Chương 2: Trái tim cô đơn


Vào cùng một đêm vào khoảng 11 giờ tối trong một ngôi nhà khác.


Bài hát đang phát là : "Moonlight Sonata" của Beethoven

Chiếc đèn nhỏ trên tường là nguồn sáng duy nhất trong phòng khách dường như đã quá. Căn căn phòng bao trùm một màu sự cô đơn không thể diễn tả được. Căn phòng như vô cùng rộng lớn vì không có đồ nội thất nào được đặt trong đó ngoại trừ ghế sofa màu đỏ tía, bàn cà phê nhỏ, TV và đàn piano.

Một người phụ nữ ngồi trên ghế sofa, một chén rượu đỏ trong tay. Mặc một chiếc áo cao cổ màu xám không tay và một chiếc váy dài màu đen, người phụ nữ dường như mang một nỗi buồn không thể nhầm lẫn trong mắt cô. Đôi mắt biểu cảm đã chờ đợi điều gì đó, khao khát một ai đó.

Ánh mắt đau khổ của cô vẫn dán chặt vào cánh cửa thay vì tập trung vào chiếc TV đang bật trước mặt cô. Sau đó nó hạ cánh xuống bàn ăn, nơi đặt một chiếc bình với những bông hoa rất đẹp. Chỉ có một người đàn ông gửi cho cô những thứ đó, cô nghĩ. Cô nhấp một ngụm rượu. Bằng cách nào đó, rượu làm dịu trái tim cô đơn của cô.

Sau đó, cô đứng dậy từ chỗ cô đã ngồi suốt buổi tối và đi đến cửa sổ lớn. Bên ngoài, mưa như trút nước, khiến mọi người chỉ muốn giam mình với người mình yêu và âu yếm dưới tấm chăn ấm áp. Đó là khi cô tự hỏi anh đang làm gì vào lúc này. Bằng cách nào đó mà không đoán được, cô biết chính xác anh đang làm gì.

Chuông cửa reo.

Cô ấy đã mở cửa. Không làm cô ngạc nhiên, Joyce đang đứng ở ngưỡng cửa.

Joyce: Chào Anne.

Anne: Sao cô lại đến đây, Joyce.

Joyce bước vào và Anne đóng cửa lại.

Joyce: Louis yêu cầu tôi đến và đưa cho bạn cái này (cô ấy đưa cho Anne một hộp quà).

Anne (lấy quà): Cảm ơn Joyce. Và xin lỗi, vì đã khiến bạn đến vào thời điểm này và trong thời tiết này.

Joyce: Đừng, đó là công việc của tôi.

Anne khẽ mỉm cười.

Joyce: Tôi nghĩ tôi nên đi ngay bây giờ.

Anne: Tạm biệt.

Joyce rời đi.

Anne sau đó đi vào bếp và lấy bánh sinh nhật từ tủ lạnh và một ít nến từ ngăn kéo. Cô mang bánh đến bàn cà phê trong phòng khách và đặt nến lên đó. Rồi cô tắt đèn. Ngồi trên ghế sofa, cô nhắm mắt lại, hai tay tcầu nguyện.

Cô đã thực hiện một điều ước và sau đó thổi 26 ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật của mình.

Cảm thấy kiệt sức, Anne bước đến phòng ngủ với món quà của Louis trên tay. Khi cô đặt món quà vẫn chưa mở trên bàn đêm, cô với lấy khung hình đứng đó. Trong khung hình có một bức ảnh của Louis và cô ấy, trong đó Louis có vòng tay ôm lấy cô ấy trong khi cô ấy dựa vào vai anh ấy. Trong ảnh, cả hai mỉm cười ấm áp. "Thật hạnh phúc, thật tự do", Anne nghĩ.

Một giọt nước mắt chảy xuống má cô, và trên khung hình.

"Bài hát kết thúc"


Ngày hôm sau tại biệt thự của Louis và Jessica

Jessica nằm trên giường, một nụ cười hạnh phúc nở trên khuôn mặt cô khi cô quan sát dáng ngủ của Louis nằm bên cạnh cô.

Cơ thể săn chắc, bờ vai rộng, làn da rám nắng khỏe mạnh và khuôn mặt ngây thơ, đáng yêu ... chồng cô. "Tôi thật may mắn làm sao", Jessica nghĩ.Hôm qua, anh đã cho cô một khoảng thời gian kỳ diệu. Cô mỉm cười khi nhớ về việc họ ăn món ăn Pháp của cô (Louis đã giả vờ rằng thức ăn không ngon), sau đó họ đã khiêu vũ với nhau, họ ôm nhau dưới tấm chăn ấm, cơ thể anh giữ ấm cho cô vì không có điện. Không còn nghi ngờ gì nữa, anh là người đàn ông cô yêu nhất.

Jessica sau đó đứng dậy khỏi giường cẩn thận để không đánh thức Louis dậy. Đi lên bàn trang điểm, cô lấy chìa khóa xe và món quà anh tặng cô hôm qua, một chiếc nhẫn tuyệt đẹp. Cô đeo nó lên tay. Cô nhanh chóng thay đồ rồi nhón chân ra khỏi phòng.


Khoảng 30 phút sau

Louis vươn vai và từ từ tỉnh dậy. Anh đưa tay ra ôm Jessica nhưng thật ngạc nhiên, cô không nằm cạnh anh. Louis sau đó đi xuống cầu thang để tìm cô ấy, vì nghĩ rằng cô ấy có thể đang ở trong bếp. Khi anh đến nhà bếp, anh nghe thấy ai đó đang mở vào ổ khóa nhà họ. Đó là Jessica. Cô đang xách túi đồ.

Louis: Jessica, em đã đi đâu vào sáng sớm vậy?

Jessica: Em đi mua bữa sáng! (nâng túi lên). Em nghĩ rằng em lên mua ở ngoài này vì vẫn không có điện.

Louis mỉm cười với sự chu đáo của vợ. Họ ngồi xuống bàn ăn

Louis: Anh sẽ gọi thợ điện để kiểm tra căn nhà của chúng ta. Và tối nay anh có một cuộc họp rất quan trọng với khách hàng, vì vậy anh có thể về nhà rất muộn. Đừng đợi em

Jessica (làm một cái nhăn mặt nhẹ): Một lần nữa?

Louis (bắt tay cô ấy): Thôi nào! Anh cần phải xử lý công việc.

Jessica (bĩu môi): OK, sau đó. Em sẽ đón GiGi ở chỗ của Stephen và hai mẹ con sẽ qua gặp mẹ. Có thể em sẽ về nhà muộm. Vì vậy, đừng chờ đợi em nếu khách hàng của bạn hủy cuộc họp với bạn một cách đột ngột.

Louis (nhận được một chút mỉa mai): Thôi nào, đừng như vậy! Choa nh xem một nụ cười? (làm mặt cười với cô ấy)

Jessica không thể không mỉm cười với sự ngốc nghếch của mình.

Louis: Thế còn anh mang về nhà món tráng miệng yêu thích của em?

Jessica (mặt cô ấy sáng lên): Được rồi. em được tha thứ.

Louis cười.

"Không bao giờ khó để làm cho cô ấy cười", anh nghĩ.

Louis (nhìn đồng hồ): Đã 7:30 rồi, anh nên đi. Bye Bye Jess (anh hôn tạm biệt cô).

Jessica: Tạm biệt.


Bên trong văn phòng của Louis


Louis đang ngồi trên chiếc ghế da màu đen nghĩ về những gì đã xảy ra tại nhà anh đêm qua. Nó có thể là ai?, Anh tự hỏi.

Sau đó anh đứng dậy và lấy một tập tin với anh. Anh đi đến văn phòng nhỏ hơn nhưng vẫn rất rộng rãi bên cạnh.

Louis mở cửa bước vào văn phòng.

Sunny đang uể oải dựa vào ghế, hai chân bắt chéo và duỗi tay trên bàn, một cốc rượu sâm banh trong tay.

Sunny: Xin chào ông Koo, đến đây và ngồi đi!

Louis (đặt tập tin xuống bàn của Sunny, rõ ràng là không hài lòng lắm với thái độ của anh ấy): Hãy quan tâm đến điều này.

Sunny: Chắc chắn, không có vấn đề!

Louis: Hôm qua có người không mời đã vào nhà tôi và lấy hồ sơ HSBC từ bàn của tôi. Tôi muốn bạn tìm ra ai đã làm điều đó.

Louis sau đó quay đi, nhưng trước khi anh ta rời đi, Louis quay lại và nói:

"Bạn có thể muốn xem đạo đức làm việc của bạn."

Khi Louis chuẩn bị rời đi, Sunny lập tức lấy chân ra khỏi bàn. Anh cúi xuống và nói với giọng điệu thù địch:

"Không bao giờ quên những gì tôi đã làm cho bạn, Louis."

Không quay lại, Louis cau mày và mở cửa. Joyce đang đứng ngay trước khi anh ta có vẻ hơi lúng túng vì đã thấy cuộc cãi vã của anh ta với Sunny. Cô ấy đang cầm một tập tài liệu trong tay.

Joyce: Đây là bản sao của tập tin HSBC mà bạn muốn.

Louis cầm lấy nó và nói: "Theo tôi."

Bên trong văn phòng của Louis

Louis ngồi xuống trong khi Joyce đang đóng cửa. Anh ra hiệu cho cô ngồi trước mặt anh.

Joyce: Xin lỗi tôi ...

Louis: Không sao đâu, Joyce. Quên nó đi. Tôi muốn hỏi bạn về Anne. Cô ấy thế nào?

Joyce: Anne không nói gì cả. Nhưng tôi có thể cảm thấy rằng cô ấy buồn, rất buồn.

Louis (gật đầu trong suy nghĩ): Ok, bạn có thể rời đi ngay bây giờ.

Joyce: Ông Koo, ông có sao không?

Không phản hồi.

Joyce: Ông Koo?

Louis (thoát ra khỏi suy nghĩ của mình về giọng nói của Joyce): Ồ, tôi xin lỗi, tôi sẽ ổn.

Joyce đứng dậy, đi đến cửa và khi cô mở cửa rời đi, Louis gọi:

"Chúc ngày mới vui vẻ!"

Cô quay lại nhìn anh và anh nói: "Cảm ơn."

Cô mỉm cười đáp lại rồi bỏ đi.

Sau khi Joyce rời đi, Louis gọi Jessica.

Jessica: Xin chào.

Louis: Là anh , Jess. Bạn đang làm gì lúc này?

Jessica: Không có gì thực sự, chỉ mua sắm xung quanh với GiGi.

Louis (cảm giác tội lỗi khi nói dối): Anh phải gặp khách hàng của mình ở Cheung Chau rất muộn tối nay vì vậy tôi sẽ không thể về nhà cho đến ngày mai.

Jessica: Được rồi. (cố gắng đảm bảo với Louis rằng cô ấy không giận anh ta) Chỉ cần đừng quên món tráng miệng.

Louis (cười): Tất nhiên là không!

Jessica: Tạm biệt rồi. Chuyến đi an toàn và đừng làm việc quá sức.

Louis: Được rồi, tạm biệt Jess.


Sau giờ làm việc lúc 8 giờ tại nhà của Anne


Louis vặn chìa khóa trong ổ khóa và vào nhà cầm chiếc bánh sinh nhật. Anne đang ngồi trên băng ghế đối diện với cây đàn piano. Cô đang chơi "Moonlight Sonata" của Beethoven. Giai điệu buồn đến tai Louis khi nó âm thầm xé nát trái tim anh làm đôi. Cô chơi nó với nỗi u sầu và nỗi nhớ đến nỗi trái tim anh đau nhói cùng với cô.

Anne đắm chìm trong âm nhạc đến nỗi cô không nhận thấy Louis bước vào nhà. Louis di chuyển để đặt chiếc bánh sinh nhật lên bàn cà phê trong phòng khách và đó là lúc cô phát hiện ra sự hiện diện của anh. Cô dừng cuộc chơi, đứng dậy và tiến về phía anh, đối mặt với anh.

Louis: Anne , anh xin lỗi về ngày hôm qua

Anne bịt miệng anh bằng ngón tay trên miệng anh.

Anne: Anh không cần phải giải thích, em hiểu. (hy vọng làm nhẹ tâm trạng) Vậy sao? Anh vẫn chưa ăn bánh sinh nhật. Vì vậy, hãy xem những gì bạn đã mang đến. (cô nắm lấy tay anh và bắt anh ngồi lên ghế sofa)

Louis: Bánh yêu thích của chúng ta hả!

Anne: Hãy để tôi đoán. Sôcôla hay Matcha?

Louis: Cô gái thông minh! Sôcôla đen cho tôi, Matcha ! (mở hộp bánh) Taaaa tan. Bạn đi đây!

Louis (đặt nến lên bánh rồi đứng dậy tắt đèn): (di chuyển trở lại ghế sofa) Bây giờ, hãy ước.

Anne nhắm mắt lại, chắp hai tay lại và lặp lại điều ước mà cô thực hiện ngày hôm qua.

Louis (tò mò): Vậy sao? Bạn ước gì?

Anne: Đó là một điều ước, e, không thể nói to. Nếu không, nó sẽ không trở thành sự thật!

Louis (tiến lại gần cô ấy, anh ấy cù cô ấy): Bây giờ bạn sẽ nói 4, những gì bạn muốn?

Anne (vặn vẹo cơ thể, cười): Được rồi. Ổn c. ó một chuyến đi cuối tuần nhỏ với bạn ở đâu đó.

Louis sau đó ngừng cười và anh im lặng. Anne nhận thấy sự thay đổi của bầu không khí. Cô nhanh chóng nói thêm: "Tôi chỉ nói đùa thôi, Louis! Tôi chỉ muốn ở bên em dù chúng ta ở đâu."

Louis nhìn chằm chằm vào mắt Anne. Anh nhìn cô một cách có ý định và tập trung như thể anh đang cố phân tích mọi nét trên khuôn mặt cô. Rồi anh ta cầm tay Anne và nói, đôi mắt nghiêm túc: "Thổi nến".

Cô ấy đã làm.

Anne (đứng lên): em sẽ vào bếp lấy ra một số đĩa và dĩa. Em quay lại ngay!

Điều tiếp theo cô biết, giai điệu vui vẻ của "Chúc mừng sinh nhật" vang vọng khắp nhà. Tuy bất ngờ nhưug nhưng đầy ý nghĩa. Cô lập tức chạy ra khỏi bếp. Louis đứng dậy khỏi băng ghế đàn piano và nói: "Chúc mừng sinh nhật."

Anne chạy về phía Louis và cô ôm chặt lấy anh, nước mắt chảy dài trên má. Chỉ lần này, họ là những giọt nước mắt của niềm vui. Họ ôm nhau rất lâu.Khi họ rời khỏi vòng tay, Louis hôn cô.

"Đã quá lâu kể từ khi anh nhìn thấy nụ cười này", Louis nghĩ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip