Ngày 11/04/2018
Mở đầu một ngày mới là màn mưa âm u.
Dạo gần đây mỗi lúc đi đến trường tôi thường hay vẫy tay với một người. Anh ấy làm ở ngôi nhà đối diện cổng trường tôi. Chỗ anh ấy ngồi là khung cửa cuối cùng từ trái qua. Tôi có thói quen khá lạ =)))) tôi thích vẫy. Nên chả nhớ nữa từ bao giờ tôi hay làm thế. Chắc được khoảng 1 tháng? 2 tháng? Khoảng 1 tuần trở lại đây, tôi có để ý rằng mỗi lần tôi vẫy thì anh lại cười. Nụ cười mang vẻ hơi ngố ngố =)))) đáng yêu chết mất. Và theo lời của My thì anh cười như "một thằng down" =)))) quá đáng. Người ta cười dễ thương, ngố chứ ai lại nói thế =))))). Tôi muốn một lần được bắt chuyện với anh, nhìn kĩ anh nữa vì tôi bị lên độ hay sao ấy....nhìn không có rõ =)))). Buổi chiều học toán, vừa ngủ dậy nên đang khó ở, lúc đi qua cũng chả thèm vẫy nữa =)))) nhưng chợt nhận ra mình đang đói nên tôi lại quay lại mua đồ ăn. Lúc đi qua, giống như anh đang chờ tôi vẫy tay vậy =)))) hoặc do tôi ảo tưởng thế. Tôi vẫy, anh cũng vẫy lại và cười..... Tôi chết vì độ dễ thương của anh mất 🤯🤯🤯 anh có thể đừng dễ thương như thế được không? :<< cả cấp ba tôi cũng chỉ mong chờ ai đó đáp lại tôi như thế. Cho đi và nhận lại, không phải đường một chiều. Cảm ơn anh đã làm sáng thế giới âm u của tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip