"Em có thể yêu ta thêm một lần nữa không?"
Gia sư nhỏ muốn tự do.
Hơn cả tình yêu, mái nhà, công việc, hơn tất thảy, điều mà gia sư nhỏ truy cầu lại chỉ là sự tự do.
Công tước đã nói rằng, ngài sẽ cho gia sư bầu trời mà anh muốn, sẽ không ép buộc gì, vậy nên khi ngài bảo hãy làm cố vấn tài chính cho gia tộc Loyde, gia sư nhỏ khi ấy đã thất nghiệp, đã nghĩ rằng công tước chính là người tôn trọng và yêu thương anh như những gì đã từng hứa, chứ không giống những người khác.
Yêu anh, rồi lại trói buộc anh.
Gia sư chỉ muốn làm một tình yêu bình đẳng xiết bao, nhưng thứ chờ đợi anh phía trước, là "nội nhân".
Gia sư có thể chịu đựng việc lời ra tiếng vào, có thể chịu đựng mất đi nghề giáo mà anh yêu thích, không chỉ bởi công tước cường thế, mà còn bởi phần nào trái tim của bông hồng nhỏ này đã liêu xiêu.
Nội nhân, nói một cách rõ ràng, là nam thê. Mà khi đã mang họ và trở thành nam thê, có nghĩa là người ấy phải từ bỏ mọi quyền lực và công việc mình có. Thứ còn sót lại, chỉ còn lại một tước vị trên danh nghĩa.
Trong cái đêm đầy nước mắt đó, công tước đã nói và thầm thì cho gia sư nhỏ những điều mà ngài dự tính, rằng casanova của ngài, chỉ cần ngài là đủ.
Ồ, ngài cũng chỉ là một quý tộc bình thường như bao người, sự chiếm giữ và ích kỉ của ngài được thể hiện rõ.
Gia sư nhỏ biết công tước là người hay ghen, và anh cũng biết đôi khi mình hơi quá lời, nhưng bởi vì cả hai đều im lặng, gia sư nhỏ không thể giao tiếp được với ngài công tước, nên hiểu lầm của hai người cứ thế tăng lên.
Tuần lễ săn của hoàng gia kết thúc, gia sư nhỏ đã chẳng thể bước chân ra khỏi lều trại một bước. Ngài công tước cấm anh, khi nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo đó, gia sư chỉ đơn giản gật đầu.
Những ngày sau đó rất buồn chán và mệt mỏi, ngài công tước như gần như xa, mọi người bắt đầu đồn đoán, có khi nào gia sư nhỏ đã thất sủng hay không?
Nhưng chỉ không lâu sau đó, ngài công tước bắt đầu hành xử thật kì lạ. Vào đêm nọ, gia sư nhỏ bỗng nhiên bị ai đó ôm siết vào trong lồng ngực, cánh tay người nọ to lớn và ấm áp, lại mang theo chút run rẩy xa lạ.
"Ngài sao thế?" Chẳng phải sáng nay còn lạnh lùng lắm sao, bây giờ lại mò đến ôm anh làm gì?
"Ta—" Công tước nức nở, ngài run rẩy siết chặt lấy gia sư."Ta chỉ là quá nhớ em."
"Đã rất lâu, ta mới gặp lại em. Ta chỉ là—- rất rất nhớ em mà thôi."
Nhưng sáng nay họ còn dùng bữa với nhau kia mà, gia sư nhỏ khịt mũi, cũng không có mùi rượu, vậy thì người này làm sao thế?
Công tước đỏ mắt bóp cằm gia sư nâng lên, đôi ngươi ngài lấp lánh ánh nước, ngài nhìn từ vầng trán, đến đôi mắt nhỏ xinh, chiếc mũi hồng hồng và đôi môi căng mọng, sau đó, ngài bật cười.
Ngài nhẹ nhàng nâng niu mà hôn gia sư nhỏ.
"Ta có thể ôm em không?"
Ngài vẫn đang ôm đấy thôi.
"Ta có thể hôn em chứ?"
Ngài cũng hôn rồi đấy thôi.
"Ta có thể, có thể lại yêu em không?"
Gia sư nhỏ ngơ ngác nhìn công tước, ngài ấy lại đang lảm nhảm điều gì? Bọn họ không phải chỉ đang giận dỗi nhau sao, tại sao người này, người trước mắt này, lại đau thương đến thế?
"Ta sẽ đối xử với em thật tốt, sẽ trân trọng và bảo vệ em, vậy nên em có thể yêu ta thêm một lần nữa không?"
Cơ thể gia sư cứng đờ, như vẫn chưa thể theo kịp được, anh có bối rối đôi chút sau đó đưa tay ôm lấy công tước thay cho câu trả lời.
"Cám ơn em." Công tước bồi hồi."Ta, à không, anh yêu em."
"Anh yêu em, Jimin, anh,—anh đã luôn yêu em."
Trong vòng một đêm, gia sư đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác, anh chẳng thể hiểu nổi lý do công tước làm như thế, nhưng xưng hô không phân cấp này, lại làm anh cảm thấy rất cảm động, cũng rất vui mừng.
Từ đêm đó, cả hai người quay lại quan hệ vốn có, còn ngọt ngào, yêu thương hơn, nhất là công tước, ngài nâng niu gia sư hơn tất thảy. Cũng từ ngày đó, ngài lại càng trở nên độc đoán với cấp dưới.
Ngài đã tự tay xử tử một số người, một số thưa với hoàng đế, người hầu cũng bị ngài tra khảo và kiểm soát đến mức cực đoan. Ngay cả vị tướng tuy thân cận nhưng ít gặp của ngài, cũng phát hiện ngài thay đổi, huống chi người chung chăn gối?
"Ngài sao thế?"Gia sư nhỏ khẽ hỏi."Ngài vẫn luôn nhìn chằm chằm em từ nãy giờ."
Công tước mỉm cười, ánh mắt trầm buồn lại tố cáo tâm trạng của ngài, nhưng ngài chỉ lặng lẽ nhìn gia sư nhỏ rồi hôn em.
"Anh chỉ muốn ghi rõ bóng hình em, và em, tại sao em không thay đổi xưng hô với ta?"
Gia sư buông đũa, lén nhìn công tước, đang định nói thì bị công tước cướp lời.
"Nếu em lo lắng về việc đó thì đừng lo, anh đã an bài mọi thứ, em vẫn sẽ là cố vấn tài chính và gia sư như em mong muốn nhưng vấn đề kết hôn, anh sẽ không nhân nhượng với em."
"Không đâu". Gia sư dịu giọng, bất an trả lời."Em thấy, ừm, ổn cả. Ngược lại là anh, anh sao thế, có chuyện gì đã xảy ra sao?"
"Không có gì đâu, em yêu."Công tước vuốt tóc anh, khẽ ôm anh vào lòng."Mọi chuyện vẫn ổn thôi."
“Jimin, chỉ hôm nay thôi, hãy ở trong phòng nhé?”Công tước nắm lấy tay người yêu.”Dù em có nghe hay thấy bất kì điều gì, cũng đừng ra khỏi phòng, được không?”
“Tại sao?”Gia sư nhỏ hỏi, rồi lại nghi ngờ nhìn công tước.”Anh đang giấu em chuyện gì sao?”
“Bây giờ anh không thể nói được, nhưng rồi sẽ có một ngày anh nói cho em.”Ánh mắt của công tước dần đục ngầu, xuất hiện những tia máu khác thường.”Cho đến khi đó, em phải chờ anh.”
Gia sư máy móc gật đầu, công tước đứng dậy và ra khỏi nhà. Gia sư có nhiều điều muốn hỏi, nhưng không hiểu lại cứ mắc kẹt nơi cổ họng.
Tại sao ánh mắt anh nhìn em lại đau thương đến thế?
Công tước của em, anh sao vậy?
Nhưng chỉ vài ngày sau, gia sư liền biết câu trả lời, khi thấy bóng dáng của Matt, phu nhân và đại thiếu gia. Bọn họ bị quân lính của công tước kéo ra khỏi dinh thự, vị phu nhân luôn tỏ vẻ lãnh đạm nay điên cuồng la hét, cào cấu và giãy giụa như một oán phụ, trong khi đó công tước, lại chỉ lãnh đạm nhìn tất cả.
“Ngài,---”Gia sư nhỏ nhìn Matt, thằng bé lạnh lùng nhìn anh, ánh mắt thằng bé đầy ác liệt và căm hận như hận chẳng thể giết quách anh đi.
Gia sư nhỏ muốn chạy ra khỏi phòng nhưng người hầu lại ngăn anh lại, cô ta chỉ lắc đầu nhìn anh, và như thế đủ để gia sư hiểu rõ ngày đó công tước muốn nói anh ở yên trong phòng là có ý gì. Gia sư nhỏ chỉ thấy Matt gào thét điều gì đó với công tước nhưng công tước chẳng thèm đếm xỉa gì với thằng bé.
“Chuyện gì đã xảy ra?”Gia sư nhỏ thì thầm.
“Matt thiếu đã cho độc vào chén trà của người, cả những món đồ ngài ấy tặng ngài.”Nữ hầu lên tiếng, dù đang mặc trang phục người hầu, nhưng có thể thấy, vị nữ sĩ này có thể là hiệp sĩ trong phái đoàn của công tước.”Liều lượng không nhiều nên cho đến giờ ngài vẫn không sao.”
“Nhưng tại sao chứ? Tại sao lại--”
“Vì ngài là điểm yếu của ngài công tước, nên quý ngài Decadi, hãy hiểu cho công tước nếu ngài ấy quá khắt khe với ngài.”
“Nhưng còn phu nhân và đại thiếu---”
“Việc đó thì ngài không cần biết.”Nữ sĩ cúi đầu.”Biết càng ít càng tốt cho ngài, Decadi.”
Nữ sĩ nhìn người trước mắt, siết chặt tay, thầm ước nguyện. Xin hãy ở bên công tước, làm ơn hãy ở bên cạnh ngài ấy, xin ngài đừng lại bỏ ngài ấy đi như phu nhân, cầu xin người.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip