10.
Phi phi phi!
Phi chết nhà anh, đồ trơ trẽn!
Chitose bực bội ngồi trên ghế đại học, cầm cái bút bi mà muốn bẻ gãy làm đôi cho vừa lòng. Cái cục đất sét kia quả thực vẫn mãi là cục đất sét, có tri thức loài người. Nhưng mẹ nó còn cái cảm xúc thì quăng xuống sông rồi!
Bản thân mình da mặt mỏng, nhỡ gây sự ai thì chỉ có nước tránh mặt như tránh tà. Vậy mà lúc mình tính thôi học để đi làm kiếm tiền luôn thì bị Enkidu một phát một quăng lên giường ngủ, đắp mười mấy cái chăn lên người, vỗ bịch bịch lên bề mặt và ru ngủ thiếu nữ tức khắc.
Sáng nay dậy, chưa kịp cầm chén cơm ăn thì bị ai đó bồng lên như cô công chúa. Xòe hai cánh ra bay như chưa từng được bay, báo hại người nằm trong lòng sợ hãi đến mức ôm muốn nghẹt cổ vị công tử màu cổ thụ.
"Này này! Tôi vẫn chưa cơm nước gì mà!!"
Đứng ngay trong lớp học, mặt Chitose bị y đẩy vào bên trong, nhất quyết không cho ra ngoài.
"Chốc nữa tôi sẽ mang cơm đến, giờ tôi phải đảm bảo người ở trong phòng đến khi chuông reo thì tôi mới đi"
Y cười ngọt lịm, xác suất đẩy nàng vào bên trong nhiều đáng kể. Ấy nhưng người bị đẩy chẳng hề chịu khuất phục gì, ngược lại còn kiên cường chống trả như cái cách nhân dân Việt Nam đấu tranh giành độc lập.
"THƯA ANH, HIỆN TẠI CHỈ MỚI CÓ 4H! 4H LẬN ĐẤY!! CÒN CHƯA VÔ HỌC NỮA MÀ!!"
"Ngoan ngoan, đừng nháo"
"NHÁO CÁI ĐẦU ANH!!"
Và chúng ta thấy được biết bao là hắc tuyến, rắc đều đều lên phớt khuôn mặt nõn nà ai kia. Khẩu thị tâm phi, chậc chậc, hết nói nỗi cái thứ oan nghiệt đó. Lẽ ra bữa nay đã ngồi gần kề Mamoru rồi, nhưng vì da mặt mỏng nên kiên quyết dời mông ngọc sang chỗ khác.
Hắn cũng không nói gì, làm im thin thít. Xong lát nữa bật chế độ mặt dày, nàng đi đâu là hắn theo đến đó.
"CON MẸ MÀY PHẮN CHỖ KHÁC CHƠI!!"
Chitose chịu không nổi nữa, ai đời nào làm vịt mẹ để vịt con cao gấp ngàn lần như thằng này nối đuôi sau lưng?! Nố nồ nô, ồ tố kề! Phải xua đi! Không xua chắc nghiệp tụ đầy mình mất!
Hắn không nói không rằng, lặng lẽ và êm đềm. Mamoru từ tốn lại gần, đặt nhẹ cái bàn tay to lớn ấy lên bờ vai gầy gò, ốm yếu nàng. Sau đó tưởng chừng vài giây chìm lắng vào quên lãng, hắn ra sức bóp lấy bóp để.
"CÁI CON QUỶ CÁI, MÀY TÍNH TRÁNH MẶT TAO CẢ ĐỜI À?!!"
"ĐAU ĐAU!! MÀY KHÔNG BIẾT THƯƠNG HOA TIẾC NGỌC HẢ CÁI THẰNG ĐÀN BÀ NÀY?!!"
"TAO MÀ LÀ THẰNG ĐÀN BÀ THÌ MÀY LÀ CON ĐÀN ÔNG, MẤT MẶT DỮ DỘI HÀ!!"
Cả hai dằn co qua lại, người thì vùng vẫy người kia siết chặt. Tất cả sinh viên chỉ biết dán cặp mắt quỷ dị vào lưng chúng nó, rồi cúi gầm mặt rủ rê đi chỗ khác chơi. Chẳng phải là vì họ sợ, mà là vì sợ mình ngồi không cũng dính đạn đùng đùng.
"Tao nói cái này mày nghe nè..."
Hắn thở dài thườn thượt, cố gắng nuốt đi cái cục tức đang trôi nổi trong cổ họng. Thầm mắng mỏ bản thân chẳng có tí giá nào cả, nhưng biết sao giờ? Bên cạnh người mình yêu, ai mà dám đeo cái giá lên người?
"Tao xin lỗi, Chitose. Vụ hôm trước là lỗi của tao... Tao không nên đánh đố Servant mày"
Đùng một cái, Mamoru đi song song cùng một vấn đề cần bàn luận.
"Sau một hồi suy nghĩ, thiết chúng ta nên bắt tay hợp tác"
...
..
.
Hả?
Hey you, are you fuckin' crazy?
"Thằng này... lại đây tao biểu"
Nàng căm phẫn, chưa chờ đợi hắn cuối người xuống cho vừa tầm là đã tự tay nốc ao đối phương ngay tức khắc. Tay mảnh khải kẹp cổ Mamoru sống dở chết dở, cái mặt đầy thiện cảm đang cười nhạo khuôn mặt anh tuấn đang chết mòn vì nghẹt thở.
"Đựu mẹ mày điên hay gì? Hợp tác là cái cốn lài? Tao hổng muốn hiểu"
"MẸ NÓ CÁI CON THẦN KINH NÀY BỎ KHỎI CÁI ĐẦU TAO RA, TAO CHẾT RỒI LẤY ĐÂU RA NGƯỜI ĐẸP CHO AI NGẮM?!"
"Nhân chi sơ bản tính khó dời, thôi thì mày chết luôn rồi cho tao tài sản nhà mày"
"TAO RỦA MÀY CHẾT MỤC RỬA!!!"
Và vâng, một pha tự hủy đã xong xuôi giữa chúng nó.
Đứa nào đứa nấy ngồi đối diện nhìn nhau, bên cạnh hắn hình như lòi thêm Servant nữa. Mái tóc vàng lấp ló sau mũ chùm đặc sắc, chỉ cần nhìn khuôn miệng dưới thôi cũng đã thấy gã này đẹp trai đến mức nào rồi.
Uầy uầy! Bậy bậy!
Nhà có vị công tử bán nam bán nữ, đẹp hơn ông thần này nhiều. Nhưng cái tật xăm soi trai là điều khó bỏ, nhất là những cô gái còn ở độ tuổi dậy thì cho đến hết đời.
"Nói, mày muốn hỏi tao về vụ hợp tác?"
"Ờ hớ, dẫu sao mày cũng đâu có mong ước gì hết, đúng chứ?"
Mong ước?
Có vụ này hả?
"Ủa? Ý mày là gì? Tại sao mày làm như chuyện này nghiêm túc đến thế?"
Hắn thở dài não nề, bưng cái ly trà sữa ngoạm cái ông hút xì xụp. Xong rồi còn đưa cái ly mình uống lúc nãy cho nàng thơ không biết gì, ngầm ý ra hiệu là uống đi.
"Chitose này, mày rốt cuộc tham gia vào cuộc chiến này là vì mày có tham vọng? Hay rốt cuộc mày ngu từ trong trứng bước ra thế?"
Nhả ống hút ra, thiếu nữ lắc đầu khó hiểu.
Quái lạ, Enkidu có bao giờ nói cho nàng về vụ này đâu.
"Enk-... ý tao là Servant nhà tao không nói cho tao biết, nhưng thật sự ấy. Cái cuộc chiến này rốt cuộc nó mang nghĩa gì?"
Tại sao ai cũng muốn lao đầu vào thế? Có cái gì đặc biệt đến mức độ cái thằng bạn thân đối diện mình, sẵn sàng hạ thấp bản thân xuống chỉ vì hợp tác?
"Chén thánh, mang đến điều ước cho kẻ thắng cuộc. Dẫu là việc khả thi hay bất khả thi"
"Có chuyện đó luôn sao? Hư cấu thật, thế mày tính ước điều gì thế?"
Lòng nàng phi phi, tay tựu vào cằm hớp sạch trà sữa của hắn. Mamoru chỉ biết dựa lấy điểm tựa trên ghế, chăm chăm con mày vào cái ly Chitose vừa uống sạch sẽ, ôi ba mẹ ơi... đó có phải là hôn gián tiếp không?...
"Ước... điều ước của tao... à?"
Khẽ đỏ mặt thấu đến tận mang tai, hắn kho khan một cái cho bỏ bớt xấu hổ.
Phi lễ chớ nhìn! Phi lễ chớ trông!! Phi lễ chớ bậy!!!
Đây không phải là lúc lâng lâng hạnh phúc vì được hôn crush bất công khai, đây chính là lúc cả hai hợp tác nhau để nên chuyện nên xong hết ván cờ này đã.
"Ước cho nó biến mất mẹ luôn đi, đừng xuất hiện làm cốn lài gì nữa"
"?!"
Servant của hắn giật mình, cặp mắt màu xanh lá man mát nhìn xoáy vào tấm lưng Mamoru như kiểu hắn bị điên hay gì. Dẫu có ghét chén thánh đến đâu thì cũng đừng có chơi bậy, ước bạ thế có ngày năm trăm anh em anh hùng tới nhà đòi máu trả mắt chết.
Riêng trong đầu nam nhân kia cứ liên tục niệm Phật, mong ước hai gò má đừng có lộ liễu màu hồng phấn quá. Chỉ sợ càng thêm khó chịu hơn là xấu hổ, e thẹn.
Thực sự mà nói, cái điều ước thật sự của hắn là được cưới Chitose làm vợ a...
Nhưng cái miệng thì lại giỏi giang che giấu kĩ đến mức phải làm Servant nọ ngạc nhiên, còn bản thân nàng lại trợn mắt muốn thổ huyết.
Tốt, tốt. Hảo hảo cực kì Mamoru.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip