Ep 88. Tuyết rơi lòng người cũng rơi theo

" Oh Sehun, sao anh lại chọn buổi đêm để đi cafe ? "

Chaeyoung kéo cao cổ áo, Oh Sehun hành tung bí mật, chỉ nhắn tin cho cô nói rằng ra công viên để gặp nhau, nhưng không nói rõ là sẽ dùng cafe ở đâu. Chaeyoung tìm đến công viên, trông thấy Sehun đang ngồi một mình trên chiếc xích đu của trẻ con, mặc dù thân hình cao lớn của anh so với nó thì có hơi quá khổ nhưng bằng cách nào đó, Oh Sehun vẫn có thể ngồi một cách vừa vặn

" Anh gây thù không ít, đi ban ngày chỉ sợ làm em liên lụy "

Chaeyoung rùng mình, nhớ lại lần trước bị lôi kéo vào cuộc truy sát của đám hắc bang đó, nhưng nghe nói Sehun triệt tiêu được tên thủ lĩnh, còn các tay con ở dưới thì đã bị LiLi cho người dọn sạch không chừa một ai. Chaeyoung ngồi xuống bên cạnh, bầu không khí tĩnh mịch thật yên bình, đột nhiên trên trời xuất hiện những bông tuyết nhỏ, trời sắp vào giáng sinh nên ở Seoul có tuyết cũng không có gì là lạ

" Tuyết rơi rồi "

Chaeyoung đưa tay ra đón lấy một bông tuyết nhỏ, sau đó nhìn nó tan ra trong tay mình, trong lòng chợt nhớ đến LiLi, lại là cái nỗi đau đó, Chaeyoung cắn môi kiềm nén nước mắt, hiện tại đang ở cùng Oh Sehun, nếu khóc ngay lúc này thì thật là thất thố quá đi, cho nên Chaeyoung kiên cường lắm cũng chỉ có thể khịt mũi vài cái rồi phồng má lên để giấu đi những giọt nước sắp lăn khỏi khóe mắt.

Oh Sehun cũng cảm thấy lạ khi có tuyết rơi, nhưng đây là lần đầu tiên anh ngắm tuyết rơi cùng với một nữ nhân, trong đầu chạy loạn một chút, cuối cùng Sehun cũng đứng dậy nắm lấy tay của Chaeyoung kéo đi

" Theo anh đến một nơi "

Chaeyoung ngơ ngác, sau đó bị Oh Sehun lôi kéo. Họ đến tòa tháp Lotte World, Oh Sehun mua hai cốc cafe nóng bên đường rồi đưa Chaeyoung lên tầng cao nhất. Tại đây có thể nhìn bao quát cả Seoul chỉ trong độ cao 500m, Chaeyoung là lần đầu tiên được đến đây nên không khỏi thích thú khi trông thấy sàn được làm bằng kính trong suốt có thể nhìn xuyên thấu xuống đất. Cả thành phố Seoul sầm uất từ trên cao như vậy thật khiến cho Chaeyoung cảm thấy phấn khích.

" Đẹp đúng không ? Anh rất thích đến đây mỗi khi buồn chán "

" Không ngờ anh cũng thích cái đẹp, đừng nói là dẫn em đến đây để ngắm cảnh ấy nhé "

Sehun cười khổ

" Đừng gán những hành vi đó lên người anh, người trong thế giới ngầm không có sở thích tao nhã như vậy đâu "

" Vậy anh đưa em đến đây là vì muốn nói chuyện gì ? "

" Em đã kí hợp đồng với Chu thị chưa ? "

" Đã kí lúc ở quán bar, sau khi anh rời đi không lâu "

Oh Sehun thở ra một hơi

" Chúc em may mắn "

Chaeyoung không nói gì, chỉ mỉm cười rồi chuyên tâm uống cafe, những ánh đèn bắt mắt xanh xanh đỏ đỏ kết hợp cùng với những hạt tuyết đang rơi đã tạo nên một khung cảnh vô cùng lãng mạn, chỉ tiếc người bên cạnh không phải là người mà Chaeyoung muốn ở cùng ngay lúc này

======/////=====

Mỹ Ngư nhăn nhó ném khúc củi vào lò sưởi để nhiệt độ trong phòng ấm lên đôi chút, hôm nay bác sĩ Park về nhà muộn vì có một ca phẫu thuật, chỉ có một mình cô ở nhà, có chút buồn chán nhưng hiện tại lại càng chán hơn khi một tuần qua bác sĩ Park đã cấm cô làm bất cứ chuyện gì liên quan đến ngôi nhà này, chỉ cần ngồi một chỗ và sống thật thoải mái, Mỹ Ngư đoán ý của bác sĩ Park là vậy. Mỹ Ngư ngồi co ro trên chiếc ghế dài nơi phòng khách, khẽ thu mình vào cái áo len cao cổ dài tay của Park JiYeon, trên cái áo còn có mùi của bác sĩ Park, tuy không rõ lắm nhưng nó phảng phất trong không khí như mùi của hoa anh đào nở rộ trong nắng xuân. Mỹ Ngư thích cái mùi này, và hay kéo áo cao lên nửa gương mặt để ngửi

Cạch !!

Tiếng tra chìa khóa vào cửa, bác sĩ Park đã về ~

" Tiểu Ngư, sao không đi ngủ ? "

" Tôi đợi cô "

" Đốt thêm củi đi, ngoài trời rất lạnh "

Park JiYeon đặt cái túi thức ăn lên bàn, sau đó cởi chiếc nón trên đầu xuống, Mỹ Ngư mỉm cười nhìn những lọn tóc dài của cô ấy đang vương những hạt tuyết nhỏ, không khí làm cho hai gò má của bác sĩ Park ửng đỏ, bộ dạng này thật là câu nhân ~ Mỹ Ngư đang tự hỏi nếu các cô y tá trong bệnh viện có thể nhìn thấy bác sĩ Park ngay lúc này thì sẽ phản ứng như thế nào nhỉ? Thực không dám tưởng tượng đến cảnh họ lao đến bác sĩ Park như những con sói đang bị đói bụng. Mỹ Ngư tự nghĩ tự cười, Park JiYeon phủi sạch tuyết trên cái nón rồi treo nó lên cái giá bên cạnh cửa ra vào, thuận miệng hỏi lại

" Sao cô cười ? "

" Tôi chỉ nghĩ vớ vẩn thôi "

Mỹ Ngư nhẹ nhàng đáp rồi đi đến gần bác sĩ Park, sau đó cô đưa tay phủi đi lớp tuyết đọng lại trên vai áo của Park JiYeon rồi tiện tay tháo khăn choàng ra khỏi cổ của cô ấy

" Vào trong đi, tôi phủi sạch tuyết rồi "

Mỹ Ngư cuộn cái khăn choàng cổ lại rồi cầm trong tay, Park JiYeon nhất thời bất động nhìn Mỹ Ngư đang cất đồ giúp mình, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, trái tim lạnh như băng của cô cuối cùng cũng đã có thể đến ngày đập vang như trống, hóa ra cảm giác được người khác chăm sóc nó dễ chịu như vậy, Park JiYeon mỉm cười rồi bước đến ngồi xuống bên cạnh Mỹ Ngư đang tháo giấy gói túi thức ăn

" Bác sĩ Park, cô mua món gì thế ? "

" Cá thu sốt cà, cơm trắng và canh rong biển "

Mỹ Ngư giúp bác sĩ Park bày thức ăn ra bàn, sau đó liếc nhìn trong cái túi giấy còn có hai cái ly còn bốc khói

" Cafe ? "

Park JiYeon xé túi giấy ra, quả nhiên là hai ly cafe nóng hổi vừa mới được pha xong. Mỹ Ngư mở nắp một ly, mùi cafe bốc lên cùng với làn khói trắng như đang thôi miên khứu giác của người thưởng thức nó, tâm trí Mỹ Ngư mê loạn, mùi cafe nóng chính là điều tuyệt nhất trong cái bầu không khí se se lạnh như thế này, Mỹ Ngư nhấp một ngụm.. ~ là Cappuchino, rất ngon

" Thích chứ ? " - Park JiYeon nhìn Mỹ Ngư thưởng thức cafe mà tâm trạng cũng vui theo

" Cảm ơn cô bác sĩ Park "

" Sau này cứ gọi tôi là JiYeon "

Mỹ Ngư uống thêm một ngụm nữa, cảm giác ấm ấm lan xuống đến tận bao tử, thật là tuyệt vời ~

" Ăn cơm thôi "

Mỹ Ngư gắp một miếng thịt cá thu bỏ vào miệng, cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống khi mình được ăn ngon. Mấy ngày nay không biết bác sĩ Park mua thức ăn ở đâu mà lại ngon như thế này, Mỹ Ngư có để ý gần bệnh viện có vài quán ăn, nhiều lúc bác sĩ Park đem thức ăn về tuy khẩu vị có chút khác nhau nhưng đều có chung một đặc điểm đó chính là các món cá được chế biến cực kì hấp dẫn.

" JiYeon, tại sao ở đây các món cá lại ngon hơn những món khác vậy ? " - Mỹ Ngư tò mò

" Làng Seoungup làm nghề chủ yếu là đánh bắt cá, cho nên đối với họ mà nói, cá cũng giống như là món quà mà Chúa trời ban xuống vậy, họ rất thích ăn cá, cho dù là già trẻ lớn bé ai cũng phải biết làm vài món ăn về cá, còn có lễ hội về thần cá nữa đó "

Nghe bác sĩ Park giải thích, Mỹ Ngư tròn xoe mắt kinh ngạc, thực sự những người ở làng này đều nấu những món liên quan đến cá giỏi như vậy sao? Thật ngưỡng mộ nha ~

Mỹ Ngư còn đang nghĩ vài ngày nữa chắc cô sẽ ra ngoài đi gõ cửa hàng xóm học bí quyết làm cá nấu cơm mới được, Mỹ Ngư cũng muốn làm chút gì đó cho bác sĩ Park ăn mỗi khi cô ấy từ bệnh viện trở về.

Sau khi ăn xong bữa tối, Park JiYeon dọn dẹp mọi thứ rồi đem đi bỏ rác, một mình cô ngước nhìn bầu trời càng lúc càng dày đặc những bông tuyết thì không khỏi cảm thấy lo lắng, trời trở lạnh như vậy Mỹ Ngư chắc chắn sẽ bị đau nhức vết thương cũ, JiYeon thở ra một làn khói, sau đó đóng cửa rồi vào nhà. Đến lúc quay lại phòng khách thì Mỹ Ngư đã ngủ mất rồi, nhìn cô ấy cuộn tròn mình lại trên chiếc ghế dài trông rất đáng yêu, cái miệng khi ngủ có hơi mấp máy như đang nói mớ, thi thoảng chép miệng vài cái rồi mỉm cười, đoán chừng là đang mơ thấy đồ ăn nữa rồi ~

Park JiYeon ngồi xuống bên cạnh, khẽ vén những lọn tóc đang lòa xòa trước mặt Mỹ Ngư lên, hơn hai tuần nay cô cũng đã quen với sự có mặt của Mỹ Ngư trong ngôi nhà này, mặc dù cô ấy có chút ngây ngô, hậu đậu và điểm yếu chính là không thể làm gì được một cách hoàn thiện thì Mỹ Ngư là một cô gái rất đẹp a ~, rất xinh đẹp. Bác sĩ Park ngắm nhìn Mỹ Ngư ngủ, trong lòng cảm thấy vui vẻ phấn chấn khác lạ

Ting ~

Đồng hồ vẫn là nhiệm vụ của nó là báo giờ, bác sĩ Park vào phòng lấy ra một cái chăn lớn, sau đó bọc Mỹ Ngư lại rồi nhấc cô ấy lên khỏi chiếc ghế dài để đưa về phòng. Mỹ Ngư gật gù vô tình ngả đầu lên vai của bác sĩ Park, khoảng cách gần như vậy JiYeon có thể cảm nhận được da của mình đang nóng dần lên vì sự đụng chạm gần gũi này, một xúc cảm mãnh liệt đang chiến đấu trong tâm trí của cô thật kì lạ. Đặt Mỹ Ngư xuống giường, bác sĩ Park chỉnh lại gối và chăn, rồi ngồi xuống bên cạnh, khóe môi nở một nụ cười thật hạnh phúc

" Tiểu Ngư, tôi nghĩ tôi thích em mất rồi "

Mỹ Ngư nhíu mày một cái rồi xoay người qua ôm lấy cái gối dài, không rõ là cô ấy có nghe bác sĩ Park nói gì hay không nhưng có vẻ như Mỹ Ngư đang bận rộn với những giấc mơ còn đang dang dở của mình

" Mơ đẹp nhé, con cá phiền phức ~ "

Ngoài trời tuyết vẫn rơi, chỉ có điều tâm tư của bác sĩ Park cũng theo đó mà rơi vào lưới tình của Mỹ Ngư rồi.

2020.04.11

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip