[NTPN] 43. Tôi đã thành niên rồi

/43/. Tôi đã thành niên rồi.

Đầu tháng ba, La Hằng chủ xị mở tiệc, mời không ít lưu học sinh Trung Quốc đến tham gia.

Vương Mân trước đó đã tặng một món quà nhỏ cho Dụ Niên làm quà sinh nhật, cho nên đối với việc mấy tháng sau có người thu xếp giúp cậu tổ chức lễ thành niên bù thì cảm giác có chút bất ngờ.

Địa điểm tụ hội là tại chỗ ở của La Hằng, Dụ Niên và Vương Mân lần đầu tiên đến thăm nhà trọ tư nhân ở Anh.

Người có thể thuê được phòng ở khá đẹp bên bờ song Thames, tuyệt đối không phải dạng có tiền bình thường...

Hai người bọn họ đi tàu điện ngầm tới, có một nam sinh tại ga tàu đón bọn họ, sau khi xuống còn phải đi bộ một đoạn đường, đối phương giới thiệu cho hai người một vài phong cảnh xung quanh, nghe nói từ cửa sổ nhà La Hằng có có thể nhìn thấy đồng hồ BigBen.

Nam sinh kia nói với Dụ Niên: "Hôm nay có không ít người tới, mặt mũi của Dụ Niên cậu thật lớn nha, mới đến đây mấy tháng đã tụ họp hầu hết số sinh viên Trung Quốc trâu bò nhất ở đây lại rồi."

"Ách." Dụ Niên vốn đã rất thấp thỏm, những lời này của đối phương khiến cậu càng bất an, "Thật làm phiền học trưởng quá, tôi đã nói không cần..."

"À, La ca đối với ai cũng rất nhiệt tình, cậu là học đệ của anh ấy, lo liệu một chút cũng không có gì, bất quá thật không ngờ cậu nhỏ tuổi như vậy, tôi năm nay mới vào năm nhất, vậy mà còn lớn hơn cậu." Nói chuyện xong đã tới nhà La Hằng.

Vừa mở cửa, Dụ Niên đã được hoan nghênh nhiệt tình, cư nhiên còn có người mua mũ đội, dây ruy băng, bắn đầy cả người cậu...

"Nhân vật chính xuất hiện! Khui rượu thôi!"

Sau một trận hoan hô, mọi người chen chúc ở phòng khách, ngồi bẹp xuống đất vây quanh một cái bàn trà không lớn lắm. Trong phòng trải thảm màu đất, cho dù mang giày vào cũng không nhìn thấy vết bẩn.

Trên bàn trà chất đầy rượu vang đỏ và ly đế cao, trong nhà bếp có người đang nấu ăn, một cỗ mùi thịt bò và phô mai bay ra, khiến người ta đói bụng đến kêu vang.

Dụ Niên trò chuyện cùng những người xung quanh, bộ dáng thoạt nhìn rất quen thuộc.

Vương Mân lần thứ hai kinh ngạc, mới không mấy ngày, Dụ Niên đã hòa nhập tốt như vậy.

La Hằng chủ xị bữa tiệc dẫn đầu trước, cùng mọi người nâng ly chúc Dụ Niên thành niên vui vẻ.

"Là mượn danh nghĩa này mới đúng, tụ họp cùng một chỗ vui vẻ mới là quan trọng nhất!" Anh còn bồi thêm một câu, nhằm giảm bớt áp lực tâm lý của Dụ Niên.

Mọi người: "Cheers!"

Vài nam sinh bưng thức ăn lên bàn trà, có thịt bò nướng, có khoai tây hầm thịt, salad rau trộn, pizza thập

cẩm...

Vương Mân gắp một khối khoa tây hầm thịt ăn, cho dù sau khi vào miệng có một cỗ mùi vị mỡ bò kỳ quái, nhưng cậu vẫn cảm động không thôi!

Giữa bữa cơm, mọi người trò chuyện về tin tức trong giới du học sinh gần đây: Ai về nước, ai chia tay, ai với ai đi du lịch...

Chợt có người nói: "Ai giới thiệu anh bạn đẹp trai này chút đi, tên Vương Mân đúng không, sao không nói gì hết vậy?" Một nữ sinh ăn mặt trang điểm xinh đẹp lắc lắc ly rượu trong tay, nhìn về hướng Vương Mân nói.

Dụ Niên đáp: "Cậu ấy đến đây trao đổi cùng với tôi, chúng tôi là bạn học cùng lớp." Cậu lần thứ hai lặp lại lời giới thiệu vừa rồi.

Tính cách Vương Mân khiêm tốn trầm tĩnh, trong bất kỳ trường hợp nào, cảm giác tồn tại ngay từ ban đầu đã rất thấp.

Nhưng một nam sinh thoạt nhìn bình thường như thế, lại thỉnh thoảng trong lơ đãng nở rộ một loại mị lực chỉ thuộc riêng về mình, ở chung lâu mới có thể bắt giữ được thực lực ẩn giấu và sự hiểu biết sâu sắc của cậu.

Vương Mân cầm ly rượu vang đỏ của mình lên, cười cười với nữ sinh kia, sau đó uống một ngụm rượu.

Cậu không có nửa lời bổ sung đối với giới thiệu của Dụ Niên, tựa hồ cảm thấy không có gì phải nhiều lời.

Nữ sinh tự chuốt lấy mất mặt, dời lực chú ý đi liếc mắt đưa tình cùng nam sinh khác. Vương Mân thì tiếp tục yên lặng nghe mọi người nói chuyện phiếm.

Trong đám người có một nam sinh vẫn luôn nói huyên thuyên, tên là Phùng Phong, cậu ta là nhân vật tiêu điểm trong chúng bạn, ăn mặt hợp thời, nói chuyện cũng dí dỏm khôi hài. Một chàng trai có thể gây hoạt náo như thế, đi đến đâu cũng được mọi người yêu thích.

Tiếp đến là La Hằng, La Hằng là sinh viên đã tốt nghiệp, phương thức nói chuyện và thói quen hành vi đều ít nhiều mang theo một ít kỹ xảo của người lãnh đạo. Người này có lẽ đối với tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, rất tốt, nhưng không ai có thể hiểu được ý nghĩ chân thật của anh ta, Vương Mân có chút phòng bị đối với anh ta.

Tiếp nữa là một người tên Vinh Quân Tĩnh, một người trẻ tuổi thoạt nhìn ôn văn nho nhã, đầu ngón tay theo thói quen luôn mang theo điếu thuốc, chỉ là ngại có nữ sinh ở đây nên không đốt.

Em họ của anh ta tên Dung Quân Khiêm mới lên trung học, chiếm hơn phân nửa sôpha, tựa vào trên người anh trai mình chơi PSP.

Nữ sinh thu hút mọi ánh nhìn vừa rồi hiện đang ngồi ở giữa trò chuyện với anh ta, bên cạnh cô còn có một cô bạn thỉnh thoảng hát đệm mấy câu. Còn có một nữ sinh ngồi bên cạnh Dụ Niên, không tính là quá xinh đẹp, nhưng khí chất rất tốt, cô ngồi rất gần Dụ Niên, liên tục tìm đề tài tán gẫu riêng với Dụ Niên, tựa hồ rất có hảo cảm với cậu.

Trong bữa cơm có người ồn ào gán ghép hai người cùng một chỗ, nữ sinh kia thẹn thùng cam chịu, Dụ

Niên lại chẳng chút suy xét mà trực tiếp từ chối: "Không được."

Mọi người vốn là đang nói đùa, lại không nghĩ rằng cậu dùng phương thức nghiêm túc như vậy để đáp lại, không khí lập tức lâm vào xấu hổ.

Dụ Niên giương mắt nhìn về phía nữ sinh kia, nghiêm túc nói: "Chị là người tốt, chẳng qua, chẳng qua tôi vừa mới thành niên..."

Sau một trận trầm mặc, không biết ai bắt đầu 'ha ha' cười ra tiếng trước, sau đó là một trận cười vang.

"Ha ha ha, không ngờ Văn tỷ cũng có ngày được xếp vào bestfriend zone!"

"Ha ha ha ha..."

Không khí cứng ngắt tiêu tán trong tiếng cười vui của mọi người, nữ sinh họ Văn kia thuận theo cái thang kia mà bước xuống: "Chị sẽ không từ bỏ đâu, chị chờ cậu lớn lên." Vừa nói còn không quên giả vờ chẳng chút hảo ý mà liếc liếc vị trí ở giữa hai chân Dụ Niên một cái.

Mọi người cười càng thêm điên cuồng.

La Hằng hòa giải nói: "Được rồi được rồi, cô thú tính quá, đừng khi dễ học đệ thuần khiết của tôi nữa." Dứt lời ôm lấy bả vai Dụ Niên kéo vào hướng mình.

Mọi người thét to: "Yo yo yo yo yo!"

Ngay cả Dụ Niên cũng nhịn không được mà bật cười.

Vương Mân tựa hồ bắt đầu hiểu được vì sao Dụ Niên có thể được hoan nghênh như vậy.

Vả lại cho dù Dụ Niên không có diện mạo xinh đẹp, chỉ cần khí chất của cậu của cậu, cậu không hề có 'cảm giác lợi thế' và 'cảm giác thế tục' mà những người bên cạnh đang thể hiện ra ngoài.

Dùng điều kiện vật chất, kinh nghiệm xã giao và kinh nghiệm xã hội phong phú làm trang bị lợi thế, Dụ Niên đều không có.

Điểm này, ngay cả bản thân Vương Mân cũng không bì kịp Dụ Niên.

Sau khi ăn xong Vương Mân và Dụ Niên tự mình trở về, Dụ Niên uống hơi nhiều rượu, có chút men say. Tửu lượng của Vương Mân tốt hơn cậu một chút, xem như thanh tỉnh.

Vương Mân cười nhắc đến biểu tình vừa rồi của Dụ Niên khi cự tuyệt nữ sinh kia: "Cậu nghĩ sao mà ra được lí do đó vậy? Rất tuyệt."

Dụ Niên: "Tui không nghĩ ra được cái khác."

Vương Mân: "Cậu thật lãnh tĩnh."

Dụ Niên phủ nhận: "Không có, vừa rồi tui khẩn trương muốn chết."

"Thật không?" Vương Mân hoài nghi nhìn cậu một cái, dùng ngữ khí nghiêm trang chững chạc giải thích: "Cậu nói câu đó cho người ta cảm giác giống như phái Thanh Giáo, có một loại cảm giác cao

ngạo độc lập tuyệt thế, đối với tình yêu chẳng chút để ý."

Dụ Niên cười nói: "Miêu tả cái quỷ gì vậy!"

Vương Mân nhún nhún vai.

"Tui vừa rồi thật sự rất khẩn trương, vốn tui nghĩ không phải là cái này." Nhân rượu say, Dụ Niên không tự chủ mà thẳng thắn với Vương Mân, "Tui vốn muốn nói tui đã có người mình thích... Nhưng mà tui hiện tại không xác định, cái gì là thích, thích là cái gì." Dụ Niên vắt hết óc muốn giải thích cảm thụ của mình, cuối cùng vẫn là tức giận từ bỏ, "Thích là cái gì, cậu biết không?" Cuối cùng cũng hỏi lại

Vương Mân.

Vương Mân không biết nói thế nào cho đúng, từ này muốn giải thích thật sự rất khó, cái 'thích' của mỗi người cũng không giống nhau.

Nếu trước tiên có người hỏi cậu vì sao lại thích Tiếu Lang, cậu khẳng định sẽ cảm thấy đây là một vấn đề ngu xuẩn. Việc này còn vì cái gì sao? Bọn họ thích nhau đã trở thành thói quen, liền biết thành một phần cuộc sống.

Nếu nhất định phải cho một lời giải thích, có lẽ là 'Không có cậu ấy, tôi sẽ không vui vẻ được như bây giờ'.

Tác dụng của rượu vang đỏ khá chân, Dụ Niên về đến ký túc xá mới phát hiện mình thật sự là uống quá nhiều.

Cảm giác choáng váng cùng nặng nề ở ngực quen thuộc đánh úp lại, cậu dựa vào bên cạnh bồn cầu trong buồng vệ sinh, ngón tay vói vào trong cổ họng muốn nôn, không ngừng nấc cục, thịt bò ăn trước đó đang quay cuồng trong dạ dày, nhưng cái gì cũng không nôn ra được.

Tựa như nghe được tiếng vang gì đó, thật lâu mới kịp phản ứng là tiếng chuông điện thoại di động của mình.

Dụ Niên chống đỡ đứng dậy, thất tha thất thểu đi ra ngoài, tìm kiếm mơi phát ra thanh âm trong túi áo khoác, tia thanh tỉnh còn xót lại giúp cậu nhận ra là La Hằng gọi tới, lúc muốn nhận cuộc gọi thì âm thanh đã ngừng lại.

Nắm di động trong tay ngây ngốc nhìn trong chốc lát, chờ thanh âm kia lần thứ hai vang lên, cậu đè xuống nút nghe, chợt nghe đầu bên kia La Hằng lo lắng hỏi: "Cậu ở đâu, về đến ký túc xá chưa?" Dụ Niên: "Ừm."

La Hằng thở dài một hơi, lại hỏi: "Vừa rồi sao lại không nghe máy."

Dụ Niên: "Ở trong toilet."

La Hằng: "Ừ, an toàn là được rồi, vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi." "Ừm." Dụ Niên cúp điện thoại, đau đầu ngã vật ra giường.

Không biết nằm bao lâu, thân thể bắt đầu nóng lên, từng trần tiếp từng trận, từ bụng dưới cho đến ngực đều khó chịu, thiếu dưỡng khí, muốn nôn, lại không có khí lực đến toilet.

Tư duy hỗn loạn, trong chốc lát đột nhiên cảm giác bản thân còn đang ở Bắc Kinh, lát sau lại mơ mơ màng màng cảm giác mình đang ở Luân Đôn.

Aizzz, thật sự là do uống rượu mà...

Cậu tựa như nghe được có người nói với mình, 'Uống nhiều thêm mấy lần sẽ không say nữa', còn nghe anh nói, '150 viên, mỗi ngày một viên, chờ cậu ăn xong không sai biệt lắm là có thể trở về rồi'... Dụ Niên cầm di động, trong lòng kêu gào: Dương Gia Dược.

Híp mắt tìm số điện thoại của Dương Gia Dược, sau khi tìm được dãy số của anh, Dụ Niên bắt đầu cười vui vẻ, sau đó liều lĩnh bấm điện thoại đường dài quốc tế.

"A lô?" Mới sáng sớm, trong lúc ngủ mơ màng bị người ta đánh thức, Dương Gia Dược tứ giận nói: "Ai vậy..."

Dụ Niên nghe được thanh âm hơi khàn khàn, có chút ngẩn người, đầu óc càng trì độn.

... Dương Gia Dược, Dương Gia Dược, Dương Gia Dược...

Cậu im lặng từng tiếng từng tiếng một gọi tên anh ở trong lòng.

Dương Gia Dược thanh tỉnh hơn một chút, ý thức được hai số 0 mở đầu là mã vùng nước ngoài, suy nghĩ một vòng, lập tức hỏi: "A lô, là Dụ Niên sao?"

Dụ Niên nắm chặt điện thoại ngây ngô cười, nhẹ giọng 'Ừm' một tiếng.

Dương Gia Dược nở nụ cười, lui vào trong ổ chăn nói: "Tên nhóc cậu... Chỗ cậu đang là buổi tối phải không, đang làm gì đó?"

Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược: "Cậu ngốc à, chỉ biết ừm ừm, cậu đang làm gì, nói chuyện đi."

Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược: "..."

Dương Gia Dược đen mặt đoán Dụ Niên rốt cục đang làm cái khỉ gì, chợt nghe cậu chậm rì rì gọi:

"Anh..."

Tim Dương Gia Dược đột nhiên đập gia tốc, hỏi: "Cậu uống rượu sao?"

"Ừm..." Dụ Niên suy nghĩ một hồi lâu mới nói: "Tôi thành niên rồi."

Thành niên có thể uống rượu, lại nói anh vẫn luôn bảo em học uống rượu, anh xem, em uống rồi nè, không phải em không thể uống.

Dương Gia Dược phì phì thở dốc, gọi: "Dụ Niên."

Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược: "Nếu uống rượu thì mau đi nghỉ ngơi đi, chờ khỏe lại rồi nói."

Dụ Niên: "Ừm..."

Dương Gia Dược cúp điện thoại, bất quá mười giây sau, chuông điện thoại lần thứ hai vang lên...

Dương Gia Dược: "A lô..."

Dụ Niên: "Anh."

Dương Gia Dược: "... Được rồi, tiểu ma men, cậu đang làm gì đấy, nằm trên giường sao?" Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược: "Cậu chỉ biết 'Ừm' thôi hở?"

Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược: "... Ngu ngốc."

Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược: "Phụt! Cậu rốt cục uống bao nhiêu rượu hả? Ngu ngốc!"

Dụ Niên: "Ừm."

Dương Gia Dược oán giận nói: "Phắc, đi uống rượu với ai, đừng nói là quen biết kẻ nào không đứng đắn

đi, Vương Mân đâu..."

Sau đó vô luận anh nói cái gì, Dụ Niên đều lên tiếng trả lời, còn thỉnh thoảng ngoan ngoan kêu 'anh' một tiếng, nghe mà trong lòng Dương Gia Dược ngứa ngáy.

Hàn huyên trong chốc lát, Dụ Niên không 'Ừm' nữa, Dương Gia Dược cho rằng Dụ Niên đã ngủ, chúc cậu ngủ ngon, rồi tự mình cúp máy.

Không ngờ qua mấy phút sau tiếng chuống lại vang lên! Dương Gia Dược nhận điện thoại, bất đắc dĩ tiếp tục lầm bầm lầu bầu, đơn giản trở thành người dẫn chương trình Radio trong trường, nói đến khi đầu bên kia tự động cúp máy.

Được rồi, hẳn là di động của cậu hết pin.

Ban ngày lên lớp, Dương Gia Dược nhớ đến mấy cuộc điện thoại của Dụ Niên, không khỏi cảm thấy buồn cười.

Nếu không hải thật sự uống quá nhiều rượu bị say, em ấy sẽ không hồ ngôn loạn ngữ như vậy, lúc thanh tỉnh rõ ràng là một đứa nhỏ lý trí mà...

Dương Gia Dược chống cằm hồi tưởng lại một tiếng 'anh' mà Dụ Niên gọi mình trong điện thoại, kêu đến thực tự nhiên, thực ỷ lại, thậm chí còn có chút hương vị luyến tiếc.

Rõ ràng bản thân cũng rất muốn bảo em ấy kêu mình là anh trai, nhưng cuối cùng cái gì cũng không làm được.

Dương Gia Dược mới vừa rồi còn mang vẻ mặt mỉm cười, lúc này đôi mày lại nhăn lại thật sâu.

-- Thực xin lỗi, Dụ Niên, Anh không phải là anh trai tốt.

Hôm sau Dụ Niên tỉnh dậy, tìm kiếm khắp nơi cái di động bị quấn vào trong chăn.

Ngày hôm qua cứ như vậy cầm di động mà ngủ, không rửa mặt không tắm rửa, cả người đầy mùi rượu.

Ngược lại vẫn còn nhớ rõ trước khi mê mang, bản thân gọi điện thoại cho ai.

Sau khi tìm được di động xem lại lịch sử cuộc gọi, Dụ Niên nhất thời kinh ngạc: Thời gian gọi điện thoại đường dài quốc tế ước chừng hơn hai tiếng!

Trong di động có hai tin nhắn chưa đọc, đều đến từ công ty dịch vụ viễn thông, một cái là thông báo cho cậu biết thời gian trò chuyện quốc tế tháng này đã dùng xong, muốn gọi điện thoại cần phải bổ sung thêm phí; tin thứ hai báo cho cậu biết, số dư trong tài khoản đã là giá trị âm, yêu cầu cậu nhanh chóng nạp thêm tiền.

Đổ mồ hôi, tối hôm quá cậu và Dương Gia Dược rốt cục đã nói cái gì vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #danmei