Ông Xã Em Mệt Rồi
Hôm nay, cô thức dậy sớm nấu cho anh một tô canh gà. Cô trở về phòng thay đồ khi bước xuống thì thấy anh và ả nhân tình đang ngồi ở bàn ăn khiến cho cô bất giác không kiềm được nước mắt.
Cô quay ngược lên phòng rửa mặt và lấy túi xách đi ra ngoài.
-" Cô đi đâu đấy ?" Thấy cô đi xuống anh và ả ta bắt đầu gây chuyện.
-" Tôi có hẹn với chị hai tôi " cô nhẹ nhàng đáp lời anh.
Anh chưa kịp nói câu thứ hai thì cô đã bỏ đi ra ngoài, cô chạy xe ra được một đoạn thì nhận được cuộc gọi từ mẹ anh.
-" Con nghe mẹ ạ!"
-" Bé Nhung à ! Một xíu nữa mẹ qua Vương viên, hai mẹ con mình đi mua sắm nhé !"
-" Vâng, vậy mẹ qua nhà ngồi uống nước đợi con một lát nhé ! Con qua nhà chị An Nhiên lấy bảng thiết kế ạ !"
-" Được rồi, mẹ qua nhà đợi con".
Tuy anh không tốt nhưng ba mẹ anh rất thương cô.
Nguyễn phu nhân tới Vương viên, vừa bước chân vào thì thấy anh và ả ta ngồi ở phòng ăn.
Không nhịn nổi cơn tức, bả cho người trói ngay ả vào nhà kho.Anh hấp tấp định chạy theo thì nghe tiếng mẹ anh quát lớn :
-" Con đứng lại đó"
-" Mẹ, rốt cuộc mẹ muốn sao nữa đây ?
-" Con bước qua kia ngồi xuống cho mẹ. Nhanh lên!"
Anh im lặng bước qua sofa ngồi, anh không dám cãi mẹ anh vì anh biết nếu anh lỡ lời thì mẹ anh có thể xuống tay tàn độc.
-" Con cưới Phi Nhung rồi còn ngang nhiên dẫn ả ta về đây ?"
-" Mẹ à ! Người con yêu là cô ấy, không phải là Phạm Phi Nhung ".
-"Phi Nhung thì có gì không tốt ? "
Anh vừa muốn trả lời, vừa muốn im lặng. Đang phân vân thì thấy xe của cô chạy vào sân. Anh liền suy nghĩ không biết có phải Phi Nhung gọi cho mẹ anh đến không ? Phi Nhung cô được lắm!
Phi Nhung bước vào nhà thì mọi thứ đều yên ắng, không biết cô ta đã về từ bao giờ.
-" Thưa mẹ, con mới về "
-" Phi Nhung, con lên phòng cất đồ đi rồi hai mẹ con mình đi mua sắm".
-" Vâng"
Cô bước lên phòng nhưng nhận thấy ánh mắt của anh, chẳng lẽ có chuyện gì sao ?
Không suy nghĩ nhiều, cô nhanh cất đồ không để mẹ anh chờ lâu.
-" Con xong rồi ạ!"
- " Đi thôi con " bà bước ra khỏi cửa thì ngoảnh đầu lại nhìn anh.
-" Còn ngồi đó làm gì, nhanh lên !"Anh không nói đứng dậy đi theo Nguyễn phu nhân và cô.
Đến trung tâm thương mại, anh ngồi một góc đợi mẹ anh và cô thử đồ.
-" Con vào thử chiếc đầm này đi "
Mẹ anh chọn một chiếc đầm trắng, thiết kế tinh xảo nhưng cô không quen mặt hở hang quá !
Cô không dám cãi lời, ngoan ngoãn nhận lấy chiếc đầm vào trong mặc thử.
-" Thật sự rất đẹp"
Trái tim anh tuy có chút rung động với cô nhưng anh chỉ cho đó là cảm xúc nhất thời thôi. Người anh yêu là Du Mẫn Hoa
Anh dẹp đi cái cảm xúc đó nhanh chóng, về đến nhà anh lôi cô thật nhanh lên phòng.
-" Phi Nhung, có phải cô xem lời nói của tôi không ra gì ?"
-" Anh nói gì vậy ?"
-" Cô dám gọi cho mẹ tôi đến đây, cô chán sống rồi đúng không ?"
-" Không, em không có gọi "
-" Cô nghĩ là tôi sẽ tin cô, thứ độc ác như cô thì chuyện gì mà không dám"
Anh bước ra khoá trái cửa lại, đẩy cô ngã xuống giường.Cô hốt hoảng hét lên, cô khóc trong sợ hãi
-" Anh định làm gì vậy ? "
-" Làm những điều mà cô muốn, tốt nhất là cô nên thực hiện nghĩa vụ người vợ ".
Anh không nói nhiều, cúi xuống hôn môi cô ngấu nghiến. Mặt cho cô chống cự Anh hôn trượt xuống cổ và xương vai xanh.
-" Mạnh Quỳnh, tha cho em đi mà " cô vừa khóc vừa van xin anh.
Anh không nói gì, đưa tay xé toạt chiếc váy mà cô đang mặc, trên người chỉ còn bộ nội y. Cô cố gắng giãy giụa, chống cự lại anh nhưng bất thành. Sức của cô so với anh thì có là gì.
Anh di chuyển trên người cô để lại những dấu đỏ chi chít không một trật tự nào.
Anh cho vật nam tính của mình vào bên trong cô mà không có một màn dạo đầu khiến cô đau đớn phải hét lên.
-" Á...ď..a.u.."
Sau khi ân ái với cô, anh thấy cô ngất trên giường. Bỏ mặt cô ở đấy đi vào nhà tắm.
Người ngoài nhìn vào có vẻ đó là một Người ngoài cuộc ân ái nhưng với cô đó là cưỡng bức.
Cô nằm một lát cũng tỉnh, cảm thấy toàn thân mình đau nhức và mệt mỏi. Cô cố gắng gượng người ngồi dậy. Anh từ ngoài đi vào vứt lên người cô một lọ thuốc, lạnh nhạt nói :
-" Uống đi "
Anh không cần nói nhiều nhìn vào cũng biết là thuốc tránh thai.Cô cầm lọ thuốc ngoan ngoãn uống một viên trước mặt anh.
Cô cố gắng lê người về phía phòng tắm, bộ đồ tuy bị anh xé rách nhưng cũng vẫn có thể khoát lên người che tạm.Cô nhanh chóng đi về phòng mình thay đồ và nghỉ ngơi.
Đến tận trưa vẫn thấy cô chưa xuống, anh đi nhanh lên phòng mình định gọi cô dậy nhưng lật tung chiếc chăn ra lại không thấy cô.
Nhìn xuống drap giường có 1 vết máu đỏ, tim anh bẵng đi một mình.
Anh bước sang phòng cô thì thấy cô đang ngủ trên giường, trang trí không quá cầu kỳ nhưng mùi hương này thật là dễ chịu.
Anh đi lại gần giường ngồi xuống định gọi cô dậy nhưng thấy khuôn mặt có chút trắng bệt khiến anh sợ hãi. Tay chạm vào trán thì thấy cô đang sốt cao.
Anh nhanh chóng gọi bác sĩ, kêu quản gia nấu cháo cho cô.Anh tiến lại ngồi xuống một bên giường nhìn cánh tay cô đang truyền nước biển, tim anh có chút nhói lên.
Anh nhìn cô không hiểu sao trong lòng có một chút xót xa nhưng rồi cũng rất nhanh đập tan suy nghĩ đó.
Anh để người giúp việc đút cháo cho cô ăn nhưng Phi Nhung ăn vào bao nhiêu là nôn ra bấy nhiêu.
Cả hai ngày nay cô nằm trên giường hai mắt nhắm nghiền lại. Không ăn uống được gì khiến khuôn mặt trở nên khó coi. Đến khuya cô mới mở mắt dậy nổi, cô cố gắng gượng ngồi dậy.
-" Cô chịu tỉnh rồi à ?"
Mạnh Quỳnh miệng thì quát cô mà trong lòng thì lo lắng.
Cô im lặng không trả lời, ngồi lui lại sát đầu giường, tránh anh càng xa càng tốt.
Hôm nay mẹ anh hay Phi Nhung bị bệnh nên hầm canh gà mang qua cho cô ăn.Khi có bà ấy ở đó thì cô cố gắng ăn cho bà vui nuốt từng muỗng cô lại muốn nôn ra...
11h đêm hôm đó trong căn phòng rộng lớn chỉ có mỗi thân ảnh nhỏ bé nằm trên chiếc giường...còn về Mạnh Quỳnh? Phải Mạnh Quỳnh đang bận đi kím cái ả tiểu tam kia...Phi Nhung muốn ra ngoài để nhìn ngắm thế giới ngoài kia xem có tệ như chuyện tình của Phi Nhung hay không...
Đang đi lang thang khi băng qua đường do nghe có tiếng ai đó kêu nên Phi Nhung quay lại nhìn thì....
Reng reng reng
-Có chuyện gì?
-Ông xã, anh có thể...
-Tôi đang bận, đừng phiền tôi nữa.
-Nhưng mà...
Tút...tút...tút
Tiếng tút dài vang lên trong nỗi tuyệt vọng của người con gái, hai hàng nước mắt lặng lẽ rơi xuống trên khuôn mặt nhuốm đỏ màu máu tươi.
Nhìn vào tấm ảnh người đàn ông trong điện thoại, cô gái nở nụ cười chua chát rồi gượng nói:
- cho em gọi anh một lần ông xã này nhé...
-Ông xã, em mệt quá!
-Em...muốn nghe giọng anh chút nữa!
-Ông xã, em...yêu anh!
Trong đêm mưa, Phi Nhung ra đi mãi mãi, cô trút hơi thở cuối cùng trong tiếng ồn ào, la hét của mọi người xung quanh.
Tại bệnh viện
Mạnh Quỳnh chạy vội đến căn phòng nơi Phi Nhung được đưa đến.
-Bác sĩ, cô...ah không vợ tôi sao rồi?
-Chúng tôi xin lỗi! Vợ anh đã mất trước khi được đưa vào bệnh viện, chúng tôi không thể làm gì hơn.
Từng câu nói như ghim sâu vào tâm trí của Mạnh Quỳnh, anh run rẩy bước vào căn phòng để nhìn Phi Nhung lần cuối.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip