chương 12 cánh tay thứ 13
### Chương 1 đến 11
(giữ nguyên)...
---
### Chương 12: Cánh Tay Thứ Mười Ba
Hắn rời khỏi Phủ Giác khi trời chưa sáng. Trong tay là chiếc lông chim đen ánh tím, như mảnh bóng tối bị bóp cong, run nhẹ mỗi khi gió lạnh thổi qua.
Hắn không cần hỏi thêm. Tín vật ấy đã xác nhận điều hắn cần biết: **trong hệ thống Thiên Giới, từng tồn tại một vị trí bí mật — Cánh Tay Thứ Mười Ba.**
Không nằm trong mười hai cơ chế thường trực. Không ghi chép trong Thiên Thư. Không có danh, không có hình. Nhưng... là **cánh tay cuối cùng dùng để tiêu diệt những thứ không thể xử lý bằng luật.**
---
Ba ngày sau, hắn đến Tĩnh Vân Cốc — nơi từng là pháp địa của các thư viện trời cổ. Giờ chỉ còn phế tích, đất đá vỡ vụn, linh lực loãng như tro tàn.
Nhưng hắn tìm được một cột trụ đổ, mặt ngoài khắc đầy văn ấn. Hắn lấy ra chiếc lông chim, khẽ đặt vào một rãnh mòn trên đá.
Tức khắc, cột trụ phát sáng — ánh tím u trầm như máu cổ thần. Một mảnh ngọc mờ hiện ra từ lòng đá, ghi chỉ duy nhất ba chữ cổ: **“Thứ Mười Ba.”**
Không phương vị. Không lộ trình. Nhưng dưới đáy ngọc có một hàng chữ nhỏ:
> “Nếu ngươi đang tìm ta, nghĩa là ta đã chết. Nhưng máu ta… vẫn đang nhỏ từng giọt trên vòng thiên đạo.”
> “Ngươi sẽ biết khi nào trời thực sự run.”
---
Hắn nắm lấy mảnh ngọc, khí cơ toàn thân khẽ rung.
Lần đầu tiên… hắn cảm thấy **thiên đạo không còn bất khả xâm phạm.**
Không phải vì hắn mạnh lên.
Mà bởi vì **những kẻ từng mạnh hơn hắn, đã để lại khe nứt.**
---
Tối đó, hắn ngồi dưới gốc cây già ven vực, đặt mảnh ngọc vào tấm bản đồ.
Khi ánh ngọc chạm giấy, một đường nét mới tự hiện ra — **vòng xoáy trùng khớp với tọa độ của “Vết Nứt Thứ Tư”.**
> “Ngươi gọi ta là biến số…”
> “Vậy ta sẽ trở thành hằng số sai duy nhất mà toàn hệ thống không thể xóa bỏ.”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip