Ngờ


Lee Dong Gi phong thái tự tại, nét mặt ung dung ngồi trên nền thảm. Sắp sang đông tiết trời băng lạnh, nền phòng vẫn được giữ ấm, đủ để cơ thể không cảm thấy rùng mình, hương hoa lài ấm nồng thoang thoảng khắp giang phòng, khói trà thơm phất phơ trước mắt.

Từng ngóc ngách trong giang nhà vô cùng cổ kính, là mang một nét vô cùng đặc trưng, từ nội thất đến bàn ghế, cả bức tranh thư pháp sau lưng Lee Dong Gi điều có sự kết nối vô cùng hài hòa giữa các sắc màu cũng vô cùng trang nhã, trưng bày tinh tế. Có chút khác biệt rất nhiều với ngôi nhà nàng sống, ở đây mộc mạc không quá phô trương nhưng rất thanh lịch, cổ kính.

Gương mặt Lee Dong Gi vẫn là như vậy, không gì thay đổi. Cổ áo nàng kín bân không để lộ da thịt, y phục hôm nay khoác lên người có màu sắc vô cùng bắt mắt, sang trọng, lại thấy Lee Dong Gi giống như loài mẫu đơn đỏ, rất xinh đẹp, rất quyền quý, lại vô cùng sắc sảo.

Nhưng lại mang một màu trầm, giống như con người của Lee Dong Gi vậy, trầm lạnh, sâu sắc, lại toả ra đầy ám khí. Là khiến Jang Se Mi càng nhìn càng lún sâu, càng nhìn càng đắm đuối.

Lee Dong Gi nhàn hạ ngồi nhâm nhi ngụm trà, đôi mắt lại có phần đăm chiêu như đang suy nghĩ gì đó. Lee Dong Gi rất nhạy bén, nàng là đang cảm nhận được có ai đó nhìn mình. Cảm giác rất khó diễn tả, chỉ là thấy vô cùng ngột ngạt rất bức bách không được tự nhiên.

-Song Ji?

Dong Gi cứ tưởng là người hầu, bất giác gọi tên, mà cũng vì giọng nói quá đỗi quen thuộc, mang sắc thái vô cùng lạnh lẽo va vào tìm thức và cả trái tim khiến Jang Se Mi đột nhiên giựt mình, còn xém làm rơi chén canh trên tay nóng hổi, nghi ngút khói.

Jang Se Mi là đang tự tố giác mình. Lee Dong Gi lại nhìn nàng, mà ánh mắt đó Se Mi lại không thể nào chịu được, không bỏng rát như nàng nhìn người, cũng không dịu dàng, không ấm áp gì cả.

Ánh mắt Dong Gi là mang theo sự hỗn độn từ bên trong truyền từ từ ra bên ngoài sau đó gửi lên người nàng vô cùng nghi hoặc, còn đôi chút kinh ngạc nữa.

Jang Se Mi khó hiểu, trách móc thầm trong lòng:

"Sao cứ nhìn mình như vậy chứ"

"Người ta kì lạ lắm sao?"

Nàng đúng là vô cùng kì lạ, mà nội tâm Dong Gi lúc này lại rất mông lung.

"Lại muốn làm gì đây?"

Jang Se Mi hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, không cần sự cho phép tự tiện bước thẳng vào, không ngần ngại, lại vô cùng tự tin, hai mắt sáng trưng như sao trời, như gần đạt được mục đích. Nàng đặt chén canh xuống chỗ Dong Gi, sau đó ngồi đối diện vị phu nhân lạnh lùng phía trước, cả gương mặt cũng khác biệt hoàn toàn, đối với ánh mắt sắc lạnh kia Jang Se Mi lại vô cùng dịu dàng, ý niệm ngọt ngào nhìn người đối diện, không một chút dè dặt.

"Sao lại nhìn ta như vậy."

Lee Dong Gi thấy Jang Se Mi tiến lại gần mình thì cơ thể theo phản xạ lùi lại vài bước, kí ức đêm đó tràn về khiến nàng còn có chút kinh hãi. Nàng là sợ Jang Se Mi lại càn rỡ lần nữa lao tới ôm chầm lấy mình không buông. Nàng không thích đụng chạm, cũng không thích người khác nhìn mình, còn nhìn đến khó chịu như vậy.

Dong Gi không nói gì, cứ liên tục quan sát nữ nhân kì quặc này, không hiểu sao nàng ta có thể ung dung lại ôn hoà như vậy, còn ngồi đối diện mình không một chút gì kiên nể gì cả.

Jang Se Mi là không để tâm, nàng ngồi xuống thổi chén canh vừa mới nấu cho Dong Gi, mùi nhân sâm nấu với hạt sen rất thơm, rất dễ chịu khiến cơ mặt nữ nhân phía trước cũng dãn ra được một chút.

Chợt, nàng cất tiếng, giọng nói phát ra từ cổ họng Se Mi rất trầm ấm còn quá đỗi nhẹ nhàng, có thể ví như cơn gió mùa xuân xua tan đi cái giá lạnh thường ngày trong Park phủ.

-Canh nhân sâm hạt sen này rất thơm có phải không? Nóng quá cũng không ăn được, đợi nó ấm lại sẽ càng ngon hơn. Được rồi, mẹ thử đi.

Phải nói Jang Se Mi rất biết cách làm người ta trăn trở, choáng váng, còn nàng thì bình thản đến lạ thường. Lee Dong Gi bị nàng dẫn đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, không hiểu Se Mi nói gì, nữ nhân này có thật sự bình thường không?

-Ngươi gọi ta là gì cơ?

Jang Se Mi chớp mắt hai cái, dừng mất mấy giây mới hiểu ra lời mình vừa nói, vội vàng phớt lờ đi.

-À... không có gì.

Lee Dong Gi nhìn chén canh được đẩy tới chỗ mình, không hớn hở lắm, nàng không hề động đến, ánh mắt đăm đăm nhìn người đối diện.

-Sao còn chưa đi?

-Phu nhân ăn trước đi ạ.

Không phải Se Mi không muốn trả lời, mà là không biết phải nói làm sao, nàng muốn mình được nàng cho ở lại nhưng lại sợ người trước mặt không bằng lòng sẽ đuổi mình đi. Hy vọng chén canh này sẽ giúp Dong Gi thả lỏng hơn bức tường đề phòng với nàng. Mà tâm cơ nãy giờ chỉ vỏn vẹn như thế thôi, không hơn không khác.

-Ngươi muốn gì?

-Tôi có thể ở lại không?

Lee Dong Gi nhìn ánh mắt chân thành của Jang Se Mi nhìn mình, cảm giác nhiệt độ có chút nóng lên. Jang Se Mi cứ dùng ánh mắt bỏng rát đó nhìn nàng, bất giác không chịu được đành phải chớp mắt mà né tránh, Dong Gi rất sợ ánh mắt này, nàng ta nhìn nàng như thể biết nàng là ai.

Dù gì nàng cũng mang nữ nhân này từ dưới hồ lên, chắc vì vậy mà làm thần hồn điên đảo, lúc đó là nàng nghĩ nàng ta mê sản nên mới kích động nhận nhầm người. Nhưng bây giờ nàng lại thấy không phải vậy, nữ nhân này như đã quen biết nàng từ rất lâu, còn lâu đến mức thân thuộc, là khắc cốt ghi tâm, lại có một mối liên kết mơ hồ không lý giải.

Là gần ngay bên cạnh nhưng như thể xa cách hằng vạn năm. Là xa xôi đến không thể nhìn rõ nhưng dường như đã biết nhau từ lâu lắm rồi.

Jang Se Mi bây giờ rất tha thiết, nếu như Lee Dong Gi bức quá đuổi nàng đi, thì ít ra cũng phải dịu dàng với nàng một chút, nếu không nàng sẽ không đành tâm.

-Nhìn tôi một chút có được không?

Lee Dong Gi nghe những lời này, bất giác ngẩng mặt lên. Sau làn khói che ánh mắt van nài, đập vào tâm trí nàng là gương mặt vô cùng tuyệt diễm. Mũi Se Mi rất thanh tú, tuy không sắc sảo như nàng nhưng đường nét lông mày vô cùng mềm mại, cái miệng nhỏ nhắn mang một màu hồng nhuận, đôi mắt sâu lồng lộng như mây trời. Nàng ấy rất trắng, là trắng như bạch ngọc.

Nàng lại nghĩ "dáng vẻ này là sao đây?"

Bất giác nàng nghĩ nữ nhân này là đang dùng mỹ nhân kế với nàng sao? Nhưng lại đặt tâm tư lộn chỗ mất rồi. Lee Dong Gi là nữ nhân đoan chính, không phải nam nhân háo sắc, dễ dàng động lòng, càng không bị mỹ nhân trước mắt làm cho mê hoặc.

Vậy là muốn gì đây? Lee Dong Gi cũng đã nghe qua nữ nhân này từng nói nàng ta không còn nơi nào để đi. Nếu bần cùng đến như thế lại bị nàng đuổi đi thì sẽ ra sao đây? Lee Dong Gi trước giờ không muốn suy nghĩ cho người khác, trừ khi việc liên quan đến mình. Nói nàng vừa vô tâm vừa vô tình cũng không hề sai.

Nhưng bây giờ hình như lại có chút không nỡ.

-Có lý gì để ta giữ ngươi chứ?

Jang Se Mi như bắt được thời cơ, nhướng người về phía trước, Lee Dong Gi lại theo phản xạ ngả người ra sau một chút.

-Ta làm gì cũng được. Chỉ cần người giữ lại ta bên cạnh, ta sẽ chỉ quan tâm mỗi người. Người kêu ta làm gì ta sẽ làm nấy, sẽ chăm sóc thật chu đáo.

Lee Dong Gi lạnh nhạt, thở nhẹ ra một hơi, bất lực mà lắc đầu:

"Lại nói lời vô nghĩa"

-Nói đi nói lại ta còn chưa biết tên tuổi của ngươi, gia cảnh giàu nghèo, từ nơi nào đến. Làm sao mà nhận đây?

-Ta tên Jang Se Mi.

-Jang Se Mi?

Se Mi gật đầu, nàng hồi hộp nhìn Lee Dong Gi đang rất nghiêm trang, hai mày nhâu lại nghi hoặc, dường như có điều gì đó mới khiến nàng bận tâm đến cái tên này như vậy?

Nhớ ra được gì sao?

Sao có thể chứ?

-Các tên này...

"Baek Do Yi...chị nhớ gì đúng không?"

Se Mi tròn mắt, như trực chờ vào câu trả lời của nữ nhân đối diện. Phải chăng bây giờ Dong Gi nói ra điều gì đó, hoặc là nhận ra nàng, tuy vô lý nhưng Se Mi sẽ không quan tâm đều đó, chỉ cần người trước mặt nói rằng có quen biết nàng, nàng sẽ không còn màn nghịch lý, dứt thế tục mà thổ lộ lung tung.

Nhưng câu trả lời của Lee Dong Gi đã một bước bẻ gẫy cơn sóng hy vọng trong hoang đường của Jang Se Mi, vỗ nàng về thực tại.

-Tên của ngươi...rất kì cục. Ai đặt cho ngươi vậy?

Jang Se Mi từ hy vọng chuyển sang tuyệt vọng chỉ trong một khắc.

Đúng là không cam tâm mà.

Jang Se Mi không biết có nên cười không, như có đám mây đen che ngang đỉnh đầu, vô cùng phiền não. Gương mặt có chút hờn dỗi, liếc nhẹ người trước mặt một cái.

-Canh nguội mất rồi ạ. Là ta nấu cả buổi đó. Người cũng nên nếm thử xem có ngon không chứ? Nếu không ngon lần sau không nấu nữa.

-Ta cho ngươi ở lại khi nào?

Jang Se Mi cười, nàng cắn nhẹ môi dưới, sau đó nhìn Dong Gi tỏ vẻ đáng thương.

-Phu nhân ăn trước sau đó đuổi ta đi cũng không muộn a.

Lee Dong Gi không muốn trả lời thêm nữa, nữ nhân này thay đổi sắc mặt rất nhanh, mới nãy còn liếc nàng bây giờ lại chuyển sang đáng thương rồi. Nàng không quan tâm nữa, thiết nghĩ chắc nàng ta cũng không giống như muốn hạ độc mình.

"Đây có phải gọi là nhất thời mềm lòng không chứ?"

----

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip