Chương 20


Hộ gia đình thứ hai nằm ở chân núi Phi Dương, là một ngôi nhà gạch xanh, cổng lớn màu đỏ tươi, gia cảnh xem ra có vẻ giàu có hơn nhiều so với nhà của lão Hứa. Hành Vân biết đây chính là nhà của Lý Cư Kỳ chuyên mua bán gạo ở Lăng Hà. Hắn bước lên vài bước, giơ tay lên gõ cửa. Gõ rất lâu mới thấy Lý Cư Kỳ thò đầu ra nhìn, vừa thấy Hành Vân, ông ta rơm rớm nước mắt: "Chân nhân..."Người đàn ông to lớn vạm vỡ lập tức bật khóc nghẹn ngào.
Hành Vân đỡ ông ta dậy: "Được rồi, mọi chuyện bần đạo đã biết cả rồi. Đây đúng là lỗi của ta. Trong nhà ông còn ai nữa không?"
Lý Cư Kỳ khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt: "Chân nhân, sau khi xảy ra chuyện tôi đã chia hết gạo cho mọi người rồi, hiện giờ tôi chỉ làm việc thiện thôi! Ngài phải cứu tôi, nhất định phải để lại cho tôi một con đường sống!"
Thần trí của ông ta không tỉnh táo, Hành Vân đành phải ra lệnh cho Thanh Thư dìu ông ta vào trong. Chuyện mới xảy ra mà khắp trong sân vườn Lý gia cỏ dại đã mọc cao cỡ ngang người. Thê thiếp của Lý Cư Kỳ cũng hoảng sợ run rẩy bước ra, bà vợ cả dáng vẻ béo tốt, vừa vào đến sân, cả người đã khẽ run lên gọi một tiếng "Chân nhân.". Ánh mắt Hành Vân lộ ra nét bi thương, hắn tiến lên đỡ lấy bà ta: "Bà đã chết rồi thì nên nhập đất luân hồi đi, đừng lưu luyến nữa."
Mặt người phụ nữ đang sống sờ sờ trước mặt lập tức biến sắc: "Chân nhân!" Bà ta nắm chặt lấy cánh tay Hành Vân, giọng Hành Vân nặng nề: "Thân thể bà đã chết rồi, đi đi thôi."
Sắc mặt người phụ nữ đang sống sờ sờ trước mắt hắn trong thoáng chốc chuyển sang tái mét, sau đó biến thành một cái xác đã chết được mấy ngày, đang bắt đầu thối rữa. Nàng vợ bé đứng sau bà ta là do Lý Cư Kỳ mua về, dung mạo vô cùng xinh đẹp, giờ sớm đã hoa phai sắc tàn.
Hành Vân cẩn thận đặt xác bà ta xuống, ngữ điệu trầm tĩnh: "Lấy một tấm giát giường, hoặc ván gỗ lại đây."
Lý Cư Kỳ nhìn thấy xác vợ mình, có vẻ như lại tỉnh táo hơn, ông ta vừa khóc vừa bẻ một tấm ván cửa. Hành Vân đặt cái xác ngay ngắn lên tấm ván, còn tìm một mảnh vải cuốn quanh người cho bà ta. Lý Cư Kỳ dường như cũng hiểu mình nên làm gì tiếp theo, liền gạt nước mắt đi vào trong nhà mang một ít dầu hỏa ra. Hành Vân đặt cái xác ở hậu viên rồi hỏa thiêu, lại siêu độ đâu đấy, ngưng thần khẽ nói với làn khói: "Đi đi."Làn khói lượn lờ, quẩn quanh cạnh hàng nước mắt đang tuôn ra như mưa của Lý Cư Kỳ, rồi tan hẳn đi.
Nghiên Tích vẫn còn đang gặm một quả đào: "Bà ta không biết rằng mình đã chết à? Tại sao chết rồi vẫn còn sống được nhiều ngày như vậy?"
Giọng điệu của Diệp Vãn ảm đạm: "Vì bà ấy không nỡ rời xa gia đình mình, bà ấy yêu thương chồng bà ấy, bà ấy muốn sống."
Nghiên Tích cũng thấy có chút xót xa: "Chồng của bà ấy nhất định rất yêu thương bà ấy, chúng ta cũng cứu gia đình họ đi."
Hành Vân đi quanh nhà, xác định trong nhà không còn người sống nào nữa mới nói: "Bản mệnh của ông vốn nên hết, nhưng biết san sẻ cứu người, thiện tâm cuối cùng cũng chưa mất hẳn, kiếp này coi như được trời phù hộ." Thần trí Lý Cư Kỳ đã tỉnh táo, vì được Nghiên Tích lấy nước lạnh rửa mặt cho: "Ngươi khóc cái gì chứ?"
Hai mắt Nghiên Tích trừng lên, vừa thuần khiết lại vừa kiều diễm, giống như một bông hoa nhỏ xinh. Lý Cư Kỳ rửa mặt bằng nước lạnh xong, tỉnh táo nên rất nhiều, nói: "Bà ấy đã đi theo tôi rất lâu, chịu đựng biết bao khổ cực, khó khăn lắm mới có được những ngày tháng tốt đẹp như hôm nay, vậy mà tôi lại mua thêm vợ bé, tôi thật có lỗi với bà ấy..."
Điệu bộ Nghiên Tích giống như người già trước tuổi vỗ vỗ vào vai ông ta: "Bỏ đi, ngươi là đàn ông cơ mà, bây giờ phải dũng cảm lên một chút chứ."
Lý Cư Kỳ lau sạch nước mắt, đối mặt với chuyện sống chết, kẻ làm đàn ông phải kiên quyết hơn mới được. Hành Vân trầm ngâm: "Hiện giờ nên để bọn họ tới nhà của lão Hứa, nhưng chỉ sợ trên đường xảy ra bất trắc."
Nghiên Tích huých nhẹ vào bên người hắn, hùng dũng nói: "không khó đâu!" Nàng chỉ chỉ về phía sườn núi: "Bây giờ ngươi chạy về hướng đó, không được quay đầu lại! Để xem có tên khốn nào dám làm khó ngươi!"
Lý Cư Kỳ nửa tin nửa ngờ, suốt mấy ngày qua ông ta không dám ra khỏi cửa, bà vợ cả của ông giống như một vị thần hộ môn đã bảo vệ cho bọn họ, bà ấy chỉ là một người phụ nữ, nhưng không biết đã lấy sức mạnh từ đâu, dọa khiến cho đám quái vật không dám bước qua ngưỡng cửa nhà ông nửa bước. Trước đây, Lý Cư Kỳ tuy là hộ giàu nhất Lăng Hà, nhưng lại sợ bà vợ cả như sợ bị đòi mạng. Giờ bà ấy đã chết, khiến trái tim ông ta trở nên trống rỗng, không còn người nào đáng tin cậy ở bên nữa. Nghiên Tích thấy ông ta không phản ứng gì, liền có chút bực mình: "Ngươi dù có kém cỏi thế nào đi nữa cũng là một người đàn ông, dũng cảm lên một tí có được không hả!". Khí thế nam nhi của Lý Cư Kỳ bị kích phát, liền gật đầu đầy kiên định, lại quay người nhìn ngọn lửa vẫn chưa tàn hết ở trong sân, rồi kéo nàng vợ bé bắt đầu chạy lên núi. Điều kì quái là ở chỗ trước mặt ông ta dần dần hiện ra một con đường trong suốt, giống như một dải lụa kéo dài đến tận sườn núi. Nghiên Tích đứng im bất động, dải lụa trong suốt gạt bỏ mọi âm tà sang hai bên, mãi cho tới khi cả hai chạy tới ngôi nhà gỗ của lão Hứa, mới từ từ tan biến.
Đoàn người lại tiếp tục đi về phía trước, sau đó, thấy ba hộ gia đình hợp thành một tiểu viện. Hành Vân gõ cửa rất lâu cũng không thấy có ai ra mở, liền sử dụng khí kình vuốt lên kéo then cửa ra, cả đoàn người bước vào trong tiểu viện, thì thấy ngay trong sân là một con lợn nhà màu trắng nặng tầm hơn một trăm cân, hai mắt màu xanh lục giống như mắt chó sói, thậm chí có thể nhìn thấy thấp thoáng mấy cái răng nanh bên khóe mõm. Trước cửa nhà là một con mèo hoang màu đen rất to đang đứng sóng đôi cùng với nó, lông trên người con mèo hoang đều dựng ngược cả lên, thỉnh thoảng con lợn dợm tiến lên, thì con mèo hoang liền cong người dậy như một cánh cung, cái đuôi ở phía sau liền xòe ra, như thể có chín cái đuôi, tiếng kêu như xé vải, chói tai vô cùng. Nhìn thấy cả đoàn người Hành Vân, con mèo hoang đột nhiên kêu lên đầy hưng phấn, như muốn gọi chủ nhân đang ở trong ngôi nhà ra. Nghiên Tích nhảy tới xem thử con lợn, nàng không sợ những thứ tà khí sinh ra do hoàn cảnh ép buộc thế này, nhưng con lợn lại không còn chút uy phong nào, chốn sau một góc cả người run rẩy. Con mèo hoang to lớn kêu lên một tiếng meo meo rồi nhảy qua con lợn trắng, tới dụi dụi vào người Hành Vân. Hành Vân xoa xoa đầu nó, nhẹ nhàng nói: "Chuyện ở đây bần đạo đã biết cả rồi, nhất định sẽ chiếu cố đến sự an nguy của gia chủ mày."
Địch khí trên người con mèo hoang to lớn bị đẩy lui sạch sẽ, nó dùng vuốt chạm vào người Nghiên Tích, Nghiên Tích sợ nó cào lên người, nhưng nó lại nằm rạp xuống đất dập đầu ba cái, lại thè cái lưỡi nhỏ xinh ra liếm liếm lên chân Nghiên Tích. Đôi mắt của Hành Vân tràn đầy vẻ ấm áp: "Nó cám ơn người đã cứu chủ nhân của nó."
Những người trong nhà đương nhiên cũng nhận ra Hành Vân, thấy hắn như thấy cứu tinh. Hành Vân trấn an mọi người một lượt, thì có một đứa bé tầm sáu bảy tuổi đi đến trước mặt Nghiên Tích, tặng cho nàng chiếc khóa bạc nó vẫn thường đeo bên mình, đứa bé ăn mặc tuy đơn giản, nhưng rất sạch sẽ, nở nụ cười vô cùng dễ thương: "Chị à, chị là người xinh đẹp nhất mà em từng thấy, giống như thần tiên trên trời vậy."
Đám Thanh Huyền, Thanh Vận nghe xong đều thấy kinh hãi – Tiểu quỷ nhà ai mà thông minh quá vậy, liếc mắt đã nhìn ra ngay điểm mấu chốt lợi hại, thật là quá đỉnh...
Quả nhiên, Nghiên Tích cười rạng rỡ như ánh nắng: "Cứu đi cứu đi, cứu hết toàn bộ!"
Nàng dùng lại chiêu cũ, để bọn họ đi men theo dải lụa trong suốt hướng thẳng tới ngôi nhà gỗ nằm ở sườn núi. Hành Vân bước vào trong ngôi nhà, không thấy có thi thể nào cả, hắn đoán con lợn ăn hết cả rồi. Người ăn thịt lợn, nhưng đâu biết liệu lợn có hận đến mức muốn ăn thịt người không? Hắn rút kiếm chém đứt đầu con lợn, khẽ nói: "Số mạng của loài súc sinh cũng là oan nghiệt kiếp trước, lúc sinh trước kia không làm việc thiện, tất nhiên sẽ phải đầu thai vào kiếp súc sinh thôi, hôm nay không cần phải bất bình nữa, đi đi."
Đợi đến khi dọn dẹp tiểu viện xong xuôi, Hành Vân quay lại nhìn Nghiên Tích: "Kì thực, người hơn hai ngàn năm tuổi đúng không?"
Nghiên Tích lập tức tiếp lời: "Sao lại hơn, ngươi ta vẫn còn trẻ mà!"
Hành Vân cười ôn hòa: "Đạo hạnh của con mèo hoang kia phải được hơn trăm năm thì mới có thể ở giữa nơi tà khí bốc lên tận trời này bảo vệ cho chủ nhân của nó bình an vô sự. Nhưng nó lại chỉ có thể hôn chân người..."
Nghiên Tích giậm chân: "Ngươi ta mới chỉ hơn một ngàn năm tuổi thôi, vẫn còn rất trẻ mà!"
Ngay cả Xuyêncũng không tin: "Điện hạ, thời điểm người đi theo Hà Ứng Khâm đã là đại yêu hai ngàn năm rồi!"
Nghiên Tích cáu: "Lão tử sống hơn năm ngàn đó, nói dối đi một chút cũng không được sao!"
Hành Vân dắt tay Nghiên Tích, bàn tay nàng vừa mềm lại vừa mịn, làn da trên khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt như ngọc, đôi mắt đẹp như hồ nước mùa thu, đi suốt từ sườn núi cho đến tận đây, nên nàng cũng hơi mệt, hai gò má hồng hào như hoa đào nở rộ trong tiết trời tháng Ba, tà váy màu xanh nhạt nhẹ nhàng tung bay, phong thái khuynh thành. Hành Vân lại chưa kịp suy nghĩ được sâu sắc hơn, thì không lâu sau, Nghiên Tích đã chỉ tay về phía trước kêu lên: "Hành Vân, bên kia có nước!"
Đi ra khỏi tiểu viện, phía bên ngoài có một cái giếng cũ, nguồn nước rất nhiều, dù có hạn hán đến cả năm thì cái giếng cũng chưa từng cạn nước. Nghiên Tích chạy ngay tới bên cạnh giếng, vốc một ít nước lên, khuôn mặt liền biến sắc: "Nước ở đây... có mùi gì vậy?"
Hành Vân liền bước tới trước, chấm chút nước lên đầu ngón tay rồi ngửi thử, mùi của rắn, còn thoáng chút vị tanh nữa, dường như đã có rất nhiều con rắn trườn qua cái giếng này. Là Phì Di sao? hiện giờ bọn chúng đang ở đâu? Trong số những người dân trong thôn, phải chăng đã có người bị bọn chúng mượn khí hay bị kí sinh trở thành con rối rồi không?
Sắc mặt mọi người đều trở nên nặng nề, Nghiên Tích cũng hiếm khi nghiêm túc như vậy. Nàng nhìn chăm chăm xuống dưới giếng, miệng giếng vuông vắn, chỉ vừa đủ cho một người chui lọt, bốn cạnh được xây bằng đá, rêu xanh mọc thành bụi. Từ trên thành giếng nhìn xuống, chỉ thấy làn nước xanh trong tĩnh lặng.
"Lẽ nào bọn chúng đang ẩn trốn phía dưới?" Câu này của Diệp Vãn đương nhiên là hỏi con rắn rồi. Tiểu Xuyên nhi thò đầu xuống quan sát, so với người khác thì nó còn thấy sợ hơn nhiều: "Nếu như chủ nhân mà biết, nhất định sẽ lột da ta ra mất!"
Diệp Vãn đá cho nó một phát: "Thật không hiểu ngươi có ích ở chỗ nào nữa!"
Nghiên Tích hoàn toàn không thèm để ý, lập tức bồi thêm một câu: "Nó biết dùng đuôi câu cá, câu rất giỏi!" Con rắn soạt một tiếng, lui về sau lưng Nghiên Tích.
Hành Vân không quan tâm đến chuyện cãi cọ của các nàng: "Bần đạo xuống giếng xem thử." nói xong hắn liền cởi áo choàng định trèo xuống, Nghiên Tích chần chừ giây lát rồi nói: "Hành Vân, ngươi thật sự muốn xuống sao?"
Hành Vân gật đầu, vẻ mặt kiên quyết. Nghiên Tích lẩm bẩm: "Bỏ đi, để ta xuống, ở dưới nước thì ta không thèm sợ!"
Hành Vân biết nàng nhát gan, nên cũng không muốn dọa nàng. Nhưng Nghiên Tích lại là người rất ít khi đạo đức giả, lời vừa dứt thì cũng nhảy luôn xuống giếng, lúc chạm vào làn nước không hề phát ra chút âm thanh nào, chỉ thấy mặt nước khẽ lăn tăn gợn sóng.
Tuy Nghiên Tích có lai lịch không hề tầm thường, nhưng rốt cuộc Hành Vân vẫn bồn chồn không yên. Hắn chăm chú nhìn xuống dưới giếng, vẻ lo lắng trong đáy mắt khó lòng che giấu. Diệp Vãn đứng bên cạnh hắn, cũng nhìn xuống dưới giếng, dường như đang trấn an hắn, lại giống như đang an ủi bản thân mình: "Nàng ta vốn dĩ là Nội tu mệnh thủy, ở dưới nước chắc sẽ không xảy ra chuyện gì đâu."
Hành Vân khẽ ừ một tiếng, mười một người và một con rắn đều không nói gì thêm nữa.
Dưới nước tối tăm, nhưng đây vốn là thế giới của Nghiên Tích, nàng nhìn mọi vật ở trong nước hoàn toàn không có chút trở ngại nào. Dưới giếng không có cá, nàng càng bơi càng cảm thấy trống trải. Dần dần trước mắt hiện ra một thảm thực vật màu đỏ sáng rực rỡ, hóa ra đó là một mảng tảo đỏ, hai bên là cột trụ bằng thủy tinh, ở giữa có một con đường, phía cuối con đường là một toà cung điện cũng bằng thủy tinh, làn nước bên người có màu xanh ngọc bích, mềm mại mà thân quen. Thần sắc Nghiên Tích đầy vẻ ngạc nhiên nghi ngờ – không thể nào, sao lại quay về hải cung Bồng Lai của nàng thế này?
Nàng đi men theo đám tảo đỏ, những con sứa ở hai bên có con màu hồng đào, có con màu bảo thạch lam, cảnh sắc nơi đây rất quen thuộc với nàng. Nàng đi đến trước điện, cửa chính vẫn rộng mở như bình thường. Hai tên thị vệ cung kính tham kiến nàng: "Điện hạ."
Nghiên Tích lắc lắc đầu, có một người trong điện chậm rãi tiến lại gần, mái tóc đen dài, quần áo vàng nhưánh nắng, bước đi thanh nhã tựa hoa sen: "Lại đi chơi ở đâu vậy?" Giọng nói của hắn ấm áp như ánh mặt trời mùa đông, vừa nói hắn vừa đặt chiếc khay xuống bàn: "Hôm nay làm món hải sâm kho hành lá mà người thích ăn nhất, qua đây ăn đi."
Nghiên Tích như người mộng du đi tới cái bàn, trong chiếc đĩa thủy tinh quả nhiên là món hải sâm kho hành lá, còn cả món đậu bát bảo vi cá. Khuôn mặt người trước mặt ngời sáng, cử chỉ tao nhã: "Lại mải chơi đến cả người ướt đẫm mồ hôi rồi kìa." hắn lấy khăn mềm nhẹ nhàng lau hai tay cho Nghiên Tích, "Được rồi, tranh thủ lúc còn nóng mau ăn đi."
Hốc mắt Nghiên Tích trong thoáng chốc đỏ hồng. Đồ ăn rất thơm, thật sự rất thơm. vừa hít hít mấy cái, thì nước miếng đã bắt đầu ứa ra. Nhưng nàng vẫn còn rất nhiều chuyện muốn hỏi: "Sao ta lại ở đây? Hải cung Bồng Lai sao lại ở dưới đáy một cái giếng của Lăng Hà thế này?"
Hàng mày thanh tú của Mặc Tầm Hoan khẽ nhíu lại, dường như không hiểu nàng đang nói gì: "Lăng Hà nào cơ?"
Đột nhiên Nghiên Tích nhảy dựng lên: "Đúng rồi, còn cả ngươi nữa! rõ ràng ngươi đã bị Đào Ngột kéo xuống trong khe đá rồi, tại sao lại ở đây?"
Mặc Tầm Hoan ngồi bên cạnh nàng, tỉ mẩn gỡ xương cá ra cho nàng, trong giọng nói yêu chiều chất chứa cả vẻ bất lực: "Điện hạ, người lại đang chơi trò gì vậy? Sáng sớm nay ta đến Đông Hải mua hải sâm, người đã đồng ý ngoan ngoãn ở nhà đợi, kết quả lại chạy ra ngoài chơi, đến giờ mới chịu về. Những Đào Ngột với khe đá là ở đâu ra thế?"
Nghiên Tích quan sát cách bày trí trong điện, tất cả đều vô cùng quen thuộc, vẻ mặt nàng đầy sợ hãi: "Lẽ nào ta thật sự đang nằm mơ sao? Hành Vân đâu?"
"A nào." Mặc Tầm Hoan dỗ dành nàng há to miệng, rồi đút một miếng bánh đậu vi cá đã được gỡ hết xương vào miệng nàng, giọng nói vẫn dịu dàng như trước: "Hành Vân là ai? Nghe qua hình như là một tên đạo sĩ, tốt nhất bệ hạ chớ có chọc vào đấy."
Nghiên Tích như đang rơi vào một giấc mộng huyền ảo: "Không thể nào...." Nàng ngáp một cái, cúi đầu nhìn cả người mình một lượt từ trên xuống dưới, "Ta đã đi chơi chỗ nào vậy kìa?"
Hắn lại bón cho nàng một miếng cá mềm mềm dẻo dẻo, nhẹ nhàng hỏi: "Có ngon không?"
Nghiên Tích cơ hồ như muốn nuốt luôn cả lưỡi xuống bụng, đáp không chút do dự: "Rất ngon!"
Mặc Tầm Hoan khẽ cười: "Ăn nhanh như vậy sao, ăn xong bệ hạ nên nằm ngủ trưa một lát đi."
Nghiên Tích đang ăn món cá thơm ngon, nhưng vẫn khổ sở suy nghĩ: "Hành Vân đâu rồi?"
Mặc Tầm Hoan lấy khăn lau sạch khóe miệng giúp nàng, nụ cười như một đóa hoa quỳnh: "Lại nói mấy lời kì quái nữa rồi."
Loáng cái Nghiên Tích đã ăn hết số cá. Mặc Tầm Hoan xoa xoa bụng nàng: "Đã no chưa?"
Nghiên Tích gật đầu, Mặc Tầm Hoan liền bế nàng lên, xuyên qua cung điện nguy nga tráng lệ, tiến vào phòng ngủ của nàng, vẫn là cái chăn mà bình thường nàng vẫn đắp. Mặc Tầm Hoan đặt nàng lên chiếc giường thủy tinh. Quả thực Nghiên Tích có chút mơ màng muốn đi ngủ, phủ chăn lên người, xoay mặt vào trong. Mặc Tầm Hoan nhẹ nhàng vỗ lên cái chăn của nàng, hắng giọng hát một bài ca dao của đại dương.
Lúc Nghiên Tích sắp ngủ, thì đột nhiên lại bừng tỉnh. Hành Vân đang ở trên miệng giếng đợi nàng mà. Mặc Tầm Hoan rõ ràng đã chết rồi, bên trong nạp giới còn chín quả đào lấy ở nhà lão Hứa ban nãy. Nhưng Mặc Tầm Hoan đang ở trước mặt sống động như vậy, lẽ nào chuyện ở Nam Hoa, thật sự chỉ là giấc mộng Nam Kha??
Cơn buồn ngủ ập tới, Nghiên Tích lật người ngăn cơn buồn ngủ lại – không được, phải nghĩ ra một cách để thử mới được. Ở trong chăn nàng cắn luôn vào ngón tay mình, đau đến suýt chảy cả nước mắt, bên ngoài Mặc Tầm Hoan vẫn nhẹ nhàng vỗ lên vỏ của nàng như lúc đầu, giọng hát êm đềm uyển chuyển. Nghiên Tích nghĩ tới nghĩ lui, bỗng thật sự nghĩ ra một cách – Chân thân khi hóa thành hình dáng con người, không phải ở chỗ đó sẽ có một lớp màng gì gì đó sao? Nếu như đang nằm mơ, thì khẳng định là thứ đó vẫn còn, ừ ừ, đúng thế! Mí mắt Nghiên Tích càng lúc càng nặng, nàng lẳng lặng thò tay ra sờ xuống dưới người mình. Tuy rằng cách này rất xấu, nhưng cuối cùng vẫn có hiệu quả. Ngón trỏ đi vào hoàn toàn không gặp chút trở ngại nào. Nghiên Tích liền dùng Minh tâm chú gột rửa thần thức của mình, xua đi cơn buồn ngủ. Không đúng, lão đạo sĩ không phải là mộng, là thật đó! Vậy thì... Mặc Tầm Hoan chính là mộng sao?
Nàng mở to mắt nhìn Mặc Tầm Hoan ôn hòa tao nhã như ngọc, những hồi ức trong suốt hơn ba trăm năm qua như bày ra trước mắt, nàng từ từ nhắm mắt lại, rồi đột nhiên bật dậy, giáng xuống một chưởng. Lúc mở mắt ra lần nữa, mọi thứ xung quanh đều bị vỡ vụn, hải cung, tảo đỏ, sứa, thủ vệ, tất cả đều không thấy đâu nữa. Dưới đáy giếng lại vẫn là dưới đáy giếng, âm u lạnh lẽo. Mà càng đáng sợ hơn là, Mặc Tầm Hoan vẫn còn ở đó.
Hắn nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng mà bi thương: "Điện hạ không muốn ở bên ta nữa ư?"
Nghiên Tích lắc đầu: "Không, ngươi đã chết rồi, ngươi là do con quái xà biến thành."
Mặc Tầm Hoan khẽ thở dài: "Hãy cùng ta trở về đại dương đi, những ngày tháng ấy chúng ta đều đã rất vui vẻ, không phải sao?"
Lúc hắn thở dài luôn khiến trái tim người ta thấy vô cùng đau đớn. Nghiên Tích chậm rãi lùi lại: "Tiền niệm bất sinh tức tâm, hậu niệm bất diệt tức phật, thành nhất thiết tương tức tâm, li nhất thiết tương tức phật...." nàng niệm Phật kệ, tay phải liền xuất hiện pháp trượng, luồng ánh sáng vàng đang gột rửa, khiến nước trong giếng như có linh thức, tấn công thẳng vào Mặc Tầm Hoan, hình bóng Mặc Tầm Hoan bị nước làm cho nhòe đi, rồi thoắt cái, tan ra thành vô hình. Bỗng nhiên Nghiên Tích rất muốn quay về bên cạnh Hành Vân, nàng đi theo hướng dòng nước, nhưng bên thành giếng không một bóng người. Hành Vân lại đi đâu mất rồi?

Hành Vân ở bên thành giếng đợi không thấy Nghiên Tích lên, mà lại thấy một người mà hắn tuyệt nhiên không thể ngờ tới. Bước chân của hắn khẽ hẫng đi một nhịp, khuôn mặt kinh hãi: "Mặc Tầm Hoan?"
Mặc Tầm Hoan mặc bộ quần áo vàng kim dài chấm đất, phong thái uyển chuyển: "Hành Vân, lâu rồi không gặp." Mái tóc hắn đen như được dội mực, khuôn mày tinh tế, lời nói cử chỉ, vẫn ưu nhã như trước kia. Nhưng Hành Vân đã nhìn ra sơ hở rất nhanh: "Chỉ là thứ huyền thuật nhỏ nhoi, sao có thể lừa được ta?"
Tên Mặc Tầm Hoan trước mặt cười khẽ, khi hắn cười giống như ánh mặt trời mới mọc, tuyệt sắc vô song: "Vì thế nên ta vốn cũng không có ý đến để lừa ngươi. Ta đến chỉ vì muốn nói cho chân nhân biết một số việc thôi". Tay phải của hắn khẽ giơ lên, trong tay liền xuất hiện một cuộn văn thư màu xanh lục. Lông mày Hành Vân nhíu chặt: "Khế ước thần ma!"
Tay phải của Mặc Tầm Hoan liền xòe ra, thì thấy tờ khế ước cũng từ từ được mở ra: "Hơn hai trăm năm trước, Nghiên Tích bị trọng thương, là con cháu của ta đã cứu nàng ta, và đã cùng ta định ra khế ước thần ma. Nàng ta bồi dưỡng một thân yêu, làm phụ hồn cho ta, giúp ta thoát khỏi cảnh vĩnh hằng này."
Hành Vân lùi lại sau một bước, ánh mắt sắc bén như dao. Thì ra là vậy, thì ra là như vậy. Vậy là rất nhiều bí ẩn đều đã được giải đáp. Thân thể nàng bị thương nặng, mà vẫn có thể thoát khỏi tay Hà Ứng Khâm, đủ thấy lúc ấy nàng hoàn toàn không còn sức lực nào để hành động, ngay cả Hà Ứng Khâm cũng chưa từng đề phòng nàng sẽ bỏ trốn. Thân thể nàng mảnh mai yếu ớt như vậy, sao có thể sống được ở trong nước? Con cháu của Đào Ngột đã cứu nàng, đưa nàng đến núi Phi Dương, chữa trị vết thương cho nàng. Cái giá phải trả là nàng phải lập khế ước thần ma, giúp Cùng Kỳ, Đào Ngột thoát khỏi phong ấn. Cách làm chính là bồi dưỡng một thân yêu để trợ hồn, nên nàng mới cuốn Mặc Tầm Hoan đi, một lòng bồi dưỡng hắn. Bởi thế, Phì Di mới không ngừng tìm kiếm nàng, nhưng lại giả bộ như chưa từng quen biết nàng. Nên nàng luôn giữ kín mọi điều với Hành Vân, không chịu tiết lộ chân tướng sự việc.
Hành Vân khép hai mắt lại, trái tim như bị dầu thiêu lửa đốt. Diệp Vãn thoáng do dự: "Sư ca, muội cảm thấy việc này tốt nhất nên hỏi thẳng Nghiên Tích thì tốt hơn. Nói cho cùng những lời của quái xà, cũng không thể tin hoàn toàn được."
Hành Vân lắc đầu, nói: "Dù không đáng tin thế nào đi chăng nữa, thì khế ước ma thần trong tay nó là thứ không thể làm giả được, nàng ấy có ước định là điều không cần phải nghi ngờ gì thêm."
Mặc Tầm Hoan khẽ nở nụ cười giòn tan, trong nụ cười ấm áp ôn hòa thấp thoáng mang theo luồng khí yêu tà: "Giờ các ngươi còn có con đường sống sao?"
Hành Vân lập tức tung ra một lá bùa màu bạc, Mặc Tầm Hoan giống như một ngọn lửa tan ra thành vô hình. Ngay cả con rắn ba mắt cũng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm: "Thì ra điện hạ đã từng gặp chủ nhân nhà ta từ lâu rồi, thậm chí bọn họ còn cùng một phe nữa!".
Diệp Vãn giẫm một phát lên đuôi rắn, khiến nó nhảy dựng lên, nhưng nó vẫn không hiểu được tình hình trước mắt: "Rốt cuộc hiện giờ ta đang ở phe của chủ nhân nhà ta, hay là ở bên phe chân nhân các ngươi đây? Rốt cuộc ta theo phe của ai đây trời!"

Nghiên Tích đứng ở bên mép giếng, nàng không hiểu đạo thuật, không biết cách phá giải huyền thuật, nên chỉ có thể dựa vào tu vi của bản thân để loại trừ. Nàng cẩn thận suy nghĩ, từ lúc xuống giếng đến giờ nàng cũng chưa đi được xa lắm, dù thế nào đi nữa cũng vẫn đang ở gần cái giếng, nước ở đây chắc chắn là thật. Nghĩ vậy, nàng liền hút toàn bộ nước ở trong giếng ra, giống như đang thổi bong bóng càng tích lại càng nhiều. Chân thân của Đào Ngột vẫn chưa hiện ra được, nên để tạo ra được cảnh tưởng huyền ảo mê hoặc được nàng vốn dĩ là chuyện không hề dễ dàng, vì thế nơi này đương nhiên không thể quá lớn được. Giờ nàng lại bổ sung thêm nước vào, lập tức khiến chúng nổ tung. Lúc ấy, Nghiên Tích mới phát hiện ra mình vẫn đang ở dưới đáy giếng, trong huyền thuật, đáy giếng và mép giếng đã bị đổi phương hướng. Nàng bơi đứng lần nữa để đi lên, chỉ thoáng chốc đã nhìn thấy đoàn người của Hành Vân đang đợi ở bên miệng giếng. Nghiên Tích nhảy ra khỏi miệng giếng, y phục khô ráo, định nhảy đến bên cạnh Hành Vân nhưng lại phát hiện sắc mặt hắn khó coi kì lạ. Nghiên Tích chau mày: "Sao vậy?"

Mọi người không ai trả lời nàng một câu, Xuyên nhi cũng trốn sau Thanh Thư không dám lộ mặt, Hành Vân lạnh nhạt: "Không sao, đi thôi."

Tất nhiên Nghiên Tích có thể cảm nhận được bầu không khí có gìđó không ổn, nàng nghi ngờ liếc nhìn bên này ngó bên kia, nhìn theo hình bóng của Hành Vân hồi lâu lại không dám chạyđến dụi vào người hắn. Nàng ảo não đi phía sau, không hiểu rốt cục mình đã làm sai chuyện gì. Nàng vốn nhanh nhạy, nhưng không phải là người nhanh nhạy trong cảm xúc.

Nội tâm Hành Vân cũng rất mâu thuẫn, cuối cùng nên tin những lời Phì Di nói, hay tin tưởng Nghiên Tích cùng phe với mình? Hắn không phải là người dễ dàng bị kích động, cũng biết dụng ý của Minh xà không đơn giản, nhưng chí ít những lời nó nói đều là thật. Nghiên Tích thật sự đã lập khế ước với nó, hơn nữa thân thể của Mặc Tầm Hoan quả thật là để cho nó sử dụng. Hành Vân muốn đánh nàng, muốn gào thét lên với nàng, lại muốn ôm chặt nàng hôn lên môi nàng, nhưng cuối cùng lại chẳng làm gì cả. Cho dù nàng có khế ước với Đào Ngột, nhưng nói cho cùng đó là cũng là những chuyện trước đây, có lẽ bản thân hắn nên thật sự thử tin nàng.

Cả đoàn người đi thẳng về phía trước thì thấy một rừng trúc nhỏ, bên ngoài rừng trúc cócái chuồng bò. hiện giờ những chuyện quái dị cực nhiều, đại đa số súc vật đều đã thành tinh, cũng không biết những con bò ấy đã đi nơi nào. Bên cạnh chuồng có mấy hộ gia đình đang nương tựa vào nhau. Đương nhiên, Hành Vân đi trước xem xét. Nàng đứng bên cạnh chuồng bò nghỉ chân, cái chuồng này được tạo thành từ những tảng đá xếp chồng lên nhau, nhìn từ ô cửa sổ hình vuông nhỏ nhỏ, chỉ có thể thấy được đống rơm rạ tối om om. Nghiên Tích liền thò đầu vào trong xem thử. Vừa nhìn đến cái cọc buộc trâu, thì đột nhiên có một khuôn mặt hiện ra trước mặt nàng, con ngươi lồi hẳn ra khỏi hốc mắt, giòi bọ lúc nhúc, con mắt kia trợn trừng trừng lên nhìn nàng.
Nghiên Tích im lặng hai giây, sau đó hét lên một tiếng xuyên tim xé phổi, khiến Diệp Vãn bị dọa sợ nhảy dựng lên. Hành Vân còn chưa kịp lao ra, thì Thanh Huyền đã xông tới trước tiên kéo Nghiên Tích ra sau lưng. Cuối cùng mọi người đã nhìn thấy thứ ở bên trong chuồng bò. Chính là Lý Bàn, thằng bé bị chó cắn chết. Môi của nó cũng đã biến thành màu đen sì, trong miệng còn phun là một luồng khí màu xanh lục. Thanh Huyền lấy ra một lá bùa Trấn thi từ chiếc túi giắt ở thắt lưng, dính lên trán nó. Động tác của nó liền khựng lại, nhưng chưa được bao lâu, bùa Trấn thi tự nhiên bốc cháy. Cũng may lúc ấy Hành Vân từ trong nhà chạy ra, tay kết ấn, ấn một lá bùa lên trán cái xác. Lý Bàn không ngừng há to miệng, dường như muốn nói gì đó, Hành Vân ghé tai đến, nó chỉ vào Nghiên Tích, giãy giụa nói: "Thủy yêu... giết người..."
Nghiên Tích cau mày: "Ai? Ta ư?"
Rồi đột nhiên cả người Lý Bàn co giật, trên cơ thể thối rữa không còn da để lộ ra cơ thịt trắng ởn, giống như đám sâu bọ đang bò lúc nhúc. Diệp Vãn đã quay người nôn mửa từ lâu. Nghiên Tích từ từ lui về phía sau, nàng cũng không vui. Nếu dựa theo tính cách của nàng, thì hiện giờ sớm đã giận dỗi rồi. Nhưng nàng biết mình không thể bỏ đi được, nên trấn tĩnh hơn hẳn lúc bình thường: "Ta không biết ngươi đang nghi ngờ điều gì, nhưng lúc này ngươi nhất định phải tin ta. Vì hiện giờ chỉ có một Nội tu là Giang Nhược Cầm, hơn nữa pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tu luyện không quá một nghìn năm, nền tảng của nàng ta có bao nhiêu ta hiểu rõ nhất. Nếu chỉ dựa vào một mình nàng ta, các ngươi tuyệt đối sẽ không giết chết được hai con dị thú đó đâu."
Nàng nói "các ngươi", trái tim Hành Vân nhói đau, đột nhiên trầm giọng nói: "Ta tin người."
"Hả?" Nghiên Tích thốt ra một từ đơn âm tiết, len lén nhìn sắc mặt của Hành Vân, trong lòng có chút nghi ngờ "Thật chứ?"
Giọng điệu Hành Vân dần dần trở nên trầm ổn: "Ừ."
Nghiên Tích vui vẻ mỉm cười rạng rỡ, nàng áp má vào lồng ngực Hành Vân, tư thế vô cùng thân mật: "Ban nãy ngươi làm ta sợ!"
Hành Vân vuốt ve mái tóc dài của nàng: "Đi thôi, chúng ta đến phía trước xem còn có người nào khác nữa không."
Nghiên Tích đi sau lưng hắn, sung sướng vui vẻ. Con rắn ba mắt lén lén lút lút sán lại gần bên tai nàng, khẽ hỏi: "Điện hạ, rốt cuộc là người theo phe nào?" Nghiên Tích giẫm thẳng chân lên đuôi con rắn, mạnh đến mức nó phải nhảy bật dậy.
Mấy hộ gia đình bên cạnh chuồng bò đều đã gặp nạn, trong nhà lộn xộn bừa bãi, những bức tường đá đều vương đầy máu. Còn có một hộ gia đình hoàn toàn không thấy hài cốt đâu, chỉ nhìn thấy trên nóc nhà có một lớp huyết tương đã khô. Hành Vân không muốn cho Diệp Vãn và Nghiên Tích vào trong, nhưng Diệp Vãn lo lắng bên trong vẫn còn có người sống, nên bước vào tìm kiếm. Nghiên Tích thì lại xem xét với vẻ mới mẻ, ngó nghiêng mỗi thứ một tí. Nên cả hai người cùng bước vào. Nhưng sau khi bước qua cửa mục đích lại không giống nhau, Diệp Vãn tìm ở phòng ngủ, Nghiên Tích lại lục lọi ở phòng bếp. Lý Gia Tập vốn dĩ rất nghèo, ngôi nhà của mấy hộ gia đình này quả thật chỉ có bốn bức tường trống, nên tất nhiên trong phòng bếp sẽ chẳng có thứ gì ngon để ăn cả, trái lại Nghiên Tích còn tìm được một thằng bé đang ở trong ang đựng gạo. Thằng bé tầm bốn năm tuổi, mặc áo bông quần vải, đã đói đến mức không còn chút sức lực nào nữa. Nghiên Tích cảm thấy không thể tay không mà quay lại như vậy được, bèn ôm thằng bé ra. Diệp Vãn liền bước lên đón lấy trước tiên, Nghiên Tích lấy trong nạp giới ra ít đào mớm cho nó.Nào ngờ thằng bé liền mở mắt, lập tức chỉ vào nàng hét toáng lên: "Thủy yêu! Sư phụ, là nó giết chết cha cháu, mẹ cháu và cả bà ngoại cháu nữa!".
Nghiên Tích sờ sờ mũi, không chút lo lắng: "Nếu như là ta giết người, thì căn bản sẽ không có chút dấu vết nào trên đất đâu."
Mặt Hành Vân đột nhiên tái đi: "Lẽ nào có con rắn mượn khí, giả mạo người?"
Nghiên Tích lắc đầu: "Nếu như hắn tu tiên, sở trường nhất định là biến hóa. Nói không chừng có lẽ có thể biến thành hình dạng của ta."
Hành Vân gật gật đầu, lại tiếp tục tìm kiếm mấy hộ gia đình nữa, cứu được hơn mười mấy người còn sống. Cuối cùng thì cũng không còn chút sinh khí nào của con người nữa. Hành Vân liền tập trung tất cả mọi người lại, rồi thở dài, ai mà ngờ được một thôn trang yên ấm, lại gặp phải tai họa không đâu như vậy.
Hắn dặn dò Diệp Vãn: "Chúng ta cùng mở kết giới, để cho bọn họ đi".
Diệp Vãn không nói lời nào, hai người bấm niệm khẩu quyết, cũng không nhìn thấy động tác ra sao, một tầng kết giới trong suốt tự nhiên tiêu tan. Hành Vân phái hai tên đồ đệ bảo vệ cho bọn họ ra khỏi trấn Lăng Hà, trước tiên tạm thời đến ở tại An Quốc tự, còn mình thì dẫn Diệp Vãn, Nghiên Tích và mọi người vội vàng tới núi Phi Dương nơi phong ấn dị thú. Hiện giờ hồn thức của Đào Ngột đã thoát khỏi cảnh vây hãm, nhưng thân xác của nó thì vẫn còn ở đó. Một khi thân xác nó bị phá hủy, thì nghĩa là đại sự đã thành.

Lúc đến được núi Phi Dương, đám người Hà Ứng Khâm đã động thủ với Cùng Kỳ rồi. Quả nhiên, Giang Nhược Cầm mỏi mệt đến độ mặt mày xanh tái đôi môi trắng bệch, pháp thuật thuộc mệnh phong nàng ta tu luyện không quá chín trăm năm, quả thực không thể chống lại được hai con thú thần thượng cổ. Nhìn thấy đám người Hành Vân đã tới, Hà Ứng Khâm cũng phải thở phào nhẹ nhõm – hắn đã đánh giá thấp hai con dị thú này rồi. Từ Thế Phương lười biếng chỉ thích trốn tránh, đến giờ vẫn rất ổn, mũ áo chỉnh tề, thư thái phiêu diêu. Hành Vân vừa đến, hắn liền không dám ra vẻ đắc ý nữa, vội vàng lao lên đầu. Nghiên Tích đi tới bên ngoài rìa, thì không chịu đi tiếp nữa. Hành Vân có kéo nàng cũng không đi.
Hà Ứng Khâm quá hiểu nàng, hỏi thẳng: "Nàng muốn thế nào?"
Nghiên Tích rất nghiêm túc: "Muốn ta giúp giết, trả lại đồ của ta cho ta."
Sắc mặt Hà Ứng Khâm khẽ tái đi, Giang Nhược Cầm sợ đến hồn bay phách tán: "Họ Hà kia! Chàng đã đồng ý với nàng ta?!"
Nghiên Tích ngồi lên một tảng đá, gió núi thổi từ dưới lên khiến váy áo của nàng tung bay cùng mái tóc đen dài, người đẹp như tranh vẽ: "Vậy thì ta đi!"
Nàng nhảy từ trên tảng đá xuống, toan nhấc chân muốn bỏ đi thật. Hà Ứng Khâm đột nhiên nắm lấy cổ tay nàng: "Tích Tích" hắn hạ thấp giọng, gọi nàng hết sức dịu dàng "Phong linh đã ở trong người Nhược Cầm rồi, sao có thể lấy ra được chứ?"
Nghiên Tích chậm rãi rút bàn tay ngọc ngà ra, thần thái lạnh lùng kiêu ngạo: "Lúc trước không phải cũng lấy từ trong cơ thể ta ra đó sao?"
Cuối cùng Hành Vân cũng hiểu tại sao nàng lại muốn đi cùng hắn đến Lăng Hà trước, nàng vốn dĩ không hề có ý định cứu người, điều mấu chốt vẫn là thương nhớ viên thiên phong linh kia. Vào thời khắc quyết định cuối cùng, điều kiện đàm phán là quan trọng nhất. Mỗi việc nàng làm, dường như đều có mục đích khác.
Hà Ứng Khâm do dự hồi lâu, rồi đột nhiên hắn hạ quyết tâm: "Nếu như... ta trả lại phong linh tinh đó cho nàng, nàng sẽ đồng ý trở về Trường Hư cùng ta chứ? Tích Tích, tình cảm ta giành cho nàng chưa từng thay đổi, không phải lúc đầu nàng cũng yêu ta đó ư? Bất kể có muộn thế nào, nàng đều sẽ đợi ta về nhà. Trời lạnh nàng nằng nặc đòi ăn lẩu. Chúng ta đã cùng nhau bắt cá vược trên sông... Những chuyện trong quá khứ, nàng thật sự có thể buông bỏ được hết sao?"
Hắn đỡ lấy bả vai nàng, Nghiên Tích lặng yên nhìn hắn, dường như tình ý trong những lời hắn nói đều vô cùng chân thành, Nghiên Tích thấp giọng "Không phải buông bỏ được, chỉ là lúc ngươi lấy Phong linh ra, ngươi chưa từng nghĩ đến những chuyện cũ." giọng nói của nàng rất nhẹ, nhưng từng câu từng chữ lại cực kì rõ ràng: "Trả lại đồ của ta cho ta".
Trận chiến với Cùng Kỳ đã diễn ra được một nửa, Hà phủ cũng đã dốc một lượng nhân lực, vật lực cực lớn vào đây, nên không thể bỏ dở giữa chừng được. Vẻ mặt nàng lạnh lùng như băng tuyết, không cho người khác cơ hội thương lượng con đường sống.Nếu như là hai ngày trước nàng đưa ra yêu cầu này, có lẽ Hà Ứng Khâm còn có thể mời vài vị Nội tu cùng trợ chiến, nhưng hiện giờ mới nàng nhắc đến, thì hắn đã không còn đường lui nữa rồi. Hắn đành nhìn về phía Giang Nhược Cầm. Ánh mắt của Giang Nhược Cầm ngập tràn nỗi sợ hãi không nói lên lời: "Không, biểu ca!"
Sắc mặt Nghiên Tích lãnh đạm như nước, phản ứng duy nhất, là lấy trong ống tay áo một thanh đao hình chóp trong suốt. Hà Ứng Khâm nắm chặt lấy thanh đao hình chóp trong suốt của Nghiên Tích, Giang Nhược Cầm bước từng bước thối lui, vẻ mặt hắn trầm tĩnh, tựa như việc lấy phong linh ra đơn giản giống như rút một cái trâm cài trên mái tóc của Giang Nhược Cầm vậy: "Không nguy hiểm đến tính mạng đâu, muội không cần phải sợ."
Nhưng Giang Nhược Cầm liên tục lùi lại, giọng nói thê lương: "Biểu ca!"
Hà Ứng Khâm thở dài, từ từ tiến lại gần nàng ta, tay phải khẽ giơ lên, cũng không biết đã điểm vào huyệt đạo nào của Giang Nhược Cầm, mà chỉ trong nháy mắt Giang Nhược Cầm đã không thể động đậy được nữa. Nàng ta mở to miệng nhưng không thốt ra được tiếng nào, ánh mắt kinh hoàng tuyệt vọng. Thanh đao hình chóp không có cạnh, nhưng lại sắc nhọn vô cùng. Hà Ứng Khâm giơ thanh đao lên, còn chưa tiếp xúc với da thịt, thì lồng ngực của nàng ta đã bị rạch mở, trước đó đã phong ấn huyệt đạo, nên máu chảy ra không nhiều lắm, chỉ có một đường màu đỏ cỡ như ngón tay út chạy dọc theo bộ váy áo nhạt màu của nàng ta.Hai ngón tay của Hà Ứng Khâm tỏa ra ánh sáng màu vàng kim, thò vào trong khoang ngực của Giang Nhược Cầm không chút trở ngại. Diệp Vãn đã quay mặt đi không thể nhìn tiếp được nữa. Nghiên Tích ngồi trên một tảng đá lớn, đung đưa chân nhàn nhã, vẫn còn tâm tư để nói chuyện: "Đao pháp của ngươi vẫn rất giỏi."
Hà Ứng Khâm không nói lời nào, thanh đao hình chóp lại khẽ rạch thêm một đường, con ngươi của Giang Nhược Cầm lồi ra, cơ hồ muốn lọt ra khỏi hốc mắt. Hai ngón tay của Hà Ứng Khâm nhanh như chớp, vừa chạm vào lập tức rút ra, sau đó lấy một loại thuốc bí truyền cầm máu cho nàng ta. Nghiên Tích tung tăng chạy đến, dáng vẻ ngây thơ hồn nhiên: "Đây là cao tái tạo da liền xương cốt, ngươi cho nàng ta dùng thử xem, tốt lắm đấy."
Hà Ứng Khâm nhận lấy cao thuốc, còn tay nàng đã cầm được phong linh. Tất cả mọi người bao gồm cả Hành Vân lần đầu tiên được nhìn thấy bảo vật của tạo hóa. Phong linh tuy chỉ là vật đế khuyết trung đẳng, nhưng vừa hiện ra, gió trên núi Phi Dương đột nhiên an tĩnh hẳn đi, dường như đang đợi mệnh lệnh từ tân chủ nhân. Hình dạng của nó không giống với nhưng viên trân châu mà mọi người vẫn thường tưởng tượng, chỉ thấy nó nhỏ dài như một sợi tơ, lại lúc ngưng lúc tụ, dường như vô hình, màu sắc của nó cũng biến hóa tùy theo khung cảnh xung quanh, nhìn dưới ánh sáng ban ngày thì là màu vàng kim long lanh rực rỡ, nhìn ở trong nước thì lại giống như mặt nước xanh biếc khẽ gợn sóng, tất cả ánh sáng như một dòng chảy đang lưu chuyển. Nghiên Tích chậm rãi đưa nó vào linh hồn mình, còn Hà Ứng Khâm thì bôi thuốc cho Nhược Cầm.
Ngay cả Hành Vân cũng thấy ngạc nhiên không hiểu tại sao hắn lại dám dùng thuốc của Nghiên Tích. Nhưng quả thật loại cao thuốc này lại rất tốt, chỉ thoáng chốc máu đã ngừng chảy. Nghiên Tích mở to mắt, đôi mắt vừa to lại vừa sáng, trong veo như nước vô cùng động lòng người: "Giang Nhược Cầm, sau này ta sẽ không hận ngươi nữa!"
Nàng tung tăng nhảy chân sáo vào trong giúp Từ Thế Phương giết con rắn ba mắt, Hành Vân và Hà Ứng Khâm đưa mắt nhìn nhau, Hà Ứng Khâm thở dài, cũng không nói gì thêm.
Khe đá trong núi Phi Dương đã được đào ra, hiện giờ, nơi phong ấn hai con dị thú đã biến thành một cái hố sâu hơn hai trượng. Hành Vân liếc mắt nhìn, mới hiểu tại sao Hà Ứng Khâm không thể bỏ qua – Hà Ứng Khâm đã điều động một lượng lớn đệ tử tới, đến nay số người chết đã hoàn toàn vượt xa so với tượng tưởng. Hà Ứng Khâm cũng không biết bên trong có hai con dị thú. Hắn không thể rút lui, trả cái giá lớn như vậy, nhất định phải có thu hoạch.
Nghiên Tích có được Phong linh, gió khiến thế nước chảy mạnh hơn, pháp thuật của nàng vốn dĩ thuộc mệnh thủy, trong người còn có Thủy Hỗn Thiên linh nên giờ lại giống như hổ mọc thêm cánh. Huống hồ, suy cho cùng nàng có tới hơn năm ngàn năm đạo hạnh, đẳng cấp của Giang Nhược Cầm quả thật không thể sánh kịp. Hà Ứng Khâm, Hành Vân cùng Giả Minh đại sư và một vài Võ tu có thực lực đứng chắn trước nhất, cận chiến cùng Cùng Kỳ. Ngao Dương chân nhân, Từ Thế Phương cùng Diệp Vãn và những người khác ở giữa, toàn bộ đệ tử của Hà gia đều là Thủy tộc, có người làm nhiệm vụ trữ nước, có người đứng từ xa cùng Nghiên Tích tấn công Cùng Kỳ. Nghiên Tích lại sử dụng thuật Phong liệt, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một luồng nước táp vào mặt, Cùng Kỳ phun lửa muốn làm tan băng, nhưng lập tức bị một cơn gió màu đen có sức mạnh như một cơn lốc điên cuồng tấn công. Nó không thể tránh được, đành thu tất cả ngọn lửa về, trong cơn hoảng loạn nó lấy đuôi mình ra chắn, nhưng lại có một cơn gió mạnh cuốn tới, xoắn đuôi nó vỡ nát như vặn một ống tre. Nó gào lên một tiếng, dường như muốn thối lui. Nhưng sợi xích sắt ở quanh eo vẫn chưa hoàn toàn bị giãy đứt, nên phong ấn chưa mất hiệu lực, nó chỉ biết lăn lộn trên mặt đất. Cơn sóng tấn công lần thứ hai của Nghiên Tích đã đến, cuồng phong kèm theo nước, ngọn lửa của con rắn căn bản không thể chống đỡ được, ngay cả nọc độc nó phun ra cũng bị hắt ngược trở lại. Trong lòng Hà Ứng Khâm vô cùng khiếp sợ, ngay cả Hành Vân cũng có chút kinh hãi – Nàng tới giết Đào Ngột, liệu có phải vì thèm muốn thiên hỏa linh tinh không? Nhưng trận chiến đang đến hồi kịch tính, hắn không cho phép bản thân mình nghĩ nhiều, cố gắng ngăn chặn sự tấn công của Cùng Kỳ.
Cùng Kỳ thấy không thể làm gì được Nghiên Tích, đành ngoác miệng thật to định nuốt hết tất cả những người trước mặt vào bụng. Nào ngờ, cơn gió thứ ba của Nghiên Tích mang theo nước lao tới, cuồng phong cuốn thẳng vào miệng nó. Lần trước nó đã bị đoàn người của Hành Vân đánh cho trọng thương, sức lực đã tiêu hao rất nhiều, giờ lại thêm cuồng phong lao vào người tựa một đường đao quét qua, chỉ trong nháy mắt nó liền phụt ra một vũng máu lớn, cơ thể to lớn tê liệt, khẽ co giật vài cái, rồi bất động.
Nghiên Tích trốn sau lưng Từ Thế Phương, hồi lâu sau mới thò đầu ra nhìn, lúc ấy mọi người mới phát hiện ra tại sao Nội tu tu vi cao luôn là bảo bối khiến các bang phái tranh đoạt không ngừng nghỉ – Trong môn phái có một Nội tu, không phải việc gì cũng sẽ thành làm chơi mà ăn thật sao? Nhưng cũng đúng là Nội tu không dễ nuôi, vừa mỏng manh lại vừa yếu ớt, nên hiện giờ Nội tu tu vi cao trở nên khan hiếm như lông phượng hoàng, sừng kì lân vậy.
Nghiên Tích lại được sở hữu lại được Phong linh, nên giờ mang ra nghịch một cách vô cùng hưng phấn, lát thì Phong truyền, lúc lại Phong liệt, ngay cả pháp thuật mệnh thủy cũng tăng tiến thêm vài bậc. Nàng hoa chân múa tay. Nhưng có câu vui quá hóa buồn, mọi người nhìn thấy Cùng Kỳ đổ gục xuống đất, đều thở một hơi dài nhẹ nhõm, ngay cả Nghiên Tích cũng hơi hơi dựa người về phía trước hưởng thụ thành quả của mình. Không ngờ, Đào Ngột trong phong ấn bất chợt nhảy ra. Phong ấn trói buộc nó lúc ban đầu đã hoàn toàn bị phá vỡ! Mức độ sát thương của thuật pháp mệnh phong cực lớn, đã giết chết được Cùng Kỳ, nhưng lại phá hủy luôn cả kết giới đang phong ấn Đào Ngột.
Mọi người đều vô cùng hoảng hốt, Đào Ngột vừa thoát ra khỏi vòng vây, liền phun thẳng ra một luồng chướng khí hơn ngàn năm, mọi người đều che chắn cho mình. Nghiên Tích không kịp thi triển pháp thuật, theo bản năng trốn về phía Hành Vân, nhưng trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hành Vân lại xoay người ôm lấy Diệp Vãn, dùng sức lăn tránh sang một bên. Từ Thế Phương cho rằng Hành Vân sẽ bảo vệ Nghiên Tích, nên hắn cũng ôm lấy Diệp Vãn. Cả ba người ôm lấy nhau lăn ra sau, tránh được luồng chướng khí vạn năm kia.
"Hành Vân." Nghiên Tích vươn tay ra, nhưng chỉ chạm vào vũng máu lạnh ngắt.
Trong màn sương khói dày đặc chỉ nghe thấy tiếng kêu khe khẽ, Đào Ngột lao thẳng tới chỗ Nghiên Tích, cái đuôi ở xa xa cuốn lấy nàng kéo nàng ra khỏi hang động.Đến khi Hành Vân thanh lọc được chướng khí, mặt hắn liền biến sắc – Tuy luôn miệng nói rằng phải tin tưởng Nghiên Tích, nhưng trong thâm tâm, hắn vẫn luôn nghi ngờ nàng. Nên trong thời điểm nguy hiểm nhất, hắn đã chọn cứu người thân của mình, vứt bỏ nàng. Từ Thế Phương và Diệp Vãn lặng im nhìn hắn, không ai nói một lời. Trong chiếc hố sâu hơn hai trượng, máu của con Cùng Kỳ đã ngập tới tận mu bàn chân, còn Đào Ngột thì đã không thấy đâu nữa.
Hành Vân từ từ siết chặt hai tay lại thành nắm đấm, môi dưới bị cắn đến bật máu. Hà Ứng Khâm cũng thảng thốt: "Tích Tích đi đâu rồi?" thấy Hành Vân vẫn đang ôm Diệp Vãn, hắn đột nhiên nổi giận: "Hành Vân! Tích Tích đâu?"
Hành Vân cúi đầu, hắn quả thật không thích hợp để làm một Võ tu. Một Võ tu trong bất cứ tình huống nào cũng chỉ quan tâm đến Nội tu của mình, cho dù người đang cận kề với cái chết là bằng hữu chí thân, thì cũng biết rõ ai mới là người quan trọng nhất. Nghiên Tích sai, sai vì đã quá tin tưởng hắn. Nếu như lúc đó nàng ở bên Hà Ứng Khâm, Hà Ứng Khâm nhất định sẽ không bỏ mặc nàng.Trước đây, hắn luôn cảm thấy Hà Ứng Khâm mất Nghiên Tích là hắn ta tự làm tự chịu, nhưng đến giờ, hắn mới hiểu chính hắn cũng đã sai quá nhiều. Đào Ngột bày ra trăm mưu ngàn kế như vậy, cũng chỉ vì muốn đối phó với Nghiên Tích. Có lẽ Nghiên Tích thật sự đã từng có giao dịch gì đó với nó, nhưng giữa hai người từ lâu đã không phải là đồng minh.
Trong thân thể của Cùng Kỳ quả đúng là chứa rất nhiều bảo vật thượng cổ, mặc dù không có thiên hỏa linh tinh, nhưng cũng đủ để trả cho tính mạng của mười mấy đệ tử khiến Hà gia vạn phần vui mừng. Nhưng trong giờ phút này Hà Ứng Khâm và Hành Vân không mảy may có chút vui vẻ nào – một cô gái mong manh yếu ớt như Nghiên Tích, rơi vào tay Đào Ngột, sao có thể chịu đựng được?
Hành Vân dẫn đám đệ tử đi tìm kiếm khắp Lăng Hà thêm lần nữa, cẩn thận đến độ ngay cả hang chuột cũng không tha. Từ Thế Phương lệnh cho Thiên hộ dẫn quân tìm ở trấn Lăng Hà, còn Hà Ứng Khâm đến tìm hải vựcBồng Lai, hải vực Bình Tiên và Lăng Hà.
Suốt mấy ngày liền, vẫn bặt vô âm tín. Đào Ngột giống như đã hoàn toàn biến mất.Còn Hành Vân càng lúc càng trầm mặc.

Trong cơn mơ, Nghiên Tích tỉnh lại thấy mìnhở trong một nơi đầy lửa đỏ, nhưng lại không mảy mảy có một chút sức nóng nào, một con chim khổng tước được bao phủ xung quanh là một đốm lửa, trên đầu có bốn sợi lông, ở giữa vẫn còn thiếu một sợi. A Tích nhìn thấy nàng, chỉ nghểnh cao cái cổ lông vũ đỏ lửa óng ánh của nó, mệt mỏi thở dài: "Sao người lại trở vào rồi?"

Nghiên Tích chậm rãi thả bộ đến trước mặt nó, cuối cùng tựa lên thân người nó, nhìn lên phía trên âm u trống vắng: "A Tích này, kì thực trí nhớ lúc trước của ta rất tốt đúng không?" không nghe A Tích ở phía sau trả lời, nàng lại tiếp tục nói, giọng mơ hồ "Ta vốn dĩ không có hứng thú với thịt thần tiên chuyển thế, nhưng lại bị Hành Vân thu hút. Ta không hiểu vì sao mỗi lần nhìn thấy bóng lưng của hắn từ phía sau, đột nhiên cảm thấy rất đau. Vì thế luôn phải giả vờ, luôn phải mặt dày tiếp cận hắn, luôn phải trở thành một con người không giống bản chất của ta, cũng chỉ để ở bên cạnh hắn. A Tích, có phải lúc đầu tiếp cận hắn để trích máu tim cho Tầm Hoan vượt yêu kiếp, ta đã sai rồi ư?"

Nghiên Tích nhắm chặt mắt, trong lòng ngực phập phồng liên hồi. Nàng nhớ lại cảnh tượng cuối cùng ở trong núi Phi Dương. Hắn cuối cùng vẫn không tin nàng, giờ khắc đó người chọn bảo vệ lại là Diệp Vãn. Nghiên Tích rất đau lòng, nhưng cũng không dám trách hắn, vì lúc đầu không phải nàng cũng lợi dụng tình cảm để trích máu tim, làm hắn suýt mất mạng hay sao? Nhưng lúc đó, nàng thực sự rất đau lòng, thực sự không muốn hắn chết, cũng giống như ở cái giếng, mọi chuyện nàng làm đều là mục đích được sắp đặt trước, nhưng cuối cùng lại sợ hắn xuống nước bị thương tổn nên không đành lòng, cuối cùng vẫn không thể khiến hắn tin nàng.

A Tích dang rộng một bên cánh đắp lên người nàng, thở dài: "Lần trước ta bị thương không hề nhẹ, lần này không thể giúp ngươi được nữa."

"A Tích, từ lúc ta làm Bồng Lai đảo chủ, ta rất sợ chết." Nghiên Tích vuốt ve lông vũ vàng óng ánh của A Tích, phát hiện ra phía sau nó chỉ có bốn cái đuôi "Nhưng nội tu yếu ớt như ta, vốn không xứng đáng để có ai liều mạng, nếu bây giờ sống hay chết, cũng chỉ là sớm hay muộn thôi." đoạn nàng lại thấy đầu óc mình chao đảo, phía trước có một luồng sáng kéo đến, nàng liền vỗ vỗ lên cánh A Tích "Ta phải ra ngoài rồi, ngươi ở đây dưỡng thương đi."

Lúc tỉnh lại, Nghiên Tích thấy mình đang ở trong một cái nồi, đúng vậy, một cái nồi đen kịt. Từ trong bông sen nàng thò đầu ra nhìn, bốn bề rất yên tĩnh, xung quanh là vách đất, khô cong đến nứt nẻ. Tuy trước đây nàng vẫn luôn rất thích nồi, nhưng khi chính bản thân mình ở trong đó thì lại cảm thấy không hay chút nào. Nàng thò chân muốn trèo ra ngoài, nhưng chân vừa hạ xuống lập tức vang lên một tiếng xèo xèo, nàng cuống quýt thu chân lại, mới phát hiện ra cái nồi đã bị đốt nóng đến mức đỏ rực. Chỉ vì thân sen của nàng tích tụ linh khí năm nghìn năm, nên tạm thời mới ngăn chặn được luồng sóng nhiệt.Nghiên Tích hoảng sợ, nếu như không được bổ sung thêm nước, sớm muộn gì thân sen của nàng cũng bị hầm chín, đến lúc đó phải làm sao?
Nàng muốn tập hợp lại tất cả số nước cuối cùng định Độn thủy ra ngoài, nhưng rõ ràng nơi này đã được bố trí trận pháp, kết giới chuyên dùng để đối phó với pháp thuật mệnh thủy và mệnh phong, nàng thi triển pháp thuật hai lần liền, nhưng hoàn toàn không có hiệu quả. Nghiên Tích theo lệ định ngoác miệng ra khóc, nhưng rồi chợt nhớ ra xung quanh vốn không có ai để tâm đến nàng, bây giờ khóc lóc thì cũng vô ích, bèn ngồi yên bên trong hoa sen. Nghiên Tích không biết mình đã trong cái nồi đó bao nhiêu ngày, trong nồi càng lúc càng nóng, mấy cái lá to trữ nước xung quanh đã héo đi hai lá. Nàng chỉ có thể dùng từng chút từng chút một lượng nước dữ trữ trong ba cái lá còn lại để giảm nhiệt độ thân sen, nhưng nước càng ngày càng ít, nàng cũng càng lúc càng yếu hơn. Đến ngày thứ năm, có một lần Phì Di trong tướng mạo của Mặc Tầm Hoan tới xem nàng, Nghiên Tích hi vọng nó sẽ dựa gần vào thêm chút nữa, nhưng rõ ràng nó rất sợ Nghiên Tích, nên không dám lại gần.
Rất nhiều Nội tu đều có tuyệt kĩ bảo vệ tính mệnh lúc sau cuối hoặc tuyệt kĩ cùng kẻ địch đồng quy vu tận, có người thậm chí còn không cần dựa vào pháp thuật để thúc đẩy. Nó là một con rắn cực kì thận trọng, sẽ không để cho Nghiên Tích có được cơ hội như vậy. Có thể nói, nó hận Nghiên Tích đến tận xương tủy, mối thù oán của hai người có nguồn gốc từ hơn hai trăm năm trước, lúc đó Nghiên Tích bị trọng thương trốn thoát khỏi Hà phủ, trên đường đi đã gặp được con Phi Di nhờ mượn khí mà nở được ra từ trứng, Phì Di đã dẫn nàng tới núi Phi Dương. Lúc ấy, phong ấn vẫn chưa hoàn chỉnh, con Đào Ngột nhìn ra được tuổi tác và Thủy Hỗn Thiên linh của nàng, một lòng muốn lấy làm của riêng, liền dùng huyết mạch thượng cổ để giữ lại tính mệnh cho nàng, rồi cùng lập ra khế ước thần ma, bắt Nghiên Tích phải bồi dưỡng một pháp yêu cho nó, giúp nó thoát khỏi cảnh bị giam cầm. Khế ước thần ma là một loại bằng chứng giao dịch cực kì nghiêm túc, giới hạn trong tam giới thần ma, một khi đã có hiệu lực, thì nhất định phải hoàn thành. Nghiên Tích đã kí, nên con Đào Ngột rất yên tâm, để cho nàng đi.
Vốn dĩ tất cả đều đang vô cùng tốt đẹp, nhưng Nghiên Tích vừa ra khỏi núi Phi Dương thì đã giết con Phì Di mà khó khăn lắm mới mượn khí để nở ra được, rồi bặt vô âm tín. Đào Ngột vô cùng tức giận, nó cũng thấy kì lạ bởi tại sao đã có khế ước thần ma, mà nàng ta vẫn có thể lật lọng được. Về sau vào một ngày nhàn rỗi không có việc gì làm, nó đã cùng còn Cùng Kỳ nghiên cứu kĩ càng lại tờ khế ước đó, mới phát hiện ra trên đó không ghi lại ngày có hiệu lực. Nói cách khác, Nghiên Tích đồng ý bồi dưỡng một pháp yêu cho nó, nhưng không nói trong bao nhiêu năm, một trăm năm cũng được, mà một nghìn năm cũng xong... dù sao cũng không có kì hạn.
Đào Ngột mất hết sạch cả thể diện, từ đó, nó hận Nghiên Tích đến ngứa cả răng, nên mỗi khi có một quả trứng rắn nở ra thành công, nó đều muốn đi tìm nàng để rửa mối nhục này. Giờ nàng đã rơi vào tay nó, lí nào nó lại dễ dàng cho qua như vậy? Chỉ là hiện tại trong người Nghiên Tích đang có phong linh và Thủy Hỗn Thiên linh, nếu nó cũng hơi ngập ngừng, không dám hành động thiếu thận trọng. Nó đành phải nhốt nàng trong bùn, làm hao tổn số nước dự trữ trong cơ thể nàng, khiến nàng thoi thóp. Đến lúc đó, bất kể là muốn có hai viên linh tinh hay muốn tính mạng của nàng, chẳng phải đều dễ dàng như trở bàn tay, không cần phải lãng phí chút sức lực nào sao?
Cuối cùng, lượng nước trong lá sen càng ngày càng ít, nàng gầy đến nỗi thành một đống khô đét. Trên thế gian này có hàng ngàn loại hình phạt tàn khốc, nhưng đối với một thực vật nước như nàng, không gì kinh khủng bằng chết khát. Nghiên Tích chẳng thể thốt lên lời, hơn năm ngàn năm, nhưng lại tuyệt vọng chẳng khác gì một cái củ sen chờ đợi được nấu chín.

Nghiên Tích trong nồi dần bị mất nước, suốt mấy ngày liền không kể ngày đêm hạ nhiệt, nước trong lá sen đã không thể tiết ra nữa, thân sen của nàng cũng gầy guộc, gượng chống đổ bông sen nguyên thần là nàng. Đào Ngột có đến xem nàng mấy lần. Linh tinh phụ thuộc vào sự tồn tại sinh khí của chủ nhân, nếu thật sự giết chết nàng rồi mới lấy, thì chỉ sợ rằng sẽ hủy hoại hai viên bảo vật trong thiên hạ ấy mất. Nên nó đành không gây hao tổn đến tận cùng, nhưng lại vẫn lo nàng còn giấu sát chiêu. Nó do dự một hồi, rồi chầm chậm tiến lại gần Nghiên Tích. Lúc nàng mở miệng giọng nói đã khàn khàn, giống như tiếng binh khí bằng sắt bị han gỉ cọ vào nhau: "Ngươi muốn có phong, thủy linh tinh sao?"
Đào Ngột nhìn thấy nàng vẫn có thể nói chuyện được, liền khựng bước chân lại, không dám tiến lên trước nữa – Nó không có đao pháp giỏi như Hà Ứng Khâm, có thể lấy được linh tinh ra mà vẫn giữ được cho nàng không chết. Nó hận Nghiên Tích đến tận xương tủy, rắp tâm muốn tra tấn nàng một mẻ. Giờ nó đã thấy hối hận rồi, sớm biết nàng có thể chống đỡ được lâu như vậy, thì ngay từ lúc đầu nó nên tranh thủ lúc nàng đang hôn mê mà lấy luôn hai viên phong, thủy linh tinh ra, quan tâm làm gì đến chuyện nàng ta còn sống hay đã chết! Nó hậm hực bỏ đi, Nghiên Tích thiêm thiếm trong bông sen, cắn rách cổ tay, hút máu để duy trì sinh mạng của mình. Thì ra cắn cổ tay thật sự rất đau, Hành Vân nhất định cũng không dễ chịu gì để dỗ dành nàng. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn tít lại nhưng không hề rơi một giọt nước mắt nào.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip