Chương 5: Bắt cóc

Hai người đàn ông bí ẩn đang nói chuyện điện thoại.

- Mọi thứ đều được thiết lập Boss.

-Tốt, cứ làm theo kế hoạch.

-Nhưng thưa ông chủ, còn anh ta thì sao?

- Chúng ta có nên giảm bớt một chút không? (có vẻ do dự một chút)

- Không, cứ làm như tôi đã nói với anh. Đừng quan tâm. Miễn là công việc được thực hiện đúng cách, tôi không quan tâm ai bị tổn thương.

- Ông chủ chắc chắn. (đột nhiên cảm thấy ớn lạnh thấu xương vì sự vô cảm của người đàn ông này)

Sáng hôm sau trong xe

Louis (nói chuyện điện thoại): Vâng, anh đang trên đường đến lúc ký hợp đồng.

Stephen: Đừng đến đó muộn. Ông Chu ghét việc ai đó đến muộn.

Louis: Anh biết. Em không cần phải lo lắng về điều này.

Stephen: Không lo lắng? Anh đang đùa em đó à, Dự án này làm em mất 2 đêm không ngủ!

Louis: Được rồi, được rồi. Bây giờ anh gần đến rồi, tạm biệt. Nói chuyện sau.

Stephen: Tạm biệt.

Khi Louis cúp máy, Nic đột nhiên dừng xe.

Louis: Có chuyện gì vậy?

Nic: Một chiếc xe tải đang chặn đường chúng ta. Tôi sẽ xem những gì đang xảy ra. Khóa tất cả các cửa và bất cứ điều gì xảy ra, chỉ cần không ra ngoài. Tôi sẽ để chìa khóa ở đây. Nếu trong trường hợp có cái gì đó xuất hiện, chỉ cần lái xe đi.

Trước khi Louis có cơ hội nói bất cứ điều gì, Nic đã mở cửa đi đến chiếc xe phía trước.

Nic gõ nhẹ vào cửa sổ người lái xe.

Thình lình, tất cả các cánh cửa của chiếc xe van mở ra cùng lúc và 8 người đàn ông đã rời khỏi đó, mỗi người cầm một cây gậy bóng chày hoặc một ống thép. Không nói một lời, họ lập tức lao tới Nic và tấn công anh ta. Nic cố gắng che chắn bản thân và chiến đấu lại bằng tay không.

Chứng kiến ​​những gì đang xảy ra, Louis lập tức xuống xe và đi đến cứu Nic thay vì lái xe đi.

Cả hai đã đánh lại bọn chúng nhưng họ quá đông. Cuối cùng Louis và Nic vẫn bị bắt đi.

Tại biệt thự của Louis và Jessica,


Jessica đang cho GiGi uống sữa thì điện thoại reo.

Jessica: Xin chào.

Người đàn ông: Phu nhân Koo nếu cô muốn chồng cô sống sót trở về, hãy chuẩn bị 10 triệu USD và bỏ nó vào thùng rác ở Công viên Trung tâm. Tôi cho cô ba giờ. Đừng cố gọi cảnh sát.

Jessica (bình tĩnh, nuốt nỗi sợ hãi của mình ): Tôi muốn nói chuyện với anh ấy trước.

Người đàn ông: Tin tôi hay không đó là lựa chọn của cô. Cuộc sống của chồng cô đang nằm trong tay cô đó. Tôi tin cô biết mình phải làm gì.

Jessica ( cố tỏ ra bình tĩnh nói rõ ràng ): Nếu anh chạm vào một sợi tóc của anh ấy, anh sẽ không nhận được một xu từ tôi.

Người đàn ông: Thỏa thuận.

Anh ta đột ngột dừng kết nối.

Jessica (nói với người giúp việc): Dì Yeung, cô có thể chăm sóc GiGi cho tôi không? Tôi phải đi bây giờ.

Dì Yeung: Tất nhiên rồi, bà Koo.

Jessica gật đầu và lập tức rời khỏi nhà, nắm chặt chìa khóa xe trong tay.

Cô lái xe đến ngân hàng gần nhất.

Trong một ngôi nhà bỏ hoang

Cả Louis và Nic đều nằm trên sàn, bị trói chặt và bịt miệng. Những người đàn ông đã làm Nic bị thương nặng trong khi Louis khá hơn vì những người đàn ông đó chỉ lôi anh lên xe.
Với những suy nghĩ xoáy trong đầu, Louis nhìn quanh phòng với hy vọng tìm cách thoát khỏi đây. Đôi mắt sắc bén của anh sau đó phát hiện ra một mảnh thủy tinh vỡ phải liên quan đến một chai bia rỗng. Anh kéo mình về phía nó. Phải mất thời gian và khi anh ta bắt được nó, anh cố gắng nhặt nó lên bằng hai tay bị trói. Lúc đầu anh thất bại và mảnh thủy tinh vỡ liên tục cắt vào tay anh . Anh mặc kệ nỗi đau và kiên nhẫn tiếp tục, quyết tâm ra khỏi đây. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng anh cũng đã nắm được nó. Anh đã dùng nó để cắt những sợi dây được buộc chặt quanh tay. Sau một thời gian, anh đã có thể giải phóng đôi tay của mình. Anh bỏ cái bịt miệng của mình và nhanh chóng bước đến chỗ Nic, người gần như không còn ý thức vào thời điểm đó.

Louis Đã gỡ bỏ bịt miệng và dây thừng của Nic.

Nic: Anh đi trước đi.

Louis: Không được chúng ta phải rời đi cùng nhau.

Nic: Họ chỉ muốn anh chứ không phải tôi. Tôi không thể chạy, tôi sẽ cản trở lối thoát của anh.

Louis : Chỉ cần anh im lặng.

Nic chỉ nhìn Louis, kiệt sức và xúc động. Lòng tốt của Louis thực sự làm anh ngạc nhiên và sửng sốt cùng một lúc. Anh không thể tin rằng những người tử tế như thế vẫn tồn tại.

Nic (hầu như không nghe thấy): Cảm ơn.

Louis đỡ Nic đứng dậy và dựa vào anh, họ bám chặt lấy nhau và nhanh chóng rời khỏi căn nhà hoang.
Họ chạy và chạy, không dám nhìn phía sau. Khi họ rời đi thật xa, một người đàn ông mặc áo đen đã nhìn thấy

Người đàn ông: Ông chủ, họ đang trốn thoát!

Ông chủ (nhìn đồng hồ của mình): Hãy để họ đi.

****** ******

Jessica đang bước ra khỏi ngân hàng cầm hai chiếc vali trên tay thì điện thoại di động reo. Cô lập tức nhận cuộc gọi.

Jessica: Tiền đã sẵn sàng.

Louis: Là anh Jessica. Anh ổn rồi.

Không biết vì điều gì mà anh lại muốn gọi cho Jesscia đầu tiên. Anh nghĩ cô đã rất lo lắng.

****** ******


Tại đồn cảnh sát

Jessica chạy nhanh hết mức có thể đẩy hết những người xung quanh sang một bên người. Kh cô nhìn thấy Louis đang nói chuyện với một cảnh sát, cô lập tức chạy đến nơi họ đang đứng. Không muốn trở thành bóng đèn, anh cảnh sát Có một khoảnh khắc im lặng khi họ đứng trước mặt nhau.

Jessica chỉ đứng đó như chết lặng, nhìn chằm chằm vào Louis. Cô muốn nhìn rõ anh, từng chút một để chắc chắn rằng anh đang thực sự đứng trước cô. Cô không thể tin rằng đến một lúc nào đó, cô có thể mất anh. Cô đã rất sốc khi nhận được cuộc điện thoại đến nỗi cô thậm chí không có cơ hội suy nghĩ hay hoảng sợ.

Jessica chạy đến bên Louis và ôm anh thật chặt, nước mắt rơi xuống. Tất cả nỗi sợ hãi và lo lắng mà cô đã vô thức kìm nén trong tâm trí bùng nổ cùng lúc khi vòng tay mạnh mẽ của Louis bao quanh cô.

Louis (ôm cô, anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô): Giờ anh ổn rồi. Đừng khóc.

Jessica (nói trong khi nước mắt của cô không ngừng rơi): Em đã rất sợ, Louis. Em sợ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại bạn. Họ có làm anh đau không? Chuyện gì đã xảy ra?

Louis: Không có vấn đề gì. Anh đang ở đây, không phải sao. (anh ôm cô chặt hơn)

Sau một lúc, khi cô kéo anh đi, Jessica nhận thấy mình đã chạm vào cái gì đó, là những vết cắt trên tay Louis.

Jessica (đôi mắt cô quan tâm và lo lắng): Chuyện gì đã xảy ra với bàn tay của anh? Tay anh đang chảy máu.

Louis: Đó chỉ là những vết cắt nhỏ, đừng lo lắng. (anh nắm lấy tay cô) . Chúng ta về nhà thôi.

Tại nhà của Anne

Trên TV

Phóng viên: Ông Louis Koo, chủ tịch của Holdings Limited, đã bị bắt cóc hôm nay. Nhưng anh đã trốn thoát được với vệ sĩ của mình. Để biết thêm chi tiết, xin theo dõi tin tức tiếp theo của chúng tôi!

Trái tim của Anne như dừng lại khi biết tin. Mọi thứ khác mà phóng viên nói sau đó, cô đều không nghe thấy, hoàn toàn chìm đắm trong suy nghĩ của chính mình. Cô không thể chờ đợi tin tức tiếp theo. Cô cần nghe giọng nói của anh bây giờ, để chắc chắn rằng anh thực sự ổn, rằng họ đã không làm tổn thương anh. Cô cảm thấy vô vọng khi không thể ở gần anh.

Anne theo bản năng với lấy điện thoại và bấm số điện thoại của mình. Cô quay số đầu tiên khi nó chợt nhận ra rằng cô muốn gọi anh và nói chuyện với anh, cô không thể làm điều đó.

Thay vào đó, cô gọi Joyce.

Vài ngày sau, Holdings Limited

Joyce chuẩn bị bước vào văn phòng của cô thì cô nhận thấy Nic, người như thường lệ, đang đứng trước cửa nhà Louis. Anh ta đã bị thương nặng khi Louis và anh ta bị bắt cóc và cô biết điều đó vì Louis đã yêu cầu cô ta đi cùng anh ta đến bệnh viện và đưa anh ta trở về nhà sau khi kiểm tra y tế. Trong thời gian ở bên nhau, Nic đã cố gắng nói ít hơn mười từ với cô, mà hầu hết thời gian, là "cảm ơn" hoặc "lo lắng". Trong chuyện này, họ khá giống nhau vì Joyce cũng không bao giờ thích nói nhiều. Vì sự giống nhau đó, cô thích Nic và cảm thấy thoải mái khi ở bên anh.

Cô đã mong Nic sẽ nghỉ một vài ngày vì Louis đã nói rõ rằng anh muốn Nic làm điều đó. Nhưng không hiểu chuyện gì, Nic đã khăng khăng trở lại công việc ngay lập tức.

Joyce nhìn Nic, người đang mặc một bộ đồ đen với áo sơ mi trắng. Bộ trang phục có vẻ được chuẩn bị rất kỹ nhưng theo quan sát của Joyce, một chút cũng không hợp với Nic . Anh có vẻ phù hợp hơn với kieeri quần áo giản dịnhư quần jean và áo phông. Ngay cả thái độ vụng về của anh ta cũng cho rằng anh ta cũng không thực sự thoải mái khi mặc những bộ quần áo như vậy.

Cô lại gần anh.

Nic nhìn Joyce đi về phía mình. Có lẽ trong suy nghĩ của anh chỉ bận tâm với việc thực hiện công việc của mình một cách đúng đắn nên anh không bao giờ thực sự quan tâm bất cứ điều gì ngoại trừ nơi ở của Louis. Chỉ ngày hôm đó khi Louis yêu cầu Joyce đi cùng anh đến bệnh viện, anh mới bắt đầu chú ý đến Joyce, cô đã ân cần và tôn trọng anh như thế nào . Ngay từ ngày đầu tiên đi làm khi cô gặp anh với cách đón tiếp rất thoải mái và tôn trọng. Anh ít nhiều đã dành cho cô bờ vai lạnh lùng.

Nic nhìn Joyce, người mặc toàn bộ màu đen: áo choàng dài đến đầu gối, áo tank top sành điệu đi kèm với váy ngắn bên dưới. Cô không trang điểm nhiều, ngoại trừ một chút son đỏ đậm. Cách Joyce chọn cách ăn mặc cho mình chắc chắn là gợi cảm trong mắt bất kỳ người đàn ông nào, nhưng điều đặc biệt thu hút Nic đối với Joyce là thái độ thờ ơ, gần như không quan tâm những gì đang xảy ra xung quanh. Cô dường như cô cũng không quan tâm việc anh đang nghĩ gì về mình

Joyce (lấy ra một chai rượu thuốc từ ví của cô ấy, cô ấy đưa nó cho anh ta): Điều này có thể rất hiệu quả cho anh.

Phải mất vài giây để xác nhận những gì đang xảy ra, vì anh vẫn lạc lối trong suy nghĩ khi Joyce nói với anh. Có một khoảnh khắc do dự trước khi anh chấp nhận "món quà" của Joyce.

Nic (nghiêng đầu một chút trong dấu hiệu của lòng biết ơn khi anh ta lấy chai): Cảm ơn rất nhiều.

Joyce chỉ mỉm cười đáp lại và tiến về phòng hội nghị để chuẩn bị cho cuộc họp sắp diễn ra, trong khi Nic chỉ nhìn chằm chằm vào cái chai trên tay, một nụ cười nhỏ bất chợt cong trên môi anh.

Trong phòng hội thảo

Có khoảng 12 người có mặt trong phòng hội nghị bao gồm Louis, Stephen và Sunny. Hầu hết trong số họ là cổ đông quan trọng của , Holdings Limited , ngoại trừ Sunny, không có gì ngoài một công nhân đơn thuần được thăng chức đủ cao để có thể tham gia hầu hết các cuộc họp quan trọng liên quan đến công ty. Mọi người đều biết rằng Louis thích Sunny vì Sunny đã từng cứu mạng anh.

Mọi sự chú ý hiện đang tập trung vào Stephen, người đứng thẳng trước máy chiếu trình bày một cách sinh động đề xuất của anh cho một dự án mới thay thế cho dự án LKI thất bại. Do vụ bắt cóc, Louis đã không thể ký hợp đồng trước khi đại diện của LKI, ông Chu bắt chuyến bay cuối cùng trở về Trung Quốc. Do đó, sự hợp tác giữa Holdings Limited và Chu gia đã bị chấm dứt.

Stephen (đã kết thúc phần trình bày của mình, anh lo lắng hỏi): Tất cả mọi người nghĩ gì về dự án?

Không ai có bất cứ điều gì để nói cho đến khi Sunny lên tiếng.

Sunny: Ý tưởng tuyệt vời Ông Fung! Nhưng anh không nghĩ rằng nó có thể là quá rủi ro? Nếu dự án không diễn ra như anh dự định, cổ phiếu của công ty có thể sẽ giảm mạnh.

Ông Wong: Những gì ông Chan nói có ý nghĩa, có lẽ bạn cũng nên xem xét điều đó ông Fung.

Ông Lee: Tôi đồng ý. Xin lỗi nhưng chúng ta cần một cái gì đó an toàn vào kusc này

Ông Chow: Mặc dù, ban đầu tôi thực sự thích dự án này, nhưng đúng là chúng tôi phải xem xét lại nó. Chúng tôi không thể mạo hiểm danh tiếng của công ty.

Stephen nhìn từ người này sang người khác khi họ liên tục đồng ý và nhất trí với Sunny. Hầu hết trong số họ là những người lớn tuổi đã từng là bạn bè hoặc những người quan trọng đã làm việc cùng cha mẹ của anh ấy một thời gian. Làm thế nào anh ấy ước họ có thể đặt niềm tin vào anh ấy như họ đã làm với cha mẹ anh ấy. Nhìn vào tình huống, Stephen chỉ biết rằng dự án của anh sẽ không bao giờ thành công bởi vì tất cả những người trong căn phòng này, có lẽ ngoại trừ anh và Louis, thứ họ quan tâm chỉ đơn giản là tiền, tiền và tiền; đủ tiền cho một quỹ hưu trí thịnh vượng.

Sunny: Tôi có một đề nghị khác.

Joyce sau đó đứng dậy và phát một bản sao dự án của Sunny cho mỗi người trong phòng. Stephen đã ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Louis, đọc tập tin của Sunny.

Mọi người sau đó chuyển sự chú ý sang Sunny khi anh giải thích dự án của mình.

Stephen: Ông Chan, trong dự án anh đã liệt kê một số điều kiện. Điều kiện # 10 là không rõ ràng với tôi.Anh có phiền không nếu phải làm rõ về nó?

Sunny: Câu hỏi hay đấy ông Fung. Tôi chắc chắn rằng tất cả mọi người ở đây có thể hiểu vì vậy tôi không nghĩ rằng nên tôi nghĩ lên bỏ qua nó bởi vì điều đó sẽ lãng phí thời gian. Có lẽ anh có thể đọc nó một lần nữa và nếu sau đó anh vẫn không hiểu, Tôi sẵn sàng chào đón anh đến văn phòng của tôi và tôi sẽ trực tiếp giải thích cho anh.

Stephen có thể cảm thấy máu mình sôi lên sau khi nghe những lời chế nhạo của Sunny. Nếu đó không phải là vì Stephen vẫn còn một chút tự chủ còn lại, thì có lẽ anh đã nắm đập đầu Sunny dập vào tường ngay bây giờ. Tính khí nóng nảy của anh bắt đầu trở nên tốt hơn khi tất cả các cổ đông co sự xuất hiện của Sunny.

Ông Wong: Tôi nghĩ rằng bạn có một ý tưởng tuyệt vời ở đây, ông Chan.

Ông Lee: Tôi đồng ý với ông Wong. Nó an toàn và nó mang lại rất nhiều lợi nhuận cho công ty.

Stephen có thể cảm thấy sự tức giận của mình tăng lên khi anh phải ngồi đó trên ghế và lắng nghe mọi người khoe khoang về dự án nhỏ nhặt của Sunny.

Stephen chỉ im lặng, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Louis, chờ đợi anh ấy có phản ứng. Khi Stephen nhận ra rằng Louis hông nói gì, anh chỉ đơn giản là có mặt ơt đó. Anh đứng lên với tất cả các tập tin anh đã chuẩn bị cho cuộc họp trong tay. Sau đó, anh ta ném tất cả các tập tin trên bàn hội nghị trong sự tức giận.

Stephen: Dự án này sẽ đóng góp gì cho công ty? Vài triệu có thể là thế trong bao lâu? Một năm, hai năm? Tôi biết tất cả mọi người đang nghĩ gì, tất cả cđều sợ rủi ro vì nó có thể khiến bạn mất một số tiền nhỏ vô lý để nghỉ hưu. Vì vậy, đừng công bằng và cho tôi biết dự án sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng và sự phát triển của công ty đến mức nào vì tôi biết tất cả có thể quan tâm ít hơn về nó. Tất cả các mọi người nói như thể không có tôi vì tôi không nghĩ rằng tôi có thể chịu đựng được cuộc nói chuyện như thế này.

Nói xong, Stephen xông ra khỏi phòng hội nghị mà không thèm đóng cửa lại.

Louis (với mọi người): Tôi sẽ có một quyết định vào ngày mai.

Bên trong văn phòng của Stephen


Stephen chỉ có thể kiềm chế bản thân khi anh bước vào văn phòng của mình và đóng cửa đột ngột sau lưng anh.

Điện thoại di động của anh reo lên.

Stephen (bằng giọng khàn khàn): Xin chào!

Cecilia: Wow, bình tĩnh!

Stephen (anh dịu giọng một chút): Xin lỗi. Không biết đó là em

Cecilia: Không sao đâu. Em chỉ gọi để nói với anh rằng em vừa nướng bánh.

Stephen (cười): Loại bánh nào?

Cecilia: Là bánh mà anh và Louis yêu thích.. Tối nay hãy bảo Louis cùng đến, tôi chuẩn bị rất nhiều cho mọi người.

Stephen (khi nhắc đến tên của Louis của Louis, anh cất giọng): Anh không nghĩ anh ấy sẽ đến. Anh ấy quá bận rộn để xem xét dự án ngu ngốc của tên khốn đó!

Cecilia (cực kỳ khó chịu): Tại sao anh lại hét vào mặt em? Điều đó có liên quan gì đến em? Anh đang phát hỏa cái gì chứ ? (cô không vui cúp máy )


Trong cơn thịnh nộ điên cuồng, Stephen ném điện thoại di động xuống đất.

Bên trong văn phòng của Sunny

Sunny, Sunny đang nói chuyện với ai đó qua điện thoại.

Sunny: Tên khốn phiền phức đó đang đề xuất một dự án mới thay thế dự án khác.

Người đàn ông: Tôi không quan tâm làm thế nào anh làm điều đó, nhưng anh phải ngăn chặn anh ta.

Nắng: Được rồi. Tôi biết phải làm gì.

7 giờ tại nhà của Anne
Anne đang ở trong bếp, đặt những món ăn cuối cùng vào nhiều bữa ăn khác nhau khi cô nghe thấy ai đó đang mở khóa cửa chính của ngôi nhà. Anne lập tức vứt bỏ mọi thứ cô có trong tay và vội vã rời khỏi bếp.

Đã nhiều ngày cô lo lắng cho anh. Bao nhiêu ngày sau vụ tai nạn bắt cóc, là bao nhiêu ngày, cô đã lo lắng rất nhều về sức khỏe của anh.

Anh đã gọi cho cô nhiều lần để đảm bảo với cô rằng anh không phải chịu bất kỳ tổn thương nào, rằng anh vẫn an toàn, cho đến khi cô nhìn thấy anh, chính lời nói của anh dường như không có tác dụng với cô. Cô biết rằng ngay cả khi anh từng bị tổn thương, anh sẽ không bao giờ nói với cô vì anh sẽ luôn sợ rằng điều đó có thể làm cô lo lắng và phiền hà. Anh luôn là một người chu đáo, đôi khi thậm chí quá ân cần và cô biết rằng đặc điểm tính cách đặc biệt này, cuối cùng sẽ hủy hoại anh vào một ngày nào đó. Nhưng đó cũng là đặc điểm tính cách đặc biệt khiến cô phải lòng anh hoàn toàn vì cô là một cô gái trẻ.

Nhưng ngoài điều đó ra, anh luôn chia sẻ mọi thứ với cô và cô biết rằng anh sẽ không bao giờ nói dối cô.

Khi Louis mở cửa, anh được chào đón với một cái ôm thật chặt, thật chặt như thể cô sợ rằng anh sẽ biến mất ngay lập tức nếu cô không giữ chặt anh. Anh để mình thư giãn trong vòng tay ấm áp của cô trong khi cô để cánh tay mạnh mẽ của anh xoa dịu sự bất lực mà cô đã cảm thấy trong vài ngày qua. Và lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, cô gọi tên anh, cái tên duy nhất cô gọi anh từ khi họ còn nhỏ.

Anne: Thiên Lạc, Em nhớ anh

Louis: Anh biết, Anne. Anh cũng rất nhớ em .

Một lát sau khi họ bước vào và anh dẫn cô về phía ghế sofa. Họ ngồi xuống.

Anne: Chuyện gì đã xảy ra? Nói cho em biết tất cả. Họ đã làm gì cho anh? Có phải họ đã làm tổn thương không?

Louis: Họ không làm gì cả, họ chỉ kéo anh lên xe và bắt cóc anh cùng với Nic. Họ chỉ muốn tiền. Nhưng anh đã trốn thoát trước khi họ có thể lấy được bất cứ thứ gì.

Anne: Anh không nghĩ có khó hiểu đang xảy ra sao? Giống như nó đã được lên kế hoạch trước?

Louis (gật đầu đồng ý): Anh nghi ngờ là họ sẽ thực hiện một lần nữa.

Anne (trở nên vô cùng lo lắng) : Em muốn cảnh báo anh. Nếu họ có thể làm điều đó một lần, họ chắc chắn có thể làm lại và lần sau, họ sẽ không buông tha anh dễ dàng như vậy. Thiên Lạc, hứa với em,anh sẽ cẩn thận hơn.(cô vô thức nắm tay anh)


Louis (anh nhẹ nhàng siết chặt tay cô): Đừng lo lắng, Anh sẽ không để mình mất cảnh giác. Anh sẽ cẩn thận. (và sau đó anh ấy mỉm cười) .Nhưng trước khi chúng ta nói chuyện gì tiếp theo,anh nghĩ chúng ta lên ăn tối trước đã.Anh thực sự rất đói bụng. Thực đơn tối nay là gì?

Anne (cười): Tất cả các món ăn yêu thích của anh đều có trong thực đơn tối nay.

Anne mỉm cười và nói: Em ẽ vào bếp để lấy bát đĩa.

Louis: Bây giờ tôi sẽ đi rửa tay, không thể chờ đợi để thưởng thức món ăn ngon của em

Khi Louis đi , Anne mang ra tất cả các món ăn từ bếp và bắt đầu dọn bàn khi cô nghe thấy một tiếng bíp phát ra từ phòng khách. Đó là tiếng chuông từ máy điện thoại của Louis. Anne gọi Louis nhưng dường như anh không thể nghe thấy cô. Cô nhìn tin nhắn hiển thị.

Khi Louis tái hiện tại bàn ăn, Anne đang đưa áo khoác cho anh ta.

Louis nhìn cô bằng ánh mắt dò hỏi.

Anne: Cô ấy gọi. GiGi bị sốt cao và cô ấy đang trên đường đến Bệnh viện thành phố. Cô ấy bảo anh rằng hãy tới gặp cô ấy ở đó

Có một khoảnh khắc im lặng khi Louis chỉ đứng đó dường như có chút lạc lõng với những gì đang xảy ra.

Và rồi khi nhận ra điều gì đó, Louis lấy chiếc áo khoác và lập tức lao ra khỏi cửa.

Cô lưu luyến nhìn theo bóng lưng anh khuất sau cánh cửa.

Tại bệnh viện Thành phố

Khi Louis lao vào bệnh viện, Jessica đang ngồi một mình trên chiếc ghế trong phòng chờ. Trán Jessica nhăn lại vì lo lắng trong khi nước mắt sợ hãi rưng rưng. Anh có thể cảm thấy sự lo lắng của cô khi cô chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm về phía trước, tiếng cười và cuộc sống xung quanh trong mắt cô,dường như không tồn tại .

Louis đi đến và ngồi bên cạnh cô. Anh nắm lấy tay cô. Khi Jessica nhìn thấy Louis, cô không nói một lời, cô chỉ vùi mặt vào ngực anh.

Louis ôm lấy Jessica, khi anh nói: "GiGi sẽ ổn thôi".

Họ chỉ ngồi bên nhau chờ bác sĩ ra ngoài, Louis cho Jessica ôm chặt lấy cô bằng tất cả sức lực của mình. Mặc dù, Louis cũng vô cùng lo lắng, anh cồ gắng thật bình tĩnh vì anh biết Jessica cần anh hơn bao giờ hết.

Một lát sau, bác sĩ đi ra.

Cả Louis và Jessica lập tức đứng dậy.

Louis (giọng anh căng thẳng vì lo lắng): Con gái tôi thế nào?

Bác sĩ: Cô bé đã ổn. Con bé chỉ cần ở lại qua đêm để quan sát thêm. Vợ chồng anh có thể đưa con bé về nhà vào ngày mai.

Louis & Jessica: Cảm ơn bác sĩ.

Bác sĩ chỉ gật đầu và anh ta rời đi ngay sau đó.

Louis: Jessica, Em đã ăn gì chưa?

Jessica: Em không đói. Anh có thể ở lại đây với em không ?

Louis gật đầu cởi áo bên ngoài và khoác lên người cô. Anh vòng tay qua vai Jessica trong khi cô dựa vào anh. Jessica  ngủ thiếp đi trong khi Louis thức cả đêm chỉ để nhìn cô và suy ngẫm về mọi thứ. 

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip