Chương 1

Tháng 9, tới gần cuối mùa hè, thời tiết còn mang theo nắng gắt cuối thu mang tới khô nóng. Đứng tại không người đất trống đều có thể rõ ràng cảm giác được gió mát thổi vào người nhiệt ý. Thời tiết như vậy trong nhà thổi điều hoà không khí là một loại hưởng thụ, đứng ở bên ngoài, không thể nghi ngờ là tự chuốc nhục nhã tra tấn.

Chỉ là làm công người không thể không đi làm, học sinh cũng phải làm từng bước trên mặt đất học. Lãnh đạo trường học nói không ra điều hoà không khí là vì ma luyện ý chí, thực tế chỉ là không nỡ điểm kia tiền điện.

Bọn hắn là quen biết kiếm tiền, am hiểu nhất chính là dùng học sinh gặp trắc trở đem đổi lấy những cái kia "Ách bên ngoài thu nhập" .

Ánh nắng sắc bén nhất thời điểm, có loại Hấp Huyết Quỷ đứng tại dưới mái hiên đều sẽ bị phơi thành tro mỹ cảm.

Cả người lượng cao gầy thiếu nữ bước nhanh tại trên bãi tập đi tới, chỉ là sau một lát lại từ đi đổi thành chạy. Mái tóc dài màu đen của nàng bị mồ hôi đánh thành túm, kính mắt cũng bởi vì mồ hôi quá nhiều chưng ra sương mù.

Áo sơ mi trắng bị mồ hôi thấm ướt, ẩn ẩn lộ ra bên trong nội y nhan sắc, nàng chạy rất nhanh, giống như là vội vã đuổi chuyện gì. Mãi cho đến lầu dạy học đổi giày hành lang, mới thở hổn hển dừng lại.

"Cậu gọi tôi chuyện gì?" Lục Nguyên Hề lúc đầu tại phòng tự học, cùng lầu dạy học nơi này cách cả một cái thao trường cùng một nữ tử phòng ngủ. Nàng lúc đầu không nghĩ quản, nhưng điện thoại một cái tiếp một cái đánh tới, tin tức oanh tạc không ngừng.

Điều thành yên lặng hoàn toàn chính xác hữu dụng, nhưng chờ đợi nàng sẽ chỉ là phiền toái hơn đến tiếp sau, Lục Nguyên Hề đành phải tới.

Nàng nghỉ ngơi trong chốc lát, lúc này mới ngẩng đầu, nhìn về phía trước đứng người.

Cái này người hôm nay lại không có mặc đồng phục, thân trên là màu đen con dơi tay áo áo thun, thân dưới mặc lỗ thủng quần jean, phối hợp một đôi hạn lượng khoản xa xỉ phẩm giày chơi bóng. Trường học mấy tòa nhà đều là Nhậm Lê Sơ mẹ của nàng dùng tiền đóng, trường học vụ chỗ chủ nhiệm đối nàng hành vi mở một con mắt nhắm một con mắt.

Loại tình huống này, phóng tới cổ đại, liền tương đương với có miễn tử kim bài, phách lối tư bản toàn để nàng ôm.

"A, không có việc gì, trời quá nóng, cậu giúp tôi mua chai nước." Nhậm Lê Sơ mắt nhìn Lục Nguyên Hềđầu đầy mồ hôi, không quan mà nói

Nàng đứng tại khuất bóng địa phương, biểu lộ chưa nói tới tốt xấu, chuẩn xác mà nói, đại khái chính là âm tình bất định. Sâu tóc dài màu lam bị quang nghiêng chiếu, hiện ra ánh nắng nhan sắc, lời nói ra lại không thế nào ánh nắng.

"Cậu gọi tôi tới liền vì giúp ngươi mua chai nước?" Lục Nguyên Hề nhíu mày, cứ việc nàng đã sớm đối Nhậm Lê Sơ nhận biết tính cách ác liệt, thế nhưng là gặp được loại sự tình này, không có người nào có thể ôn hòa nhã nhặn.

"Làm sao rồi? Bên ngoài nóng như vậy, chẳng lẽ còn muốn tôi tự mình đi? Lại nói, trước cậu cho tôi mượn sách giáo khoa còn tại chỗ của tôi , tôi dù sao cũng phải trả lại cậu đi."

Nhậm Lê Sơ nói đầy không thèm để ý, cuối cùng vẫn không quên vẩy vẩy tóc, cái này lúc sau đã có không ít đồng học kết thúc nghỉ trưa hướng bên này đi, nhìn thấy Nhậm Lê Sơ cùng Lục Nguyên Hề, đều đại khái đoán được xảy ra chuyện gì. Có hiếu kì sẽ thêm nhìn vài lần, nhưng cũng không dám dừng lại quá lâu, sợ hãi bị Nhậm Lê Sơ để mắt tới.

"Được, tôi đi." Lục Nguyên Hề không để ý người chung quanh ánh mắt, mắt nhìn Nhậm Lê Sơ, quay người lại đi ra ngoài. Gần đây máy bán hàng tự động tại thao trường ở chỗ khác, nói cách khác, nàng vừa mới từ bên kia tới, liền lại muốn một lần nữa đi trở về đi.

Ánh nắng độc ác địa thứ mắt, mồ hôi xông vào trong mắt, đâm vào có chút đau. Bởi vì Nhậm Lê Sơ không nói muốn loại kia, Lục Nguyên Hề dứt khoát mỗi cái đều mua một chai. Nàng bưng lấy những chai nước kia tới, Nhậm Lê Sơ đang ngồi đổi giày trên ghế dài, lật xem sách giáo khoa mà mình mượn của Lục Nguyên Hề.

"Nước, của cậu." Lục Nguyên Hề đem nước đặt ở trên ghế dài, mà mới vừa rồi còn nhao nháo muốn uống nước nhưng Nhậm Lê Sơ không uống lấy một giọt. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn mình, cặp kia con mắt màu vàng óng chuyển động, giống như là lại đang suy tư điều gì.

Sau một lát, thì thầm mở miệng.

"Vừa rồi làm sao hông phát tin nhắn qua cho tôi? Tôi đợi cậu gần nửa giờ." Ngữ khí mệt mỏi, trong câu chữ trêu đùa ý vị rất rõ ràng.

Lục Nguyên Hề cảm thấy có chút chìm, nàng không rảnh để ý chính mình giờ khắc này ở người chung quanh trong mắt là cảm giác gì, chỉ yên lặng nhìn xem Nhậm Lê Sơ giày, nửa ngày, mở miệng.

"Vừa mới tại phòng học làm bài tập, quên nhìn điện thoại."

"Ồ? Quên, đúng vậy a, tôi nói để cậu nhớ kỹ lưu ý tin nhắn của tôi, lần một lần hai, cậu luôn luôn quên. Có câu nói nói thế nào? Một lần hai lần ba lần không lẽ cậu không biết câu " quá tam ba bận " không phải cậu không biết câu nói này đó chứ?

Nhậm Lê Sơ trên mặt đâu ý cười, nàng muốn nghe xem nhìn, Lục Nguyên Hề sẽ nói cái gì nhận thua, hay là nguy biện thêm một chút. Nhưng cái người này cũng chỉ đứng một chỗ, một câu không nói, giống như một khúc gỗ không hề động đậy

"Lục Nguyên Hề, kỳ thật tôi rất chán ghét cậu hành xử như thế này, cậu không biết hay sao? Cậu như thế này hành xử để tôi đặc biệt khó chịu." Nhậm Lê Sơ nói, bỗng nhiên đứng dậy, nàng cầm lấy chai nước bên cạnh chiếc ghế dài vặn chai nước ra không phải vì khát, mà là đối Lục Nguyên Hê chai nước đổ từ trên đầu đổ xuống

Cảm giác ướt nhẹt tóc cùng lạnh buốt cũng trong lúc đó nước từ trên đầu chảy xuống ước toàn bộ áo. Lục Nguyên Hề không nói gì thêm, chỉ khẽ cuối đầu nhìn dưới mặt đất không nói một lời.

Lục Nguyên Hề so Nhậm Lê Sơ cao nửa cái đầu, bởi vì vậy những giọt nước cũng làm ướt vài phần trên vạt áo của Nhậm Lê Sơ, Nàng nhíu nhíu mày lại, dứt khoát sách giáo khoa vừa đọc một nữa ném xuống đất,

"Tôi cũng đâu phải rất muốn uống nước, cậu đến trễ để tôi rất không vui." Nhậm Lê Sơ dùng chân giẫm lên sách giáo khoa đã bị thấm nước một mảng. Ý đồ muốn nhìn trên mặt Lục Nguyên Hề nhìn ra chút cảm xúc, nhưng cái này người này vẫn là cúi thấp đầu thần sắc không rõ.

Chung quanh qua đường học sinh xì xào bàn tán có chế giễu, có người muốn cầm điện thoại di động lên chụp ảnh lại bị Nhậm Lê Sơ trừng mắt dọa đến thu hồi đi. Sợi tóc ướt bị nước dội xuống ướt một mãng, sau một lát Lục Nguyên Hề mới mở miệng.

"Thật có lỗi, tôi lần sau khi thấy tin nhắn của cậu sẽ trả lời ngay lập tức "

"Cậu sớm biết như thế thế thì hay rồi ? Nhất định phải chọc tôi sinh khí."

Nghe Lục Nguyên Hề xin lỗi, Nhậm Lê Sơ ngữ khí rõ ràng có chút hòa hoãn. Thanh âm của nàng kỳ thật rất rất êm tai, không cay nghiệt, là loại kia tinh tế trong suốt, trong veo cảm giác rất rõ ràng tiếng nói.

Chỉ là tính cách của nàng quá mức âm tình bất định, nhiều khi cũng giống như cái pháo nổ, một chút sinh khí liền nổ. Nàng rất biết nói những những lời đâm chọt người, đến mức Lục Nguyên Hề nghe được đã cảm thấy lỗ tai ngứa ngáy đến mức khó chịu.

"Ừm, tôi nhớ rồi." Lục Nguyên Hề lúc này mới ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Lê Sơ. Hai người bốn mắt nhìn nhau, nàng nhìn thấy cặp mắt màu vàng óng bên trong có chính mình, và toàn thân ướt đẫm, sợi tóc còn có nước ở vài giọt, lúc này dáng vẻ lấy trường học làm bối cảnh, bất kể thế nào nhìn đều chật vật phải có chút buồn cười.

"Nếu trả lời tin tức sớm đã không như thế này, còn phải phiền phức tôi cố ý đến tìm cậu. Đúng a, tôi buổi chiều không muốn lên khóa, cậu giúp tôi xin đi xem phim với tôi đi. Cái kia, gọi là cái gì nhỉ? Dù sao trước kia cậu cũng từng hứng thú muốn xem phim mà nhỉ?"

Nhậm Lê Sơ không thèm để ý mà nói, phảng phất để Lục Nguyên Hề cảm thấy người chật vật như thế không phải nàng. Coi như thất phù hợp với cái tên Nhậm Lê Sơ, tùy hứng vô độ, Nghĩ như thế nào cũng không ra Lục Nguyên Hề từ tiểu học thời điểm liền mới biết nàng ác liệt đến mức nào, minh bạch Nhậm Lê Sơ người này có bao nhiêu yêu bản thân.

Lục Nguyên Hề không muốn đi, nàng vừa nhảy lớp đến lớp mười một, nàng có rất nhiều việc muốn làm, không có tâm tình gì để xem phim, càng không muốn cùng Nhậm Lê Sơ cùng một chỗ. Nhưng ngay tại lúc này không phải tới lượt nàng lựa chọn.

"Được, tôi đi cùng cậu." Lục Nguyên Hề thấp giọng nói, nàng nghe việc mình phun chữ được có bao nhiêu kìm nén.

Rất buồn cười, thật rất đáng buồn cười.

"A, kia đi thôi một hồi tôi cho lão sư phát cái tin tức là được, không cần xin phép nghỉ." Nhậm Lê Sơ nói muốn đi, vừa mới đi vài bước cảm thấy không đúng nàng quay lại nhìn đánh giá Lục Nguyên Hề bị ướt một mãng áo sơmi.

Trường học phát áo sơmi vải nhìn rất mỏng manh, hút một chút nước liền trở nên rất trong suốt áo lót bên trong thấy rất rõ ràng.

"Tôi thấy đều là lớp mười một, cậu gu thời trang như vậy thật là xấu xí như vậy, nội y bên trong xấu chết rồi, đi cùng tôi như vậy quả thực làm mất mặt tôi." Nhậm Lê Sơ quay người mở ra hộc tủ của mình lấy ra bộ đồng phục đã để đó từ lâu vẫn chưa dùng tới đưa bộ đồng phục trên đầu Lục Nguyên Hề.

Lục Nguyên Hề đem quần áo lấy xuống, không để ý những học sinh kia nhỏ giọng nói nhỏ to cùng thảo luận, an tĩnh đem y phục mặc tốt. Nàng đi theo Nhậm Lê Sơ sau lưng, mỗi đi một bước, nhịp tim kịch liệt nhảy, phảng phất muốn thoát đi cỗ thân thể này.

Phanh. . . Phanh. . .

Nhịp tim bất đầu rung động, bị điện thoại di động chấn động âm thanh đánh thức về sau, tốc độ nhảy lên phảng phất muốn từ trong cơ thể nhảy tới.

Lục Nguyên Hề nhíu mày, giơ tay lên xoa xoa mồ hôi trán, dùng di động mở ứng dụng chạy phần mềm điều hoà hạ thấp xuống một xíu. Nhìn về phía phía trên năm mươi cái tin tức, cùng hơn 30 thông báo gọi nhỡ. Đây đều là bắt nguồn từ một người là Nhậm Lê Sơ.

Nhậm Lê Sơ:

Lục Nguyên Hề, cậu đang làm gì? Vì cái gì không trả lời tin nhắn của tôi?

Được cậu cố ý xem nhẹ tôi đúng không?

Cậu có phải hay không gần đây có chút gan rồi nhỉ?

Lục Nguyên Hề, cậu được đấy, giỏi lắm đấy.

Phía trước tin tức, trên cơ bản đều là có nội dung tương tự, trừ bỏ uy hiếp chính là chất vấn mình vì cái gì khôg trả lời tin nhắn, từ đầu đến cuối chỉ một nội dung : Tôi hiện tại đang dưới lầu nhà cậu.

Thời gian là mười phút đồng hồ trước đó...

Những tin nhắn nhảy qua nhảy lại trước mắt Lục Nguyên Hề giống như là một ngọn lửa chỉ cần chút rơm là có thể thiêu đốt ầm ỉ. Lục Nguyên Hề giơ tay lên vén mái tóc dài ra sau đầu , đơn giản rửa mặt, tùy ý lấy ra trong ngăn tủ một gói thuốc thuần thục dùng cái bật lửa mồi đến lửa.

Hương vị nicotine tràn ngập vào trong phổi, theo nhịp thở mà thở ra ngoài , phảng phất chỉ có như thế mới có thể đem Nhậm Lê Sơ thành một giấc mộng mang đến đến muộn phiền bay mất sạch sành sanh.

Đến tột cùng bao lâu rồi không có mơ thấy lại sự việc đó rồi, dường như từ khi nàng bắt đầu sống lại, cũng ít khi nhớ lại dáng vẻ hèn nhát đầy uất hận .

Trước khi sự việc cái chết của nàng là ngày mùng 1 tháng 10 vào một buổi tối bình thường như mọi ngày, địa điểm là một nơi áo nhiệt đầy ồn ào . Tất cả mọi người đang thương lượng ngày nghỉ đi đâu chơi, hôm nay trên đường kẹt xe đến mấy giờ, ăn cơm xếp hàng phải đến bao lâu.

Lục Nguyên Hề không có bằng hữu, không có có thể cùng đi ra ăn cơm người, cũng không có ai sẽ dành một ngày quý giá như thế để đến ăn cùng nàng, Nàng giống như thường ngày bình thường rời giường, ăn sáng một mình, Nhậm Lê Sơ cùng bạn trai được nghĩ phép cùng nhau đi chơi, hiếm có thời gian không làm phiền chính minh.

Thế là nàng vượt qua một ngày tương đối bình thường yên tĩnh, ban đêm, nàng bắt có chút hứng thú ở bên ngoài náo nhiệt, chỉ trong một phút chốc nàng thoáng qua một suy nghĩ dường như cũng muốn làm cái "Người bình thường" . Nàng đổi quần áo ra ngoài, trên bởi vì quá lạnh bị đột tử.

Nàng ngã xuống nền đất lạnh ở Tú Xuyên một thành phố phát triển hàng đầu.

Đúng vậy a, liền chết như vậy ngạc nhiên đến bình tĩnh. Giống như là một quyển tiểu thuyết thối nát bắt đầu, nàng chỉ là một người vô danh đi qua đường thôi.

"Thật là buồn cười." Lục Nguyên Hề hút một miệng lớn khói sau đó . Đột nhiên nàng phun ra một làn khói bồng bềnh đày mênh mong như nang vậy, cửa phòng bị người đẩy ra Lục Nguyên Hề quay đầu lại, quả nhiên trông thấy Nhậm Lê Sơ đứng trước cửa nhà

Nàng xem ra thực sự rất nổi nóng, tự tiện đến xông thẳng vào trong nhà mình Lục Nguyên Hề sớm đã quen thuộc với tính cách này rồi. Mặc kệ là ở kiếp trước hay là kiếp này thì Nhậm Lê Sơ cái này người, vĩnh viễn không bao giờ học không được cách gõ cửa nhà mình.

Nhậm Lê Sơ đẩy cửa vào, vốn là có một lời tức giận muốn phát tác, nhưng nhìn đến Lục Nguyên Hề hút thuốc, những lời kia cứ như vậy nghẹn bên trong cổ họng, để nàng quên mất cả những lời muốn đến đây để chất vấn.

"Cậu từ nào thì đã học được hút thuốc?" Nhậm Lê Sơ trên mặt có chút không thể tin, tựa hồ là bởi vì Lục Nguyên Hề hút thuốc chuyện này quá khiếp sợ đến mức liền mục đích tới là vì phát cáu đều quên.

"Nghiên cứu áp lực lớn, hồi trước học được, làm sao lúc này tới? Tìm tôi có việc gì?" Lục Nguyên Hề đem thuốc lá dụi tắt tại gạt tàn thuốc trên bàn, mắt nhìn ngoài phòng.

Thời tiết không tính là tốt, bên ngoài có mưa, lúc này còn không có ngừng. Nhậm Lê Sơ không thích bung dù, cũng không có thói quen bung dù , chỉ là nàng sẽ rất ít bị mưa làm ướt xối xả. Bởi vì nàng đi ra ngoài chính là lên xe, xuống xe cũng sẽ tại bãi đỗ xe, trực tiếp đi vào nhà nàng địa phương

Người khác trời mưa muốn bung dù, tuyết rơi muốn thêm quần áo, mà nàng vĩnh viễn không có loại này bối rối.

"Tôi thật xa chạy tới? Cậu liền không hỏi tôi có mệt không sao? Cũng không cho tôi rót cốc nước sao?" Nhậm Lê Sơ nói từ đi vào cửa, trực tiếp ngồi ở trên ghế sa lon. Nàng mắt liếc cái gạt tàn thuốc, lại tiếp tục mở miệng.

"Mấy ngày nay cậu không phát tin nhắn cho tôi, tôi cho rằng là cậu đã chết rồi."

"Có đúng không."

Lục Nguyên Hề nhàn nhạt đáp, ngữ khí lộ ra quá nhu hòa. Trên mặt nàng treo nụ cười nhàn nhạt, dường như cũng không thèm để ý Nhậm Lê Sơ nói mỉa mai.

Ngụy trang càng nhiều, mặt nạ mang càng lâu, nàng liền càng thêm rõ ràng: Nhường nhịn sẽ không đạt được kết quả mình mong muốn, ngụy trang mới có thể.

Nàng đem Nhậm Lê Sơ như những người hàng xóm la lối phiền hà, người hàng xóm này kiểu gì cũng sẽ làm chút đáng ghét lại không thể nói lý sự tình. Rạng sáng nhảy dây, đêm khuya nhảy disco, mình không có cách nào dọn đi, càng không thể phóng đi trên lầu đánh nàng một trận. . .

Mấy ngày nay không gặp, Lục Nguyên Hề lại cảm thấy mấy ngày nay trôi qua rất nhanh, giống như liền mấy giờ đồng dạng. Không cùng Nhậm Lê Sơ gặp mặt, thời gian đều biến nhanh.

"Thật có lỗi a, tôi mấy ngày nay đều phải làm đề án và công việc, mỗi ngày trở về lên giường điều ngủ nên không có kịp trả lời tin nhắn của cậu. Làm sao đâu? Có chuyện gì muốn tôi hỗ trợ sao? Tôi cho cậu một bên nhận lỗi có được hay không?"

Lục Nguyên Hề cười khẽ âm thanh, đi phòng bếp rót nước đưa tới, một bộ mặc kệ Nhậm Lê làm sao sinh khí nàng đều buông xuôi bỏ mặc bộ dáng

Nàng chủ động chịu thua để Nhậm Lê Sơ có chút hưởng thụ, chỉ có điều nghĩ đến cái này người liên tục mất tích mấy ngày không có trả lời tin nhắn và gọi cho mình trong người có chút bất mãn và bực bội. Mấy ngày nay nàng một mực đang tìm nàng, nhưng Lục Nguyên Hề liền cái tin tức đều không có trả lời mình một cái, mới làm hại nàng nhất định phải vào hôm nay cố ý tới một chuyến.

Rất nhiều người tức giận sẽ để cho cục diện trở nên khó khăn, mà Nhậm Lê Sơ lại là người vừa vặn y như thế nhưng sắc mặt giận của cô ấy khi giận rất sắc xảo, Nàng ngũ quan rất tinh xảo, khuôn mặt mang dòng máu lai, hình dáng so rất nhiều người châu Á đều muốn thâm thúy, đôi mắt càng như vậy đẹp.

Không cần nhiều tinh xảo trang điểm đôi mắt, cặp mắt đào hoa liền đầy đủ mị người. Nàng rất diễm lệ, loại này diễm không trộn lẫn mị tục, là cao cấp diễm lệ, lộng lẫy vũ mị. Là vẻ đẹp không cần làm hài lòng bất luận kẻ nào, vẻ đẹp sinh ra là đã sống an nhàn, nhung lụa.

Nếu như muốn dùng một bức họa để diễn tả Nhậm Lê Sơ, đại khái chính là dưới ánh mặt trời rực rỡ nhất nhân gian phú quý hoa, phía trên sẽ rơi đầy xinh đẹp hồ điệp, đến u dạ, ánh trăng đều sẽ cho thêm cho một chút chiếu cố, đem trong sáng đều giao cho nàng.

Nàng sinh khí thời điểm, chóp mũi sẽ hơi nhíu một chút, môi đỏ mím chặt, phảng phất sau một khắc liền sẽ phun ra cay nghiệt tới. Nhưng môi hình nhìn rất đẹp, phảng phất từ cái miệng này bên trong nói ra, ác ý liền sẽ giảm phân nửa. Đương nhiên, Lục Nguyên Hề không cho là như vậy.

Lúc này Nhậm Sơ Lê trừng đôi mắt sắt bén để nhìn đô, phảng phất mình không cho nàng một cái đáp án hợp lý liền sẽ lập tức tức giận, ai cũng đừng hòng được yên ổn.

"Cậu có thể giúp đỡ tôi cái gì a? Tôi chính là cảm thấy cậu thật giống như gan to không ít nhỉ, gần đây còn càng ngày càng phách lối. Coi như cậu bận bịu đi, sẽ còn so với tôi đi làm bận bịu hơn sao? Tôi đều có thể dành thời gian để phát tin nhắn cho cậu, cậu có tư cách gì không trả lời tôi?"

Nhậm Lê Sơ hiển nhiên đối Lục Nguyên Hề "Mất tích" ba ngày chuyện này bất mãn. Phải biết cái con người này trước kia chỉ cần gọi một tiếng liền đến. Không chỉ cảm thấy không ổn, nàng còn cảm thấy Lục Nguyên Hề mấy năm này trở nên rất kỳ quái, khí chất đều có chút không giống.

"Là tôi không tốt, vậy tôi đem tin nhắn của cậu ghim lên trên đầu nhé, lúc nào thấy tin nhắn của cậu cũng sẽ trả lời nhanh nhất." Lục Nguyên Hề cười khẽ âm thanh, cúi đầu, để mái tóc dài che khuất trên mặt biểu lộ.

"Cậu tốt nhất nói được thì làm được, cậu chừng nào thì đem đến nhà tôi ở? Nhà cậu nơi này quá xa tôi, làm tôi tìm cậu đều không tiện."

"Nơi này gần trường học thí nghiệm càng thêm gần." Nàng không có ý định muốn dọn đi nhà Nhậm Sơ Lê nên không có ý định nhượng bộ. Nghe nàng lại muốn cự tuyệt mình, Nhậm Lê Sơ còn muốn nói điều gì, điện thoại vừa vặn vang, là Triệu Huyên Dụ phát tin tức.

"Lúc nào đến tôi đợi cậu đã lâu 'Nhậm đại tiểu thư."

Nhậm Lê Sơ muốn nói lời bị nàng nghẹn trở về, nàng đứng dậy, trừng mắt nhìn Lục Nguyên Hề.

"Tôi đi trước, ngày mai sẽ tới tìm cậu"

Nàng nói xong, giẫm lên giày cao gót, lạch cạch lạch cạch rời đi.

Cứ như vậy đi, cũng không có uống nước của Lục Nguyên Hề rót. Nàng đem ly nước rửa qua, lại đem cái ly thả lại chỗ cũ.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip