Chương 1: Tái Sinh
Đau.
Đó là cảm giác đầu tiên khi Dao tỉnh lại.
Một cơn đau âm ỉ lan tỏa khắp cơ thể, như thể có ai đó đang dùng búa nhỏ gõ nhẹ vào từng khớp xương, từng sợi gân. Nàng chau mày, cố gắng mở mắt, nhưng ánh sáng chói chang khiến nàng phải nheo mắt lại.
Sáng quá...
Nàng từ từ mở mắt, dần dần thích nghi với ánh sáng.
Và rồi nàng chết lặng.
Trần nhà không phải trần bê tông trắng quen thuộc của căn hộ an toàn mà tổ chức sắp xếp cho nàng. Mà là những thanh xà ngang bằng gỗ tối màu, được chạm trổ tinh xảo với hoa văn rồng phượng. Treo lủng lẳng trên đó là những chiếc đèn lồng lụa đỏ, thân đèn vẽ hoa sen trắng, ánh nến bên trong le lói tạo bóng mờ ảo.
Đây là... đâu?
Dao giật mình ngồi bật dậy.
Cơn đau dữ dội ập đến, khiến nàng rên nhẹ một tiếng. Nhưng nàng chẳng thèm quan tâm. Đôi mắt nàng quét nhanh xung quanh, quan sát từng chi tiết là bản năng sinh tồn của một sát thủ.
Căn phòng rộng lớn, trang trí cổ kính. Nàng đang nằm trên một chiếc giường gỗ hoa lê, được khắc họa tinh xảo với hình rồng cuộn quanh bốn cột giường. Màn voan lụa mỏng màu hồng phấn buông xuống, tạo cảm giác mơ màng, huyền ảo. Bên cạnh giường là một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên đó đặt một ấm trà bằng sứ trắng, vẽ hoa đào.
Cửa sổ làm từ gỗ, dán giấy thay vì kính. Ánh nắng chiếu qua, tạo những vệt sáng vàng óng trên nền gạch đá hoa.
Mọi thứ... đều cổ xưa.
Như thể nàng đang ở trong một bộ phim cổ trang.
Không... không phải phim. Đây là thật.
Dao nuốt nước bọt, cảm giác hoang mang dâng trào. Nàng nhìn xuống bàn tay mình.
Da trắng mịn, không một vết sẹo. Hoàn toàn khác với đôi bàn tay chai sạn, đầy vết thương cũ của nàng - những dấu tích của nghề sát thủ.
Nàng chạm nhẹ vào mặt, xoay đầu nhìn gương mặt của mình trong tấm gương đồng. Đường nét mềm mại, thanh tú. Không phải khuôn mặt góc cạnh, lạnh lùng quen thuộc của nàng.
Đây... không phải cơ thể của ta.
Bỗng nhiên, một luồng tri thức dồn dạt ập vào đầu.
Dao kịp ôm đầu, rên lên. Quá nhiều. Quá nhiều thông tin không phải của nàng đổ vào tâm trí.
Nhưng kỳ lạ thay... đó không phải ký ức. Không phải hình ảnh về cuộc sống, về gia đình, về con người nào đó.
Mà là... những tri thức mới lạ.
Tu luyện.
Linh lực, kinh mạch, đan điền, luyện dược, trận pháp, phù chú, triệu hồi....
Vô số kiến thức về tu tiên, tất cả đều rõ ràng như in trong đầu nàng. Như thể nàng đã học chúng suốt cả đời, như thể chúng khắc sâu vào xương tủy.
Nhưng về bản thân cơ thể này? Về gia đình? Về con người xung quanh?
Trống rỗng.
Hoàn toàn trống rỗng.
Nàng không nhớ mình là ai. Không nhớ tên gì. Không nhớ sống ở đâu. Không nhớ cha mẹ, bạn bè, hay bất cứ ai.
Chỉ có kiến thức. Kiến thức về một thế giới tu tiên xa lạ.
Mất trí nhớ?
Dao thở gấp, cố gắng bình tĩnh lại.
Bình tĩnh. Bình tĩnh, Dao. Phân tích tình huống.
Ở xã hội đen, nàng đã từng bị tra tấn, bị đánh thuốc mê, bị rối loạn thần kinh tạm thời. Mỗi lần như vậy, nàng luôn nhắc mình: bình tĩnh, quan sát, tìm lối thoát.
Nhưng lần này thì khác.
Lần này, nàng không ở trong tòa nhà xã hội đen. Nàng đang nằm trong một căn phòng cổ kính, sang trọng, xung quanh cũng không có máy quay phim hay nhân viên nào mặc quần áo hiện đại. Và đầu óc nàng đầy ắp những kiến thức mà nàng chưa bao giờ học - về tu tiên, linh lực, yêu thú...
Nàng... xuyên không?
Dao đã từng đọc tiểu thuyết. Trong những lúc rảnh rỗi hiếm hoi giữa các nhiệm vụ, nàng thích đọc truyện ngôn tình, tu tiên, xuyên không. Đó là cách nàng trốn thoát khỏi thực tại đẫm máu.
Nhưng nàng chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trải nghiệm điều đó.
Nàng chết rồi.
Ký ức hiện lên rõ nét. Tiếng súng nổ. Ba viên đạn. Nét mặt kinh hoàng của cậu chủ. Nàng đẩy hắn ra, tự mình đỡ đạn.
Nàng đã chết. Và giờ, nàng sống lại trong cơ thể người khác.
Nhưng tại sao nàng không nhớ gì về cơ thể này? Tại sao chỉ có kiến thức về tu tiên?
Dao thở dài, áp tay lên trán. Quá nhiều thông tin. Quá nhiều điều cần xử lý.
Nhưng rồi nàng nhận ra một điều kỳ lạ hơn.
Đôi tai của nàng nghe thấy quá nhiều.
Không chỉ là âm thanh trong phòng - tiếng gió thổi qua cửa sổ, tiếng lụa màn giường động nhẹ, tiếng nến cháy lụp bụp. Mà còn cả âm thanh từ bên ngoài.
Nàng nghe thấy tiếng chim hót. Rất rõ, rất gần, như thể con chim đang đậu ngay bên cạnh. Nhưng khi nhìn ra cửa sổ, nàng thấy con chim đang đậu trên cành cây cách xa ít nhất trăm thước.
Nàng nghe thấy tiếng nước suối chảy róc rách. Tiếng lá rơi. Tiếng bước chân xa xa - không phải một người, mà là nhiều người - đang đi lại trong làng? Thị trấn?
Nàng nghe thấy giọng nói.
"Haiz không biết là Tiểu thư Thượng Quan tỉnh chưa?"
"Chưa đâu. Đã ba ngày rồi mà vẫn bất tỉnh."
"Thương quá. Tiểu thư còn trẻ vậy mà..."
Giọng nói đó vọng từ xa, nhưng nàng nghe rõ từng chữ. Như thể người ta đang nói ngay bên tai.
Tiểu thư Thượng Quan?
Đó là ai?
Và quan trọng hơn, thính giác của nàng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.
Từ nhỏ, Dao đã có thính giác siêu phàm. Nàng có thể nghe thấy tiếng bước chân từ xa, tiếng thì thầm qua cánh cửa dày. Đó là lợi thế giúp nàng sống sót trong xã hội đen - nàng luôn biết kẻ địch đang ở đâu, đang làm gì.
Nhưng giờ đây, thính giác nàng còn nhạy bén hơn gấp nhiều lần.
Và không chỉ thính giác.
Nàng nhìn ra cửa sổ. Ánh nắng chói chang, nhưng mắt nàng không hề khó chịu. Nàng có thể nhìn rõ từng cành lá, từng cánh hoa đào phớt hồng đang rung rinh trong gió - dù chúng cách xa hàng chục thước.
Nàng hít thở. Mùi hương hoa đào thoang thoảng, ngọt ngào, nhẹ nhàng. Nhưng nàng còn ngửi thấy mùi khác - mùi đất ẩm sau cơn mưa, mùi thảo mộc từ rừng xa, mùi trầm hương nhẹ nhàng từ đâu đó trong phòng.
Khứu giác, thị giác, thính giác... tất cả đều sắc bén hơn.
Cơ thể này không tầm thường.
Dao từ từ đứng dậy khỏi giường. Đôi chân nàng run rẩy, không phải vì nó yếu ớt, mà do nàng chưa quen với cơ thể này. Dao bước từng bước nhỏ, tiến về phía cửa sổ.
Khi kéo cửa sổ ra, một làn gió mát lạnh thổi vào. Nàng tròn mắt ngạc nhiên.
Trước mắt là một khung cảnh như tranh vẽ.
Núi non trùng điệp, phủ đầy sương mù trắng xóa. Những ngôi nhà gỗ cổ kính nằm rải rác giữa rừng cây, mái ngói cong vút, tường trắng, cửa đỏ. Đường lát đá nhẵn bóng uốn lượn qua khu vườn, hai bên trồng đầy hoa đào, cánh hoa phớt hồng rơi lất phất.
Xa hơn nữa là một khu rừng rộng lớn bạt ngàn, cây cối sum suê, xanh tươi. Chim muông hót líu lo. Ánh nắng vàng óng rọi qua tán lá, tạo những vệt sáng lung linh.
Không có nhà cao tầng. Không có ô tô. Không có tiếng còi xe, tiếng động cơ ầm ĩ.
Chỉ có yên bình.
Dao nuốt nước bọt.
Nàng thật sự xuyên không rồi.
Nàng không biết nên cảm thấy thế nào. Hoang mang? Sợ hãi? Hay... nhẹ nhõm?
Ở kiếp trước, nàng sống trong bóng tối. Giết người, đổ máu, âm mưu. Nàng không có gia đình. Không có tình yêu. Chỉ có nghĩa vụ trả ơn cho gia đình Lý.
Và nàng đã trả ơn. Bằng mạng sống của mình.
Nhưng giờ đây, nàng được sống lại. Trong một thế giới mới. Với một thân phận mới.
Nhưng ta không nhớ gì về thân phận này.
Chỉ biết... tu tiên.
Nàng thử luân chuyển linh lực - theo bản năng, theo kiến thức vừa hiện lên trong đầu.
Một luồng năng lượng ấm áp chạy qua kinh mạch, tập trung ở đan điền. Mượt mà, tự nhiên, như thể nàng đã làm điều này cả nghìn lần.
Nàng giơ tay. Linh lực tụ lại ở đầu ngón tay, phát sáng nhẹ.
Cảm giác thật lạ lẫm... nhưng cũng thật quen thuộc.
Dựa vào kiến thức trong đầu, nàng biết mình đang ở cảnh giới rất cao. Nhưng cụ thể là gì, nàng chưa rõ. Nàng cần thời gian để tìm hiểu.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng bước chân vội vã từ bên ngoài. Nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.
"Tiểu thư! Tiểu thư tỉnh rồi sao?"
Cửa phòng bật mở. Một thiếu nữ áo xanh nhạt chạy vào, tay bưng khay trà, mặt mày hớn hở. Khuôn mặt tròn, đôi mắt to, má hồng hào.
Dao - không, giờ là ai đó trong thế giới này - nhìn cô, hoàn toàn xa lạ.
Cô ta là ai?
"Tiểu thư! Lão gia và phu nhân lo lắm! Tiểu thư bất tỉnh đã ba ngày rồi!" - Thiếu nữ vội đặt khay trà xuống, chạy lại nắm tay nàng, mặt mày lo lắng. - "Tiểu thư có khỏe không? Có đau ở đâu không?"
Cô ta nhìn nàng với ánh mắt quen thuộc, quan tâm, như thể họ đã quen biết nhau từ lâu.
Nhưng nàng không nhớ.
Hoàn toàn không nhớ.
Nàng lặng lẽ nhìn cô, không nói gì.
Thiếu nữ nhíu mày, lo lắng hơn. "Tiểu thư... sao không nói gì? Có phải người đau đầu không?"
Nàng nên nói sự thật không?
Rằng nàng không nhớ cô là ai? Không nhớ nơi đây là đâu? Không nhớ mình là ai?
Nhưng bản năng sát thủ trong nàng lại nhắc nhở: Đừng bộc lộ yếu điểm.
Trong xã hội đen, một khi kẻ địch biết nàng có điểm yếu, họ sẽ lợi dụng nó. Nàng từ từ lắc đầu. "Ta ổn."
Giọng nàng khàn khàn, như người lâu ngày không nói chuyện.
Thiếu nữ thở phào nhẹ nhõm. "May quá! Em đi báo cho lão gia và phu nhân biết ngay!" Cô chuẩn bị chạy ra ngoài, nhưng rồi quay lại, nhìn nàng. "Tiểu thư uống chút nước đi. Ba ngày không ăn uống gì, chắc người khát lắm rồi."
Cô rót một chén trà, đưa lên.
Nàng nhận lấy, từ từ nhấp một ngụm.
Vị trà thanh mát, ngọt dịu, lan tỏa trong cổ họng.
"Ngon không, Tiểu thư?" Thiếu nữ hỏi, mắt sáng lên.
Nàng gật đầu nhẹ.
Thiếu nữ mỉm cười tươi. "Đây là trà hoa sen mà em pha đấy! Tiểu thư thích nhất mà!" - Rồi cô lại vội vã chạy ra ngoài. - "Em đi báo cho lão gia và phu nhân biết bây giờ!"
Tiếng bước chân xa dần.
Nàng đứng yên, cầm chén trà, nhìn ra cửa sổ.
Lão gia? Phu nhân?
Cha mẹ sao?
Nhưng nàng không nhớ họ là ai.
Nàng thở dài.
Nàng cần tìm hiểu mọi thứ một cách nhanh chóng. Tìm hiểu nơi đây là đâu, nàng là ai, và chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng không thể để lộ rằng nàng mất trí nhớ. Ít nhất, chưa phải bây giờ.
Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã lại vang lên. Lần này không phải một người, mà là hai người - một nam, một nữ.
Cửa phòng mở ra, hai người họ bước vào.
Người đàn ông cao lớn, ngoài bốn mươi tuổi, áo choàng đen thêu hoa văn uốn lượn, tóc dài buộc gọn, khuôn mặt nghiêm nghị nhưng đôi mắt đầy lo lắng. Khí chất mạnh mẽ tỏa ra từ ông khí chất của người tu luyện, uy nghi như núi non.
Người phụ nữ thanh tú, ngoài ba mươi tuổi, áo dài lụa trắng thêu hoa sen, tóc dài buông xõa, khuôn mặt dịu dàng, đôi mắt ướt đẫm.
Họ nhìn nàng với ánh mắt lo lắng, nhẹ nhõm, yêu thương.
Như cha mẹ nhìn con.
Nhưng nàng... không nhớ họ.
"Tịch Nhi!" Người phụ nữ chạy lại, ôm chặt nàng vào lòng. "Con tỉnh rồi! Mẫu thân lo lắm!"
Mẫu thân?
Nàng đứng yên, để bà ôm. Cảm giác lạ lẫm, xa lạ, nhưng lại ấm áp quá đỗi. Ở kiếp trước, nàng không có mẹ. Nàng không biết cảm giác được ôm như thế này là thế nào.
Nhưng giờ,có một người tự nhận là mẫu thân nàng, đang ôm chặt lấy nàng.
Nàng không biết phải làm gì, tay nàng giơ trên không trung, không biết có nên ôm lại không.
Người đàn ông bước lại, đặt tay lên đầu nàng, xoa nhẹ. "Tốt rồi. Tỉnh lại là tốt rồi."
Giọng ông trầm ấm, đầy trấn an.
Người phụ nữ buông nàng ra, lau nước mắt, mỉm cười. "Con đói không? Để mẫu thân bảo bếp nấu cháo ngay lập tức."
Nàng nhìn họ - hai người xa lạ, nhưng lại đang nhìn nàng với ánh mắt yêu thương.
Họ thật sự là cha mẹ của cơ thể này sao?
Nhưng nàng không nhớ.
Người phụ nữ nhìn nàng, ánh mắt lo lắng hơn. "Tịch Nhi... sao không nói gì? Con có nhớ mẫu thân không?"
Câu hỏi đó như một mũi dao đâm vào lòng nàng.
Nhớ?
Nàng... không nhớ.
Nhưng nàng không thể nói ra. Nếu nói ra, họ sẽ lo lắng. Hoặc tệ hơn, họ sẽ nghi ngờ.
Nàng cố gắng mỉm cười, một nụ cười gượng gạo. "Con hơi mệt."
Người đàn ông gật đầu. "Bất tỉnh ba ngày, chắc cơ thể còn yếu. Con nghỉ ngơi đi."
Người phụ nữ gật đầu, nhưng vẫn đầy lo lắng. "Mẫu thân sẽ bảo bếp nấu cháo bồi bổ. Con uống thuốc rồi ngủ một giấc cho khỏe."
Họ không hỏi nhiều. Họ chỉ quan tâm, chăm sóc.
Và rồi hai người họ rời đi, để nàng một mình.
—
Nàng ngồi xuống bên cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài.
Hoa đào vẫn rơi. Gió vẫn thổi. Chim vẫn hót.
Nhưng trong đầu nàng lại có vô số câu hỏi trôi qua.
Nàng là ai?
Tại sao nàng lại ở đây?
Tại sao nàng chỉ nhớ kiến thức về tu tiên, nhưng không nhớ gì về cuộc sống của cơ thể này?
Họ gọi nàng là Tịch Nhi.
Vậy chủ nhân cơ thể này tên là Tịch Nhi?
Nàng thở dài.
Nàng cần phải tìm hiểu thêm.
Nàng sẽ hành động...
Lắng nghe, quan sát, thu thập thông tin.
Như nàng từng làm ngày trước.
Bỗng nhiên, tai nàng bắt được một âm thanh kỳ lạ.
Không phải tiếng nói,mà là... suy nghĩ?
"Tiểu thư có vẻ lạ. Có phải vì bất tỉnh ba ngày không nhỉ?"
Đó là giọng của thiếu nữ áo xanh nhạt lúc nãy. Nhưng không phải lời cô nói ra. Mà là lời cô nghĩ trong đầu.
Nàng giật mình, quay đầu nhìn ra ngoài cửa. Thiếu nữ đang đứng ở hành lang, tay cầm khăn, nhìn về phía phòng nàng, mặt mày lo lắng.
Cô không nói gì. Nhưng nàng nghe thấy.
"Tiểu thư làm sao vậy nhỉ? Nhưng mình không dám hỏi..."
Nàng tròn mắt ngạc nhiên. Không có ai ở trong phòng nói chuyện với nàng, nhưng nàng lại nghe thấy những luồng suy nghĩ này.
Ta nghe thấy suy nghĩ của người khác?
Nàng nhắm mắt lại, tập trung lắng nghe.
Và rồi nàng nghe thấy rất nhiều giọng nói. Không phải lời nói ra, mà là những suy nghĩ trong đầu.
"Hôm nay phải mua rau về nấu canh."
"Ông Lưu thật vô liêm sỉ."
"Tiểu thư đẹp quá..."
"Lão gia lo lắng cho Tiểu thư..."
Vô số suy nghĩ, từ vô số người trong thị trấn này, đổ vào tai nàng.
Nàng mở mắt, thở hổn hển.
Đây là sức mạnh gì?
Thính giác siêu phàm của nàng ở kiếp trước đã mạnh. Nhưng giờ còn mạnh hơn nhiều.
Nàng không chỉ nghe thấy âm thanh, còn. nghe thấy tiếng lòng của người khác.
Nàng nhìn ra cửa sổ, đôi mắt nhìn xa xăm.
Cơ thể này có gì đó đặc biệt.
Và nàng cần phải tìm hiểu.
Nhưng trước tiên, nàng cần biết rốt cuộc nàng là ai? Hay chủ nhân của cơ thể này là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip