3 Ngày đếm ngược
3 Ngày đếm ngược
11/8 0 8 : 2 8
Trương Gia Nguyên bừng tỉnh từ trong mộng.
Em muốn lay Châu Kha Vũ dậy, nhưng lại thấy anh đã mở mắt từ lâu rồi.
Con số ngoài cửa sổ đã chuyển thành số 3.
Trời đã sáng, nhưng lại chẳng có bất kỳ tia nắng nào lọt qua khe cửa.
"Kha Vũ, em muốn về Dinh Khẩu một chuyến." Trương Gia Nguyên nói.
Em biết lúc này sẽ rất điên rồ nếu nói ra mấy lời đó, nhưng em cũng biết Châu Kha Vũ sẽ không chút do dự mà cùng em phát điên.
Hai người sắp xếp lại đồ ăn và nước uống còn sót lại trong nhà. Khi Châu Kha Vũ đóng gói tất cả cho vào túi xách, thì Trương Gia Nguyên hơi sững người lại.
"Mang tất đi sao?" Em hỏi.
Châu Kha Vũ dịu dàng nhìn em, anh chọn cách không nói thẳng ra mấy lời như không kịp đâu, chưa chắc sẽ có thể về đến Dinh Khẩu, có lẽ sẽ không thể ra khỏi thành phố, chỉ có thể sống phần đời còn lại trên xe, mà anh chỉ hỏi một câu: "Em vẫn muốn quay về sao?"
Em cứ ngây thơ như thế, cứ như không hề dính dáng đến nhân gian ồn ào ngoài kia.
Phải mất một lúc sau Trương Gia Nguyên bừng tỉnh từ trong nhận thức ngây thơ tốt đẹp mà Châu Kha Vũ thêu dệt cho em. Em gượng gạo bặm môi, cười khổ thốt lên một câu ngốc nghếch: "Cũng đúng ha."
Hai người bỏ qua tuyến đường chính đang bị tắc nghẽn hoàn toàn, quay đầu lại về hướng quốc lộ G16.
Lúc này công nghệ của con người tạo ra vào đang tận lực phát huy chút sức mạnh yếu ớt, bất lực của mình, điều hướng với dữ liệu lớn hoàn toàn có thể chỉ ra đường nào có thể đi qua, nhưng lúc này mạng lưới giao thông đang hiển thị đã chuyển sang màu tím đỏ.
Châu Kha Vũ lái xe vòng quanh những dãy nhà, đi qua những con hẻm mà bản thân chưa từng biết đến.
Có rất nhiều xe hơi bị bỏ lại trong trạng thái chênh vênh bên đường, mà xung quanh đây cũng chẳng có bóng người nào.
Gió khẽ thổi đung đưa cành lá, chỉ có chúng là vẫn vậy, trông dễ chịu hơn đống sắt thép phế liệu ngoài kia nhiều. Nhìn vào hàng cây bên đường là muốn quên đi sự hỗn loạn khó chịu đang diễn ra lúc này.
"Sao tự nhiên lại muốn về quê?" Châu Kha Vũ cầm tay lái hỏi.
Trương Gia Nguyên cắn rách măng rô, xé toạc cả phần biểu bì bên dưới, cơn đau kéo đến khiến đầu óc trở nên trống rỗng.
Một lúc lâu sau, em mới đáp: "... em nhớ mẹ, muốn ăn you nướng nồi mà mẹ nấu thêm một lần nữa."
"You nướng nồi." Châu Kha Vũ bắt chước em, khẽ cười: "Được."
Nhờ có Trương Gia Nguyên mà anh không còn lo lắng sợ hãi như trước nữa.
Nhưng cũng không có nghĩa là anh đủ can đảm.
Trước khi mặt trời lặn họ mới chỉ lái xe đến Đường Sơn, với tốc độ này thì không ổn lắm.
Khi đến trạm dừng chân, hai người đã đổi chỗ cho nhau, Trương Gia Nguyên hạ thấp ghế phụ lại xuống, bảo Châu Kha Vũ ngủ một giấc.
Lưng ghế được hạ thấp thì gần như không thể nhìn thấy con đường phía trước nữa. Châu Kha Vũ nằm xuống, xoa bóp cái cổ đã cứng đờ của mình. Do cung đường này rất nhiều sỏi đá, và vô cùng quanh co, nên anh không dám sơ xuất một chút nào.
Từ góc này, có thể trông thấy những ngôi sao trên bầu trời.
Nếu hiện tại sinh mệnh không bị rượt đuổi, thì cảnh tượng này thực sự rất hoàn mỹ.
Tam giác mùa hè đang treo lơ lửng trên bầu trời, cả dải ngân hà hiện lên giữa nền trời xanh thẳm.
Nhìn về phía nam, con số màu đen lẳng lặng đứng yên giữa bầu không, bị màn đêm ăn mòn rồi tan chảy, ít nhất thì vào lúc này, trái đất vẫn chưa bị đánh chiếm.
"Hầy, Châu Kha Vũ, anh nói xem." Trương Gia Nguyên đột nhiên nhìn lên bầu trời nói: "Nếu như ở quê, không nhìn thấy số đếm ngược, không nghe nói về bức thư kia thì phải làm sao?"
Em suy nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "... nhưng như vậy cũng thật hạnh phúc."
Châu Kha Vũ bật cười: "Ở quê bây giờ đã không còn như trước đây nữa rồi nhỉ?"
"Trước đây làm sao?" Trương Gia Nguyên nhìn anh: "Anh đã từng đến chưa?"
Châu Kha Vũ lắc đầu: "Chưa."
Có rất nhiều thứ anh chưa được nhìn thấy, có rất nhiều chuyện anh chưa làm kịp.
Châu Kha Vũ đột nhiên cảm thấy hơi tiếc nuối. Anh nói với Trương Gia Nguyên, ngày trái đất bị hủy diệt, hình như là vào ngày Thất Tịch.
"Này anh nhìn xem, ngôi sao ở trên cùng chính là sao Chức nữ thuộc chòm sao Thiên Cầm." Trương Gia Nguyên nói: "Vậy bốn ngôi sao ở xung quanh chính là chiếc thoi dệt của Chức nữ rồi. Ngôi sao phía cực nam kia." Ngón tay em lướt qua dải ngân hà trên kính chắn gió: "Đó là sao Ngưu Lang thuộc chòm sao Thiên Ưng, hai ngôi sao bên cạnh chính là hai người con gái của họ."
Châu Kha Vũ nói: "Khi học ở Mỹ anh đã nghe nói về tam giác mùa hè, phương tây gọi nó là 'Nữ hoàng của đêm hè'. Người ta nói rằng, chòm sao Vega sẽ không bao giờ rời khỏi vị trí 50 vĩ độ bắc."
sao trời sẽ không bao giờ chạy về phía ai cả. Cũng giống như Thất tịch hôm đó, giữa ngưu lang và chức nữ vẫn luôn tồn tại một khoảng cách nhất định, sẽ không bao giờ quay về được như lúc ban đầu.
Trương Gia Nguyên sụt sịt, tự giễu: "Câu chuyện này cũ rích rồi."
Châu Kha Vũ đang định ngồi dậy nói gì đó, nhưng đột nhiên lại bị Trương Gia Nguyên đè xuống, ngả ra đằng sau.
Đầu đã bị xoay ra sau nên Châu Kha Vũ không nhìn thấy biểu cảm của em, nhưng có thể cảm nhận được bàn tay đang đặt lên vai mình của Trương Gia Nguyên đang run rẩy.
Châu Kha Vũ hoảng hốt, hỏi em làm sao thế, nhưng sau đó lại thấy Trương Gia Nguyên dùng tay che nửa trên khuôn mặt mình lại.
"Anh đừng nhìn!"
"Sao thế? ... em làm sao? em làm sao thế Nguyên Nhi?"
Bàn tay hai người đè lên nhau, Châu Kha Vũ mất đi tầm nhìn, hai mắt hoàn toàn không thấy gì.
Sau nhiều lần hỏi mà không được hồi đáp, Châu Kha Vũ chỉ có thể yên lặng lắng nghe tiếng thở gấp và run rẩy của Trương Gia Nguyên đến khi em bình tĩnh lại.
Không biết đã qua bao lâu rồi.
Khi nói ra mấy lời này, giọng nói của Trương Gia Nguyên đã khàn đến đáng sợ: "Kha Vũ, chúng ta về nhà đi."
Châu Kha Vũ lập tức hiểu được ý em: Về nhà, về Bắc Kinh, nhà của hai bọn họ.
"... em sao thế."
Yết hầu của Trương Gia Nguyên khó khăn chuyển động: "Có người chết rồi. Chết khô ngay trong xe."
Châu Kha Vũ im lặng không nói gì.
Tối hôm đó Trương Gia Nguyên lái xe về Bắc Kinh, vừa lái vừa xin lỗi Châu Kha Vũ, vì bản thân quá tùy hứng.
Châu Kha Vũ cẩn thận đặt tay lên ghế Trương Gia Nguyên, suốt cả chặng đường dài, thỉnh thoảng lại khẽ trườn lên đùi em, khẽ nhấn xuống một cái, hy vọng em sẽ cảm nhận được chút ấm áp khi cả hai tiếp xúc với nhau.
Vào lúc chuẩn bị xuống đường cao tốc, tiếp tục đi nốt nửa chặng đường còn lại thì đồng hồ đã điểm 0h. Ngẩng đầu lên là có thể trông thấy con số khổng lồ ma quái kia đã biến thành số 2 trên bầu trời xa xăm.
Cuối cùng Châu Kha Vũ cũng thuyết phục được Trương Gia Nguyên, bắt em nằm vào ghế phụ ngủ một giấc, Trương Gia Nguyên ngủ rồi mà lông mày vẫn nhíu chặt, vô cùng bất an.
Nước mắt em bất chợt tuôn rơi, trong cơn ác mộng Trương Gia Nguyên đã thầm gọi ba me, chị gái và anh rể của mình.
Khi trở về khu nhà, hai người không thể lái xe vào hầm để xe được nữa, cửa gara đã vô cùng hỗn loạn rồi, Châu Kha Vũ quay xe lái đến trước một khu chung cư cao cấp.
Châu Kha Vũ muốn trực tiếp bế người lên, nhưng người Trương Gia Nguyên rất dài, mặc dù nhẹ, nhưng khung xương cũng khá lớn, bế trên tay cũng rất bất tiện. Nên cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải gọi người dậy, Trương Gia Nguyên tỉnh rồi nhưng lại mơ mơ màng màng, không biết bản thân vẫn còn đang khóc, đặt tay lên vai Châu Kha Vũ ngơ ngác đi theo anh, sau đó thì lại vấp té làm vỡ một chậu Strelitzia bày ở sảnh vào.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip