Chương 1: Trời sinh thần, đất sinh quỷ!
Tại chính điện thiên giới, mấy vị thần quan toạ tại đài tiên lơ lửng, xếp thành vòng tròn xung quanh điện. Có mấy vị vừa bay tới liền nhanh nhanh chóng chóng về đài của mình. Mấy trăm vị lời qua tiếng lại, thì thầm to nhỏ, thảo luận rầm rộ.
"Đến rồi, đến rồi! Không biết vị thần nào chuẩn bị ra đời đây?"
"Cũng phải hơn nghìn năm rồi mới xuất hiện thiên tượng sáng chói như thế. Sau thiên quân thì đây là lần đầu ta thấy đó nha."
"Phải phải!"
"Ngươi nói xem, thiên tượng như vậy, có phải vị này xuất hiện liền khuynh đảo tiên giới, vung tay một cái có thể khiến vạn quỷ về huyệt."
"Đúng vậy nha!"
Ở trên điện vị trí cao nhất là đài tiên to lớn gấp ba bốn lần những cái còn lại. Trên đài chính là thiên quân, y phục trắng lấp lánh, ánh vàng viền theo. Trên trán là nốt chu sa hình hoa bạch liên, sau đầu là hào quang sáng rực. Ngài vẫn không nói gì, chỉ chăm chú nhìn thiên tượng chói chang cả bầu trời, át cả ánh thần quang trong điện.
Bên cạnh thiên quân là Dạ Minh, gương mặt nghiêm nghị, lạnh lùng sắc sảo cắt lời chúng thần quan:
"Chư vị, hôm nay tất cả thần quan tụ họp, hẳn mọi người cũng biết lí do. Thiên tượng xuất hiện, sáng lạ thường, là điềm lành trời ban, ngàn năm có một. Tuy vậy, địa sơn bách quỷ dạ hành, vui mừng vang trời. Chắc các vị cũng biết không chỉ có "Trời sinh thần mà còn đất sinh quỷ"."
Câu này nói ra lập tức dập tắt hết lời thảo luận. Từ lúc trời đất hình thành, tạo hoá vô hình như một cán cân, không ai sắp đặt cũng tự cân bằng. Có sinh diệt, có hoạ phúc, có thăng trầm, tất nhiên có thần cũng có quỷ.
Trời đất chia làm hai nửa. Phía trên là phúc phía dưới là hoạ. Nếu sinh ra thần để tạo phúc nhân gian, che trở phàm nhân, thì cũng xuất hiện quỷ để gây ra tai hoạ, thử thách lòng người. Tức vị thần mới được sinh ra càng mạnh, thì kẻ ở cán cân bên kia cũng không kém cạnh. Thần quan ai nấy đều biết điều này, nhưng chỉ là lơ đi, vờ không nhắc tới.
Một vị thần quan phủi tay đáp lời:
"Dạ Minh, ngươi quá gây mất hứng thú đi. Các vị ở đây đều là tu vi ngàn năm, không lẽ cần người mới lên trăm năm như ngươi dạy lại lẽ trời sao?!"
Người khác cũng chen vào hưởng ứng:
"Trời sinh thần, đất sinh quỷ thì sao?! Lần trước thiên quân ra đời cũng vậy mà. Ta nghe nói tiên giới đã vô cùng anh dũng, dẹp loạn cả một đoàn bách quỷ, chỉ để sót lại vài tên tép riu, cho chúng ôm hy vọng, thừa sống thiếu chết đó sao. Chúng tiên giờ càng lớn mạnh hơn xưa. Sao phải sợ!"
Vài vị thần quan nghe xong liền tái mặt, day trán. Giận không thể dùng cấm khẩu thuật khoá miệng hắn lại.
"Phụt! ha ha ha ha."
Từ phía tiên đài thấp hơn thiên quân một chút, vị thần quan nọ đang nằm ngả ngớn uống rượu, liền phun ra, xả một tràng cười lớn.
Vị thần quan kia vừa ăn nói hùng hổ, liền bị người kia làm cho hoá thẹn, hơi đỏ tai, khuôn mặt và lời nói mang đầy bất mãn nhưng vẫn chắp tay tỏ vẻ kính nhường nói:
"Dạ Tinh Quân, không biết ngài cười chuyện gì?"
Lúc này, Dạ Tinh Quân mới ngồi dậy, dung mạo không già nua, khụm nụm, nhưng mái tóc đã bạc trắng, so với các vị thần trong điện chính là nhìn vào cũng biết ai là trưởng lão.
Dạ Tinh Quân nhìn Dạ Minh ra ý, rồi hướng về phía điện cất lời:
"Ngươi bình thường rảnh rỗi chỉ biết ngao du sơn thuỷ, không chịu đến *Sử Kinh Các hay *Tinh Cát điện bao giờ sao? Đừng nghĩ phi thăng rồi liền thông thái tuệ trí, không cần tu luyện nữa. Lời nói cũng chỉ là thứ thêu dệt. Các ngươi bây giờ đều dát lên mình toàn là chiến tích, chưa từng thất bại là vì chỉ gặp kẻ tầm thường. Thế mà lại nghĩ mình tài giỏi, tu vi bằng trời, khó ai địch lại. Ngươi nghĩ nếu là thần thánh uy lực, bất lão bất tử, vậy sao bây giờ lại chẳng còn ai tu vi vạn năm?"
*Sử Kinh Các: nơi ghi lại lịch sử tam giới
*Tinh Cát điện: Nơi lưu lại bài vị cùng thần thức cuối cùng của một vị thần trước khi mất
Chỉ có thể là: "Bị diệt đi thần thức, tan thành cát bụi, vĩnh viễn không tái sinh". Một vị khác trầm mặc trả lời.
Vị kia bị giáo huấn đến độ vuốt mặt không kịp, nhưng cũng nhanh chóng được các thần quan khác cứu nguy, kéo hắn ngồi xuống đài tiên.
Quả thực, trên tiên giới giờ chẳng còn mấy ai trải qua cuộc chiến thần quỷ khốc liệt ấy. 1000 năm trước thiên tượng xuất hiện cũng sáng lạ thường, chúng thần tiên đều vừa mừng rỡ vừa lo lắng. Bởi vì tuy là thiên mệnh trời ban, nhưng điềm báo cũng xuất hiện. Ở trên thiên đăng thắp sáng, ánh quang chói lọi, thì ở dưới cũng bách quỷ dạ hành, âm u tru tréo. Vốn là luật trời định, dù có lo lắng bởi thiên tượng, chúng tiên cũng không ai nói ai mà vờ như không biết.
Không lâu sau đó, quỷ vực trùng trùng nổi loạn. Khắp nhân gian bị quấy phá, than trời. Bệnh dịch khắp nơi, người chết như rạ. Đến lúc này thần quan trên thiên giới cũng không thể làm ngơ, bèn phải hạ phàm đẩy lùi tai ương. Thế nhưng, cầm đầu lũ quỷ yêu hiện tại không phải là quỷ vương tầm thường, mà là kẻ đứng đầu địa ngục, sinh ra ở địa sơn, ngày thiên tượng chói loà, được mệnh trời lựa chọn, cầm một bên cán cân thiên địa.
Thiên quân lúc bấy giờ, trị vì thiên giới trong yên ổn hàng ngàn năm, không cách nào đối đầu với đoàn quân yêu ma cùng kẻ "đất sinh là quỷ", hết lần này đến lần khác bị đánh cho tan tác. Người "trời sinh là thần" khi phi thăng cũng chỉ mới là một đứa trẻ, giác ngộ vô cùng cao, nhưng lại thiếu sự chỉ dạy. Ai nấy đều điềm nhiên tin rằng, hắn là thiên mệnh ngàn năm có một, không cần chỉ dạy cũng tự thành tài. Nhưng sự thật chứng minh chẳng phải *vạn ban giai thị mệnh, bán điểm bất do nhân.
*Ý nghĩa: Hết thảy đều do số mệnh, chẳng chút nào do người
Người "trời sinh" chỉ mới là đứa trẻ vài tuổi, thì kẻ " địa sinh" đã là vua cõi quỷ yêu. Cùng là người được mệnh trời chọn, nhưng lại khác biệt vô cùng! Một tay "địa sinh" đã nắm chặt cán cân vận mệnh, nhưng cán cân còn lại thì lại trống rỗng, nhẹ tênh, chưa người cấm lấy. Không cần nói cũng biết, lập tức cân nghiêng về một bên, đất trời đảo lộn.
Hết cách, chúng thần quan cùng thiên quân đến linh giới, thỉnh cầu giúp đỡ. Linh giới trước giờ không xen vào chuyện tam giới. Vẫn luôn một mình một cõi tách biệt, không màng thế sự, trôi theo vận mệnh của trời đất. Tuy nói không can thiệp, nhưng linh quân lúc ấy thấy chúng sinh lầm than, vẫn để Dạ Tinh Quân và người "trời sinh" ở lại linh giới theo thỉnh cầu.
Một thời gian ngắn sau, không hổ danh sư xuất cao đồ, trong một thời gian ngắn, người "trời sinh" được Dạ Tinh Quân chỉ dạy, cùng thiên phú trời ban, ở nơi linh lực dồi dào, tu vi đã tăng vọt.
Ở phàm trần lúc ấy không khác nào quỷ vực, yêu ma hoành hành, xác chết chất chồng, bệnh dịch triền miên. Thần quan tiên giới ra trận nào thua trận ấy, vẫn cầm cự đợi ngày người "trời sinh" xuất sơn, cầm lấy cán cân mà kéo lại.
Cuối cùng ngày ấy cũng tới. Trận chiến khuynh đảo đất trời, vạn quỷ tụ họp, trăm thần duyệt binh.
Kẻ "địa sinh" vẫn tọa trên đài cao hạ mắt nhìn xuống. Nếu đài của tiên nhân, linh quang phát sáng, thì đài của hắn huyết quang chói rực, tựa hồ nhìn lâu sẽ mù cả mắt.
Đánh nhau bảy ngày bảy đêm, hai bên đều tổn hại nghiêm trọng. Đến ngày thứ tám, cuối cùng kẻ "địa sinh" sau bao ngày chỉ thờ ơ, ngồi trên huyết đài mà quan sát cũng nhập cuộc. Hắn vừa bước xuống, vung tay một lần liền nói là bình định thiên hạ. Trừ người "trời sinh", tất cả thần quan đều bị sức mạnh của hắn đè bẹp xuống đất.
Đã không còn nhiều người biết trận huyết chiến ấy diễn ra thế nào, chỉ biết tiên sử ghi lại, hàng trăm vị thần quan đã tan thành khói bụi, thần thức bị tan biến mới diệt trừ được kẻ "địa sinh". Yêu ma mất kẻ cầm đầu, cũng lui về quỷ vực. Trần gian nhờ sự phổ độ của linh giới cũng dần ổn định. Thiên quân đời trước cũng tử trận, người "trời sinh" được Dạ Tinh Quân dẫn dắt, chỉ dạy, cũng chính là Cơ Vương đế quân bây giờ xây dựng lại tiên giới.
Biết được cớ sự, rất nhiều thần quan không rét mà run lên vài phần. Thật sự không ai còn tâm trạng mà vui mừng nổi.
Dạ Minh cất giọng:
"Vậy nên, tránh để mọi chuyện lặp lại. Chúng ta phải tiêu diệt kẻ "địa sinh" trước khi hắn thức tỉnh."
Chưa biết thì thôi, biết rồi ai nấy đều vô cùng kiêng dè, lo ngại bàn tán:
"Đánh úp sao? Không phải chứ? Chúng ta là thần quan, lại đi làm chuyện không quang minh chính đại này?"
"Diệt trừ hậu họa, cứu vớt chúng sinh. Là chuyện nên làm!"
"Khoan nói đến đánh hay không đánh. Hắn đã diệt gần như sạch sẽ các vị thần quan đời trước đó. Chúng ta cứ vậy mà đi sao?"
"Với tìm hắn làm sao? Cũng đâu thể giết sạch quỷ vực! Thiên mệnh trời ban cũng chỉ là dấu hiệu, vốn không thể biết được kẻ "địa" người "trời" đó là ai cho đến khi thức tỉnh hoặc phi thăng."
Dạ Minh cắt ngang những lời bàn tán:
"Trời hay đất sinh thì bây giờ cũng chỉ là một đứa trẻ. *Ngọc bất trác, bất thành khí. Không phải vừa sinh liền đắc đạo. Chỉ cần nhân lúc này tiêu diệt hắn, sẽ không có ma thần ngày sau, chúng sinh thái bình."
*Ý nghĩa: ngọc không mài, không thể sáng.
Dạ Tinh Quân gật gù hưởng ứng: "Đúng vậy!"
Một vị thần quan lên tiếng:
"Vậy làm sao để tìm được hắn?"
Cơ Vương vẫn luôn im lặng, lúc này mới lên tiếng, giọng nói trầm thấp, uy nghiêm vô cùng:
"Hắn và ta cùng là do mệnh trời chọn. Chúng ta đều có liên kết vô hình để nhận ra nhau. Chỉ cần gặp hắn, dù là một trong vạn người vẫn có thể nhìn ra được."
Ngày hôm ấy thiên tượng sáng chói lòa, nhưng ở dưới đất vẫn âm ù mù tịt, quỷ khí ngập tràn. Sấm trời đột nhiên rầm vang, rất nhiều ánh sáng vụt nhanh xuống quỷ vực. Tiếng kêu khóc chẳng phải của người, tru tréo không ngừng. Mùi tanh tưởi nhuộm ngập cả một vùng, dân chúng ở gần khu vực đó, hít thở thôi cũng thấy nặng nề, thần hồn điên đảo.
Hàng trăm ánh linh quang tiến thẳng đến ma kinh, trên đường đi đã quét sạch rất nhiều lệ quỷ.
Ma quân đột nhiên bị tấn công, không có phòng bị, chỉ kịp dẫn ma hậu cùng điện hạ mới sinh và tỳ nữ của nàng đến đường hầm chạy trốn, một mình ở lại bảo vệ quỷ giới, chiến đấu với chúng tiên.
Dù lòng đau như cắt, ma hậu cũng ôm đứa trẻ mới sinh cố hết sức mà chạy trốn. Nàng vừa hạ sinh công chúa ma tộc, ma lực giảm mạnh, dù chạy trong đường hầm ma pháp, cũng không tránh khỏi kiệt quệ vô cùng.
Ngồi xuống đất, ma hậu ngó qua tỳ nữ thân cận của nàng hỏi:
"Ngươi không sao chứ? Vừa mới hạ sinh lại gặp phải tình cảnh này. Tu vi của ngươi không cao, hẳn đã sắp đến cực hạn."
Tỳ nữ của nàng trong tay cũng đang ôm một đứa trẻ, xua tay:
"Không sao, ta chịu được. Công chúa điện hạ, ổn chứ?"
Ma hậu nhìn đứa trẻ trong tay mình, mỉm cười, ôn nhu: "Con ngoan, không sao, đừng sợ!". Rồi nhìn đứa trẻ, nước da trắng toát, mày rậm mũi cao, vô cùng tuấn tú trong tay tỳ nữ, sờ sờ đôi má lạnh ngắt của đứa bé nói:
"Ngươi đi theo ta từ nhỏ đến lớn. Nay cũng có hài tử rồi. Giờ tình thế nguy hiểm, chi bằng hãy cùng đứa bé này chạy đi nơi khác. Tiên giới hẳn sẽ chú ý đến ta hơn, chỉ cần không cạnh ta, ngươi sẽ dễ thoát thân hơn."
Tỳ nữ lắc đầu:
"Chết thì cùng chết, dù sao ta cũng chết một lần rồi. Không đáng sợ."
Vừa dứt câu tiếng ầm ầm sập cửa phía sau vang tới.
"Chạy mau! bị đuổi...."
Chưa dứt lời ma hậu đa bị dọa cho thất kinh. Sống lưng lạnh toát. Dạ Minh từ lúc nào đã chặn trước mặt nàng:
"Không cần chạy! Các ngươi không thoát được đâu."
Sau lưng nàng, là Cơ Vương đế quân cùng rất nhiều tiên nhân khác đi tới. Tiến thoái lưỡng nan, nàng suýt thì ngã quỵ, may mắn được tỳ nữ đỡ lấy.
Dạ Minh chĩa kiếm về phía họ:
"Thiên quân, là nó sao?!"
Liếc thấy cái gật đầu của Cơ Vương, Dạ Minh quyệt máu lên kiếm. Thần khí tiếp nhận nguồn pháp lực dồi dào, linh quang lại càng sáng, đâm xuống.
*Phập* một tiếng, tỳ nữ trợn tròn mắt, tim như bị ai bóp nghẹt. Trên tay nàng bỗng nặng trịch. Ma hậu một tay vẫn giữ công chúa điện hạ, nhưng cả người đã đổ rạp lên nàng ta. Thanh kiếm ấy thế mà đâm xuyên qua cả ma hậu lẫn hài tử của nàng.
Tay ma hậu rũ xuống, công chúa điện hạ cũng theo đó rơi bịch xuống đất, tiếng khóc oa oa vang vọng cả đường hầm.
Dạ Minh rút kiếm lên, thần khí trên tay rung chuyển, làm cánh tay y cũng run theo. Hành động hắn cương quyết, nhưng ánh mắt lại đầy dao động. Dù rằng sau này nó sẽ trở thành mối nguy lớn, nhưng hiện tại cũng chỉ là một đứa trẻ vô tội. Chính hắn, một người mang đầy kiêu hãnh, chính trực nghiêm minh, chưa bao giờ nghĩ sẽ làm điều gì trái với lương tâm, lại vừa hạ sát một đứa bé không có khả năng chống trả.
Tỳ nữ miệng lắp bắp, run rẩy không ngừng:
"Tại... tại... tại sao?"
Người nàng cứng đờ, không tài nào cử động nổi, da đầu tê rần, lỗ tai ù đi. Chỉ nghe thấp thoáng có mấy câu nói:
"Không ngờ "kẻ đó" lại là con của tỳ nữ ma hậu. Ta cứ ngỡ là đứa trẻ kia cơ đấy. Thiên quân, nên làm gì nữa đây?"
Cơ Vương ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm bốn người kia:
"Diệt cỏ diệt tận gốc!"
Dạ Tinh Quân vội bước lên ngăn cản:
"Không được! Chúng ta làm đến đây đã là đi xa thiên mệnh. Con của ma hậu..."
Ông nhìn đứa trẻ đang khóc oa oa dưới đất không ngớt, lắc đầu:
"Vẫn nên là thôi đi! Để nó ở đây, tự sinh, tự diệt, cũng xem như là ý trời."
Cơ Vương hơi nhíu mày, xong cũng phất tay quay đi:
"Làm theo ý của Tinh Quân!"
Lúc sau, đường hầm mất đi ánh sáng linh quang, cũng bị phá cho mất hết pháp lực, tối đen như mực, chỉ còn tiếng khóc trẻ con vẫn vang lên không ngớt, cùng tiếng chuột kêu. Bên cạnh nó là ba thi thể, hai lớn ôm một nhỏ, nằm trồng lên nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip