Chap 3: Em không ngủ được.
Chap 3: Em không ngủ được.
— Sao lúc chiều bé lại về trễ? Bé đã đi đâu? -Hắn ngồi trên ghế Sôpha. Nó giật mình trả lời.
— Dạ. Em ghé vào quán kem.
— Thật không? -Hắn nghi ngờ cuối sát nhìn thẳng vào mắt nó.
— Dạ. Thật. -Nó quay mặt đi chỗ khác nhưng hắn đã ôm nó vào lòng, siết chặt:
— Anh Thiên... anh làm sao vậy?
— Im nào bé con. Bé sau này phải nghe lời anh đó, nge không?
— Dạ. Điều đó là tất nhiên.
Hắn buông nó ra và hành động tiếp theo là nhấc bổng nó lên.
— Tối rồi. Đi ngủ, mai bé còn phải đi học nữa.
— Nhưng em tự đi được mà.
— Không cho chống đối.
Hắn cứ thế đi đến phòng nó, đặt nó xuống nệm, đắp chăn lại và không quen chỉ vào má mình. Nó quá quen và cũng như mọi lần Kiss vào má hắn.
— Bé con ngủ ngon. -Hắn xoa đầu nó, tắt đèn ngủ rồi rời khỏi phòng.
Tít tắc.....Tít tắc....Tít tắc.
2:00 AM
Rầm.
Cánh cửa gỗ mở ra. Giật mình nhìn về phía cửa phòng thấy bóng dáng nhỏ bé của nó trên tay thì ôm con Pikachu.
— Bé? Có chuyện gì thết?
— Em sợ....! Anh Thiên. -Hắn đưa mắt nhìn ra cửa sổ, bên ngoài đang mưa nặng hạt, sấm chớp đánh liên hồi, những vạch sáng hiện lên trên bầu trời trong đêm đen nghịt và cô quạnh.
— Đừng sợ. -Hắn bước xuống tiến lại vỗ về.
— Em không ngủ được. -Ngước đôi mắt ngập nước: — Cho em ngủ với anh được không? Mỗi lần em không ngủ được anh vẫn làm như thế mà.
— Cái này... -Ngập ngừng rồi hắn thở dài. Ngốc thật, bé sao không chịu hiểu cho anh?
— Ừ, lại đây.
Và thế ôm con Pikachu nằm trong lòng hắn. Ngoài trời mưa vẫn rơi, vài giọt bắn vào tấm kính cửa sổ tạo thành từng giọt lăn xuống. Mưa luôn mang đến cho con người một cảm giác kì lạ, nó cứ mang mác buồn.
— Ngoan. Đừng sợ. Có anh ở đây. -Hắn ôm chặt nó, mặt dụi vào mớ tóc lù xù của nó.
Nó chìm sâu vào giấc ngủ. Mẹ hắn lúc trước đã bỏ đi trong chiều mưa, khi chuổi ngày hắn chìm trong bóng tối cô lập với thế giới xung quanh của hắn kết thúc để thoát ra đi đến ánh sáng cũng đang lúc trời mưa tầm tã.
Đồng thời vì nó mà đem lại nổi ám ảnh cho Thiên Ly.
Sáng trong lành, ánh nắng bắt đầu len lóc trong các ngóc ngách, nếu chú ý kĩ lưỡng thì chúng ta có thể thấy được hơi nước bốc lên trên từ những chiếc lá, cành cây hay nền đường.
Trên chiếc giường màu xanh, hai con người đang chìm trong mộng đẹp được đánh thức bởi tiếng chuông hẹn giờ.
— Bé con dậy đi học thôi. -Hắn mệt mỏi lay người nó.
— Nướng xí nữa thôi. -Nó giằng chăn quay đi chỗ khác.
— Bé dậy mau lên. Không thì đừng trách anh
— Em dậy đây.
Nó nhăn mặt, cố mở to hai con mắt ra để nhìn đường, vào nhà vệ sinh. Thay đồ xong xuống dưới lầu thì hắn đã đi mất rồi.
Ăn phần hai bánh mì và uống ly sữa hắn đã chuẩn bị. Vẫn thế, nó đi xe buýt đến trường.
— Sao cổng trường lại đông người vậy? -Trước mắt nó là một đám con gái đứng chen ngang hết cái cổng.
— Chà. Anh ấy đẹp quá.
— Tú Long, đẹp trai quá. Anh ấy giàu có lại còn đẹp nữa.
Nó cứ ngớ người ra, chẳng hiểu gì. Họ vừa mới nhắc đến Tú Long, có phải là anh không? Nhưng mà cũng có thể trùng tên.
— Bọn họ sao vậy? -Nó tự hỏi mình tưởng chừng như đang,độc thoại nhưng đã được ai đáp.
— Muốn biết thì lại xem đi. -Thiên Ly như tuân theo câu nói, đến gần để giải đáp thắc mắc của mình.
— Đúng là anh Tú Long rồi. Nhưng ảnh bị gì mà mọi người nhìn ghê vậy?
— Cậu không nghe tụi đó nói gì ư?
— Có. Tớ nghe họ nói ảnh là đẹp trai.
— Vì là đẹp trai nên tụi đó mới bu lại đó. Cậu là đồ ngốc hả? -Cậu ta chỉ ngón trỏ vào trán nó.
— Tớ... Tớ.
— Được rồi. Chúng ta đi thôi. - Cậu lôi nó lại chỗ Tú Long. Và cuối chào lễ phép với anh:
— Chào anh.
— Ừ. Chào cậu. Thiên Ly. Sao bé lại không chào anh? -Nở nụ cười.
— Em xin lỗi. Em chào anh. Ơ,...nhưng sao hai người.
— Thanh Tuấn là em họ của anh. -Anh nhanh chóng chen ngang.
— À... Thì ra là vậy. Nhưng sao em không thấy anh Thiên? - Nhìn tháo dác xung quanh mà Không thấy Nam Thiên.
— Nó đi vào lớp rồi. -Anh thoáng hơi trầm tư.
Lúc nãy đến giờ đã cảm nhận được cái nhìn hiếu kì, tò mò của mọi người nhìn chăm chăm vào 3 nhân vật đang làm tâm điểm của chú ý.
— Anh Tú Long.
— Hử?
— Anh có người hâm mộ? Sao ai cũng nhìn anh rồi nói đủ chuyện vậy? Chắc là không rồi, anh đâu phải ca sĩ hay diễn viên gì đâu.
— Ừ. Bị nhìn hoài cũng khó chịu. Chậc... Ai bảo anh đẹp trai mà chi. -Anh nhép miệng tỏ vẻ đau lòng.
— Đúng ha. Nhìn kỹ lại anh cũng giống mấy anh ca sĩ, diễn viên ở trên TV ghê nha.
Cái vẻ đau lòng đó của anh nhanh chóng đơ lại vài giây, nụ cười nhép mép giờ cứng lại không nói nên lời.
— Éc... Mắt cậu dùng để trang trí ư? -Muốn cười lắm nhưng cậu phải cố nhịn, dở giọng quát nó.
— Tớ... cậu.. cậu. -Não bộ chưa hoạt động nên ú ớ chẳng biết nói gì.
— Thôi. Anh vào lớp đây. Cậu phải coi chừng bé con cho anh đó.
— Ok anh. -Cậu cũng quay gót bước đi.
— Ơ " Coi chừng "? Anh ấy nói vậy là ý gì thế? -Nó lẻo đẻo theo sau Thanh Tuấn.
— Cậu ồn ào quá. -Quái lạ sao Tú Long lại nhờ vả cậu cơ chứ? Con bé này tiếp xúc với nó mấy ngày mà hình như đầu óc nó chẳng bình thường, còn chậm tiêu nữa. Sao lại quan tâm đến nó đặc biệt thế? Lại còn nhờ mình trông nó nữa, thảm hại thật thảm hại. Từ giờ mình sẽ làm công việc giống như trông trẻ này vậy sao?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip