Chương 14 : Đặt cờ dưới nguyệt lạnh

Giữa canh khuya, sương đêm giăng mờ lối, trăng bạc vẫn lạnh lẽo rọi xuống doanh trại Điếu Ngư, in hình cờ xí lật phật trên nền đất ẩm.

Từng bước chân binh sĩ tuần phòng vang vọng giữa tiếng gió luồn khe, ánh lửa trại chập chờn như bóng ma chập choạng trong cơn mê thời cuộc.

Dương Đỉnh vừa xuống ngựa, mũi giày còn vương bụi đất, áo bào khẽ lay theo gió đêm. Không kịp chấn chỉnh y quan, ông bước nhanh về phía đại trướng của Lưu Cơ.

Trong trướng, đèn dầu còn leo lét, hương trầm chưa tắt, lặng như thể người bên trong đang trầm ngâm giữa cục diện.

Đến nơi, ông dừng bước, hơi thở còn nặng nơi lồng ngực, mắt ánh vẻ trầm trọng.
Giọng ông hạ thấp, nhưng dứt khoát:

"Làm phiền các hạ truyền báo —
Dương mỗ có việc khẩn, cầu kiến Tham mưu quân sư."

Lính gác lập tức vén trướng, khom mình bước vào thông báo. Chưa đầy một khắc sau, hắn trở ra, cung kính cúi đầu:

"Thỉnh Dương lão gia nhập trướng. Quân sư đã chờ."

Dương Đỉnh khẽ gật đầu, mày không chau mà thần sắc nghiêm trọng, đoạn sải bước qua lớp rèm dày.

Dương Đỉnh khẽ gật đầu, bước qua rèm trướng.

Ánh đèn hắt lên bàn cờ gỗ lim đặt giữa trướng, quân đen quân trắng giằng co, thế cờ phức tạp, trùng trùng sát khí như thể quấn chặt lấy lòng người.

Lưu Cơ ngồi ngay ngắn trước bàn cờ, một tay cầm quân cờ đen, một tay đặt nhẹ lên cằm, đôi mắt sắc bén trầm tư như đang suy tính đại cục.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn ngước lên, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười nhàn nhạt: "Dương lão gia đêm khuya giá lâm, tất có chuyện quan trọng chăng?."

Dương Đỉnh tiến tới, ôm quyền chắp tay, giọng trầm ổn:
"Lưu quân sư, hôm nay Dương mỗ đến đây là có việc khẩn thiết, mong quân sư vì đại cục mà giúp đỡ."

Lưu Cơ nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống bàn, thần sắc không đổi, chỉ khẽ gật đầu:
"Xin Dương lão gia cứ nói ."

Dương Đỉnh hít sâu một hơi, giọng chậm rãi mà chắc chắn:

— Huyên nhi—tiểu nữ của ta—nay đã mang cốt nhục của Chúa Công, hiện đã hơn một tháng.

Ánh mắt ông thoáng hiện lo âu, giọng chùng xuống:

— Nhưng Chúa Công vẫn còn ở động Hoa Lư điều binh khiển tướng, chưa thể hồi doanh. Vậy nên ta mong quân sư giúp ta truyền tin này đến Chúa Công gấp.

Lưu Cơ không chút do dự , liền gật đầu:
— Chuyện này ta sẽ đích thân sai người đưa thư khẩn, lão gia cứ yên tâm.

Tưởng chừng sự việc đã tỏ, song Dương Đỉnh vẫn đứng yên tại chỗ, thần sắc thoáng ngập ngừng. Lưu Cơ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, trầm giọng hỏi :
"Dương lão gia còn điều gì chưa tiện nói ư?"

Bỗng, Dương Đỉnh quỳ sụp xuống, chạm trán xuống nền đất lạnh, thanh âm đầy khẩn thiết:
"Dương mỗ có việc hệ trọng khẩn cầu, xin quân sư giúp đỡ thêm một phen!"

Lưu Cơ giật mình, lập tức đứng dậy, nhanh chóng đỡ Dương Đỉnh dậy, trầm giọng: "Dương lão gia sao lại làm vậy? Nay người đã là ngoại thích của Chúa Công, sao có thể quỳ trước kẻ hèn này?"

Dương Đỉnh ngẩng mặt, nhìn thẳng vào mắt Lưu Cơ, ánh nhìn sáng rực như ánh kiếm rút khỏi vỏ:
"Lưu quân sư, nếu không có người mưu tính, Dương tộc ta nào có cơ hội kết thân cùng Vạn Thắng Vương? Nay người và ta đều là kẻ phò minh chủ, cần gì giữ lễ thường?"

Lưu Cơ khẽ cười, nhưng không đáp, chỉ chắp tay nhìn Dương Đỉnh, chờ ông nói tiếp.

Dương Đỉnh trầm giọng, ngữ điệu lặng mà dồn nén:
— Ta biết quân sư là người vì đại cục, không tham tư lợi, chỉ lo cho thiên hạ. Nhưng chính vì vậy, ta mới càng thêm lo ngại.

"Ồ? Xin Dương lão gia nói rõ." — Lưu Cơ thoáng nheo mắt.

Dương Đỉnh thở dài, giọng thấp dần: "Nguyệt Huyên là con gái ta, nay mang cốt nhục của Chúa Công, nhưng hài nhi trong bụng nàng còn chưa ổn mạch tượng, chỉ sợ... bị kẻ tiểu nhân lợi dụng, ám toán.
Hiện nay,Chúa Công nay còn đang bận đối phó các sứ quân, thế lực chưa hoàn toàn vững chắc. Nếu tin Nguyệt Huyên hoài long tự truyền ra, tất sẽ trở thành điểm yếu để kẻ địch nhắm vào."

Lưu Cơ chợt khẽ cười, ánh mắt sâu như bóng nước hồ thu, thong thả cất lời:

—Dương lão gia hà tất phải ưu tư quá mực?
Đan Gia phu nhân vốn là người có trí, lại thấu lễ nghi, đâu phải hạng nữ lưu tầm thường.

Dương Đỉnh không đáp ngay, chỉ lặng nhìn thẳng vào mắt hắn một hồi, đoạn chậm rãi nói:

— Thế sự xoay vần, chẳng ai nói trước về điều gì.

Ông ngừng một chút, đoạn tiếp lời, giọng trầm mà sắc:

— Các sứ quân đối địch, hẳn không thiếu tai mắt ngầm rải khắp. Nếu để lộ việc Chúa công có hậu duệ mới, e sẽ trở thành cơ hội để bọn chúng tung lời ly gián, khuấy động nội bộ.
Huống hồ, trong hàng ngũ tướng lĩnh, chẳng phải ai cũng một dạ một lòng.
Lại thêm, hậu viện Chúa Công tuy nay chưa phân cao thấp, nhưng thử hỏi: các vị phu nhân khác liệu có dễ để long tự của Nguyệt Huyên bình an ra đời?
Nếu có kẻ ngấm ngầm ra tay..."

Nói đến đây, ánh mắt ông vụt lạnh, thanh âm khẽ hạ:

"... Nếu ta là kẻ khác, ta cũng sẽ không để đứa trẻ ấy sống sót mà chào đời."

Ánh đèn dầu vẫn âm ỉ cháy, hắt những quầng sáng lay lắt lên vách trướng, lẫn với hương trầm nhàn nhạt như quấn vào từng sợi suy tư đang giăng kín lòng người.

Lưu Cơ không đáp ngay. Hắn lặng thinh nhìn bàn cờ trước mặt, tay thong thả xoay một quân cờ đen giữa hai ngón. Mũi cờ tròn nhẵn, nhưng trong lòng hắn, lại là một ván thế gai góc chưa từng có hồi kết.

Gió đêm luồn khe, rít qua nếp trướng tựa tiếng thở dài của thiên hạ chưa yên.

Dương Đỉnh đứng lặng, hai tay chắp trước bụng, thần sắc bình thản, song ánh mắt lại ngấm ngầm dò xét từng biểu cảm nơi mặt Lưu Cơ.
Y thoáng nghiêng đầu, trầm mặc. Trong lòng hắn khẽ gợn một tiếng cười nhạt.

Lão thương nhân kia quả là cáo già. Không cần nhiều lời, chỉ đưa ra cục diện, để người khác tự cân nhắc thiệt hơn.

Nhưng Dương Đỉnh đã hiểu sai một điều.

Lưu Cơ không phải đang phân vân có giúp hay không. Hắn vốn dĩ đã quyết định sẽ giúp.

Vấn đề là , hắn giúp bằng cách nào.

Lưu Cơ vốn chẳng giống bọn Đinh Điền, Nguyễn Bặc hay Trịnh Tú—những kẻ chỉ biết gắn mình vào danh nghĩa trung quân mà chẳng nhìn xa, thờ chúa chẳng hỏi trời.
Hắn đi theo Vạn Thắng Vương không vì thứ tình huynh đệ vào sinh ra tử như họ, mà vì hắn nhìn thấy một bậc minh chủ có thể thống nhất giang sơn.

Bàn tay Lưu Cơ khựng lại, quân cờ ngừng xoay. Ánh mắt sắc như đao ánh lên trong lửa trại.

Đinh Liễn....

Hắn nghĩ đến vị công tử trưởng kia—mười lăm năm ở Cổ Loa, đủ để mài mòn ánh sáng thuần khiết của một kẻ từng có thể làm đại tướng.

Không ai có thể ở trong cung đình quá lâu mà vẫn giữ được đôi mắt trong sạch.

Cổ Loa là nơi của những trò đấu đá, âm mưu, tranh giành giữa những kẻ khoác áo đế vương nhưng lại chẳng có chút khí chất của bậc đế vương thực thụ.

Đinh Liễn đã bị cuốn vào vũng lầy ấy từ thuở thiếu thời—quá lâu để có thể thoát ra.
Mắt hắn đã vấy bẩn, không còn trong sạch như xưa.

Hắn quá hám lợi trước mắt.

Hắn muốn chứng tỏ mình mạnh hơn bất cứ ai, kể cả phụ thân mình.

Mà đó chính là điều tối kỵ của một bậc minh chủ.

Vả Lại, Đinh Bộ Lĩnh dùng người có thể thua nhưng không thể để kẻ ngông cuồng tiếm quyền.

Vì vậy, Đinh Liễn không có tư thái của một bậc đế vương.

Lưu Cơ không muốn cược vào một kẻ như vậy.

Hắn không thể để Lưu Lang mãi ở dưới trướng một người như thế.

Hắn cần một lựa chọn khác.

Lưu Lang là em hắn, là huyết mạch của Lưu gia. Hắn không thể để Lưu Lang uổng phí cả đời trong cái bóng của một kẻ mờ mắt bởi hư danh.

Nếu có một người xứng đáng kế thừa Vạn Thắng Vương...

Hắn liếc mắt nhìn Dương Đỉnh.

Lão cáo già này không phải là người đơn giản.

Kẻ buôn bán mà có thể đứng vững qua bao biến cố, lại còn kết giao cùng với Vạn Thắng Vương, ắt phải có trí tuệ hơn người.
Nhưng quan trọng nhất, Dương Đỉnh có một thứ mà tất cả các phu nhân trong hậu viện của Đinh Bộ Lĩnh không có...

Đan Gia phu nhân- Dương Nguyệt Huyên.

Nàng không như những nữ nhân khác, chỉ biết tranh sủng, lại càng chẳng giống những thê thiếp nơi hậu trướng của Đinh Bộ Lĩnh—kẻ thì cầm quân ra trận, phò chồng chinh chiến, mong lập công danh; kẻ thì chỉ toan tính tư lợi, tranh đoạt ân sủng.

Nàng có sở trường riêng, hiểu rõ cương nhu tùy thời, lại am tường Phật pháp, lấy từ bi làm gốc, lấy trí tuệ làm nền.

Khi chúa công chinh chiến bốn phương, hai tay nhuốm máu, sát khí ngút trời, thì điều hắn cần há chẳng phải một người có thể hóa giải tâm sát sinh, khiến quân tâm an định, lòng người không còn hoang mang vì mùi máu tanh?
Một "nữ Bồ Tát" vừa cảm hóa, giác ngộ, vừa là biểu tượng dẫn dắt chư tướng, giúp kẻ cầm quân giữ được chính tâm giữa binh đao loạn thế.

Nếu Đinh Bộ Lĩnh thực sự xem trọng nàng, vậy đứa bé trong bụng nàng không chỉ là cốt nhục của hắn.
Nó còn là người mang thiên mệnh – kẻ có thể kế thừa cả giang sơn và giữ vững vương đồ.

Nàng là biểu tượng của Dương gia, và là con át chủ bài của Dương Đỉnh.

Vậy thì...

Lưu Cơ khẽ cười.

Hắn lặng lẽ hạ quân cờ trắng trong tay xuống bàn. Một nước đi đơn giản, nhưng cũng chính là nước cờ định đoạt.

Quân cờ chạm mặt gỗ, phát ra tiếng nhẹ như gió.

"Ba điều." — Lưu Cơ chậm rãi cất lời, mắt không rời bàn cờ.

Dương Đỉnh khẽ mỉm cười.

Hắn đã hiểu.

Lưu Cơ không nói "Ta theo người". Cũng chẳng nói "Chúng ta chung một thuyền".
Nhưng chỉ một nước cờ vừa hạ xuống bàn, đã đủ để lão cáo già trước mặt hiểu rõ: từ khoảnh khắc này, bọn họ đã đứng chung một chiến tuyến.

Dương Đỉnh chắp tay, trầm giọng:

"Vậy thì, mong quân sư chỉ giáo."

Lưu Cơ không đáp ngay. Ánh mắt hắn hướng về ngọn đèn dầu chập chờn bên bàn cờ, đoạn chậm rãi lên tiếng:

"Thứ nhất, phu nhân cần được an thai. Việc này không thể chậm trễ."

"Thứ hai, ta sẽ đích thân viết thư báo tin hỷ cho Chúa công, nhưng ngoài việc ấy ra, tuyệt không nhắc đến điều gì khác."

"Thứ ba..."

Hắn ngừng lại một thoáng, giọng trầm xuống:

"Chuyện này không thể nóng vội. Ta sẽ bố trí lực lượng trong âm thầm, không để ai hay biết."

Dương Đỉnh khẽ vuốt râu.

Lưu Cơ không chỉ đang bảo vệ Nguyệt Huyên và long tự trong bụng nàng, mà còn sắp đặt cho một thế cờ lâu dài.

Một thế cờ mà khi thời điểm tới, hắn sẽ kéo Lưu Lang về, rời khỏi bóng tối của Đinh Liễn.

Hắn không vội.

Hắn chỉ cần chờ.

Gió bên ngoài trướng vẫn rít lên khe khẽ, cuốn theo từng mảng bóng tối trùng điệp, như những nước cờ đang dần hình thành trong tâm trí Lưu Cơ.

Ván cờ lớn đã bắt đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip