(7)

Lớp học thêm của thầy Sang lúc mới mở chỉ được hơn chục học viên. Vậy mà giờ đây nó đã thành cái trung tâm dạy thêm các môn. Nó giờ là tòa nhà cao 3 tầng, chuyên dạy ôn thi chuyển cấp vào lớp 10 và thi tốt nghiệp cấp 3.

Ở lại một chút với quá khứ, kể cho các bạn biết vì sao ba Trọng lại quý thầy Sang đến vậy.

Ngày xưa, lúc ba Trọng đang là một cậu sinh viên ngành Sư phạm Toán, vì ngành học có liên quan nên ba vẫn giữ liên lạc với thầy để tiện trao đổi. Quan hệ của hai thầy trò rất thân thiết, ba Trọng cũng thường đến nhà thầy để trò chuyện, học hỏi kinh nghiệm từ thầy.

(Nghĩa - tên của ba Trọng)

Một ngày nọ, rất không may vì ba Nghĩa bị tai nạn dẫn đến hôn mê phải nằm viện. Ba là trụ cột gia đình nhưng giờ đây phải nằm im một chỗ để được săn sóc. Mẹ Nghĩa đành phải bôn ba với gánh chè hàng rong cố gắng đi thật nhiều kiếm thêm chút tiền với hi vọng cứu chữa cho người chồng xấu số của mình cùng đứa con vừa mới vào đại học không lâu. Trên vai mẹ không chỉ có gánh hàng mà còn có gánh nặng. Hiểu được vấn đề mà gia đình mình đang gặp phải, Nghĩa cũng tự giác đi làm thêm đỡ đần cho mẹ.

Còn bên thầy Sang, thầy biết tình hình nhà Nghĩa nên thầy thường chủ động rủ bạn về nhà thầy dùng cơm. Thầy động viên, làm nhiều công tác tư tưởng để bạn vững vàng, cứng rắn hơn để giúp bản thân bạn và gia đình giảm bớt phiền lo.

Thấy mẹ quá cực khổ, dãi nắng dầm mưa. Nghĩa quyết định bảo lưu mà không báo cho mẹ biết vì sợ mẹ không cho phép để dùng toàn bộ sức lực đi làm thêm.

Như mọi ngày, Nghĩa vẫn giả vờ như mình đang đi học nhưng thực chất là đi làm.

Có hôm đến trưa mà không thấy Nghĩa ghé nhà ăn cơm nên thầy đem cơm qua trường cho bạn. Gọi cho bạn mấy cuộc nhưng bạn không bắt máy, thầy đứng dưới nắng đợi bạn hơn 30 phút mà không thấy bạn. Nên đành đi vào trường tìm. Hỏi bảo vệ lớp học của bạn, rồi chú bảo vệ chỉ cho thầy đến văn phòng trường. Từ văn phòng hỏi ra được giảng viên chủ nhiệm và biết được bạn đã bảo lưu.

Nghĩa tập trung làm việc nên không để ý điện thoại. Bạn làm ở quán cơm, đang giờ trưa nên rất đông khách, bạn tiếp khách rồi chạy bàn, xong xuôi thì chạy sang rửa bát. Đến gần xế chiều bạn mới thấy có cuộc gọi nhỡ từ thầy. Bạn gọi lại:
-Thầy gọi con có việc gì không ạ?

-Sáng con có đi học không? Sao không ghé ăn trưa?

-Dạ có. Học xong con vội sang chỗ làm luôn thầy ơi do quán đông khách quá!

-Ừ. Lát chiều về ghé nhà thầy hỏi chút chuyện. - thầy cúp máy.

Chiều làm xong, Nghĩa chạy sang nhà thầy. Cô và thầy đang dùng cơm cùng nhau, cô thấy bạn thì gọi vào:
-Con tới rồi hả Nghĩa, vào ăn cơm đi con.

-Dạ con chào thầy, chào cô con mới tới. Hôm nay, con không ăn đâu cô ạ. Tại con hứa sẽ về ăn cơm với mẹ..

-Hay ăn một chút đi con, nhìn con dạo này ốm đi nhiều. Để cô lấy chén cho, ngồi xuống đấy đi. Ăn thử món cô mới làm, không ăn cô giận đó.

Nghĩa đành nghe theo lời cô ngồi xuống cạnh thầy, nãy giờ thầy cứ im lặng ngồi ăn không đoái hoài đến bạn.

Cô mang chén ra cho Nghĩa, bạn cũng lễ phép gắp một ít ăn lấy thảo.

Thầy ăn xong, đứng dậy quay sang bảo Nghĩa:
-Con ăn xong thì vào phòng nói chuyện với thầy. - thầy đi vào phòng.

-Dạ.. - Nghĩa buông đũa định đứng dậy đi theo.

-Kìa ông để cho nó ăn đã..

-Dạ được rồi cô. Con cảm ơn cô vì bữa ăn.

Nghĩa theo thầy vào phòng, thầy ra hiệu cho bạn khóa cửa phòng lại. Thầy đang ngồi trên ghế với cây thước gỗ. Nhìn cây thước dài mà lòng Nghĩa cảm thấy hoang mang lo sợ. Thầy bắt đầu hỏi:
-Sáng con có đi học không?

-Dạ có. Lúc trên điện thoại con có nói rồi mà thầy.

-Thầy hỏi lại con lần nữa, sáng con có đi học không? - thầy gằn giọng.

-C..con có.

Thầy lại bàn dọn dẹp đống sách vở qua một bên rồi cầm thước gõ gõ lên bàn:
-Gập người xuống bàn đi.

-Dạ? - Nghĩa thấy có điềm không lành, chẳng lẽ thầy đã biết chuyện rồi hay sao.

-Nhanh lên! Đừng có đứng như trời trồng ở đó.

Biết thân biết phận Nghĩa cũng đành làm theo, nhưng mà chân bạn dài hơn chân bàn nên khi gập người lên thì chân bạn phải khụy xuống. Kinh nghiệm bị đòn thời cấp 2 mách bảo rằng bạn cần để hẳn cái mông lên bàn và chân vừa đủ chạm đất để tránh khụy lâu sẽ mỏi.

Thấy Nghĩa đã vào vị trí, thầy nhân cơ hội đánh liền một phát.
"Chát"

-Ahhh

-Nói thầy nghe tại sao con bị đánh?

-Con.. xin lỗi.

"Chát"

-Ahhh

-Nói!

-... - Nghĩa giữ im lặng.

"Chát", "Chát", "Chát", "Chát", "Chát"

-Ưmmmm... - bạn nghiến răng, tay bấu vào cạnh bàn, cả cơ thể gồng mình chịu đòn.

-Con bảo lưu từ khi nào?

Bạn thở hổn hển, giọng nói ngắt quãng
-Sao.. sao.. thầy biết?

"Chát"

-Ahhh.. con.. con đau.. thầy..

-Chịu nói chưa?

-...

"Chát", "Chát", "Chát", "Chát", "Chát"

-Ahhh.. thầy thầy.. ahhh.. con nói.. con nói..

-Con bảo lưu được gần 3 tháng rồi, con không dám nói.. con sợ..

"Chát"

-Ahhh.. đau quá.. con chịu nói rồi mà thầy

-Tội này mấy roi?

-Dạ? Nh.. Nhưng thầy đánh nãy giờ rồi mà?

"Chát"

-Ahhh.. thầy ơi đừng mà

-Mấy roi?

-Ddạ.. dạ.. - Nghĩa băn khoăn trong lo sợ

Thầy giơ thước lên cao.

-Ah dạ 10.. 10 roi thưa thầy.

Thầy lắc đầu
-20 roi.

-Ơ thầy.. nhiều quá thưa thầy. Con đau chết mất. 15 thôi ạ?

-Con đâu có quyền trả giá đâu Nghĩa? Đây không phải chợ..

-...

-Phan Hữu Nghĩa? - thầy lớn giọng

-Dạ?

-Con thấy mình có sai không? Có đáng bị đánh không?

-Dạ con có.

-20 roi là đáng không?

-...

"Chát"

-Ưmm.. hic.. ddạ đáng.

-20 roi này con có muốn thầy đổi sang dùng tay đánh không?

Nghĩa lặng im, suy nghĩ một hồi rồi lên tiếng:
-Không ạ! Thầy cứ dùng thước, đánh tay thầy sẽ bị đau.

-Được thôi. Thả lỏng người ra - thầy hạ lệnh.

Chát", "Chát", "Chát", "Chát"

-Ahhh.. thầy.. th.. thầy.. ahhh

Chát", "Chát", "Chát"

-Ưmm.. ahhh.. hức..

Từng roi hạ xuống mông Nghĩa nảy lên theo từng phát đánh, chân bạn cũng theo thế mà co lên rồi bỏ xuống, bạn cắn răng chịu đựng, tay bấu chặt thành bàn, cảm nhận cơn đau từng roi, từng roi một. Bạn cố ngậm chặt miệng để không phát ra nhiều tiếng nhưng cũng không ngăn nổi.
-Ưmm..

Chát", "Chát", "Chát"

-Ahhh.. thầy ơi nh.. nhẹ chút.

Chát", "Chát"

-Áhhh

Chát", "Chát", "Chát"

Mông bạn nóng dần lên, cảm giác như nó sắp nứt ra đến nơi. Bạn liều mình giơ tay che mông lại. Thầy phản ứng kịp, dừng thước giữa không trung. Ngày xưa, đánh mông thầy không cho phép khi đánh mà lấy tay che, vì dùng lực mạnh nên thầy sợ tay bị đánh trúng sẽ ảnh hưởng tới việc chép bài, làm bài. Thầy còn đe dọa, tự ý lấy tay che trúng thì ráng mà chịu, còn phạt đánh lại từ đầu. Nhưng ở tình cảnh hiện giờ, mông đau quá bạn thật sự không chịu nổi nữa, đã lỡ liều rồi, phóng lao thì phải theo lao, thì thôi cứ đánh cược một phen. Bạn gào lên khóc:
-Thầy.. ư hức.. hic.. con.. con xin.. lỗi.. hức.. con đau.. thầy ch.. nợ.. được kh.. hức.. ạ?

Thấy mình ra tay khá nặng, cậu học trò nhỏ ngày nào giờ đây đã là một cậu sinh viên bị đánh đau đến nỗi không kiềm được nước mắt, thầy cũng mủi lòng mà nói:
-Thôi được rồi. Đứng dậy đi.

Nghĩa đứng dậy có chút khó khăn, lấy tay quẹt đi mồ hôi và lau đi nước mắt đang lấm lem trên má. Thầy đặt thước lên bàn rồi ngồi xuống ghế. Bạn tự dỗ mình bình tĩnh đâu đó gần 5 phút, biết điều, bạn đứng ra trước cách thầy một khoảng rồi khoanh tay lại.
-Thầy.. con xin lỗi.. thầy đừng giận. Con không cố ý muốn dối thầy đâu.

-Người con cần xin lỗi là mẹ con.

-Thầy. Con xin thầy đừng cho mẹ con biết.. con không muốn mẹ phiền lòng vì con.. bảo lưu là con tự nguyện, con chỉ muốn san sẻ với mẹ.

-Thầy sẽ không nói, một ngày nào đó con sẽ phải tự mình nói với mẹ. Giờ về với mẹ đi.

-Dạ.. thưa thầy con về. - Nghĩa chào thầy rồi mở cửa phòng ra ngoài.

Nghĩa nghe tiếng cô đang rửa chén ở bếp, bạn xách cặp rồi nói vọng xuống
-Thưa cô con về. - nói rồi bạn đi ra ngoài

Nghe tiếng bạn, cô lau vội tay, lấy bịch thức ăn đã chuẩn bị sẵn đuổi theo bạn.
-Nghĩa! Con đợi chút, cô bảo này

-Dạ? - nghe tiếng cô bạn dừng chân lại.

-Thầy có hơi nóng tính tại thầy lo cho con, con đừng có giận thầy. - cô đưa cho bạn túi đồ ăn với chai thuốc. - Con cầm về ăn với mẹ, chai thuốc này mang về xức cho nhanh khỏi.

-Dạ con cảm ơn cô nhiều lắm. - Trong lòng Nghĩa giờ đang rất cảm động, bạn hiểu được tình cảm mà thầy cô dành cho mình quý giá đến chừng nào.

-Con giữ gìn sức khỏe. Tranh thủ về sớm với mẹ đi con. - Cô vỗ vai bạn.

-Dạ con chào cô con về.



🌷

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip