Ngoại truyện 21 - ABO (Hoàn)


Quan hệ giữa Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành vẫn duy trì trong phạm vi rất lạ. Lúc đầu, mọi người nghĩ rằng họ đã tìm được một Omega tốt nhất cho riêng mình, ai biết được khi tấm vải đen được mở ra, cả hai đều là Alpha.

Xã hội này nói bình thường cũng bình thường, nói kỳ lạ cũng kỳ lạ. Sự bùng nổ nhanh chóng của dân số làm cho những ưu và khuyết điểm của gen ngày càng trở nên bình thường, Alpha trội và Omega lại trở thành thiểu số. Dưới áp lực của việc lựa chọn một người có thế lực để kết hôn, Alpha - giới tính đứng đầu chuỗi phân biệt đối xử giờ cũng trở thành một sự lựa chọn cho những Omega muốn cải thiện gen. Chu Tự Hành từ nhỏ sống trong hoàn cảnh đều là O nhiều A ít, từ khi còn học tiểu học cậu đã bị rất nhiều Omega, thậm chí là phụ huynh quấy rối. Chu Tự Hành không muốn ỷ vào thân thế Alpha của mình để gây áp lực với người khác, đành phải chuyển trường, thậm chí vì thế mà che dấu thân phận Alpha của mình, vốn định giả vờ thành Beta, nhưng sau này nghĩ lại, vẫn là Omega đi, chắc rồi, dù sao cũng không có Alpha nào dám tùy tiện động đến cậu.

Một người muốn quấy rối người khác mới giả vờ là O, một người sợ bị quấy rối nên giả vờ làm O, còn đều nhìn trúng nhau ngay ánh mắt đầu tiên, trên thế giới chính là có chuyện trùng hợp như vậy.

Nhưng hai Alpha ở bên nhau như thế nào? Thôi bỏ đi.

Tuy nói thì nói vậy, nhưng hai người này chẳng ai muốn quên đi. Những người khác nói Alpha có ham muốn chinh phục Omega của riêng mình, nhưng đối với bọn họ, hai Alpha sở hữu đầy đủ những yếu tố mạnh gặp nhau, niềm vui chinh phục được nhân đôi.

Mỗi lần ở trước mặt người ngoài, đôi bạn cùng bàn Hạ Tập Thanh và Chu Tự Hành luôn giả vờ vô cùng thân thiện, hết sức coi trọng mặt mũi, nhưng trong tối cũng không ít lần ngáng chân đối phương.

Trong lớp Vật lý, Hạ Tập Thanh cúi đầu nằm trên mặt bàn vẽ tranh, Chu Tự Hành cảm thấy anh đặc biệt trêu chọc, mỗi ngày đều giống như người không xương, ngồi trên bàn không phải nằm sấp thì là dựa vào, dù sao cũng không phải tư thế ngồi học, bài giảng cũng không nghe, nhưng mỗi lần kiểm tra điểm cũng không thấp.

"Câu này thầy sẽ gọi một bạn trả lời." Giáo viên Vật lý đang ở bục giảng, đôi mắt đảo qua học sinh bên dưới, tất cả mọi người cúi đầu để tránh tầm nhìn của giáo viên.

"Vậy...... Hạ Tập Thanh đi."

Đắm chìm trong sự "sáng tạo" của mình, Hạ Tập Thanh căn bản không nghe thấy thầy giáo gọi anh, chỉ chốc lát sau, ghế dựa của anh bị đá một cái, Hạ Tập Thanh bày vẻ mặt khó hiểu quay sang nhìn về phía thủ phạm đang ngồi bên cạnh mình, hạ thấp giọng nói, "Làm gì? "

"Hạ Tập Thanh? Sao em không đứng dậy và trả lời câu hỏi? "

"A?" Hạ Tập Thanh ngẩn người, thấy biểu cảm cười như không cười trên mặt Chu Tự Hành, lại quay đầu nhìn thấy thầy Vật lý nghiêm túc trên bục giảng, lúc này mới chậm rãi đứng lên, tố chất tâm lý tốt khiến anh sắp chết còn đang giả bộ, "Thưa thầy, em không nghe thấy thầy gọi em. "

Giáo viên vật lý một tay buông thõng sau lưng, tay kia cầm sách luyện tập Vật lý, một bộ gương hoa già kéo ở giữa sống mũi, đôi mắt nhỏ khôn khéo kia từ khe hở trên mép kính đánh giá Hạ Tập Thanh, "Vậy em nói đi, đề này chọn đáp án gì. "

Làm sao tôi biết chọn cái gì? Hạ Tập Thanh rơi vào mông lung, thậm chí ngay cả thầy giáo nói đề gì cũng không biết. Đôi mắt anh liếc về phía bạn cùng bàn bên cạnh, nói như nào thì vừa rồi cậu ta cũng thông báo tin tức cho mình. Không đến mức vào lúc này không giúp anh, đưa Phật cũng phải đưa đến Tây Thiên chứ.

Nhưng Chu Tự Hành cố tình ngồi thẳng tắp đoan chính, vẻ mặt thanh tâm quả dục học sinh tốt hướng về phía bảng đen, cũng không thèm liếc anh một cái.

Người này là cố ý đi. Hạ Tập Thanh nghĩ thầm.

"Dạ......"

Nữ sinh ngồi ghế trước ngược lại rất tốt, nửa quay đầu nhỏ giọng nhắc nhở anh, "Trang 56 câu hỏi trắc nghiệm cuối cùng. "

Hạ Tập Thanh rất cảm kích, nếu nói ngay cả đáp án thì anh càng cảm kích hơn. Anh cúi đầu, lật mấy trang tìm được đề bài kia, trên thực tế điểm Vật lý của Hạ Tập Thanh cũng không tệ lắm, nhưng thời gian ngắn như vậy bắt cậu làm cái đề cần tính toán này...

Không thể vứt bỏ hình tượng! Thay vì bị cả lớp vây xem, còn không bằng cúi đầu với Chu Tự Hành. Chuẩn bị tâm lý một phen, Hạ Tập Thanh vươn chân ra, đá đá chân ghế Chu Tự Hành, "Này." Đá một lúc sau, Tự Hành mới quay đầu lại, nghiêng mặt nhìn anh.

"Huh?"

Hạ Tập Thanh nháy mắt với cậu, chỉ tay vào câu hỏi kia, "Chọn bao nhiêu?"

Chu Tự Hành học bộ dáng của anh, tay chống cằm, không nhanh không chậm, từng câu từng chữ.

"Cầu xin tôi đi."

Cầu xin???

Ánh mắt Hạ Tập Thanh trợn tròn vài phần. Cậu đùa tôi đấy à?

Cầu xin cậu?

Chu Tự Hành chậm rãi nhướng mày, "Thầy không đợi được đâu. "

Tên nhóc lưu manh.

Thầy giáo Vật lý thúc giục, "Hạ Tập Thanh, có đáp án không?"

Chu Tự Hành vẫn thoải mái xoay một cây bút. Rõ ràng chưa đến một phút đồng hồ, nhưng Hạ Tập Thanh lại cảm thấy sống 1 ngày như 3 năm, thời gian thoáng cái bị kéo dài, mỗi một khung hình đều lắc lư thật lâu. Anh không thể chờ được.

Con mẹ nó.

Chu Tự Hành vào giây phút cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhẹ giọng mở miệng, "B."

Hạ Tập Thanh ngẩng lên, hợp tình hợp lí, "Em không biết. Em quên mất rồi."

Giáo viên Vật lý hận rèn sắt không thành thép lắc đầu, "Thành tích tốt thì có thể đến lớp không nghe giảng sao? Thái độ gần đây của em rất có vấn đề, không thể vì thành tích hiện tại mà kiêu ngạo tự mãn, học tập như đi thuyền ngược dòng sông, không tiến thì lùi." Nói một lần liền cả đống thông tin, giáo viên thở dài, "Ngồi xuống, chốc nữa đến văn phòng của tôi một chuyến đi. "

Hạ Tập Thanh gật gật đầu, ngồi xuống. Sau khi thầy giáo xoay người, anh hướng sang Chu Tự Hành so ngón giữa.

Việc này coi như kết thúc.

Đợi đến tiết tiếng Anh vào thứ Sáu, tình hình lại được đảo ngược lần nữa.

"Mời một bạn đọc văn bản." Giáo viên tiếng Anh chậm rãi đi trên bục giảng, đôi mắt rơi vào hàng cuối cùng.

"Bạn học Chu Tự Hành, em đứng lên đọc cho mọi người một chút đi."

Nghe xong, Chu Tự Hành đứng lên, tay phải cầm lấy sách tiếng Anh, tay trái đặt lên bàn học, bắt đầu đọc to. Hạ Tập Thanh ngồi bên cạnh nghiêng người nhìn cậu đầy hứng thú.

Ngoại hình đẹp, giọng nói dễ nghe, chân dài dáng người tốt đầu óc còn thông minh. Mọi khía cạnh đều phù hợp với thẩm mỹ của anh.

Đáng tiếc là Alpha, thật không có ý nghĩa.

Đọc đoạn đầu tiên, Chu Tự Hành bỗng nhiên cảm giác bên đùi có chút ngứa, hơi cúi đầu, cậu thấy một ngón tay trắng nhợt chậm rãi trượt dọc theo khe hở bên cạnh quần đồng phục mình.

Ngay trong nháy mắt cậu cúi đầu, Hạ Tập Thanh cũng ngẩng đầu nhìn cậu, bốn mắt nhìn nhau, anh vô cùng ác liệt cười xấu xa một chút, ngửa mặt lên.

Chu Tự Hành trấn định tiếp tục đọc văn bản, tốc độ nói không nhanh không chậm, người ngoài nhìn vào căn bản không có vấn đề gì, nhưng chính cậu rất rõ ràng, tâm cậu đã bắt đầu rối loạn.

Ngón tay kia càng lúc càng kiêu ngạo, sau khi vuốt đến xương hông lại quay trở lên trên, đầu ngón tay cọ xát vào vải, những nơi chạm tới giống như đang bốc cháy, mơ hồ nóng lên.

Hạ Tập Thanh rất hưởng thụ quá trình trêu chọc này, vừa nghĩ đến lần trước cậu để mình mất mặt trước cả lớp, anh càng cảm thấy sảng khoái. Đang lúc ngón tay anh chuẩn bị quay trở lại, một bàn tay nắm lấy cổ tay anh, mạnh mẽ lấy tay ra, tách biệt với đôi chân dài thẳng tắp của Chu Tự Hành.

Thật sự có thể giả ngơ đấy. Hạ Tập Thanh nhìn lên trên, Chu Tự Hành vẫn trấn định nghiêm túc đọc to. Xương cổ tay Hạ Tập Thanh rất gầy, nhưng sức của Chu Tự Hành nắm giữ vừa phải, thậm chí có thể nói là không quá dùng sức. Từ khi cùng cậu trở thành bạn cùng bàn, Hạ Tập Thanh phát hiện, cậu là người rất kỳ quái, bề ngoài nhìn công khí mười phần, thậm chí có chút lạnh lùng. Nhưng luôn luôn vô ý toát ra thiện chí tương phản với người khác rất lớn. Trưa thứ bảy ngày nghỉ, Hạ Tập Thanh đẩy xe đạp rời khỏi trường, không cẩn thận nhìn thấy cậu ngồi xổm sau sân vận động vụng trộm cho mèo hoang ăn.

Không đành lòng để mèo hoang đói bụng, nên cũng không đành lòng dùng lực quá mạnh nắm cổ tay anh sao?

Cảm giác được Hạ Tập Thanh dần yên ổn một chút, Chu Tự Hành muốn buông tay ra, nhưng trong nháy mắt tiếp theo, tay mình lại bị Hạ Tập Thanh nắm chặt, ngón tay thon dài cứng rắn khảm vào, ngay từ đầu đơn phương cưỡng chế ngăn cản biến thành tư thế mập mờ đan vào mười ngón tay. Chu Tự Hành cố gắng thoát ra, nhưng sức lực của Hạ Tập Thanh lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của cậu, dây dưa bất kể thế nào cũng không buông tay.

Tất cả mọi người trong lớp đều im lặng lắng nghe Chu Tự Hành đọc to. Sau lưng Chu Tự Hành mơ hồ toát mồ hôi, áo sơ mi dính chặt vào cơ thể, giống như bàn tay của Hạ Tập Thanh lúc này, dù làm thế nào cũng không thoát ra được. Cậu cảm thấy mình bắt đầu xuất hiện ảo giác, mùi hoa hồng càng ngày càng đậm, sắp làm rối loạn đầu óc và tầm nhìn của cậu, khiến cậu thậm chí không thấy rõ từng chữ cái trước mắt.

Gió tháng sáu đều nóng, cơ hồ giống như muốn đem cửa sổ thủy tinh hòa tan, muốn dâng lên, bao lấy cậu. Bao lấy thời khắc nguy hiểm mà cấm kỵ này, đem hai thiếu niên ngầm nắm tay tạo thành một quả hổ phách vĩnh hằng.

Đọc xong câu cuối cùng. Chu Tự Hành mơ hồ thở phào nhẹ nhõm.

"Rất tốt, mời em ngồi xuống."

Hạ Tập Thanh buông tay ra ngay khi giáo viên cất tiếng, kết thúc trò chơi có tính chất ác liệt này, ngẩng đầu nhìn về phía bảng đen, giả bộ là một học sinh ngoan ngoãn. Chu Tự Hành ngồi xuống, không thể nói vì sao, tim cậu đập có chút không bình thường. Tay trái mở ra trên đầu gối dưới gầm bàn, cúi đầu, Chu Tự Hành bất động thanh sắc nhìn bàn tay mình, mùi mồ hôi sau khi nắm tay thổi đến phát lạnh, khe hở của ngón tay có màu hồng, là dấu vết lưu lại sau khi bị nắm chặt.

Thật kỳ quái, phảng phất như thứ anh dùng sức nắm không phải mỗi bàn tay này.

Đó là trái tim đang đập dữ dội sau khi bị áp bức.

Ngay tại lúc này, trong đầu Chu Tự Hành toát ra một ý nghĩ điên cuồng.

Muốn ngửi thấy mùi cay thuốc lá trên người anh ta.

Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như vòi nước đang chảy bị lãng quên, mất đi không bao giờ đuổi kịp. Quan hệ của hai người vẫn duy trì mặt ngoài hòa bình mặt trong tranh đấu, ai cũng đặt người còn lại ở một vị trí rất đặc biệt, nhưng thoạt nhìn, ai cũng không để đối phương vào mắt. Cứ như vậy một thời gian lâu lại trở thành quy ước độc quyền về một mối quan hệ đặc biệt.

Các trận đấu bóng rổ trong khuôn viên trường đã trở thành hoạt động cuối cùng trước khi kỳ nghỉ bắt đầu. Chu Tự Hành tuy là một sinh viên chuyển trường, nhưng dựa vào biệt danh Omega cao nhất trong lịch sử nên cũng bị đội bóng rổ nhắm vào, đội trưởng đội bóng rổ là một Alpha có răng hổ, lúc nào cũng cười hì hì, hình như là người thân của Hạ Tập Thanh, mùi pheromone rất đặc biệt, là mùi tuyết tùng, cậu ta tìm Chu Tự Hành tham gia đội bóng rổ không dưới một lần, nhưng Chu Tự Hành bận tham gia thi đấu vật lý, lấy cớ từ chối.

Không đến hai ngày, quản lý bóng rổ bình thường trông đặc biệt yên tĩnh trong đội cũng chạy tới nói với cậu, tên kia càng thú vị hơn, trông rất omega nhưng lại là beta, mùi tin tức tố nhạt đến mức không ngửi được, giống như nước chanh.

Ai cũng thuyết phục một lần, duy chỉ có một trong những chủ lực của đội là Hạ Tập Thanh, sống chết cũng không đến cầu xin cậu. Ngẫu nhiên gặp qua một lần ở căn tin, thấy ba người ngồi cùng nhau ăn cơm, Chu Tự Hành bưng mâm cơm đi ngang, Hạ Tập Thanh âm dương quái khí nói, "Bạch trường* cao lớn quá ta. Sâm Sâm, mày nói có đúng không? "

*Tớ không hiểu từ bạch trường này nghĩa là gì nên tớ giữ nguyên nhé, mọi người có biết thì chỉ tớ nha, tớ sẽ sửa lại.

Hứa Kỳ Sâm vẻ mặt có chút xấu hổ, "Tập Thanh, mày đừng......"

"Đừng phản ứng nó." Mí mắt Hạ Tri Hứa cũng không nâng lên một chút, "Đến lúc đó còn kéo cậu vào đấy."

Chu Tự Hành liếc Hạ Tập Thanh một cái, đi tới vị trí phía sau bọn họ ngồi xuống. Lúc ăn cơm nghe anh kẹp súng mang gậy nói một trận về đội bóng rổ, còn có đám côn đồ khi dễ người khác của đội bóng rổ lớp Ba, Chu Tự Hành bỗng nhiên cảm thấy, Hạ Tập Thanh ở trước mặt hai người này cũng chính là bộ dạng chân thật.

Điều này làm cậu không thoải mái, trong lòng cũng không thoải mái.

Vốn tưởng rằng bộ mặt thật của người này chỉ có mình biết, nhưng hiện tại mới phát hiện, kỳ thật mình cũng không phải là người duy nhất, càng buồn cười chính là, hai người này là bạn của anh, mà mình lại tìm không được một thân phận thích hợp để định nghĩa. Không có định nghĩa, mơ hồ không rõ ràng, quả thực có thể so sánh với tra tấn.

Bạn cùng bàn? Chu Tự Hành nghĩ, đây không tính là một loại quan hệ thích hợp. Nhưng rất nhanh cậu lại phủ định, không phải không thích hợp. Là cậu không muốn.

Ngày bắt đầu trận đấu bóng rổ lớp 12 đồng thời cũng là ngày thi đề minh họa do trường tổ chức của Chu Tự Hành, tổ trưởng bộ môn Vật Lí quyết định gom các hạt giống tốt nhất tham gia thi thử. Chu Tự Hành gặp Hạ Tập Thanh mặc áo đấu màu đỏ khi đang đi đến phòng thi, màu đỏ tươi làm nổi bật làn da của anh dưới ánh mặt trời, trắng đến phát sáng, anh còn đeo một dải tóc thể thao màu đỏ, mới nhìn có một loại khí chất bình thường không thấy được, ngay cả ánh mắt cũng sáng lên.

Thật đáng tiếc, không phải Omega.

Nếu không, anh có thể sinh ra một đứa bé xinh đẹp.

Chu Tự Hành bị suy nghĩ này của mình làm cho hoảng sợ, cúi đầu chuẩn bị rời đi nhưng bị Hạ Tập Thanh gọi lại.

"Hey"

Chu Tự Hành dừng bước, quay mặt nhìn về phía anh.

"Nếu hôm nay thua." Hạ Tập Thanh dùng gương mặt xinh đẹp đến mức Chu Tự Hành cảm thấy đáng tiếc, lộ ra vẻ mặt tàn nhẫn, "Tôi không làm bạn với cậu."

Có lẽ anh ta cảm thấy mình bây giờ giống như một con hổ nhỏ? Chu Tự Hành thiếu chút nữa bị anh chọc cười. Không biết vì cái gì, cậu chỉ cảm thấy bộ dáng ra vẻ cường thế này của Hạ Tập Thanh thật sự là quá đáng yêu.

"Anh sẽ không thua."

Giọng của Chu Tự Hành hiếm khi mài mòn tính công kích đối chọi gay gắt ngày thường, trở nên u sầu, còn có một tia dịu dàng.

Trái tim và các giác quan của Hạ Tập Thanh tạm dừng trong chớp mắt, bị những lời này của cậu kéo đi, kéo đến cảnh tượng hôm đó ở sau sân vận động nhìn thấy cậu cho mèo ăn.

Cuối cùng anh cũng nhớ tại sao anh không bao giờ quên cảnh đó. Bởi vì vào lúc hoàng hôn, khi anh nhìn thấy Chu Tự Hành ngồi xổm bên bụi cỏ, tháp chuông bỏ hoang của trường truyền ra một đợt chuông ngân dài, phá vỡ hoàng hôn, làm cả người anh như bị điện giật.

Tựa như bây giờ nghe Chu Tự Hành nói trong nháy mắt.

Trận đấu này cũng không đơn giản, toàn đội lớp Ba đều là Alpha thân thể cường tráng, mấy người này kỹ thuật chơi bóng không tệ, nhưng thái độ chơi bóng cũng kém cỏi như nhân phẩm, hơn nữa còn xem thường Omega. Có không ít Omega trong đội bóng rổ lớp Ba và có hai người ra sân trong hiệp một, mặc dù một trong số đó là giả dạng.

Hạ Tập Thanh là một tiền phong phụ* trong đội, thân là một tiền phong phụ, việc anh muốn làm chính là ghi bàn. Một đội bóng rổ dám đưa tiền phong phụ cho một Omega, một phần là đội trưởng biết được nội tình ngụy trang của anh, mặt khác, Hạ Tập Thanh cũng đích thật là người thích hợp nhất. Anh có thể không phải là một tiền phong phụ có tỷ lệ trúng đích cao nhất, nhưng chắc chắn là một tiền phong phụ chơi đủ lạ mắt, đủ làm đảo lộn lòng tuyển thủ đối phương.

*Tiền phong phụ (SF - Small Foward): Vị trí này còn được biết đến là vị trí số 3, là những cầu thủ đa năng, nhanh nhẹn hơn và có thể hình nhỏ hơn các Tiền phong hàng trong và Trung phong. Phạm vi hoạt động của tiền phong hàng ngoài là tương đối tự do.

Trận đấu vừa mới bắt đầu, bóng đã bị đội trưởng trung phong lớp Ba cướp được, mở màn không bao lâu đã lập được mục tiêu, song tổ hợp nhân khí nhà họ Hạ quả thực bùng nổ, ngay cả đàn chị cựu lớp 12 cũng đến cổ vũ cho hai người.

"Hạ Tập Thanh!!! Cố lên!! Hạ Tri Hứa!!! Cố lên!!"

"Hạ Tập Thanh!! Chị có thể!!"

"Cô có thể cái gì a, em nó cũng là Omega!"

"Tui mặc kệ!!! Tui chính là có thể!!"

"Hai người bọn họ có điểm xứng đôi đó ~"

"Chính thất của đội trưởng đang ở đây đó, Beta kia kìa~"

Mắt thấy đội 2 liên tục ghi điểm, mấy người lớp Ba ngồi không yên, bắt đầu lấy tư thế chơi bóng đường phố ra, trực tiếp xông lên không nói, còn vờn nhau, một động tác giả khiến Hạ Tri Hứa nhảy lên phòng thủ, sau khi lệch thời gian đối phương liền ném rổ, Hạ Tri Hứa bởi vì quán tính mà đụng vào người đội bên kia, bị trọng tài thổi còi phạm quy.

Tiền đạo lớp Ba là một Alpha ghê gớm, ngay cả mùi pheromone cũng là mùi thạch nam mà Hạ Tập Thanh ghét nhất, nhìn thấy Hạ Tập Thanh di chuyển bóng liền xông lên, vốn tưởng rằng tên này muốn cướp bóng, ai ngờ đối phương làm bộ té ngã, hại Hạ Tập Thanh cũng bị trọng tài thổi còi.

Điểm số dần được cải thiện dưới các thủ đoạn bẩn thỉu của bên kia, Hạ Tập Thanh thở hổn hển, liên tiếp bị đụng vài cái, cánh tay bị đập dần cảm giác đau đau.

"Một Omega thì chơi bóng làm gì."

Đội tuyển lớp Ba ngồi trên băng ghế dự bị hạ lưu huýt sáo.

"Về nhà sinh con đi."

Nghe được những lời này, Hạ Tập Thanh quay đầu lại, ánh mắt khinh miệt.

"Tao có thể ra sân, mày thì được chắc?"

"Phế vật." Nói rồi anh chặn đường chuyền dài của đối thủ và đột nhập vào khu vực hạn chế với tốc độ tấn công rất nhanh.

"Đậu má cái lực bộc phát này!"

"A a a a a Tập Thanh ca ca em có thể!!!"

"Trời má đẹp trai quá, Hạ Tập Thanh! Omega đẹp trai nhất trong lịch sử!"

Khi hai chân chạm đất, Hạ Tập Thanh thở phì phò vuốt tóc, nở nụ cười thật tươi hướng đến băng ghế kia giơ ngón giữa. Hành động này như tiếp thêm năng lượng cho đội cỗ vũ, cũng càng khơi dậy lửa giận của đội lớp Ba.

Tiếng hoan hô bên ngoài kích động bay lên, Chu Tự Hành ngồi ở lầu ba phòng đa phương tiện đều nghe thấy, rõ ràng rất ồn ào, có thể ảnh hưởng phát huy, nhưng lại giúp cho tốc độ làm bài của cậu càng lúc càng nhanh.

Nói cho cùng, cậu vẫn muốn tận mắt nhìn xem Hạ Tập Thanh lúc chơi bóng sẽ như thế nào.

"Má ơi rốt cuộc cũng tan học rồi. Tui muốn đi xem bóng rổ." Hai nữ sinh đi ngang qua, một trong số đó kích động mở miệng, "Lớp Hai và lớp Ba đấu với nhau, lớp Hai có nhiều bạn đẹp trai lắm. Cậu biết Hạ Tập Thanh không, lớn lên siêu đẹp trai, nhưng rất tiếc là Omega."

"Vừa rồi tui còn nghe nói Hạ Tập Thanh ở phía dưới bị đánh rất thảm á."

"Cái gì?? Sao có thể?"

Tâm tình hiện tại của Chu Tự Hành cũng giống như nữ sinh này.

Sao có thể.

"Lớp Ba chơi bóng đặc biệt dơ, vẫn luôn ngấm ngầm giở chiêu trò, trọng tài thì chỉ thổi còi phạt, hiện tại hình như bắt đầu cố ý đụng người. Cứ tiếp tục chơi như vậy không bị thương mới lạ."

"Không được, tui phải nhanh đi cổ vũ cho anh Tập Thanh..."

Hai nữ sinh dần dần đi xa, giọng nói cũng không còn nghe thấy. Chu Tự Hành nhìn chằm chằm vào bài thi của mình, còn lại câu hỏi cuối cùng.

Trái tim mãnh liệt va vào lồng ngực, giống như muốn vội vàng thoát ra ngoài. Chu Tự Hành hít sâu một hơi, vùi đầu cố gắng suy nghĩ rõ ràng về câu hỏi. Bất quá chỉ là chơi bóng mà thôi, cho dù bị thương cũng là chuyện thường, huống chi chuyện này thì có liên quan gì với Chu Tự Hành.

"Các em bình tĩnh, sau khi viết nhất định phải kiểm tra kỹ lưỡng bài làm của mình." Giáo viên đi qua đi lại trên bục giảng, "Tuyệt đối không mắc những sai lầm không nên phạm phải."

Viết xong câu trả lời cuối cùng, Chu Tự Hành lật bài thi lại, bắt đầu kiểm tra từ câu hỏi thứ nhất. Tiếng hoan hô ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, cậu nghe thấy tên Hạ Tập Thanh từ miệng vô số người, khuôn mặt anh trong tâm trí dần hoàn thiện.

[ Hôm nay nếu thua......]

Khuôn mặt kia đối với cậu ác liệt nói lời cay nghiệt như vậy đó.

Nếu thua.

Một con chim đậu ở lang can ngoài cửa sổ đột nhiên vỗ cánh, bay về phía trung tâm của đám đông. Hạ Tập Thanh cầm bóng ở sân bị hai người kèm trước sau, cổ anh vì vận động kịch liệt mà trở nên đỏ bừng, mắt nhìn qua lại, muốn tìm được thời cơ thích hợp đột phá hàng phòng thủ. Anh đưa tay, giả vờ chuyền bóng cho trung phong, hai cầu thủ phòng ngự đối phương đang định chặn lại, lại phát hiện hai tay anh nhoáng lên một cái đã dẫn bóng đến dưới bảng rổ.

Tiền đạo đối phương thấy Hạ Tập Thanh cứ như vậy xông vào, mắt đều đỏ lên. Hạ Tập Thanh nhấc chân đang muốn lên rổ, duỗi dài cánh tay, sau lưng lại bị một trận va chạm mãnh liệt, sức lực lớn khiến anh choáng váng, nhào thẳng về phía khung bóng rổ, cả người bị đụng ngã xuống đất, đầu gối và bắp chân toàn bộ bị trầy xước. Trọng tài huýt sáo phạm quy, đồng đội tiến lên đỡ anh, Hạ Tập Thanh cắn răng, bàn tay chống trên mặt đất miễn cưỡng đứng lên, trước mắt anh là một mảnh đen kịt nửa ngày không nhìn rõ, đáng sợ nhất anh phát hiện mắt cá chân mình bị bong gân.

"Fuck......"

"Thay người đi." Hạ Tri Hứa quyết đoán.

"Đổi người nào? Đổi ai?" Hạ Tập Thanh nhíu chặt lông mày, cảm xúc nhất thời không thu được, "Con mẹ nó như này đổi sang ai cũng thua!"

Trong đám người bỗng nhiên truyền đến giọng nói bình tĩnh.

"Ai nói."

Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, mắt Hạ Tập Thanh dần khôi phục tầm nhìn xuất hiện một dáng người cao lớn.

Chu Tự Hành......

Chu Tự Hành từ trong đám người đi tới cởi áo khoác đồng phục của mình ra, ném vào khu dự bị của đội đỏ. Hứa Kỳ Sâm ngồi bên cạnh đội viên dự bị phản ứng nhanh, ném về phía cậu một bộ đồng phục của đội. Cậu vươn tay trái tiếp lấy áo đấu, tay phải nắm lấy vạt áo khoác giơ tay lên, một tay cởi áo sơ mi.

Nhìn cơ bắp liên tục chuyển động theo động tác của cậu, tim Hạ Tập Thanh nhảy mạnh hai cái.

Chu Tự Hành nhanh chóng khoác áo, giơ tay ra hiệu cho trọng tài thay người. Hạ Tập Thanh bị thương nên được Hứa Kỳ Sâm dìu, trong nháy mắt lướt qua Chu Tự Hành, nghe cậu cất tiếng.

"Tuy rằng tôi hi vọng tôi không có liên hệ gì với anh." Khóe miệng Chu Tự Hành nhếch lên.

"Nhưng tôi nói rồi, anh sẽ không thua."

"Tôi sẽ không để anh thua."

Trái tim quả nhiên có vấn đề.

Hạ Tập Thanh cúi đầu, mồ hôi nhỏ giọt lên cái bóng của Chu Tự Hành kéo dài trên mặt đất.

Anh không khống chế được, thời khắc va chạm kịch liệt giữa hormone và pheromone, Hạ Tập Thanh ngửi được mùi khói thuốc súng duy nhất.

Đội lớp Ba căn bản không nghĩ tới bên này còn cất giấu thành viên dự bị cao như vậy, mặc dù nhìn trong lòng có chút sợ hãi, nhưng bề ngoài vẫn tràn đầy vẻ đắc thắng, huống chi lại là Omega.

"Đậu má, thời buổi này Omega đều mẹ nó ăn cái gì lớn mà lớn vậy, hết đứa này đến đứa khác cao vãi."

"Cao thì sao?" Hậu vệ phía đối diện không phục, "Lúc phát tình bắt nó cúi đầu chẳng nhẽ nó không cúi??"

Xương quai hàm góc cạnh của Chu Tự Hành hơi nâng lên, hoàng hôn đỏ đến sắp cháy chiếu lên mặt cậu, tay phải cậu cầm bóng, vỗ từng cái trên mặt đất, "Omega thì sao?"

Thân hình cao lớn của cậu cùng gương mặt công kích mười phần, vô hình tạo thành loại áp lực cực mạnh.

"Để tao xem mày bắt ai cúi đầu."

Tiếng còi vang lên. Tất cả mọi người lao vào chiến đấu, tốc độ của Chu Tự Hành cực nhanh, khi tất cả mọi người không kịp phản ứng liền dẫn bóng xông thẳng vào vòng cấm, đối phương thậm chí còn không kịp phòng thủ.

"Trở về phòng thủ ! Mau lên!!"

Ba bước lên rổ.

Vào.

"Yes." Trong tiếng hoan hô, Chu Tự Hành nhếch môi cười cười, "Tao là người chưa bao giờ cúi đầu."

Hạ Tập Thanh ngồi ở ghế dự bị chờ băng bó yên lặng nhìn chăm chú Chu Tự Hành. Ưu thế chiều cao của cậu có thể nói áp chế toàn trường, đường chuyền dài của đối phương toàn bộ bị phong tỏa, huống chi còn có thể lực cường đại cùng lực bạo phát của cậu đủ làm cho đối phương có ngăn cản cũng không đỡ được.

"Này là Omega thật sao......"

"Lớp Hai đều có Omega thần tiên sao......"

"Mẹ kiếp, mấy ảnh hạ phàm xuống mặt đất để chiến đấu hay gì á."

Hiệp hai càng chơi càng kịch liệt, bởi vì Hạ Tập Thanh bị thương phải rời khỏi sân, đội ngũ lớp Hai ai nấy đều tức giận, càng chơi càng ác, điểm số dưới sự dẫn dắt của đội trưởng và Chu Tự Hành kéo dài chênh lệch, thời gian còn lại không tính là nhiều, đối phương cũng vất vả mới cầm bóng chuẩn bị xông vào nội tuyến, Hạ Tri Hứa xông lên phòng thủ, đúng lúc Chu Tự Hành cũng tới, nhưng cậu bỗng nhiên mở miệng, "Tri Hứa, ai làm anh ấy bị thương?"

Hạ Tri Hứa hơi bối rối một chút, suýt nữa bị đối phương lợi dụng sơ hở tiến vào nội tuyến, may mà Chu Tự Hành trực tiếp ngăn bóng lại.

"Số 12."

"Hiểu rồi." Chu Tự Hành xoay người chuyển động bóng, số 12 đang phòng thủ tại nội tuyến của đội. Ban đầu, cậu muốn đi thẳng đến vị trí ba điểm nhưng khi thấy số 12 ở dưới bảng rổ, cậu liền dứt khoát thay đổi kế hoạch, xông thẳng vào bảng rổ.

Số 12 thấy cậu chuẩn bị úp rổ, nhảy một cái lấy đà, duỗi tay chuẩn bị đoạt lại bóng, nhưng đó là Chu Tự Hành thực hiện động tác giả, mũi chân không chạm đất đã ném bóng cho một đồng đội Omega khác cũng ở dưới bảng rổ, đồng đội cũng rất hiểu ý, nhanh chóng nhận bóng tiến tới bảng rổ. Số 12 không khống chế được cơ thể, dưới tác động của quán tính liền nghiêng người ngã xuống đất.

"Lớp Ba đã không đuổi kịp."

"Ông không thấy hả? Lớp Hai giờ chỉ nhắm vào số 12 mà đánh thôi."

"Trâu bò!! Đội lớp Hai quá trâu bò!!"

Mấy phút cuối cùng, Chu Tự Hành như thể nhìn chằm chằm một mình số 12, vừa phòng ngự vừa công kích hắn, chơi đến số 12 muốn phát điên. Sắp kết thúc, tỷ số đã kém hơn hai mươi điểm, căn bản đuổi không kịp tới. Đối phương giãy giụa, chuyền bóng dài lại bị Chu Tự Hành ở giữa sân đưa tay chặn đi, số 12 ở trước mặt cậu, Chu Tự Hành một chút cũng không nhảy, cứ như vậy đứng thẳng tắp, giơ cao một tay. Chỉ có số 12 nhảy lên và cố gắng cướp bóng trong tay cậu.

Tiếng còi kết thúc trận đấu vang lên.

"Thi đấu kết thúc.Đội bóng lớp Hai thắng lợi!"

Chu Tự Hành vẫn duy trì tư thế trước khi kết thúc, lùi lại hai bước, một bàn tay giữ bóng, chiếu theo vị trí số 12 mạnh mẽ đập bóng qua, quả bóng rổ bị đập đến mức cao ngất, số 12 sợ tới mức liên tục lui về phía sau vài bước.

"Đông —— đông —— đông......"

Bóng rổ nảy càng ngày càng thấp, cuối cùng lăn xa.

Chu Tự Hành khinh miệt liếc mắt một cái, nâng tay lau mồ hôi trên trán, rời khỏi sân bóng. Cậu vốn không có ý định cùng đồng đội ăn mừng, nhưng lại bị quản lý đội bóng rổ - Hứa Kỳ Sâm kéo tới, "Cùng nhau chụp ảnh đi."

Thương binh Hạ Tập Thanh cũng bị Hứa Kỳ Sâm cố sống cố chết lôi qua, không có sự chuẩn bị sẵn, Hạ Tập Thanh một chân chạm đất nhảy lò cò một chút, mấy thanh niên to lớn chen tới chen lui, thiếu chút nữa ép anh té ngã.

"Nè nè cho tao đi......"

Bỗng nhiên, một đôi tay từ phía sau đỡ khuỷu tay anh, Hạ Tập Thanh vừa quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt Chu Tự Hành, nói đến cũng kỳ quái, sát khí trên người cậu hình như trong nháy mắt đã không còn. Vì sao một người có thể chuyển đổi khí thế của mình nhanh như vậy, Hạ Tập Thanh nghĩ không ra. Đỡ vững anh, Chu Tự Hành cũng tự nhiên đến bên cạnh anh.

Hạ Tập Thanh quay mặt đi, nghe thấy Chu Tự Hành ở bên người anh hạ giọng nói.

"Mùi của anh mau thay đổi thật."

Không cần cậu nhắc nhở Hạ Tập Thanh cũng biết.

"Nhìn vào máy ảnh ——"

Hạ Tập Thanh giật giật khóe miệng, lộ ra khuôn mặt tươi cười dối trá.

"Cậu cũng vậy."

Đêm sau lúc kết thúc giờ tự học, mông Hạ Tập Thanh khi bị phế một chân giống như dính trên băng ghế dự bị, không nhúc nhích, bạn học chung quanh lục đục rời đi, ngay cả Chu Tự Hành cũng chậm rãi thu gọn cặp sách chuẩn bị ra về.

"Này." Hạ Tập Thanh túm lấy cánh tay cậu, "Đừng đi."

Chu Tự Hành dừng bước chân một chút, nhìn về phía Hạ Tập Thanh, "Anh muốn làm gì?"

Hạ Tập Thanh cười rộ lên rất đẹp, bày ra dáng vẻ dĩ nhiên nói, "Cậu đưa tôi về."

"Vì cái gì?" Chu Tự Hành nói một cách đứng đắn.

"Không vì cái gì cả, không phải cậu là người tốt sao?" Hạ Tập Thanh gắt gao bắt lấy ngón tay cậu, "Nếu đã giúp tôi thắng trận đấu, vậy thì tiễn Phật tiễn tới Tây Thiên đi."

Dây dưa nửa ngày, Chu Tự Hành cuối cùng vẫn phải đồng ý, lấy xe đạp của cậu chở Hạ Tập Thanh về nhà. Bánh xe đạp ma sát với mặt đường không bằng phẳng, Hạ Tập Thanh cảm giác trái tim mình ngã xuống một lần nữa, đầu óc cũng lắc lư choáng váng, anh thấy mùi vani ngọt ngào trên người cậu rất dễ ngửi.

Muốn ăn bánh vani. Hạ Tập Thanh nắm lấy phía dưới yên xe nghĩ thầm.

Không, vẫn là kem đi.

Chu Tự Hành đạp qua một đoạn xi măng nhô trên mặt đất, xe dập mạnh một phát, dập tắt luôn suy nghĩ của Hạ Tập Thanh. Trong lúc chưa lấy lại tinh thần, Chu Tự Hành đã lao xe xuống dốc. Gió như đem mùi vani trên người Chu Tự Hành nhét vào phía Hạ Tập Thanh ngồi sau, nhiều đến mức anh tưởng như bị hương ngọt này bao phủ.

Không đúng, anh vẫn muốn Chu Tự Hành hơn.

Dựa theo chỉ dẫn của Hạ Tập Thanh, Chu Tự Hành đạp xe tiến vào một tiểu khu yên tĩnh, đi thẳng đến cầu thang căn hộ số 1, đèn đường nơi này hình như bị hỏng, chung quanh tối đen như mực.

"Tới rồi." Chu Tự Hành dừng xe, một chân dẫm lên mặt đất.

"Ồ". Hạ Tập Thanh nâng một chân từ trên xe nhảy xuống, đưa lưng về phía cậu nói cảm ơn, nhảy lò cò được hai bước thì ngừng lại. Ánh trăng chiếu vào lưng anh, chiếu đến mức cả người anh như che một tầng vầng sáng nhàn nhạt.

Lại là ảo giác của Chu Tự Hành.

"Anh làm sao vậy?" Chu Tự Hành thấy anh đứng im, lại nói, "Ồ, anh không thể đi lên đúng không." Dứt câu cậu đã đậu xe xong, "Tôi đỡ anh lên nhà."

Cậu đi tới bắt lấy cánh tay Hạ Tập Thanh, nhưng không thể khiến anh động đậy.

"Này......"

Giây tiếp theo, Hạ Tập Thanh xoay người, hôn lên môi Chu Tự Hành.

Mùi thuốc lá trên người anh không thể che giấu được nữa, càng ngày càng thêm nồng đậm, mang theo một sức mạnh mãnh liệt, gợi ra pheromone mùi thuốc súng trên người Chu Tự Hành, dây dưa cùng một chỗ.

Mùi hương này thật sự là quá mạnh, giống như lửa hừng hực thiêu đốt, lại giống như một phút sau sẽ nổ tung.

Trong lúc pheromone càng trở nên mãnh liệt, Hạ Tập Thanh nắm chặt vạt áo học sinh của Chu Tự Hành, đầu lưỡi ngang ngược cạy mở hàm răng đối phương, những ý niệm điên cuồng trong đầu thúc giục anh xúi giục cậu, làm anh hôn Chu Tự Hành theo bản năng, không hề có chút thứ tự.

Phản ứng đầu tiên của Chu Tự Hành khi gặp phải cuộc "tập kích" này là đẩy anh ra, nhưng cậu rất nhanh lại ý thức được, Hạ Tập Thanh là một thương binh. Cánh tay chuẩn bị đẩy anh ra dừng trên vai Hạ Tập Thanh, cậu đổi sang nắm lấy vai anh tách ra khỏi mình.

Hạ Tập Thanh thở hổn hển, dưới ánh trăng sắc mặt trắng bệch, nhưng anh rất đẹp. Hương hoa hồng quá nồng, dưới sự tác động của thuốc lá vừa ngọt vừa gợi nên dục niệm, hun đến đầu Chu Tự Hành nóng lên. Cậu thấy Hạ Tập Thanh khẽ há miệng, tựa hồ muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói, chỉ quật cường xoay người lại, từng chút từng chút chậm rãi nhảy lên cầu thang, ánh trăng cuối cùng cũng không thể đuổi kịp bước chân của anh, để cậu chìm vào trong bóng tối.

Tôi muốn cậu.

Những lời này anh không nói ra miệng.

Cậu không muốn tôi sao?

Lời này anh cũng không nói ra.

Đầu lưỡi giống như bị cắn, mùi máu tươi nhàn nhạt từ khoang miệng tràn ngập ra. Hạ Tập Thanh rũ mắt xuống, nhìn bậc thang thứ nhất, chuẩn bị nhảy lên. Anh thật sự không nên hấp tấp như vậy, Hạ Tập Thanh nghĩ. Nhưng chỉ chốc lát sau, anh lại nghĩ, thật ra căn bản anh không nên làm như vậy.

Thở dài một tiếng, Hạ Tập Thanh đỡ lấy tay vịn cầu thang, đang muốn nhảy lên, lại bị một lực mạnh túm lấy. Cả người đều bị kéo vào trong vòng tay ấm áp. Hơi thở hương vani, tác động của khói thuốc súng và hormone vô tận của tuổi thiếu niên, tất cả những điều này giữ chặt anh, khiến anh chìm sâu vào.

Cánh tay Chu Tự Hành run lên, tim Hạ Tập Thanh đập rất nhanh, nhưng anh mơ hồ cảm thấy, trong một cơ thể khác đang gần gũi với anh, nhịp tim còn đập nhanh hơn, như thể đâm thẳng vào anh.

"Em muốn đánh dấu anh." Chu Tự Hành bỗng nhiên mở miệng.

Hô hấp của Hạ Tập Thanh chậm lại, anh không hỏi ra miệng mà lại nhận được đáp án. Anh cảm giác bàn tay rộng lớn của Chu Tự Hành cứ nắm lấy gáy mình, chậm rãi vuốt ve từng mảng da không có khả năng bị đánh dấu.

Giọng nói của cậu cũng rất chậm, rất nặng, hơi thở ấm áp phun lên bên tai Hạ Tập Thanh, mùi khói thuốc súng càng lúc càng nồng đậm, "Muốn cắn lên, muốn mở khoang sinh sản, muốn lập kết trong cơ thể anh."

Câu cuối cùng vừa dịu dàng, lại hạ lưu.

"Muốn vấy bẩn hương thơm hoa hồng của anh."

Hạ Tập Thanh cười lạnh một tiếng, "Cậu điên rồi. Tôi không phải Omega."

Chu Tự Hành nhẹ nhàng mà vuốt cổ anh, "Anh về sau chỉ có thể là Omega của một mình em."

"Dựa vào cái gì không phải cậu làm......" Còn chưa nói xong, Hạ Tập Thanh trơ mắt nhìn Chu Tự Hành cúi đầu, gục trên vai anh, tay giữ chặt đầu, một phát cắn lên gáy anh.

"A......"

Răng đâm thủng da khiến máu chảy ra, mùi hoa hồng ngọt ngào đến chóng mặt. Mặc dù Chu Tự Hành rõ ràng hơn ai hết, cậu không có khả năng đánh dấu Hạ Tập Thanh, pheromone của cậu không thể tiến vào thân thể anh, nhưng trong nháy mắt cắn vào gáy, cậu vẫn cảm nhận được ảo giác giao hòa, vượt qua lý thuyết về sinh lý. Phảng phất linh hồn trong ngực cậu xuyên thấu thân thể, nghiêm túc hòa tan vào trong linh hồn anh.

Hạ Tập Thanh cho rằng mình ngoại trừ đau đớn ra thì không còn cảm nhận được nhiều hơn nữa, bọn họ căn bản không phải ông trời tác hợp, bọn họ đối chọi gay gắt, là đối thủ trời sinh, nhưng giờ khắc bị Chu Tự Hành đâm thủng, anh lại cảm nhận được khoái cảm tuyệt đỉnh, Chu Tự Hành cả người tỏa ra mùi khói thuốc súng nồng đậm, vùi anh vào tàn dư của dục vọng. Anh giống như chết một lần, thống khổ và vui sướng cùng nhau không chút lưu tình mà trút lên, giống như trận mưa lớn ngày cậu tới, đem vây anh trong phòng học, buộc anh và Chu Tự Hành gặp nhau.

Thẳng đến khi răng của cậu buông lỏng da thịt anh, tâm trí Hạ Tập Thanh thật lâu cũng không thể trở về. Anh đã được đánh dấu như thể cậu thực sự đánh dấu anh. Cột sống cứng đờ, đầu ngón tay run rẩy, còn có trái tim điên cuồng nhảy không ngừng, từ nay về sau đều thuộc về Chu Tự Hành.

Lồng ngực Chu Tự Hành hơi phập phồng, trên môi cậu còn dính máu của anh, bị đầu lưỡi cậu liếm liếm, cuốn sạch sẽ. Cậu cứ như vậy cúi đầu nhìn Hạ Tập Thanh, trầm mặc không nói.

Suy nghĩ của Hạ Tập Thanh rốt cuộc cũng từ trong rung động lớn lao trở lại thân thể, anh giương mắt nhìn Chu Tự Hành. Thành thật mà nói, anh không biết phải nói gì vào lúc này, bởi vì cuối cùng anh đã hiểu trái tim mình. Anh hiểu nên anh càng hoảng sợ hơn.

"Em thích anh."

Anh sửng sốt một chút, lông mi ngây thơ chớp động, thật ra anh không mong chờ Chu Tự Hành nói những lời này. Nhưng Chu Tự Hành lại nói, còn ôn nhu cúi đầu, hôn chóp mũi anh.

Yết hầu Hạ Tập Thanh lăn lên xuống, nụ hôn này quá mức nhẹ nhàng.

Đôi mắt của anh nhìn về nơi khác, bất an và bồn chồn xung quanh anh.

"Cậu......" Anh hít sâu một hơi, nhìn về phía hai mắt sâu thẳm của Chu Tự Hành, "Không phải cậu nói, cậu chưa bao giờ cúi đầu sao?"

Sự dịu dàng trong mắt Chu Tự Hành giống như mưa rơi, rơi toàn bộ vào lòng Hạ Tập Thanh.

"Đúng vậy."

"Ngoại trừ lúc hôn anh."

—— HOÀN ——

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #dammy