Chương 27 : Ngoại truyện 2

Chương này là diễn biến sau này nhé ! (Khi cả 2 đã lớn) .

***********
"Tút tút.." tiếng chuông điện thoại vang lên xuyên suốt nửa tiếng nhưng tôi vẫn cố tình giả vờ không nghe thấy .

"Chúng mày định phá tao hay gì mà cứ bày cái trò dỗi dỗi, xách mông lên đi giải quyết đê chứ đây không tiếp"  Chi vất con Át xuống dưới kết thúc ván bài chỉ vỏn vẹn 2 phút .

"Tao chịu, nó chẳng hề chịu nghe tao giải thích mà dỗi bừa bãi thế thì ai chịu cho nổi"

Chi xếp bài lại rồi tiếp tục xáo, môi nó bĩu ra tỏ vẻ khinh khỉnh nhưng giọng lại nhẹ hơn chút  "Mày không thật sự nghiêm túc suy nghĩ xem tại sao Hoàng Anh nó lại phản ứng mãnh liệt vậy à ?" .

"Tao biết là tao có một phần sai khi cố giấu việc tao tiếp xúc với Khoa nhưng bọn tao hoàn toàn trong sáng và bây giờ cả hai đều có người yêu rồi hơn nữa Khoa có liên quan đến dự án của nhóm, tao sai sao ?"

"Thế vậy Hoàng Anh ở đấy làm của à mà không nhờ nó, mày thử đặt vị trí của mày là nó thì mày có chịu nổi không ?"

Chi lấy chiếc áo khoác len phủ lên người tôi rồi lại tiếp tục hỏi "Hoàng Anh có thể hỗ trợ giúp bọn mày được rất nhiều, đường thẳng mày không đi mày lại chọn đường vòng làm gì ? Hơn nữa dù mày không thích dựa dẫm vào Hoàng Anh thì mày cũng nên bảo một câu chứ mày làm thế đến tao còn uất ức dùm nó nữa mà"  .

Tôi câm lặng bởi chẳng biết phải nói gì, tôi nghĩ bản thân đã quá xúc động và làm mọi thứ theo cảm tính .

Chi tiếp tục nói ra dẫn chứng chỉ ra cái sai của tôi "Hoàng Anh làm tư vấn pháp lý cho chúng mày thì còn gì bằng, nhiều đứa cầu còn chẳng được mà mày còn chê" .

"Mày đã thấy mày sai vl chưa, tao là bạn mày cũng không bênh nổi "

Tôi muốn phản bác lại Chi lắm nhưng bị trúng tim đen rồi chứ sao giờ  ".." .

"Thế là hiểu rồi chứ gì, hiểu rồi thì đi đi"

Tôi đang vẫn còn giận vì mấy câu nói lúc nóng nảy của Hoàng Anh nhưng thứ khiến tôi phải đi xuống là trách nhiệm tôi đã bỏ quên khi là người yêu của Hoàng Anh .

Tôi vừa bước xuống nhà thì bị Hoàng Anh kéo vào trong xe, rồi ôm tôi chặt đến nỗi tôi chẳng thể nào thở nổi .

"Ngột ..thở" tôi khó khăn đẩy Hoàng Anh thì mới hít được chút không khí .

"Anh xin lỗi, đáng lẽ anh không nên nói mấy lời nặng như thế" 

Tôi cũng thổ lộ tâm tư sau lời xin lỗi của Hoàng Anh "Em cũng sai, đáng lẽ em nên nói rõ ngay từ đầu" .

"Em với Khoa từng là người yêu nhưng hiện tại cả hai đều chỉ đơn thuần là bạn, Khoa cũng có người yêu rồi . Em chỉ đơn thuần không muốn dựa dẫm quá nhiều vào anh nhưng em đã vô ý mà quên đi cảm nhận của anh" .

Hoàng Anh vuốt tóc tôi, đặt nhẹ một nụ hôn lên trán rồi dần xuống cổ và ngực . Mỗi lần mút cắn của Hoàng Anh chẳng khác nào dấu xăm, rất đậm, rất rõ và đặc biệt còn ở một nơi dễ thấy .

Anh thường hay xoa những vết mút cắn, ngón tay di chuyển dọc xuống đầy ám muội nhưng tôi chẳng dám phản pháo lại như lần trước .

"Về nhà đã" .

Hoàng Anh lai tôi về nhà anh, nơi mà chẳng khác nào hang hổ hùm beo cọp báo cả .

Cả quãng đường Hoàng Anh không nhắc đến chuyện vừa nãy một tí nào nhưng tôi chắc chắn...ổng đang "rất giận" á .

Đến khi bước vào nhà tôi lại than thầm sao mình lại trêu chọc tên này cơ chứ ?

Tôi bước qua đống ngổn ngang đồ đạc và giấy tờ vất lung tung trên mặt đất, mặt bếp còn có dấu hiệu nấu nướng .

Hoàng Anh dắt tôi vào phòng ngủ, bật đèn sưởi và khóa cửa lại cũng đủ để tôi hiểu được anh định làm gì .

Tôi đối diện chằm chằm vào anh hòng muốn thoát nhưng anh nào cho, một khi Hoàng Anh nghiêm túc thì có 10 Ngọc này cũng chẳng gánh nổi .

Tôi bĩu môi rồi cởi quần áo trừ đồ lót đắc chí nhìn hắn ta phải bất lực .

Anh leo lên giường, hai tay mân mê từng thớ thịt trên người tôi nhưng vẫn như thỏa thuận mà tôi phải dùng cả lít nước mắt đổi lấy - Không vượt qua giới hạn cuối cùng cho đến khi chúng tôi cưới .

"Lẽ ra anh không nên hứa thì giờ người khổ không phải là anh"

Tôi kiêu ngạo xoay người khoe dáng  phải độ bao năm mới có được, tuy không phải hàng khủng nhưng chắc chắn vẫn được tính là "một người phụ nữ" chứ không phải một bé gái mới lớn.

Anh xoa nắn rồi kéo đùi của tôi lên cao nhìn ngắm thành phẩm như thể một kiệt tác .

"Thích không ?" .

Hình xăm tên "Lê Vũ Hoàng Anh" ở vị trí mặt trong của đùi phải tuy nhỏ nhưng gợi cho tôi biết bao cảm xúc . Nhớ hồi ấy Hoàng Anh đích thân xăm cho tôi với quả mặt chuẩn bơ phờ còn tôi hứng chịu cơn đau thể xác vì quá lụy . Sự ngu ngốc ấy phải trả giá đó .

"Khồngg, anh còn chẳng thèm quan tâm nó nữa cơ mà" tôi đạp chân lên bờ vai đang như trần như nhộng của người nào ấy, dùng ngón chân cái di chuyển trên xương quai xanh còn có tên "Ngô Cẩm Bích Ngọc" .

Anh bắt lấy chân tôi  và nhẹ nhàng đặt một nụ hôn  "Ai bảo là không quan tâm, bây giờ anh đang rất quan tâm" .

"Bây giờ thì nói làm gì, em đang nói là lúc trước"

"Chuyện của quá khứ và hiện tại là trái ngược, đều có kết quả tốt là được"  Hoàng Anh liếm lấy làn da ở đùi rồi lại mút đầy vẻ vui thích như trẻ con được thưởng kẹo .

"Em thấy anh nghệ cả củ rồi thế thì cố giải thích vì sao lúc ấy không thích em, không yêu em mà khi em bảo anh xăm tên anh lên đùi em mà anh cũng đồng ý"

Sự thật là tôi chưa bao giờ nhận được câu trả lời tử tế và đàng hoàng từ anh ta chứ không phải tôi chưa bao giờ hỏi . Dẫu vậy quá nhiều lần không được giải đáp thì tôi cũng hơi nản lòng rồi .

"...Anh quên rồi, em thưởng cho anh cái gì thì anh sẽ nhớ ngay" .

Tôi tức giận đá anh thêm một cái cho đỡ bõ tức, biết vậy đã chẳng yêu, chẳng thương rồi "Anh còn như thế thì đừng hòng động vào người em" .

Tôi xoay người để không đối diện với Hoàng Anh nhưng cái cảm giác cơ thể nóng bừng bừng phía trên khiến tôi khó mà bỏ qua .

Anh cúi xuống hôn lấy từng phần da thịt nhưng sau tất cả thứ khiến lòng tôi phải dậy sóng chỉ có duy nhất một cái hôn trán . Tiếng thở dốc chỉ kéo dài chục phút rồi Hoàng Anh bật dậy khỏi giường đi vào nhà tắm .

Tôi chẳng biết qua bao lâu mà mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, lúc tỉnh dậy còn mơ mơ màng màng được Hoàng Anh đút cháo cho ăn .

"Ngon không ?" Anh lại lấy thêm một muỗng đút cho tôi .

Tôi gật đầu mơ màng thì thứ tiếp theo tôi ăn lại éo phải cháo mà là nụ hôn của anh . Dĩ nhiên người ngoài thấy kinh, ban đầu tôi cũng thấy kinh nhưng về sau tôi cũng quen rồi .

Hoàng Anh ngày càng bạo dạn, tôi đoán một phần ngày trước anh có sự kìm chế chứ khi thú tính bộc phát nó mới hiện rõ ra hoặc do tôi dung túng chăng ?

Tôi lại ngồi đợi Hoàng Anh đút từng muỗng, ăn xong no nê lại được anh lau tay lau miệng .

"Mẹ anh muốn gặp em vào cuối tuần này, em có rảnh không ?"

Tôi ngập ngừng nhìn anh, trong lòng dù rất thích cô nhưng bản thân cũng mang trong mình nỗi lo phải ra mắt người lớn "Có hơi ...vội quá không ?" .

Tôi nghe tiếng cười nhẹ của Hoàng Anh thì trong lòng càng cảm thấy hơi tự ái "Anh cười cái gì, em còn nhỏ mà" .

"Em nhỏ thế thì anh cũng nhỏ, bé Ngọc ạ . Mẹ anh sắp sang nước ngoài định cư một thời gian, muốn gặp em trước khi đi  thôi"

"..À...ra vậy..." một từ thôi - quê .

Tôi cảm thấy sự tự ái của mình ngày càng cao nên ngay sau đó Hoàng Anh muốn động muốn chạm cái gì tôi cũng cảm thấy khó chịu .

Tôi né anh nguyên tối và vẫn còn có ý định bỏ nhà ra đi dẫu vậy, tôi đâu dám .

Mặc dù tôi có thuê căn hộ riêng gần đây nhưng tôi thường sẽ ở lại nhà Hoàng Anh vào mấy ngày không quá bận rộn .
Ở lâu thì tôi mới thấu sao lại có người hội tụ đủ thứ tốt đẹp đến vậy, anh làm rất siêng và rất chăm .

Hoàng Anh dù đang ở năm 2 ĐH Luật Hà Nội nhưng anh đã đi làm từ giữa  năm nhất nên sẽ rất khác với một người thảnh thơi như tôi . Ngoài việc thực tập cho công ty riêng của gia đình thì anh còn kinh doanh, bán bất động sản ...Tôi cũng khá ngạc nhiên khi biết nhiều về anh nhưng thứ khiến tôi phải thốt lên đó là anh đã tự làm chủ tài chính khi đang học cấp 3 .

Tôi nằm cạnh anh trên giường, ánh sáng lập lòe phản chiếu lên gọng kính và từng nét trên gương mặt, anh không mặc áo khi đi ngủ nên tôi rất thích ngắm anh lúc đang làm việc buổi tối . Làm sao có thể cưỡng nổi khi bên cạnh mình là anh người yêu sáu múi cao to đẹp trai tổng tài cơ chứ ?

"Em nhìn anh nhiều vậy không chán hả ?"  Hoàng Anh quay ra làm rối tung tóc tai của tôi .

"Ngắm nhìn nhiều một chút cho sau này đỡ tiếc, anh yêu ai khác em còn biết đường không hối hận" chẳng biết người ta yêu cái kiểu gì nhưng tôi lại hay nghĩ một ngày chúng tôi sẽ chia tay dù cả hai chẳng có xích mích gì, có lẽ cái gì càng đẹp mới càng dễ mất và chúng ta mới tìm cách trân trọng . Đặc biệt là người đó lại là Hoàng Anh .

"Em sợ mất anh lắm à ?" 

"Dĩ nhiên"  câu này không hỏi thì hắn tự biết .

Anh gập laptop lại, cất ở tủ bên cạnh rồi xoay người ôm chặt lấy tôi vào lòng . Hai tay anh giam tôi trong lòng, tôi nhìn những vết cắt trên da anh mà sợ một lúc nào đấy, khi mình không còn đủ khả năng để níu giữ anh ...

"Thế thì ... chiều anh đi"

"..." Con quỷ luôn ám tôi bắt đầu dở tính .

"Anh đùa đấy, anh sợ mất em hơn"  dù nói vậy nhưng vẫn chứng nào tật đấy .

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip