Điều bất ngờ
Sau khi rời khỏi con đường sương mù kia, họ đi ăn như dự tính. Vì ăn đồ nướng nên khói ở bếp nướng đã bám đầy vào mắt kính khiến Mạch Tử không nhìn được. Theo thói quen, cô đưa tay lên tháo kính xuống. Một cảnh tượng kinh hoàng đã hiện ra.
Những cô hồn ngạ quỷ đều có đủ trong tầm mắt của cô gái nhỏ. Những bóng ma đó cứ lang thang quanh quẩn khắp quán. Đôi khi nó còn nhấm nháp đồ ăn của thực khách ở đây. Nội tạng của chúng chảy đầy ra sàn nhà. Những thứ không sạch sẽ ấy như đang đi xuống dạ dày của Mạch Tử làm nó cộm lên đẩy những thứ vừa được tiêu hóa chạy ngược lên cổ.
- Mình vào nhà vệ sinh một lát_ Mạch Tử nói.
Cô vội vàng đứng dậy lao thẳng vào phía trong, những thứ thức ăn cô vừa ăn đã bị tống hết ra ngoài. Khi chuẩn bị đứng dậy đi ra, bỗng tiếng gõ vào cửa buồng vang lên. Nhà vệ sinh lúc này ngoài Mạch Tử ra thì không có ai cả. Sự tò mò đã lấn át tâm trí, cô nhắm một bên mắt nhòm qua khe cửa.
- " Á Á Á"_ Tiếng hét thất thanh vang ra từ trong nhà vệ sinh khiến cho mọi người trong quán đều buông đũa tò mò. Như hiểu ra được tình hình, Gia Kỳ và Nại Nại tức tốc chạy đến nơi có tiếng hét. Con mèo thông minh này không quên mang theo cặp kính thần cho chủ nhân của mình.
Khi đến nhà vệ sinh thì Gia Kỳ phát hiện ra cánh cửa đã bị khóa bên từ bên trong. Cô chuẩn bị đi gọi bảo vệ mở cửa thì Nại Nại đã nhanh chân đi xuyên qua nó để vào.
- Chủ nhân, cô ổn chứ. Kính đây, mau đeo vào.
Con mèo nhỏ bật nhảy lên, dùng hết sức quăng kính vào bên trong qua khe cửa. Mạch Tử nhanh tay đón lấy nó và đeo vào.
- Tình huống vừa rồi thật đáng sợ quá. Có lẽ tôi sẽ cự tuyệt đồ ăn nóng hổi đến tận cuối đời.
Sau một hồi lo sợ, cô cũng bình tĩnh trở lại, sau đó ôm lấy Nại Nại vào lòng, vừa đi ra vừa nói nói:
- Sao em lại vào đây được, em còn biết nói chuyện nữa???
Con mèo dụi dụi vào lòng cô rồi kêu vài tiếng sau đó trổ tài:
- Em vốn dĩ không phải mèo bình thường. Em là linh thú nhưng tu vi chưa đủ nên chỉ giúp chị qua những hành động nhỏ. Từ sau tai nạn đó, em lang thang ở âm phủ và được Âm Vương cứu giúp, tu vi tăng cao. Cuối cùng em lại được về bên chị. Tốt quá rồi!!
Mạch Tử xoa đầu con mèo rồi mở cửa ra. Trước mặt cô là Gia Kỳ đang đứng đợi sẵn ở đó. Thấy bạn thân ra ngoài, cô gái nhỏ chạy lại gần kiểm tra một lượt rồi hỏi lên hỏi xuống:
- Cậu không sao chứ? Tiếng hét vừa nãy là sao?
Cô gượng cười sau đó chỉ lên cặp kính và nói:
- Chỉ là chưa quen với khả năng mới có thôi. Cậu không cần lo lắng quá đâu.
Chẳng còn tâm trạng ăn uống, họ cùng nhau đi ra thanh toán rồi đi về. Đi được một đoạn, Gia Kỳ nhận được điện thoại của bạn trai gọi đến, anh ấy muốn cô về để bàn chút việc. Cô bạn nhỏ rời đi khuất bóng, lúc này Mạch Tử và Nại Nại cùng nhau đi trên con đường quen thuộc trở về bệnh viện.
Đêm về khuya, từng cơn gió nhẹ thổi qua làm bay những sợi tóc rối. Tiếng còi xe, tiếng tàu chạy cũng ngày một thưa thớt. Mạch Tử bỗng cảm thấy mình thật cô đơn. Bà nội, ba mẹ và cả Hạ Nam đều không đi tìm cô sao? Từng bước chân nặng trĩu nỗi buồn bước đều trên phố. Những ánh mắt kì lạ nhìn vào cô rồi chỉ trỏ:
- Cô gái kì lạ này, trời tối rồi còn đeo kính đen, chắc chắn có vấn đề rồi.
- Chẳng phải Liên Mạch Tử tài hoa đây sao? Tôi thấy người ta đồn là cô ta chết rồi mà.....
.......
Cô vẫn bước đi mặc kệ những tiếng xì xào bên tai. Chẳng mấy chốc bệnh viện đã hiện ra trước mặt. Thật yên ắng, không có chút ồn ào nào. Cô đi xuyên qua những hành lang tối đèn, từng bước chân của cô đều dội lại tạo ra cảm giác có người đang đi phía sau cô.
- Giờ mà tháo kính ra chắc là hành lang này đông người lắm phải không Nại Nại!!
Con mèo chỉ nhìn cô mà không nói gì. Nó sợ khi phát ra tiếng động, bọn ma quỷ sẽ tới ăn hồn của nó. Chỉ là một con linh thú mới trở về từ cõi âm thì làm sao có khả năng chống lại đám quỷ ghê gớm này chứ!!
" KÉT! KÉT!" âm thanh rợn người của cánh cửa cũ kĩ vang lên. Phòng bệnh lúc này tối om chẳng có gì ngoài ánh sáng của mặt trăng rọi vào. " Cạch!" tiếng cánh cửa được đóng lại, Mạch Tử giật mình ngoái lại nhìn. Một vầng sáng màu vàng lung linh chậm chậm tiến lại gần cô và sau đó là tiếng hát của mọi người vang lên:
- Happy birthday to you, happy birthday to you, happyyy birthdayyyy, happyyy birthdayyyy, happy birthday to youuuu. Chúc mừng sinh nhật Mạch Tử.
Điện phòng đã được bật lên. Cô xúc động nhìn mọi người. Hạ Nam mang bánh tới gần chỗ cô và nói:
- Em mau ước đi rồi sau đó thổi nến. Không nhanh lên là bánh kem sẽ tan chảy đó.
Đứng giữa sự thúc giục của mọi người, cô chắp tay cầu nguyện và thổi nến. Tiếng vỗ tay reo hò của mọi người làm cho cô xúc động đến nghẹn ngào:
- Bà nội, cha mẹ, Hạ Nam và cả Gia Kỳ nữa. Cảm ơn mọi người nhiều lắm. Con tưởng đâu mọi người quên luôn rồi chứ.
Liên Tuyến ôm cô vào lòng, ôn tồn giải thích:
- Mẹ nhớ chứ, Ngày con cải tử hoàn sinh cũng chính là ngày sinh nhật của con. Điều đặc biệt này ai cũng nhớ mà. Mọi người đã bàn với nhau để hôm nay tổ chức vì hôm qua con mới tỉnh lại sợ con mệt rồi đuối sức.
Mạch Tử ôm chặt lấy mẹ và nói:
- Con khỏe rồi, con khỏe lắm, mẹ xem này, chả phải con đang khỏe mạnh và cùng đón sinh nhật bên mọi người đây sao? Cảm ơn mọi người rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip