Chương 12
Đứng đầu hải vực Lăng Hà là một con rắn săn, thiên địch của những con rắn khác, ỷ thế mình có tu hành hơn một ngàn năm. Lúc Nghiên Tích đến, bọn chúng còn rất bận vơ vét cá hồi. Nghiên Tích kết nước lại thành quần áo, váy áo màu xanh nhạt phiêu lãng tung bay, phía sau là một dải lụa rất dài kéo tận xuống dưới biển sâu. Lúc này hoàn toàn không còn nhận ra dáng vẻ tham ăn thường thấy của nàng nữa, ánh mắt nàng lạnh lùng như băng Bắc cực: "Khá khen cho cái bọng mỡ Lý Huy Đường nhà ngươi dám đếnđây lộng hành!"
Kể ra thì Nghiên Tích nàng từ lúc nhận thức được đã là người đứng đầu Bồng Lai đảo, tuy là thuộc hạ dưới của Mộc Phương, nhưng hắn còn chưa dám thất kính với nàng. Là đảo chủ, tất nhiên nàng cũng sẽ dành một phần tâm trí của mình cho bá tánhởđây.
Giọng nói của nàng khuếch tán trên biển, truyền đi theo sóng nước, khiến cho gần như toàn bộ sinh vật biển đều run mình hoảng sợ. Con rắn mình đầy hoa văn Lý Huy Đườngcủa Lăng Hà cũng hơi run khi nhìn thấy nàng. Nó chuyên tu Võ đạo, luận về thực lực, Mặc Tầm Hoan không phải là đối thủ của nó. Nhưng Nội tu của nó thì còn kém rất xa mới bì được với Nghiên Tích. Nhưng nếu hai người liên thủ, Nội tu của nó chết chắc, một khi Nội tu chết rồi, thì nó còn sống được nữa sao?Nó còn đang tần ngần, thì Nghiên Tích lại không hề do dự. Nàng khẽ duỗi tay trái ra, một cây pháp trượng lập tức xé không xuất hiện. Cây trượng của nàng chế tác từ xương của Đằng xà, một loại rắn biết bay, có thể cưỡi mâyđạp gió, đầu trượng khảm hai viên huyết trân châu một màuđỏ, một màu lam biếc, là nàng tự dùng huyết tinh của mình để nuôi. Tuy không sợđau, nhưng Nghiên Tích lại chúa ghét những việc tổn hại cơ thể mà còn nhất định trích máunuôi hai viên huyết trân châu này, là đủ biết trân quý đến mức nào.
Cây trượng vừa xuất hiện, nước bắt đầu cuộn lên, tay trái nàng giơ cao pháp trượng, nghiến răng: "Bổn tọa không dám ngươi thì e là ngươi còn mắng ta là đồ thực vật. Để xem bổn tọa cóđánh cho ngươi bớiđất tìm răng hay không?" nàng bấm ngón tay trắng trẻo, miệng niệm khẩu quyết, viên huyết trân châu sáng bừng lên, mặt nước bị nhuộm màuđỏ rực. Sau lưng nàng, ảoảnh của con Đằng xà vụt bay lên không trung, lượn vòng gào rít trên mặt nước mang theo vô số bóng những con rắnđỏ tươi như máu lao thẳng về phíaLý Huy Đường. Sau đó nàng hạ pháp trượng xuống, âm thanh cực lớn vang lên, nước biển nghịch lưu như những cột trụ thuở hồng hoang dâng cao đến mấy trượng. Con rắn bọng mỡ kia bị dọa cho sợ đến hồn bay phách tán, liền chẳng nói chẳng rằng mà kéo theo nội tu của mình chạy biến.
"Điện hạ, người hơi khoa trương rồi." Mặc Tầm Hoan trầm mặc hồi lâu mới nói
"Không sao." Nghiên Tích phẩy tay, pháp trượng liền biến mất trong lớp lớp sóng nước, nàngtrồi lên mặt biển, lơ lửng "Ta chỉ là một nguyên thần, chỉ là dọa hắnđi thôi, cũng không kinh động đến Long vương. Ta quay về Nam Hoa, nhớ nhữngđiều ta nói đấy."
Dứt lời nàng hạ chân chạm xuống mặt nước, nước lập tức cuốn thành vòng tròn xung quanh gót sen nhỏ nhắn của nàng rồi dâng cao dần, trong chớp mắt đã biến mất, ngay cả bóng người cũng chẳng thấyở đâu.
Lúc Nghiên Tích trở về Nam Hoa, thân thể của nàng vẫn nằm yên trên giường, hơi thở đều đều, tựa như ngủ say. Nhưng Lưu Tiểu Ngọc lạiđang đứng trước mặt nàng, thỉnh thoảng thò tay ra trước mặt nàng, vẫy vẫy nhưng lại rất nhanh rụt lại. Nghiên Tích nhập vào thân thể, chậm rãi mở mắt, sát khí bắn ra không thương tiếc: "Ngươi làm gìởđây?"
Dường như không ngờ nàng sẽ đột nhiên tỉnh lại như vậy, Lưu Tiểu Ngọc khiếp sợ lùi về phía sau vài bước mới đứng vững lại được: "Ta... Ta ở một mình thấy sợ, nên tới nhìn cô một lát."
Nghiên Tích hừ lạnh: "Lẽ nào thấy ta cô lại bớt sợ sao? Tự mình trở vềđi!"
Lưu Tiểu Ngọc cũng không dám nhiều lời với nàng, xoay người từ từ di chuyển về phía cánh cửa. Nghiên Tích nhìn theo nàng ta, đột nhiên nhớ ra – Lúc mình đi, hình như cửa vẫn cài then thì phải? Nàng nhìn chằm chằm vào cái then cửa, nghi ngờ bất an.
Buổi tối, Thanh Văn lại học được cách làm món củ cải viên. Nghiên Tích là người thích những món mới lạ, ăn đến no tròn cả bụng, lúc này có phần mệt mỏi, nằm ngủ gật trên giường. Bên ngoài khẽ vang lên tiếng động, một bóng người bước vào, mũ và đạo bào, cùng quần áo đều rất chỉnh tề, không phải Hành Vân thì còn là ai vào đây nữa?Nghiên Tích giả vờ ngủ, Hành Vân cũng tự mình cởi áo ngoài rồi vắt lên giá, giờ ở trước mặt Nghiên Tích hắn đã không còn giống như lúc đầu, nếu như chỉ là thay áo ngoài, cũng không cần phải hết lần này đến lần khác tránh mặt nàng nữa.Thanh Huyền đưa nước vào cho hắn rửa mặt chải đầu, hắn vắt khô chiếc khăn ướt trước, rồi nhẹ nhàng lau mặt và tay cho nàng. Thanh Huyền cúi đầu đứng một bên, đợi đến khi hắn lau rửa sạch sẽ xong mới bưng nước ra ngoài.
Hành Vân đóng cửa lên giường, vẫn ngồi xếp bằng niệm khẩu quyết, nhắm mắt luyện công. Người tu đạo chú trọng việc tập công phu, tức là tu luyện nguyên thần của bản thân, thời gian đầu phải nhắm mắt tĩnh tâm niệm khẩu quyết trước đủ thứ bệ như bệ bếp, bệ thờ, hai tay đặt chồng lên nhau để ở trước rốn. Khi niệm khẩu quyết, linh thức và thân thể phải tách rời, như vậy mới có thể trao đổi nhiều hơn với các sứ giả, cũng như khiến cho nguyên thần của mình càng thêm mạnh mẽ.
Hành Vân ngồi trên giường suốt một canh giờ, rồi mới từ từ kết thúc, sau đó hắn khẽ nằm xuống cạnh Nghiên Tích, thấy nàng dường như đang ngủ rất say, nên cũng không dám động chạm gì mà dứt khoát đi nghỉ.Khi hắn sắp chìm vào giấc ngủ, thì Nghiên Tích lật người nhào lên trên người hắn, giọng nói mềm mại ngọt ngào: "Hành Vân."
Hành Vân không tức không giận, nói: "Sao?"
Nghiên Tích áp một bên má phải lên lồng ngực Hành Vân, mái tóc dài trơn bóng mát lạnh phủ lên bờ vai hắn: "Lăng Hà không có chuyện gì chứ?"
Giọng nói của Hành Vân vô cùng nặng nề: "Thi thể không nhìn thấy, chó cũng không tìm ra. Bầu không khí ở đó rất kì quái, nhưng lại không giống như do yêu quái gây ra. La bàn cũng không thấy có động tĩnh gì."
Nghiên Tích duỗi tay ra chạm vào hàng lông mày của hắn, quả nhiên đầu mày hắn đang nhíu lại. Nàng chậm rãi vuốt nó: "Vậy sao ngươi còn quay về?"
Hành Vân khẽ vỗ nhẹ lên lưng nàng: "Lo lắng cho mọi người, ngủ thôi."
Nghiên Tích khẽ dịch chuyển thân thể, môi chạm môi, nàng nhẹ nhàng liếm hắn. Cơ thể của Hành Vân dần dần căng cứng, hắn dùng hai tay khẽ đẩy nàng ra, ngón tay khẽ vuốt ve chiếc cằm mịn màng trơn nhẵn của nàng. Nàng giống một quả đào mật chín mọng nước, dường như chỉ cắn một miếng thôi thì nước đào sẽ ứa ra dào dạt. Giọng của Hành Vân rất nhỏ: "Ngủ đi."
Nghiên Tích lắc đầu: "Không ngủ được, không biết tại sao cảm thấy rất sợ. Đầu gỗ, ngươi nói xem, cô nàng Lưu Tiểu Ngọc ấy có phải là ma không?"
Giống như chuồn chuồn lướt nước, Hành Vân hôn lên cánh môi đầy đặn của nàng, bỗng lại cảm nhận được tư vị má áp môi kề giữa hai người, hắn nắm lấy bàn tay mềm mại như không xương, giọng nói ấm áp dịu dàng: "Có ta ở đây, không phải sợ."
"Nhưng mai ngươi lại phảiđi." Nàng bĩu môi "Có chốt cửa ta vẫn sợ."
"Người là yêu, lá gan có thể lớn một chút được không?" Hành Vân cười khe khẽ
Nghiên Tích vùng hẳn dậy, dùng đôi chân nhỏ đá vào người hắn: "Ngươi đang cười nhạo ta?"
Hành Vân rất đứng đắn: "Đâu có?"
Nghiên Tích dùng sức đá hắn thật mạnh: "Rõ ràng là ngươi đang cười nhạo ta!"
Hành Vân nắm lấy chân nàng, sợ nàng ngã, nên không dám kéo, cánh tay trái đỡ lấy eo lưng nàng, để nàng ngồi xuống, lòng bàn tay phải thô ráp nhẹ nhàng vuốt ve đôi chân nhỏ xinh trơn bóng lung linh như thủy tinh của nàng. Nghiên Tích ngả mình nằm lên giường, tiện chân gác bên hông hắn. Ước chừng chỉ một lát sau, Hành Vân khẽ nuốt nước bọt, duỗi tay về phía Nghiên Tích: "Nào."
Cả người Nghiên Tích nhào tới, như một chú cún con liếm lên mặt hắn. Hành Vân mạnh mẽ lật người đè nàng xuống, sau đó lại khẽ hôn lên trán nàng, lòng thầm nghĩ có lẽ nào hành vi cổ quái của Lưu Tiểu Ngọc đã dọa đến nàng. Gần gũi trong tâm trạng lo lắng sợ hãi thế này, sẽ không tốt cho nàng.Hắn cố gắng khống chế bản thân mình, chậm rãi dỗ dành: "Được rồi, ngủ đi. Ngày mai ta sẽ đưa tiểu thư Lưu gia trở về Lưu phủ."
Nghiên Tích vùi mặt vào hõm cổ hắn, khẽ gật đầu: "Hành Vân, ngươi nhớ mang hạt hướng dương ngũ vị về cho ta nhé."
Hành Vân để mặc cho nàng ôm mình, hồi lâu mới nhẹ nhàng nói: "Ừ, người ở lại phải ngoan ngoãn, uống nhiều nước, muốn thứ gì thì nói với Thanh Huyền, đừng nghịch ngợm lung tung."
Nghiên Tích mơ hồ đáp lại một tiếng, tựa hồ đã mơ màng đi vào mộng đẹp.
Canh năm vừa qua, Hành Vân rời giường, không đánh thức Nghiên Tích. Rửa mặt chải đầu xong xuôi, hắn tự mình đi tìm Lưu Tiểu Ngọc, nói sẽ đưa nàng ta trở về nhà. Lưu Tiểu Ngọc thu dọn quần áo và đồ dùng, rồi đi theo hắn thật.Cuối tháng Mười nên trời lâu sáng, sắp qua giờ Dần mà trời vẫn còn tối đen. Tiếng mở cửa khiến Nghiên Tích tỉnh giấc, nàng dụi dụi mắt ngồi dậy, thì thấy Hành Vân từ bên ngoài bước vào, nàng sờ sờ bên cạnh, quả nhiên không thấy Hành Vân đâu, liền hỏi ngốc: "Đầu gỗ, mấy giờ ngươi đi vậy?"
Giọng Hành Vân vẫn như bình thường: "Vừa mới đi, ngủ tiếp thôi."
Nói xong, hắn tháo giày cởi tất, rồi nằm lên giường, ôm chặt Nghiên Tích vào lòng. Nghiên Tích nhắm mắt lại, nhưng lại mở bừng mắt ra, nhìn lại một lượt "Hành Vân" trước mặt, nhất thời tóc gáy dựng đứng!
Lúc lâu sau, Nghiên Tích khẽ lách người ra khỏi cái ôm của "Hành Vân", cười lúng túng: "Hành Vân, giờ này ngươi cũng nên dậy được rồi đấy. Đồ tử đồ tôn của ngươi nhất định là đang niệm kinh buổi sáng."
"Hành Vân" giữ chặt lấy vòng eo thon nhỏ của nàng, hai tay tựa như một con rắn từ từ siết chặt, giọng nói của hắn trầm ổn mạnh mẽ, không còn nghi ngờ gì nữa đây vẫn là âm sắc của Hành Vân: "Hôm nay không đi cũng không sao cả."
Vừa dứt lời, Thanh Huyền ở bên ngoài liền mang nước đến cho hắn rửa mặt chải đầu, có vẻ như lúc đi Hành Vân cũng không nói cho bọn hắn biết. Nghe thấy giọng Thanh Huyền, nước mắt Nghiên Tích rơi đầy mặt – Thanh Huyền ngươi thật tuyệt vời, ta thích ngươi nhất nhất nhất luôn!
"Hành Vân" đành phải xuống giường rửa mặt chải đầu, Thanh Huyền vẫn yên lặng đứng hầu bên cạnh. Nghiên Tích cuộn người trong chăn rồi lui hẳn vào phía trong, ngăn trên của chiếc tủ thấp ở đầu giường đặt những cuốn kinh thư mà Hành Vân hay xem, ngăn dưới thì cất một số pháp khí của hắn. Nghiên Tích lặng lẽ sờ một chiếc gương bát quái cổ xưa.Lấy chiếc chăn ra che lại, nàng liếc trộm "Hành Vân" đang rửa mặt chải đầu. Qua gương, nàng chỉ thấy một khuôn mặt thối rữa, bọc trong một lớp chất nhầy dày đặc, vẻ đau khổ trước lúc chết vẫn ngồn ngộn hiện lên. Hai con mắt vốn trợn trừng rất to, nhưng nay bị chất nhầy ăn mòn, chỉ còn sót lại một nửa tròng mắt trắng dã.Nghiên Tích cứ nhìn trộm mãi, nhưng nàng cũng rất hiếu kì – Sao lại xuất hiện một "Hành Vân" với khuôn mặt như thế kia chứ? Lạ hơn là, những chỗ khác của tên "Hành Vân" này lúc hiện lên trong gương thì lại không có chút kì quái nào cả.
Nàng lặng lẽ siết chặt chiếc gương bát quái, bên kia Thanh Huyền lại càng đáng yêu hơn: "Các sư đệ đã tập hợp xong rồi, đang ở sân luyện công cung kính chờ sư phụ."rồi lại quay sang Nghiên Tích "Điện hạ, buổi sáng nay thiện đường có củ cải viên, để tiểuđạo mang lên cho người dùng nhé?"
Nghiên Tích vộiđưa tay ngăn cản: "Hôm nay, là bản tọa cảm thấy cao hứng, muốn đến thiện đườngăn sáng với mọi người.". Nàng vừa nói vừa liếc nhìn "Hành Vân", chung quy hắn cũng không có bất kì hành động nào kì quái. Nàng đang do dự giữa chạy thoát thân và cảnh báo, nhưng căn bản nguyên nhân khiến nàng do dự ấy là – Đám tiểu đạo sĩ đó nấu ăn thật sự quá ngon...Suy nghĩ một hồi, nàng lại nhớ ra một chuyện còn quan trọng hơn nhiều, Thanh Huyềnnói bữa sáng nay vẫn sẽ là món củ cải viên, người ta không ăn sáng thì không thể chạy nhanh được, chi bằng quay về ăn xong bữa sáng rồi hẵng đi? Nếu đến lúc đó vẫn còn nhớ ra được chuyện này, ừ, thế thì sẽ tiện thể nhắc nhở cảnh tỉnh bọn hắn vài câu.
Lúc nàngăn được lưng lửng dạ thì buổiđọc kinh sớm cũng kết thúc. Liếc mắt thấy "Hành Vân" bước về phía thiện đường, Nghiên Tích cảm thấy bị nghẹn bởi một viên củ cải, nàng vộiđưa tay đấm thùm thụp vào ngực, mặt màyđỏ ngưỡng – thôi xong, nàng quên phéng chuyện chính rồi.
Ngó thấy nàng nghẹn không nhẹ, Thanh Vănliền vội vàng đưa một bát canh tới. Nhớ tới khuôn mặt hiện lên trong gương bát quái, cơn thèm ăn của nàng cũng bay biến, nhưng bát canh này hầm bằng củ cải viên bên trong lại còn có cả nhân nữa, thơm nức mũi, uống vào thanh mát rất đã miệng. Nàng thầm nghĩ không nên lãng phí, liền uống một hơi cạn sạch bát canh.
Thanh Huyền và Thanh Tổ bưng thức ăn lên cho "Hành Vân". Thanh Văn cũng bưng nồi củ cải viên thứ năm tới, chu đáo cẩn thận hỏi nàng: "Còn muốn ăn nữa không?"
Nghiên Tích tặc tặc lưỡi, nghĩ dù sao tên "Hành Vân" này cũng đang ở ngay cạnh, không việc gì phải gấp gáp cả. Nàng xua tay, phong thái hiên ngang nói: "Ta ăn đã được bao nhiêu đâu, ngươi mang tiếp ba, bốn nồi nữa lên cũng được."
Đám tiểu đạo sĩ che miệng, cười đến mức toàn thân phát run.
Nàng ăn đến nồi thứ bảy thì cơm canh của "Hành Vân" đã được bưng lên, bữa ăn thường nhật của hắn chỉ có ba, món một trong ba món là cháo. Thức ăn tuy đạm bạc, nhưng Nghiên Tích vẫn rất bất bình – Tên yêu quái này không mời tự nhiên vác xác đến thì cũng coi như thôiđi, nhưng có lí nào lại còn phải mời nó ăn cơm nữa?
Trên nguyên tắc không được lãng phí, nàng cướp luôn bát cháo trắng đạm bạc ở trước mặt "Hành Vân" trước khi hắn kịp động đũa, rồi ngửa cổ, ừng ực, ừng ực nuốt cạn. Bắt gặp ánh mắt đầy sợ hãi của đám tiểu đạo sĩ, nàng quệt miệng ấmứ mấy câu.
Thanh Huyền không thốt nổi nên lời, vội bưng một bát đầy khác đến cho "Hành Vân", Nghiên Tích thấy cái bụng của mình chắc không thể bằng được cái nồi chứa, nên nàng nhanh chóng nhận ra, so với các món ăn khác, cháo chả có chút giá trị dinh dưỡng nào cả. Vì thế, nàng quyết định hành động dứt khoát, nhanh chóng bưng ba đĩa thức ăn nhỏ đặt ở trước mặt – "Hành Vân" ba đĩa thức ăn này kì thực cũng chỉ là dưa chuột xào giá đỗ, măng xào xì dầu bột mì và nấm hương xào chay. Nghiên Tích đổ thẳng mấy món đó vào miệng một cách vô cùng thần tốc, trước khi "Hành Vân" kịp hạ đũa, thì nàng đã xử lí sạch.
Lúc này, nàng thực sự thấy no rồi, nhưng trước mặt còn tận hai nồi củ cải viên, so với mấy món rau dưa cháo trắng thanh đạm của hắn thì cách đến một trời một vực. Anh dũng thần tốc đến mức này, đừng nói là đám tiểu đạo sĩ, ngay đến cả "Hành Vân" ở trước mặt cũng phải trợn tròn mắt, há hốc mồm ra vì choáng váng. Cuối cùng, vẫn là Thanh Huyền đi tới, nhỏ giọng dặn dò Thanh Văn: "Sư đệ, vất vả thêm chút nữa, tiếp tục... tiếp tục chiên vài nồi nữa đi..."
Thính lực của Nghiên Tíchvốn hơn người, nghe vậy lập tức lệ rơi đầy mặt, một tay nàng ôm cái bụng no căng, một tay kéo tay Thanh Huyền, vẻ mặt đau khổ: "Đừng, đừng, đừng vội mà, bảo vệ tôn nghiêm là chuyện rất khổ sở, để bổn tọa nghỉ một lát rồi sẽ bảo vệ tiếp nhé".
Thanh Huyền toát mồ hôi hột: "Người, người, người, rốt cuộc là người đã ăn no chưa...?"
Đúng lúc đó, Nghiên Tích đột nhiên giữ chặt lấy tay hắn viết vào lòng bàn tay hắn hai chữ – "Sắp no". Thanh Huyền giãy ra khỏi tay nàng, lại dặn dò Thanh Văn: "Nàng ấy nói sắp no rồi, nấu thêm một nồi nữa đi."
Nghiên Tích bực mình, trừng mắt lên nhìn Thanh Huyền, vô cùng khinh thường – Thanh Huyền, lão tử thật tình không thể nào có được tiếng nói chung với ngươi, ngay cả đọc hai chữ "mau chạy*" cũng không hiểu.
(* Trong tiếng Trung "mau chạy" viết là "快跑", còn "sắp no" thì viết là "快饱", hai chữ này chỉ khác nhau bộ chữ đầu của chữ thứ hai.)
Ăn no rồi, nàng liền kéo Thanh Huyền đi tới phòng của Hành Vân, khăng khăng nói rằng bên trong có chuột. Thanh Huyền vừa bước vào phòng, Nghiên Tích liền lấy ngay chiếc gương bát quái của Hành Vân nhét vào tay hắn, cũng không nói gì thêm.
Vẻ mặt Thanh Huyền mờ mịt chẳng hiểu gì, hỏi lại: "Đưa tôi cái này làm gì?"
Đúng lúc đó thì "Hành Vân" đi vào, ánh mặt trời cuối tháng Mười vẫn còn mang theo vẻ tươi sáng của mùa thu, cái bóng của hắn trên nền đất không có gì kì lạ cả. Nghiên Tích cười khan mấy tiếng, rồi lao lên phía trước: "Hành Vân."
"Hành Vân" cũng duỗi tay ra đỡ lấy nàng, Nghiên Tích xoay hắn quay một vòng, khiến hắn quay lưng về phía Thanh Huyền. Thanh Huyền lắc lắc đầu, đang định đặt chiếc gương bát quái về chỗ cũ, thì đột nhiên sắc mặt tái mét, sau đó môi trắng bệch, toàn thân lảo đảo. Nghiên Tích nhìn chằm chằm vào hắn mãi không thôi, rốt cuộc Thanh Huyền cũng bình tâm lại, cúi người bước ra khỏi phòng."Hành Vân" ngồi trên giường, khoanh chân nhìn Nghiên Tích. Nghiên Tích cười rất thật thà, hỏi: "Đầu gỗ, hôm nay ngươi không niệm kinh à?"
"Người hi vọng ta đi niệm kinh sao?" Giọng nói của hắn giống hệt với Hành Vân. Đột nhiên hắn dựa sát người lại, tựa hồ như toàn thân không có xương: "Thật không giống với người lúc trước."
Nghiên Tích đang muốn né ra chỗ khác, thì đột nhiên Thanh Huyền dẫnđámđạo sĩ từ ngoài xông vào, trên tay còn lăm lăm pháp khí trừ yêu. Nghiên Tích chửi thề một tiếng, rồi đột ngột nhìn chăm chú vàođôi mắt của "Hành Vân", nụ cười ngọt ngào: "Hành Vân."
Ánh sáng trong đôi mắt của "Hành Vân" như bị hút vàođôi mắt nàng, vẻ mặt trở nên đờ đẫn, nhất cử nhất động đều rất khó khăn. Đôi mắt xanh thăm thẳm tản ra luồngánh sáng long lanh, tựa biển khỏi bao la rộng lớn. Nghiên Tích nhìn hắnđămđăm, tay phải duỗi sau lưng, ra dấu vớiđámđạo sĩ đứngở cửa – mau chạy!
Đám tiểu đạo sĩ lại chỉ giương mắt lên nhìn Thanh Huyền, Thanh Huyền cũng cảm thấy bầu không khí kì dị trong phòng, nhưng giữa thanh thiên bạch nhật, nơi đạo quan thanh tu, dựa vào đâu mà phải sợ mấy con yêu quái thế này? Huống hồ, nếu như bọn hắn bỏ chạy, thì một thân đàn bà con gái như Nghiên Tích biết làm thế nào?
Nghĩ vậy, hắn lập tức lấy từ trong túi càn khôn ra một lá bùa trừ ma, xuyên thanh kiếm gỗ đào qua lá bùa, rồi đâm thẳng một đường vào tim con yêu quái. Con yêu quái mang hình dáng của Hành Vân, nên phát thứ nhất hắn vẫn còn có chút nương tay, chưa dùng toàn lực.
Nhưng nhát kiếm này vừa đâm ra, giống như xuyên vào bùn. Thanh Huyền dốc tất cả sức lực ra đâm lần nữa, nhưng lại thấy thanh kiếm từ từ chìm vào trong người "Hành Vân", vết thương nhanh chóng khép miệng, không để lại dấu vết gì khác thường. Đã vậy, nhát kiếm này còn khiến con yêu quái tỉnh lại trước sự chế ngự của thuật Mê hồn mà Nghiên Tích vừa thi triển. Hắn tức giận trợn mắt, dường như không dám tin rằng mình lại bị thần thức của một Nội tu khống chế.
Nghiên Tích đương nhiên cảm giác được sự phản kháng của hắn, nhận ra hắn không giống yêu quái, nhưng cũng không phải là con người. Khuôn mặt nàng từ từ giãn ra, đám tiểu đạo sĩ không nhìn được thẳng khuôn mặt nàng nên thần sắc đều rất hoang mang. trên tà áo đỏkia dường như đang nở một đóa hỏa hoa, bóng hoa trùng điệp, tung bay trong ánh nắnh, vẻ mặt mê hoặc hồn phách người khác.
Thứ đó yên tĩnh một hồi, dường như muốn cùng tiêu hao linh lực với Nghiên Tích. Nhưng một lúc lâu sau lại nó bắt đầu giãy giụa – Linh thức của Nghiên Tích giống như vô tận, trong lúc đối mặt nhìn nhau, rất lâu cũng không thấy có hiệu quả. Nghiên Tích ngoắc ngoắc đầu ngón tay, Thanh Huyền đột nhiên hiểu ra, hét to rõ ràng: "Tiếp nước, mau đi tiếp thêm nước!"
Lại qua thêm một lúc nữa, Nghiên Tích từ từ kết thủ ấn, động tác của nàng rất chậm, nhưng con quái vật lại giống như không thể kiểm soát được bản thân. Sóng nước ở quanh người nàng ngưng lại thành một cột băng nhọn. Nàng chậm rãi xòe lòng bàn tay ra, một viên trân châu màu hồng sáng chói xuyên qua đỉnh nhọn tiến vào sâu trong cột băng. Nàng cắn chặt hàm răng trắng, trên môi đã có vết máu, nhưng đều là vết thương vặt, không đáng phải bận tâm. Nàng cố gắng tụ khí, cột băng nhọn như một mũi tên, gào thét rồi trực tiếp đâm xuyên qua thân thể con quái vật. Dưới cơn đau đớn cùng cực, thuật Nhiếp hồn mà nó trúng phải cũng đột nhiên được hóa giải. Nàng khẽ nhấc bàn tay trắng trẻo lên, nhanh nhẹn lùi lại về phía sau, ngay cả đám tiểu đạo sĩ cũng bị cuốn ra khỏi phòng ngủ của Hành Vân.
Ánh mặt trời cuối thu nhàn nhạt tựa không màu, đàn chim nhạn bay lượn về phía chân trời xa xăm, trời cao mây nhạt.
Con quái vật bỗng nhiên như phát điên, từ hai cánh tay dài mọc ra những móng vuốt đen kịt, nó dùng sức lột hết da trên người mình ra, không lâu sau toàn thân từ trên xuống dưới đều bị cào rách, máu tươi tuôn ra đầm đìa. Da bị xé nát, lộ ra bên trong là một cái đầu nhòn nhọn, hình dáng bên ngoài trông giống một con rắn, nhưng lại có đến hai cơ thể, sáu chân và bốn cánh, bên ngoài vảy vàng như chim cun cút, mõm màuđỏ, lộ ra ba cái răng độc.Nghiên Tích sửng sốt đột nhiên hiểu ra tất cả – Thứ nhìn thấy trong gương bát quái, sợ rằng chính là đồ ăn nó vừa nuốt xong. Rắn có một thói quen xấu là chỉ nuốt chứ không nhai, thứ đó vừa chết không được bao lâu, hồn phách vẫn chưa rời đi, nên gương bát quái mới nhìn ra được.
Con quái vật mình người đầu rắn gào lên một tiếng thảm thiết, giống như âm thanh chói tai lúc những dụng cụ bằng sắt cọ sát vào nhau, khiến lớp sóng nước vây quanh Nghiên Tích bắn ra khắp nơi. Nghiên Tích từ từ lùi lại, thứ này xem ra quá mức đáng sợ, bình thường nàng tuy mạnh mẽ, nhưng không có Võ tu ở đây, một mình nàng không thể đốiđịch với nó, thân thể nàng mỏng manh như trứng gà, thật sự không thể chọi bừa với nó được.
Trải qua một phen đọ sức khi nãy, thứ đó dường như cũng nhận ra độ khó xơi không dễ nuốt chút nào của Nghiên Tích, bèn đổi hướng đi về phía đám tiểu đạo sĩ. Thanh Huyền chọn bảy sư đệ tạm thời tạo thành trận pháp tứ tượng. Nhưng bất kể pháp khí nào đánh vào người con yêu quái này cũng đều không có hiệu quả. Da của nó có thể hút sạch sẽ mọi bùa chú, pháp khí. Bất kể là bùa phép khống chế yêu quái hay diệt trừ ma quỷ, tất cả đối với nó đều vô dụng. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, Thanh Linh liền bị nó ngoác miệng ngậm vào trong. Thanh Linh liều mạng giãy giụa như sa chân vào chốn đầm lầy cát lún, chỉ thoáng chốc đã không nhìn thấy bóng dáng đâu nữa. Trong nháy mắt, tròng mắt con quái vật tựa như có một quả khí cầu bị thổi phồng căng, làm lộ ra hai con ngươi láo liên, bọc ngoài thân là lớp dịch nhầy màu máu. Nghiên Tích chậm rãi lùi về đằng sau. Thấy sư đệ mình bị nuốt chửng, khóe mắt đám tiểu đạo sĩ như muốn nứt ra. Sau khi hai con ngươi con rắn đã vỡ toạc ra, con mắt ở ngay chính giữa trán nó đột nhiên mở ra, trong mùi tanh nồng của máu tươi lộ ra luồng khí âm tà khó nói.
Con mắt đó vừa mở, ánh mặt trời vốn còn đang nhàn nhạt trong thoáng chốc liền biến mất, ngay cả gió cũng mang theo mùi hôi tanh nồng nặc. Đám tiểu đạo sĩ run rẩy không thốt lên lời, nhưng con rắn lại nhìn về phía Nghiên Tích, nó thè cái lưỡi đỏ tươi màu máu ra, dường như đang rất bất mãn vì tình trạng thảm bại do sự khống chế của nàng lúc nãy. Nghiên Tích từng gặp đủ loại yêu quái, nhưng cũngđủ để nhận ra con quái xà trước mắt mình là một con Phì Di, là loại quái biến thái có thể giả mạo một người từ ngoại hình, giọng nói, tính cách và thói quen sinh hoạt hằng ngày. Thấy trong bụng nó hình như có thứ gì đó đang chuyển động, nàng nắm lấy tay Thanh Trình, hỏi: "Có muốn cứu Thanh Linh không?"
Thanh Trình gật đầu liên hồi: "Muốn!"
Nghiên Tích né luồng âm nhãn ở giữa trán của con rắn, nói: "Vậy ngươi đi qua đó để cho nó nuốt, đi đi!"
Đám đồ đệ do Hành Vân dạy dỗ quả nhiên đều là những người chính trực, vừa nghe thấy những lời này, Thanh Trình đạo nghĩa không chùn bước liền tiến về phía trước. Tận mắt nhìn thấy con rắn ba mắt bổ nhào lên người hắn, Thanh Huyền liền túm lấy Thanh Trình: "Khoan!" hắn quát lên một tiếng rõ ràng, khiến cả con rắn cũng phải khựng lại.
Thanh Huyền nhìn Nghiên Tích: "Bệ hạ, trong Nam Hoa chỉ có Thanh Văn là nấu nướng ngon nhất, nếu như đệ ấy chết rồi, người sẽ không có củ sen viên để ăn nữa!"
Thanh Văn cũng hiểu được ý của Thanh Huyền – rõ ràng là Nghiên Tích đang muốn tìm ra nhược điểm của con xà yêu này, nàng không coi trọng tính mạng của kẻ khác, nếu người bị con rắn đó nuốt không có gì quan trọng, thì căn bản nàng sẽ chẳng màng đến.
Nghiên Tích bị nói trúng tim đen, nhưng vẫn muốn thương lượng thêm: "Nếu không ngươi đi trước, sau khi ngươi đi rồi thì đến lượt Thanh Văn?"
Lần này, lập trường của Thanh Huyền rất kiên định: "Thanh Văn."
Thanh Văn liền đẩy Thanh Trình ra, đứng chắn trước mặt con rắn ba mắt. Con rắn đương nhiên không khách khí, ngoạc cái mồm to như một chậu máu, ngậm lấy một nửa người hắn vào trong. Nó cũng đề phòng Nghiên Tích ra tay, nên con mắt thứ ba nhìn chằm chằm vào nàng không tha. Nghiên Tích chậm rãi duỗi tay ra, rồi đột nhiên năm ngón tay siết chặt lại, bên trong cơ thể con rắn ba mắt vang lên một tiếng động trầm thấp, hạt trân châu vỡ từ trong cơ thể nó bắn tung tóe ra ngoài, tản ra thứ ánh sáng rực rỡ. Nó gào lên thảm thiết, thanh âm vô cùng chói tai, thứ gì đó trong bụng lại càng giãy giụa mạnh mẽ hơn.
Dù sao nó vẫn cứ là động vật, đâu thông minh được như con người chứ. Nó chỉ biết Nghiên Tích khó đối phó, nhưng lại không biết tại sao lúc trước Nghiên Tích lại đặt viên trân châu ấy vào trong cột băng. Lúc chịu một cú xuyên như tên bắn của cột băng, nó cũng đã đề phòng các kiểu, nhưng sau đó sự chú ý lại dồn cả lên người Nghiên Tích. Nó ra sức lăn lộn trên nền đất, nôn ra Thanh Văn, Nghiên Tích thở phào nhẹ nhõm. Nó lại vùng vẫy cái thân hình kì dị của mình, cố sống cố chết trườn về phía nàng. Cả người nó bắt đầu chảy ra thứ chất dịch dinh dính màu vàng nhạt, tỏa ra trong không khí một thứ mùi rất hăng.
Nghiên Tích thấy cái chết cận kề trước mắt, nàng chỉ còn một cách duy nhất – Chạy!
Nàng xoay người chạy thẳng. Con rắn vừa truy đuổi vừa gầm gào giận dữ. Nghiên Tích không dùng được thuật Độn thủy, nhưng lại dùng được thuật Phong truyền, nên cước bộ nhẹ và nhanh vô cùng, ấy vậy mà vẫn không thoát được tầm nhìn của con rắn ba mắt. Nó bừng bừng tức giận, sau khi truy đuổi rất lâu cuối cùng dường như cũng hiểu ra nó không thể đuổi kịp được Nghiên Tích. Con rắn này tuy là súc vật, nhưng cũng không hoàn toàn là loại không có não, nó lập tức xoay người chuẩn bị tấn công đám tiểu đạo sĩ trong phái.
Nghiên Tích đứng ở sườn núi, cũng đang do dự – Chạy hay là không chạy đây?
Thật ra, đâu cần phải vì mấy tên tiểu đạo sĩ đó mà liều mạng với con rắn này. Nếu có một tên Võ tu thì còn có thể tiện tay giải quyết giúp. Huống hồ mình và mấy tên tiểu đạo sĩ đó lại cũng không thân thiết lắm...
Nàng tìm đủ lí do để biện bạch cho bản thân, cuối cùng lại nhận ra – Mình và mấy thứ như bột củ sen viên, củ cải viên rất thân quen. Nghĩ vậy, tâm trí nàng lại rối hết cả lên.
Trên núi vọng tới một loạt tiếng gào thét, Nghiên Tích vẫn chưa nghĩ thông, cuối cùng quyết định – Ừ, ít nhất là cứu Thanh Văn ra đã!
Nàng vừa leo lên núi, thì thấy con Phì Di đã to ra gấpđôi, trong bụng nó đã chứa đến ba tên tiểu đạo sĩ rồi, may mắn là da nó thủng lỗ chỗ vì bị trân châu xuyên qua, nên ba tên đó đều còn sống.
Vừa nhìn thấy Nghiên Tích, con rắn ba mắt lập tức nhả cánh tay của một tiểu đạo sĩ ra, tức giận gào lên một tiếng rồi lao đến. Nghiên Tích lo sợ, bấm niệm khẩu quyết muốn thi triển thuật Ngưng băng, nhưng động tác của con quái vật này quá nhanh, chỉ nháy mắt đã tiến sát đến trước người nàng. Nàng chỉ có thể chạy tiếp, đang muốn quay người, đột nhiên một luồng sáng màu hoàng kim lóe lên, có một người đã tách con rắn Phì Di đó ra xa. Nghiên Tích vừa ngẩng đầu lên đã thấy mình đứng an toàn yên ổn trong lồng ngực người đó.
Nàng mừng rỡ khôn xiết, nhưng lại hạ giọng xuống cực thấp: "Mặc Tầm Hoan!"
Mặc Tầm Hoan cũng không thả lỏng tay, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."
Nghiên Tích lại thoáng chần chừ, cuối cùng đáp: "Giết nó rồi hẵng đi."
Mặc Tầm Hoan rất ít khi làm trái lại mong muốn củaNghiên Tích, chỉ thoáng chốc đã lắc mình đến gần con rắn ba mắt. Binh khí của hắn là thanh trường kiếm luyện từ xương cốt Câu Xà, hai bên thân kiếm là những cái gai kịch độc nhỏ chi chít của Câu xì, ngưng kết trên đó có khắc những câu bùa chú bằng tiếng Phạn, chủ yếu dùng để đối phó với yêu ma.
Âm nhãn của con rắn ba mắt mở to, cái đuôi của nó vung lên quấn chặt lấy eo lưng Mặc Tầm Hoan. Tay trái của Mặc Tầm Hoan vừa vung lên, lớp vảy của con rắn từng miếng từng miếng bị lật mạnh lên, ngay lập tức máu thịt bắn tung tóe. Con rắn đau đớn, quẫy mạnh đuôi một cái, nhưng Mặc Tầm Hoan nhanh nhẹn né được. Chỉ một khoảng trống này thôi, cũng là quá đủ. Nghiên Tích bấm niệm khẩu quyết, một cột băng bén nhọn chứa đến ba viên trân châu tựa mũi tên, xuyên thẳng vào vị trí trái tim nó. Không đợi lệnh, Mặc Tầm Hoan liền lách mình đến trước mặt Nghiên Tích, giơ tay áo che khói bụi cho nàng.
Con Phì Di rít lên một tiếng ghê rợn, vị trí quả tim của nó vỡ toác khiến máu thịt bắn vung vãi khắp nơi. Đột nhiên, ở trong bụng nó thò ra một mũi kiếm nhọn, là của đám tiểu đạo sĩ ở bên trong mổ bụng chui ra.
Mặc Tầm Hoan dắt tay Nghiên Tích: "Đi thôi."
Hành Vân đưa Lưu Tiểu Ngọc quay trở về Lưu phủ. Cả nhà Lưu phủ từ trên xuống dưới không có gì khác thường, chỉ có đứa cháu trai vừa sinh được mười ngày của Lưu Các Lão là không thấy đâu. Lưu phủ không quan tâm tới sự mất tích của tiểu thư, vì người trong phủ đang mải lật tung khắp nơi để tìm kiếm thằng bé, nhưng cuối cùng đành tuyệt vọng đi báo quan. Do thân phận của Lưu Các Lão, nên dĩ nhiên quan phủ không dám chậm trễ, nhưng mặc cho quan sai điều tra xét hỏi thế nào, mãi vẫn chưa phát hiện ra manh mối.Hành Vân dựa vào ngày giờ sinh của đứa bé bói một quẻ, kết quả là số yểu mệnh. Nhưng đời người có ba phần nằm ở quy luật, bảy phần là từ những biến cố khác nhau. Đối với đứa bé này, quẻ bói dựa vào ngày giờ sinh cũng chưa chắc đã chính xác hoàn toàn. Là người suy nghĩ thận trọng, Hành Vân quyết định để tới ban đêm mới làm phép, nếu có thể tiếp cận được với linh hồn của đứa bé, thì sẽ hỏi rõ mọi việc.
Không ngờ đến chiều, Nam Hoa đưa tin tới – Nghiên Tích mất tích! Lúc ấy, mọi người đều bận rộn cứu mấy tiểu đạo sĩ trong bụng con rắn ba mắt, nên không ai chú ý xem nàng đã đi đâu.
Hành Vân lo lắng, cũng không quan tâm đến những chuyện kì lạ xảy ra trong Lưu gia nữa, mà vội vã trở về Nam Hoa. Diệp Vãn sau khi biết chuyện, cũng nhanh chóng cưỡi kiếm trở về từ Lăng Hà. Thanh Huyền, Thanh Văn và mọi người chỉ kịp nhìn thấy Mặc Tầm Hoan toàn thân mặc bộ quần áo vàng kim, nhưng ở hiện trường chẳng có mấy người nhận ra được mặt hắn.
Hành Vân đứng rất lâu sau núi nơi Nghiên Tích giao đấu với con rắn ba mắt, cuối cùng đưa ra kết luận: "Nàng ấy bị Bồng Lai đưa đi rồi."
Diệp Vãn mặt mày biến sắc: "Tu vi của nàng ta cao như vậy, sao lại bị đưa đi được?"
Hành Vân trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm: "Thanh Huyền, Thanh Tổ, các ngươi thông báo chuyện ở Lăng Hà cho Vạn Tiên Minh biết. Thêm nữa mời Ngao Dương chân nhân của Thục Sơn điều tra chuyện ở Lưu phủ. Ta nghi ngờ tiểu thư của Lưu phủ có gì đó cổ quái".
Thanh Huyền và Thanh Tổ dĩ nhiên vâng lệnh, sắc mặt Diệp Vãn tái xanh: "Sư ca, huynh muốn làm gì?"
Giọng hắn tuy nhẹ nhàng, nhưng thái độ lại kiên quyết: "Ta phải đến Bồng Lai một chuyến."
Hắn vừa nói xong, Diệp Vãn liền níu chặt lấy tay áo hắn: "Sư ca, huynh điên rồi ư? Nếu Bồng Laithật sự bắt cóc Nghiên Tích, thì một mình huynh đi sẽ ra sao? Thêm nữa, từ trước tới nay Nghiên Tích nhan sắc yêu mị, tác phong kì quái, ai mà biết được nàng ta có âm mưu đoạt lấy máu thịt của huynh hay không?"
Hành Vân gỡ tay nàng ra: "Bất kể là vì lí do gì, ta cũng nhất định phải đi."
Dứt lời, hắn không chần chừ thêm nữa, quay về phòng tìm mấy thứ như viên trân châu tránh nước, kiếm rẽ nước, rồi một mình đến Hải tộc. Diệp Vãn cuống quýt đến độ giậm chân thình thịch: "Nếu huynh khăng khăng muốn đi, vậy muội sẽ đi cùng với huynh!"
Hành Vân cúi đầu nhìn nàng, đột nhiên mỉm cười: "Sư muội, dù sao đây cũng là việc riêng của sư ca, sao có thể để liên lụy đến người khác được?"
Mắt Diệp Vãn đã ngân ngấn lệ: "Sư ca, chúng ta lớn lên cùng nhau, luyện võ cùng nhau, tu đạo cùng nhau, giờ với huynh muội chỉ là một người khác thôi ư?"
Hành Vân nhìn thẳng vào mắt nàng, vẻ mặt trịnh trọng: "Tiểu Diệp, đây là việc của riêng sư ca, nghe lời đi.". Rồi hắn xoay người rời đi. Diệp Vãn đứng nguyên một chỗ rất lâu, nàng chợt nghĩ ra một cách.
Thám Trắc đường, Bồng Lai đảo
Nghiên Tích biến lại nguyên hình, lắc lư mình trong thùng nước đập nước. Mặc Tầm Hoan làm cho nàng rất nhiều món ăn mặn rất ngon – Suốt quãng thời gian ở trong Nam Hoa ngày nào cũng ăn chay, ăn đến sắp hỏng dạ dày luôn rồi.
"Hành Vân thật sự sẽ tới chứ?"Mặc Tầm Hoan đút hải sâm cho nàng ăn, trong lời nói cũng chẳng có mấy phần chắc chắn. Nhưng Nghiên Tích thì tin tưởng đủ cả mười phần: "Sẽ tới, không chỉ tới, mà còn đơn thương độc mã tới."
Tầm Hoan không hiểu, hỏi lại: "Nhưng Hành Vân đạo pháp cao cường, ta vẫn thấy hơi lo...".
Nghiên Tích há miệng thật to ngậm một miếng hải sâm kho hành lá: "Đạo pháp của hắn ta cao cường thật, nhưng ở dưới nước, công lực của ngươi sẽ tăng lên hai phần, còn hắn khi ở dưới nước, thực lực sẽ giảm đi hai phần. Cứ làm như những gì ta đã nói, nhất định có thể làm tổn hại thêm ba phần nữa của hắn. Lúc này hắn đang muốn tìm người nên lòng dạ rối bời, có thể phát huy được được bốn năm phần thực lực thường ngày đã là giỏi lắm rồi." Nàng khép vỏ lại, giọng nói nặng nề "Lại thêm việc bí mật tập kích, trăm phần trăm sẽ thành công".
Mặc Tầm Hoan vẫn muốn khuyên nhủ tiếp: "Hành Vân là bậc cao nhân đức cao vọng trọng, vì hắn mà đắc tội với toàn thể Vạn Tiên Minh, sợ là sau này sẽ lôi thôi phiền phức không dứt cho Bồng Lai đảo mất."
Nghiên Tích lặng lẽ hồi lâu, đột nhiên nói một câu vô cùng kì lạ: "Nhưng đã không còn thời gian nữa rồi."
Lát sau, bên ngoài có một thủ vệ vào bẩm báo: "Khởi bẩm Đảo chủđiện hạ, Chấp sựđiện hạ, bên ngoài có một đạo sĩ tự xưng là Hành Vân, muốn cầu kiến Đảo chủđiện hạ."
Nghiên Tích biến trở về hình người, váy áo kết từ nước biển bồng bềnh lay động, mái tóc đen dài tung bay, tựa linh hồn mị hoặc dưới biển sâu. Nàng cúi người tháo sợi dây đỏ có những chiếc chuông vàng ở cổ chân của mình ra đưa cho Mặc Tầm Hoan: "Đi đi."
Mặc Tầm Hoan bước thẳng ra khỏi cung điện thủy tinh, bên cạnh hành lang là một mảng tảo đỏ hình dáng như những ngôi sao, Hành Vân đứng ở tận cuối đám hải tảo màu đỏ rực như hoa hồng ấy, viên trân châu tránh nước tách hắn ra khỏi nước biển, đạo bạo trắng như tuyết tựa hồ sắp tan vào trong nước. Nhìn thấy Mặc Tầm Hoan, hắn khẽ cau mày: "Nàng ấy đang ở đâu?"
Chống lại Hành Vân, cho dù có là ở dưới nước đi nữa, Mặc Tầm Hoan cũng chẳng có mấy phần thắng. Hắn đứng đối mặt với Hành Vân cách một lớp hải tảo đỏ rực, khuôn mặt đã trút bỏ vẻ kính cẩn quy thuận mỗi khi đứng trước Nghiên Tích, mà thay vào đó là thấp thoáng vẻ yêu tà: "Nàng? Nàng nào kia?"
Ánh mắt Hành Vân giận dữ: "Ngươi chính là tên chấp sự của Linh giáo, Mặc Tầm Hoan? Đừng biết rõ mà còn cố ý giả vờ hỏi. Bần đạo có mấy câu muốn đích thân hỏi nàng ấy, nếu nàng ấy cam tâm tình nguyện theo ngươi trở về thì mọi chuyện coi như xong, nhưng nếu Linh giáo có gan dám làm khó nàng ấy, thì ngươi nhất định sẽ phải trả giá cho hành động đó."
Mặc Tầm Hoan hoàn toàn không chú ý tới cơn tức giận trong mắt Hành Vân, hắn từ từ tiến thêm hai bước, quần áo hoàng kim tản ra giữa màu xanh lam của biển cả, giống ánh sáng đang chậm rãi nhuộm lên biển: "Thì ra là vì mĩ nhân.". Giọng nói của hắn ung dung nhàn tản, trong ba phần chế giễu có thêm bảy phần tà mị phóng túng, "Cũng khó trách được, người đẹp như thế, da thịt trắng trẻo nõn nà như thế, vòng eo nhỏ nhắn như thế, đôi chân lại dài như thế, chẳng trách tại sao đạo trưởng đây cũng phải động lòng phàm."
Hành Vân sao có thể chịu ngồi yên khi nghe những lời như vậy, cơn giận của hắn liền bốc lên: "Thân là thống lĩnh Bổng Lai đảo các, sao lại có loại người dâm tà như ngươi!"
"Ha ha...". Mặc Tầm Hoan cười như kim châu ngọc thúy, áo vàng tóc đen, long lanh rực rỡ tựa thần tiên: "Nếu như ta là kẻ dâm tà, vậy đạo trưởng, người lại đuổi theo người đẹp đến tận đây thế này, lúc ở trên giường, không biết sẽ còn cao khiết đến mức nào nữa đây?"
Nói xong, không đợi Hành Vân trả lời, hắn khẽ ưỡn nửa thân trên, vẻ mặt như si như say, tựa như đang đắm chìm trong hồi ức: "Đạo trưởng hối hả tìm kiếm ngược xuôi, cái thân thể trắng trẻo mềm mại ấy, thiết nghĩ cũng chỉ dùng được vài lần mà thôi. Ta đây chẳng qua cũng vì muốn gánh nỗi vất vả cực nhọc này thay cho đạo trưởng, đạo trưởng không cảm tạ thì thôi, lại đến đây bày ra cái tư thế như đang dẫn binh hỏi tội thế này, thật khiến người ta không tài nào hiểu nổi."
Sắc mặt Hành Vân tái mét, hai tay lạnh như băng. Dù đạo hạnh của Nghiên Tích có cao hơn nữa, chung quy lại cũng chỉ là một Nội tu, nếu như rơi vào trong tay hắn thì...
Cảm xúc của Hành Vân phập phồng, giọng nói của Mặc Tầm Hoan hạ thấp, vẻ mặt yêu tà: "Đạo trưởng là người đứng đắn nghiêm nghị, nhất định lúc ở trên giường cũng chẳng dùng được mấy tư thế, việc phục vụĐảo chủđiện hạ, vẫn nên để những người có kinh nghiệm phong phú như bọn ta đây là hơn. Đạo trưởng có biết nàng ấy thích tư thế nào nhất không?" Vì tức giận mạch máu Hành Vân gồ lên. Ngón trỏ của Mặc Tầm Hoan tựa như băng khắc ngọc mài khẽ quay quay một vật gì đó, những kẻ khác liền cười đến mức gập cả người lại không đứng thẳng lên được, "Đạo trưởng nhất định chưa từng được thử, ngài phải làm cho nàng ấy nằm sấp dưới đất...".
Khi nhìn thấy thứ hắn đang quay trên ngón tay trỏ, Hành Vân chỉ thấy có một luồng khí nóng, cay nồng, hung hãn bốc lên trong cổ họng, trường kiếm phía sau lưng hắn như cảm nhận được cơn giận dữ của chủ nhân, kêu lên leng keng.
Đường kiếm thứ nhất lao tới mang theo âm thanh của bão tố, cùng lửa giận lôi đình, Mặc Tầm Hoan lạng người né tránh, tiện tay vứt luôn món đồ chơi nho nhỏ mà hắn vẫn không ngừng xoay xoay trên ngón trỏ vào đám tảo đỏ. Hành Vân vươn tay ra nhặt lấy, đó đúng là sợi dây đỏ gắn chuông vàng mà Nghiên Tích vẫn đeo ở cổ chân, phía trên nó còn thấp thoáng có vết máu.
Sắc mặt Mặc Tầm Hoan nghiêm trọng – Người này cho dù chỉ có thể phát huy nửa phần thực lực, nhưng vẫn khiến người ta khiếp sợ. Nghĩ vậy, nhưng nụ cười trên mặt hắn vẫn vô cùng tươi tắn, lấp lánh như rạn san hô mĩ lệ dưới biển khơi: "Đạo trưởng không cần phải nóng ruột, Linh giáo tuy chỉ có một Linh chủ và một Tế Tư, nhưngở Bồng Lai đảotổng cộng có đến năm vịChấp sự sứ giả, cả nămngười cùng lúc phục vụ, tất nhiên Đảo chủđiện hạ của bọn ta nhất thời không rảnh rỗi để tiếp kiến đạo trưởng đâu."
Khóe mắt Hành Vân như muốn rách toạc, trong lúc gấp gáp xông lên phía trước, vẻ chừng mực thường ngày cũng dần biến mất. Mặc Tầm Hoan hừ lạnh một tiếng, thanh kiếmtrong tay liền hiện ra: "Xưa nay Đạo tông thường truyền tụng Hành Vân đạo trưởng là bậc chính nhân quân tử, hôm nay gặp mặt mới biết hóa ra cũng chỉ đến thế mà thôi. Vừa nghe nói năm vị chấp sự sứ giả đang thay nhau hầu hạ Đảo chủđiện hạ, liền vội vàng muốn được chia một thìa canh."
Hành Vân nghiến chặt răng, không lên tiếng đáp trả, dốc toàn lực thi triển các đường kiếm, như muốn trực tiếp đòi mạng kẻ khác. Đám tảo biển trong nước bị kiếm quang băm nát, khiến tầm nhìn trở nên mờ ảo. Mặc Tầm Hoan vội vàng ứng phó, chẳng dám khinh thường, nên cũng không mở miệng nói thêm câu nào nữa.Bùa xanh lá trong nước mất đi hiệu lực, Hành Vân chỉ có thể so chiêu thức, thân pháp với Mặc Tầm Hoan, lại thêm cả việc tâm trí bị hỗn loạn, khiến cho trận đấu này tuyệt đối không thể lơ là.
Nghiên Tích ngồi dựa lưng vào một cây cột thủy tinh, âm thanh của cuộc giao đấu diễn ra ngay trước cửa cung nên nàng nghe rõ mồn một, ước chừng khoảng hai khắc sau, nàng từ từ đứng dậy, bấm niệm khẩu quyết, một cột băng nhọn hoắt từ từ ngưng kết lại, nàng nhón một viên trân châu, rồi lại thả về chỗ cũ, chần chừ một lúc rồi lại đặt nó vào cột băng. Vẻ mặt thoáng chút bi thương, đau dớn thoắtẩn thoắt hiện như làn nước. Cứ như vậy mấy lần liền, ở bên ngoài Mặc Tầm Hoan đã bắt đầu không chống đỡ nổi, cuối cùng nàng cũng thả viên trân châu màu hồng phấn vào trong cột băng nhọn, không do dự thêm nữa. Cột băng nhọn giống như một mũi tên vô cùng sắc bén, vững vàng mạnh mẽ nhưng lại âm thầm không tiếng động. Nó lướt đi trong nước, nước biển lại giúp nó che đi giấu vết, xuyên thẳng vào chính giữa trái tim Hành Vân. Trường kiếm của Hành Vân bị vây khốn, sau lưng bị tên băng đâm xuyên qua tim, trong nháy mắt bên môi hắn tràn ra một tia máu đỏ tươi.
Mặc Tầm Hoan tình cờ nhìn thấy ánh mắt hắn, ánh mắt ấy thoáng mang theo vẻ đau đớn, nhưng hắn vẫn không quay đầu lại, căn bản không hề quan tâm xem kẻ lén tấn công sau lưng mình là ai.
Mặc Tầm Hoan hơi chần chừ, thanh kiếm trong tay được giải thoát, cứa xẹt một đường lên cổ hắn. Tay trái của Hành Vân nắm chặt lấy lưỡi thanh kiếm, giọng nói của hắn xuyên thủng nơi biển khơi sâu thẳm tối tăm: "Nghiên Tích!"
Nghiên Tích xoay cột thủy tinh lại, đứng dựa vào cây cột nói: "Ừ?"
Sức lực của hắn đã cạn kiệt, thanh bảo kiếm cũng mất đi kiếm khí, lại bị thanh kiếm của Mặc Tầm Hoan bất ngờ chém làm hai đoạn. Nghiên Tích lúc từ từ tiến lại gần hắn, máu nơi khóe miệng hắn nhanh chóng hòa vào nước biển như một sợi chỉ đỏ mỏng manh tựa sương khói: "Ngay từ đầu, người đến cũng chỉ vì điều này thôi ư?"
Kết giới của viên trân châu tránh nước bị tên băng phá vỡ, chìm vào trong nước biển, hơi thở của hắn bắt đầu trở nên khó khăn. Nghiên Tích quỳ xuống trước mặt hắn, váy áo mang màu xanh biếc của nước biển, tay đẩy đến Tị thủy thuật, đôi mắt như ánh trăng lúc trời thu, vẻ mặt không vương chút tà niệm: "Phải." phía sau còn một câu nữa, nhưng lại nói nói rất nhỏ, tựa như tiếng muỗi vo ve bên tai – Nhưng cũng không phải.
Hành Vân dốc toàn bộ sức lực nắm lấy cổ tay trắng mịn của nàng, Mặc Tầm Hoan vội vươn tay ra muốn ngăn lại, nhưng lại bị Nghiên Tích lẳng lặng gỡ ra. Hành Vân siết chặt cổ tay nàng, vẻ mặt bình tĩnh: "Tuy người đã có âm mưu từ trước, nhưng...". hắn ho ra một ngụm máu: "Nhưng lúc đầu làm vấy bẩn sự trong sạch của người là điều ta không hề mong muốn. Hôm nay, bần đạo lấy thân thể này đền trả lại cho dục niệm của ngày ấy. Từ nay về sau, ta và người ân đoạn nghĩa tuyệt, không ai nợ ai nữa."
Thuộc hạ gần hải vực nơi diễn ra trận đánh đều bị Mặc Tầm Hoan đuổi ra xa, biển sâu lúc này vô cùng yên tĩnh. Hành Vân từ từ buông cổ tay của Nghiên Tích ra, nàng mím môi, bàn tay trắng nõn dùng sức nhổ cột băng nhọn hoắt đang cắm ở ngực hắn. Hành Vân rên lên đau đớn, máu tươi trong lồng ngực hắn tuôn ra xối xả.
Hương vị của máu thịt thần tiên tản ra xung quanh, toàn bộ những yêu ma quỷ quái mang trong mình linh lực đều ngửi thấy thứ mùi thơm khiến người ta phát điên vừa giống vị thuốc lại phảng phất như hương hoa ấy.
Nghiên Tích đong đầy máu vào trong một chiếc bát làm bằng băng. Lưỡi dao sắc nhọn trên thanh kiếm trong tay Mặc Tầm Hoan kề lên cổ họng của Hành Vân, sắc mặt của hắn vô cùng u ám: "Hắn ta nói làm vấy bẩn đi sự trong sạch của người, vậy là có ý gì?"
Nghiên Tích giả ngốc: "Có ý gì là có ý gì? Máu này thơm quá, uống thử một ngụm đi."
Mặc Tầm Hoan không chấp nhận việc nàng đánh trống lảng, đẩy chiếc bát ra: "Người đã ngủ với hắn?"Nghiên Tích không trả lời, thấy máu ở vết thương của Hành Vân vẫn chảy không ngừng, liền cúi đầu xuống liếm miệng vết thương của hắn. Thấy chiếc lưỡi hồng hào nhỏ nhắn của nàng liếm lên đó, Hành Vân liền vươn tay muốn đẩy nàng ra, nhưng do vết thương quá nặng, nên không thể làm gì được.
Khuôn mặt Mặc Tầm Hoan vô cùng tức giận: "Người thật đã ngủ với hắn?" hắn kéo Nghiên Tích lại, giọng nói lạnh như băng: "Chỉ vì thịt thần tiên, người có thể ngủ cùng với một người đàn ông khác! Người có biết cái gì gọi là hạ..."
Lời còn chưa nói xong, một cột băng liền kề vào cổ hắn, đầu nhọn của cột băng đã cứa rạch một phần da thịt ở cổ họng. Ngữ điệu của Nghiên Tích rất bình thản, nhưng vô hình trung lại mang theo sự xa cách: "Đại Chấp sự sứ giả của ta, ngươi bắt đầu biết láo xược trước mặt bổn tọa như thế từ bao giờ vậy?"
Mặc Tầm Hoan từ từ đứng dậy, trong đôi mắt hắn dường như có thứ gì đó đang vỡ vụn: "Hừ, phải rồi, thần thì có là gì chứ, cùng lắm chỉ là thức ăn dự trữ củađiện hạ thôi, làm gì có tư cách mà can thiệp vào chuyện củađiện hạ."
Hắn quay đầu đi, không để ý tới Nghiên Tích nữa. Nàng thẹn quá hóa giận, bèn tiến lên vài bước bóp miệng hắn, dốc hết số máu tươi trong chiếc bát băng xuống. Mặc Tầm Hoan bị nghẹn, ho khan không ngớt, máu thấm ướt lên chiếc áo màu vàng kim, từng vệt từng vệt tinh tế kiều diễm vô cùng.Hành Vân nằm trên đám tảo biển đỏ rực chỉ còn thoi thóp thở, Nghiên Tích đứng bên cạnh hồi lâu, cuối cùng mới chép miệng nói: Ăn hết thì không còn nữa..." nàng thở dài, khe khẽ, trong giọng nói cũng không còn vẻ hưng phấn khi nhắc đến những mónăn như ngày xưa.
Mặc Tầm Hoan cũng không nói thêm lời nào, thanh kiếm xuất hiện định cắt đứt cổ họng Hành Vân, đột ngột Nghiên Tích lạiđưa tay ra ngăn cản, làm thanh kiếm xước một đường lên cánh tay trắng muốt của nàng, ngập ngừng: "Bây giờ nếu thả hắnđi, thì đầu g- hắn có chết không?"
Hắn còn chưa trả lời, thì đột nhiên một luồng sáng hiện lên, hất tung lưỡi kiếm sắc bén của Mặc Tầm Hoan. Nghiên Tích nhanh chóng tạo một kết giới phòng thân, xung quanh có tiếng nhốn nháo. Nàng lập tức nhận ra người của Vạn Tiên Minh đã tớiđây, bèn lập tức dẫn theo Mặc Tầm Hoan trốn vào hang động dưới Thám Trắc đường. Lúcđi ngang qua đám hải tảođỏ, nhìn thấy mảnh vụn của thứ gìđó nằm rải rác trên lốiđi, nàng vô thức nhặt lên, đó là hạt hướng dương ngũ vị, ngoài vỏ còn có mùi thơm thoang thoảngấm nhuận.
Nàng ngậm một mảnh trong miệng, cảm thấy thật ra hạt hướng dương ngũ vị này rất cay, lại còncay rất nồng, cuối cùng xua xua tay: "Bỏ đi."
Mặc Tầm Hoan đầy lo lắng: "Nếu thả Hành Vân về, Vạn Tiên Minh sẽ biết trong chuyện này có nguyên do, nhất định sẽ tới Bồng Lai trả thù! Đến lúc ấy..."
Nghiên Tích kiên định nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Ta nói bỏ đi."
Mặc Tầm Hoan liền không dám nhiều lời thêm nữa.
Vạn Tiên Minh với Nam Hoa mãi chẳng thấy có động tĩnh gì, Nghiên Tích nằm trong Thám Trắc đường, trên núi Bồng Lai cảnh vậtđẹp đẽ yên tĩnh, lúc nàng tỉnh dậy, sờ sờ bên cạnh theo thói quen, chỉ thấy một lớp thủy tinh lạnh lẽo như băng tuyết và bốn chiếc cột giường làm bằng đá cảo anh. Không có bữa ăn đêm, cũng chẳng có Hành Vân ấm áp ôn hòa.Nàng choàng áo đứng dậy, men theo con đường hành lang gỗ hoa chìm đến phòng của Mặc Tầm Hoan, cơn giận dữ của Tầm Hoa vẫn chưa tiêu tan, cả ngày hôm nay hắn không nói với nàng một câu nào.
Nàng chọc chọc vào eo lưng hắn, nói: "Mặc Tầm Hoan, ta đói rồi."
Hắn nhắm nghiền mắt không hề động đậy. Nàng đứng đó hồi lâu, cuối cùng mặt dày rúc vào bên cạnh, không nói lời nào dựa sát vào người hắn chìm vào giấc ngủ. Lúc đầu, Mặc Tầm Hoan không quan tâm gì tới nàng, đợi nàng từ từ ngủ thật say rồi mới nhẹ nhàng ôm chặt lấy eo lưng Hà Bạng, da thịt ở eo nàng mềm mại vô cùng, đột nhiên hắn chẳng thấy buồn ngủ nữa.
Có những thứ hình thành thói quen chậm rãi một cách vô thanh vô tức, lại khiến người khác không ngừngỷ lại, đến một lúc nàođó thói quen thay đổi, sẽ thảng thốt nhận ra rằng mìnhđãđánh mất rất nhiều, nhiều đến nỗi không sao có thể lấy lại được.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip