Chap 29

Em trai nhìn hình bìa tạp chí rồi nói.

"Người mẫu ảnh à."

Ba người: "..."

Tiểu Bánh Bao lại lật ra trang có mục phỏng vấn của cô đưa lên và chỉ vào tiêu đề to nhất. Rồi nhìn em trai bằng ánh mắt lo ngại về chỉ số thông minh.

"Kinh doanh thôi." Lan Ngọc xoa xoa đầu con trai. Tiểu Bánh Bao quả nhiên là tâm can bảo bối.

Em trai gật gật đầu. Tổng giám đốc tập đoàn Ninh thị, nghe oai đấy.

"Sao lại thích chị tôi? Còn chân của chị." Cậu biết nhìn phong thái của người này thôi đã biết không phải phú cũng quý. Người như vậy có thể chấp nhận chị cậu có con riêng sao. Hay chỉ vài năm chán rồi đường ai nấy đi. Huống hồ kết hôn đồng giới đều không bền.

"Thích là thích, không có lí do. Sẽ sớm lành thôi." Lan Ngọc nhìn đứa em vợ như cụ non thì cười nhẹ một cái.

"Chị định duy trì cuộc hôn nhân này với chị tôi bao lâu?" Cậu đã thấy rất nhiều cặp đôi chia tay rồi. Chia tay xong liền có một vết nhơ mà cả đời không xóa được. Sau đó còn bị người đời chỉ vào cho cái danh đồng tính. Cậu không muốn chị mình như vậy.

"Em hỏi nhiều như vậy làm gì? Không về đi học sao." Thúy Ngân đá vào chân em trai một cái. Cô đã sớm chuẩn bị tới đâu tính tới đó rồi. Chỉ cần Lan Ngọc thích người khác cô sẽ rời đi.

"Đến lúc tôi chết." Lan Ngọc nhìn em trai bằng ánh mắt vô cùng điềm tĩnh.

Em trai cười cười rồi đứng dậy chuẩn rời đi.

"Lát tối về em sẽ nói mí với ba mẹ, chị cũng tranh thủ dẫn họ về đi."

"Được rồi, ông cụ non." Thúy Ngân xua xua tay đuổi cậu em này đi. Hai bên gò má để ý kỹ sẽ thấy có chút ửng hồng.

[...]

Đến tối em trai định nói chuyện với ba trước nhưng gia đình bác Phạm đến chơi cậu chỉ đành nuốt xuống.

Gia đình bác Phạm đều là kiểu mập mạp, mũm mỉm nên đặt trước gia đình bốn người bọn họ quả thật hơi không thăng bằng.

Ba Lê thấy bạn mình đến liền lôi bác Phạm ra sau vườn lại mần thêm con gà để nhậu. Làm phòng khách của nhà họ chỉ còn năm người.

"Bác nhớ không nhầm thì cháu tuổi Thìn đúng không?" Mẹ Phạm nhìn Thúy Ngân nhẹ nhàng hỏi.

"Vâng ạ."

"Bác cũng thích con gái tuổi Thìn. Rất có phúc."

"Cháu ở trên thành phố học ngành gì vậy?"

"Cháu học kế toán ạ." Thúy Ngân đột nhiên nổi dấu chấm hỏi đầy đầu.

Mẹ Phạm cười cười còn thêm quả gật gật đầu.

"Thuận nhà bác không có tài gì. Chỉ có một cửa hàng nhỏ trên huyện. Kiếm cô vợ kế toán về quản lí gia đình rất tốt."

Thúy Ngân :"..."

Em trai nhìn qua chị mình rồi bật cười đến nỗi sặc nước miếng.

"Chị Lê, chị nói xem hai đứa nó có xứng đôi không chứ... Tôi đã xem qua thầy rồi. Ngân tuổi Thìn lại mệnh Thủy kết hợp với con tôi tuổi Tuất vô cùng hợp."

Thúy Ngân thầm nghĩ: Nàng muốn cắn chết con chó này.

Mẹ Lê gật gật đầu phụ họa: "Đúng vậy, tôi cũng nghe nói hai tuổi này rất tốt. Ngân cũng đến lúc lập gia đình rồi."

"Chỉ sợ Ngân chê con trai tôi không có học thức. So với trình độ của Ngân con trai tôi chỉ có lớp chín đã tự nghỉ."

"Bác gái bác yên tâm. Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt Ngân ." Phạm Thuận nghe xong liền nói vào. Ánh mắt nhìn nàng còn vô cùng mờ ám.

"Mọi người cho con... con nói một tiếng được không?" Trước khi mọi chuyện đi quá xa, nàng quyết định không thể im được nữa.

"Ừm, Ừm... Mẹ chuyện này qua đi được không? Xíu con với chị nói cho mẹ nghe cái này." Em trai không đợi nàng nói mà chen vào. Cậu cũng không thể bây giờ để chị mình nói ra. Dù sao chuyện này là chuyện riêng trong nhà.

Mẹ Lê thấy ánh mắt nghiêm túc của con trai và con gái thì lập tức hiểu ý. Sau đó những lời mẹ Phạm nói đều khoái thác cho qua. Bà đột nhiên có chút bất an. Từ lúc về hai đứa con bà cứ nhìn nhau như có gì giấu giếm bà vậy.

Phạm Thuận thấy vậy thì có chút thất vọng cùng gia đình rời đi.

"Rồi, có chuyện gì, hai đứa nói mẹ nghe xem." Mẹ Lê ngồi trên sập gỗ nhìn hai đứa con của mình.

Thúy Ngân nhìn em trai . Em trai cũng nhìn cô ý bảo chuyện của chị, chị lo đi.

Nàng nhích người lại bên cạnh mẹ Lê rồi ôm lấy tay bà, còn để đầu lên vai bà. Từ tốn nói:

"Mẹ, con kết...hôn rồi."

Mẹ Lê: "..."

Bà đột nhiên không tiêu hóa kịp. Khoảng một lúc sau bà mới phản ứng lại được.

"Khi nào?"

"Hơn ba năm trước, lúc năm hai đại học."

"Cậu ta là người thế nào? Ở đâu? Làm gì? Có tốt với con không?" Mẹ Lê đưa ra một đóng câu hỏi.

 Đối với người con rể trên trời rơi xuống này có ấn tượng vô cùng kém. Ở quê họ muốn lấy vợ phải đưa ba mẹ đến nói chuyện trước, sau đó mới tính tới mấy cái còn lại. Còn con rể này thì sao, kết hôn lâu như vậy cũng không tới nói với ông bà một tiếng.

"Mẹ yên tâm. Chồng con là người thanh cao, nho nhã, tử tế và vô cùng xinh đẹp...đặc biệt có thể hô phong hoán vũ cả Việt Nam phải khiếp sợ. Và vô cùng yêu chiều con." Thúy Ngân bắt đầu tiết mục miêu tả chồng mình.

Em trai ngồi bên cạnh xém chút bị sự bốc phét của chị mình làm sặc chết. Chị cậu có phải nói hơi quá không.

"Có chuyện gì vậy?" Ba Lê sau khi dọn dẹp chỗ nhậu liền đi vào nhìn ba người có chút kì quái.

"Ông ngồi xuống đây" Mẹ Lê chỉ chỗ bên cạnh mình trên sập gỗ.

Ba Lê thấy vậy liền ngồi xuống. Đầu đầy dấu chấm hỏi.

"Đàng hoàng, tử tế vậy tại sao hai đứa kết hôn lâu vậy mà không về nhà một lần?" Mẹ Lê lại nhìn cô. Đối với cuộc hôn nhân của con gái bà cực kì không đồng ý. Ai đời có người kết hôn lâu như vậy mà cả gia đình ba mẹ vợ cũng không bước vô chứ. Hay chê gia đình họ nghèo. Con gái họ lại nhẹ dạ cả tin như vậy, không biết đã lấy phải cái dạng gì.

"Thật ra, ba năm trước bọn con cũng định về... nhưng lúc đó con gần sinh không về được. Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện mãi tới bây giờ mới về được." Nàng dụi dụi đầu lên vai mẹ Lê.

"Sinh...sinh gì?" Ba Lê bây giờ mới tiêu hóa được mà lên tiếng.

"Ba mẹ, chúc mừng ba mẹ đã có có cháu ngoại trai bốn tuổi rồi." Em trai vỗ vỗ vai ba Lê mấy cái.

Mẹ Lê: "Hai đứa dám ăn cơm trước kẻng.? "

"Mẹ không phải như mẹ nghĩ đâu. Là con sai, tất cả là con sai." Nàng ngồi dậy lắc lắc đầu, ủy khuất nhìn bọn họ.

"Con sai cái gì? Nói không rõ ba liền đánh chết thằng khốn đó." Ba Lê có tí hơi men nên hơi nóng tính. Ông cung tay đánh xuống mặt sập gỗ một cái. Con gái ông xem như tâm can bảo bối lại có thể cứ như vậy mà sinh con cho người ta. Ông làm sao bình tĩnh được.

"Là vầy...bla...bla...bla. Hoàn toàn là con sai." Nàng bắt đầu ngồi kể chỉ trừ việc chồng cô gặp tai nạn ra.

"Con ơi là con, sao lại ngu ngốc như vậy." Mẹ Lê tức giận để không thở nổi rồi. Nhưng nói gì được nữa đây, con dại cái mang.

"Con xin lỗi." Nàng cúi ngầm mặt xuống.

"Thế nó là nữ à?" Ba Lê thở dài từ từ hỏi. Thật sự, đúng là con gái ông sai thật.

"Vâng."

"Ngày mai kêu nó đến gặp ba." Ông nói rồi liền lủi thủi đi vào trong. Có vẻ như đang rất buồn và thất vọng.

"Nó chấp nhận hai mẹ con con sao?" Mẹ Lê thở dài hỏi.

"Vâng. Chồng con coi con trai con chẳng khác nào con ruột mình. Thậm chí, còn thương con trai con hơn cả con." Nàng giơ ngón tay đeo nhẫn cưới chưa từng tháo ra lần nào lên cho mẹ Lê xem. Biểu thị cô rất hạnh phúc.

"Có con rồi vẫn trẻ con như vậy." Mẹ Lê trừng cô một cái rồi đi vào phòng xem chồng mình thế nào. Chắc ông ấy còn đang sốc hơn cả bà.

Bà thấy bây giờ về cũng tốt. Ít ra trong làng cũng không cổ hủ như ba năm trước. Theo thời đại có những cái họ phải chấp nhận nhiều hơn rồi.
---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip