Chương 5

Hoa Chước vô thức nắm chặt cánh tay Thính Lan. Thính Lan thì đang thầm xuýt xoa trong lòng không ngờ nơi heo hút thế này mà lại có một đại mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành đến vậy, nếu không nhờ có ngự quỷ sư đi cùng thì e là nàng ta đã tưởng mình vừa gõ nhầm cửa một ngôi nhà ma trong rừng sâu rồi.

"Điện... Tam tiểu thư, người sao thế ạ?"

Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Hoa Chước.

Nàng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, nàng không thể phớt lờ ánh mắt kia, nàng run run đưa ngón trỏ lên rồi hừ nhẹ một tiếng.

Có điều tiếng hừ đó có hơi... yếu ớt.

"Các... các ngươi làm gì mà nhìn nàng ta chằm chằm vậy? Thấy nàng ta đẹp chắc?"

Trên mặt Hoa Chước là vẻ hầm hầm, nhưng phối với bộ váy áo vàng tươi cùng búi tóc phi tiên trên đầu, hình ảnh nàng lọt vào mắt Lương Thiện Uyên lại giống hệt một con chim cút bay lạc vào phủ.

Lương Thiện Uyên giơ ngón tay trắng mịn áp nhẹ lên môi, ánh mắt đen thẳm nhìn về phía màu vàng rực rỡ kia, nàng ta ngoái đầu lại, đôi môi khẽ hé chuẩn bị cất lời...

Giọng nói mềm mại của Hoa Chước mang theo vẻ ngang ngược: "Nghèo rớt mồng tơi, trên đầu ngay cả một cây trâm cũng không có! Vải vóc trên người thì chẳng ra gì, cái loại nghèo khổ thế này mà các ngươi cũng thấy đẹp ư?"

Lời vừa dứt, không gian bỗng lặng như tờ. Ánh mắt mọi người nhìn nàng đều mang theo mấy phần khó tin, thậm chí còn thấy nực cười.

Trong lòng Hoa Chước khóc không ra nước mắt, trong đầu lập tức vang lên tiếng hệ thống: [Đinh! Chước Chước đã hoàn thành nhiệm vụ hôm nay! Biểu hiện xuất sắc, công đức +10!]

Bao nhiêu cơ?

+10?

Hoa Chước ngẩn người. Bình thường đều là +1, mắng Lương Thiện Uyên một câu mà được hẳn +10! +10 lận đó!
"Ngươi ăn nói kiểu gì thế?" Một tiểu đồng trong phủ nghe thấy không vui, định bước ra phản bác.

"Chước Nhi..."

Hứa Như Ý nhìn Hoa Chước bằng ánh mắt không hài lòng, đang định lên tiếng thì Thính Lan đã cuống đến vã mồ hôi, vội vàng nói: "Là... là thế này, Tam tiểu thư nhà ta muốn tặng y phục trang sức cho Ngũ cô nương nên... nên mới cố tình nói vậy đó, ha ha... Tam tiểu thư nhà ta... người... người hơi ngại ngùng, chỉ là quen vòng vo thôi..."

Hoa Chước không ngờ lại dẫn đến cục diện này.

Trong lòng nàng hận không thể túm tay Thính Lan rồi cảm ơn nàng ấy một trăm lần. Nhưng ngoài mặt nàng vẫn tỏ ra kiêu căng khó chiều: "Hừ, ta thấy trên người nàng ta cũng chẳng có gì ra hồn, đúng là nên tặng cho mấy món!"

Lương Thiện Uyên gật đầu, hành lễ nói: "Vậy thì đa tạ cô nương."
Giọng nói của nàng ta mang theo một âm sắc trong như ngọc khó phân nam nữ, khiến những người có mặt ai cũng ngẩn ngơ, trong khi Hoa Chước lại thấy ớn lạnh trong lòng.

Bốn người theo nàng ta bước vào phủ. Trong sân vắng vẻ, đột nhiên vang lên tiếng chó sủa chói tai. Hoa Chước sợ chó, lập tức nép sát vào người Thính Lan. Lương Thiện Uyên đi phía trước dừng lại, ánh sáng chiếc đèn l*иg trắng chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của nàng ta, nàng ta nhìn chằm chằm vào khoảng tối nơi phát ra tiếng chó sủa.

Chỉ nghe mấy tiếng chó rêи ɾỉ, sau đó tuyệt nhiên không còn động tĩnh gì nữa.

"Lũ súc sinh to gan thật, không dọa đến các vị đấy chứ?"

"Hành tẩu giang hồ xông pha hai giới nên tất nhiên là không rồi."

Hứa Như Ý đáp.

Mỹ nhân khẽ mỉm cười, Hoa Chước thì chẳng thấy thoải mái chút nào.

Nàng cứ cảm thấy thỉnh thoảng ánh mắt Lương Thiện Uyên lại dừng trên người mình.

"Tiểu nữ nghe nói ngự quỷ sư chỉ có hai vị? Một người tên Hứa Như Ý, một người tên Mạnh Thu Từ?"

"Phải." Mạnh Thu Từ lấy ra thẻ gỗ đỏ sẫm đeo bên hông: "Ta tên Mạnh Thu Từ, cùng sư huynh là ngự quỷ sư. Hoa Chước cô nương là muội muội cùng cha khác mẹ của sư huynh, còn Thính Lan cô nương là thị nữ đi theo hầu hạ."

"Thì ra là thế, trách sao tiểu nữ lại ngưỡng mộ."

Lương Thiện Uyên đi phía trước, dẫn mọi người đi xuyên qua hành lang quanh co. Hai bên hành lang treo đầy đèn l*иg trắng lay động trong cơn gió âm u, cỏ dại mọc rậm rạp ở cả hai phía, giọng nàng ta hơi yếu: "Thân thể tiểu nữ yếu ớt nên bình thường ít khi ra ngoài, từ nhỏ đã ngưỡng mộ các đạo trưởng hành tẩu giang hồ như ngự quỷ sư các vị."

"Không dám..."

Mạnh Thu Từ nói khiêm tốn.

Lương Thiện Uyên như sực nhớ ra điều gì, quay đầu lại. Chiếc đèn l*иg trắng trong tay nàng ta khẽ lay động: "Quên mất chưa giới thiệu với các vị đạo trưởng. Tiểu nữ tên là Thiện Uyên, thứ năm trong nhà."

"Thiện Uyên... là lấy từ kinh tâʍ đa͙σ đức Thiện Uyên sao?"

Thấy nàng ta gật đầu, Hứa Như Ý mỉm cười.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip