần nữa, rằng có người yêu cậu ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip