[NTPN] 77. Chúng ta chia tay đi
/77/. Chúng ta chia tay đi.
Tâm tình của Dụ Niên rất phức tạp, đối với phỏng đoán Dương Gia Dược có thể là Dụ Duyệt này, không phải chỉ khi về quê mới có.
Lần đầu tiên khi nhìn thấy A Tư, đôi mắt tương tự như trong trí nhớ kia, cùng với những điều trên người người nọ khiến cho cậu cảm thấy có hảo cảm đã từng khiến cho Dụ Niên kỳ vọng -- Nếu anh là Dụ
Duyệt thì tốt rồi.
Anh nghe mình kể về những chuyện đã qua liền buồn bả rơi lệ, anh từng nói muốn làm anh trai của mình, cha mẹ của anh cũng ly dị, đi theo bác giá, lại sống một mình, anh thích ăn cay, thích ăn bánh mật, anh gọi mình là Tiểu Niên, hỏi mình nếu tìm được anh trai, vậy muốn nói với anh ấy cái gì nhất...
Không chỉ một lần xúc động mà gọi Dương Gia Dược là 'Anh', kỳ thật đã theo bản năng mà xem anh trở thành Dụ Duyệt rồi?
Sự thật rằng bản thân thích anh họ của mình khiến Dụ Niên khó có thể tiếp thu, cho nên bản năng mà có khuynh hướng tin tưởng Dụ Duyệt là một người khác, những chỗ tương tự đó chỉ là trung hợp mà thôi.
Nhưng mà, định luật Murphy lại một lần nữa chứng minh rằng mọi việc đều phát triển theo chiều hướng mà chúng ta luôn tránh né.
Dương Gia Dược xin lỗi xem như đã cam chịu -- Hóa ra anh không chỉ biết rằng mình thích anh ấy, mà còn biết luôn rằng mình là em họ của anh. Khó trách anh chưa bao giờ tiến thêm một bước nữa thân thiết với mình, khó trách anh cứ luôn nhẫn nại, cứ luôn miễn cưỡng, cứ luôn không quá nguyện ý biểu lộ tâm tình của mình...
Trong nháy mắt khi đã xác nhận chân tướng đó, tảng đá trong lòng Dụ Niên cũng hạ xuống. Cậu phải vui vẻ, bởi vì nguyện vọng nhiều năm đã thành hiện thực.
Nhưng tâm tình kia lại bị một sự tức giận lớn khác che lấp -- Bản thân chẳng chút hay biết gì lâu như vậy, thậm chí đến hiện tại Dương Gia Dược cũng không nguyện ý mở rộng cửa lòng với mình!
Cậu rất muốn lớn tiếng hỏi vì sao, hoặc là quyền đấm cước đá với Dương Gia Dược để phát tiết tức giận... Nhưng mẹ đang ngủ ở trong phòng ngay bên cạnh, ngoại từ yên lặng khó chịu, cái gì cậu cũng không thể làm được.
Dụ Niên cũng rất thất vọng với sự trầm mặc của Dương Gia Dược, cậu ngủ quay lưng lại với anh.
Hôm sau thức dậy, tinh thần của Dụ Niên không được tốt, Dương Gia Dược thoạt nhìn cũng thật tiều tụy, cả đêm qua anh cũng chẳng thể nào ngủ.
Không khí rất xấu hổ, Dương Gia Dược hỏi: "Dì đâu?"
Giọng nói khàn khàn, ánh mắt khêu gợi của Dương Gia Dược khi vừa tỉnh ngủ là thứ Dụ Niên thích nhất, nhưng cậu cũng không định dễ dàng tha thứ cho đối phương, thanh âm lạnh lùng đóa: "Đi làm rồi."
Dụ mẹ sáng sớm đã đi, còn nấu sẵn cháo báo bảo trong nồi giữ nhiệt cho hai người, hai người rửa mặt, yên lặng không nói gì mà mặt đối mặt ăn điểm tâm.
Dương Gia Dược hỏi: "Hiện tại dì đang làm gì?"
Dụ Niên: "Ở một nhà may."
Dương Gia Dược mới nớ ra, Dụ mẹ là thợ may, trong góc phòng khách còn đặt một cái máy may mà. Khi còn bé quần áo trong nhà bị đứt nút, bị rách, hoặc là quần bị dài, đều sẽ cầm đén cho mẹ Dụ Niên sửa lại.
Bất quá mắt của Dụ mẹ hiện tại không thể nhìn rõ vật, còn có thể làm những công việc cần sự cẩn thận như vậy sao?
"Bà ở đó giúp quản lý hậu cần." Dụ Niên bổ sung thêm một câu, giải đáp nghi hoặc của Dương Gia Dược.
Dương Gia Dược lại hỏi: "Thu nhập thế nào, trong nhà có gặp khó khăn gì hay không?"
Dụ Niên nói: "Cũng đủ sống, ráng tới khi em tốt nghiệp hẳn là có thể." ... Nhưng muốn tiếp tục học thạc sĩ thì có thể có chút khó khăn.
Dương Gia Dược thầm nghĩ, khó trách Dụ Niên lại liều mạng làm thêm như vậy, một đứa trẻ còn nhỏ tuổi đã phải gánh vác áp lực lớn như vậy, thật sự khó có được, bản thân còn từng cảm thấy không quen với kiểu sống này của em ấy, đến khi nhận ra em ấy không chỉ là em trai, mà còn là người yêu của mình, lại biến thành đau lòng.
Dương Gia Dược thở dài, nói sang chuyện khác: "Chút nữa dẫn anh đi thăm ba đi." Dụ Niên: "Ừm."
Buổi chiều, Dương Gia Dược mua một bó hoa, còn có một ít tiền vàng, nhang đèn dùng để đi tảo mộ, cùng Dụ Niên ngồi xe bus đến khu nghĩa địa, lại leo núi hơn nửa giờ mới đến được nơi bác cả Dụ Niên được an táng.
Trên mộ bia có khắc cái tên quen thuộc.
"Bác, anh Duyệt đến thăm bác nè." Theo tiếng chào hỏi ân cần của Dụ Niên, nước mắt của Dương Gia Dược cũng lên tiếng trả lời mà tuôn rơi.
Đặt hoa, dâng hương, dập đầu, đốt vàng mã, lại đốt thêm một đống tiền âm phủ, toàn bộ quá trình
Dương Gia Dược đều không nói một lời, ngay cả một tiếng 'ba' cũng không gọi. Dụ Niên trách Dương Gia Dược nhẫn tâm, nhưng biểu tình đau lòng của đối phương lại khiến cho người ta cảm giác thật thương xót.
Rốt cục chuyện gì đã xảy ra, khiến anh khúc mắc sâu như vậy?
Năm đó một gia đình ly hôn không phải là chuyện vẻ vang gì, nguyên nhân bác trai và bác gái chia tay Dụ Niên không biết, nhưng cậu biết việc này đối với anh họ mà nói là đả kích thật lớn, còn chưa kịp cho mình có cơ hội để an ủi anh ấy, bác gái đã dẫn anh ấy đi rồi.
Sau đó bác trai và mẹ tái hôn, trong lòng Dụ Niên đã từng phản đối, bởi vì hàng xóm láng giềng đều nói bác gái và bác trai ly hôn là bởi vì mẹ mình chen chân vào, khi đó bác trai còn mang vẻ mặt hiền lành mà khuyên Dụ Niê 'lời người ta nói đừng quá dễ tin', nhưng nếu không phải là nguyên nhân này, vì sao Dương Gia Dược lại không chịu thừa nhận mình là người nhà họ Dụ?
Trên đường trở về, Dương Gia Dược đột nhiên nói: "Tiểu Niên, hay là buổi tối anh không nên ở nhà em nữa."
Dụ Niên nghẹn giọng, một lúc sao mới nói, "Tùy anh." Lúc này cậu cũng không giữ lại.
Tìm một nhà khác trong trung tâm thị trấn, quả thực hoản cảnh vệ sinh đều rất kém, phòng ngủ thời gian lâu không ai ở, tràn ngập một cỗ mùi vị mốc meo.
Buổi tối trở về nhà Dụ Niên ăn cơm tối, Dụ mẹ vừa nghe Dương Gia Dược phải đi, liền khẩn trương hỏi: "Là vì tối hôm qua ngủ bị lạnh sao? Hay là giường nhỏ? Cũng phải, hai đứa con trai các con ngủ chung trên một cái giường, khẳng định rất chật, nếu không buổi tối Niên Niên sang ngủ với mẹ đi, để bạn con ngủ một mình trong phòng con."
Người phụ nữ với tiếng nói ôn nhu, biểu tình khẩn trương, đều khiến Dương Gia Dược không đành lòng nhìn thẳng.
"Được rồi, mẹ, anh ấy cũng đã thuê phòng rồi." Dụ Niên lạnh lùng nói.
Mẹ Dụ không nói nữa, ủy khuất mà rũ mi xuống, tựa như đã làm ra sai lầm lớn nào đó.
Lúc Dương Gia Dược đi, mẹ Dụ từ trong phòng ôm ra một cái chăn lông, nhíu mày nói: "Ở bên ngoài, chăn không được phơi nắng, cầm cái này đi."
Dương Gia Dược mọi cách cảm ơn, cự tuyệt ý tốt của Dụ mẹ. Dụ Niên muốn đưa anh đi, anh cũng không đáp ứng, chỉ nói ngày mai điện thoại liên hệ, liền rời đi.
Trong lòng Dụ Niên dâng lên một loại dự cảm bất hảo, nhưng cậu lại không thể từ bỏ mặt mũi mà đi mặt nóng dán mông lạnh của người ta, người ta đã không biết tốt xấu, cậu hà tất đi xum xoe nữa.
Lại là một đêm không ngủ, mới tờ mờ sáng hôm sau, Dụ Niên nghĩ Dương Gia Dược có thể cũng ngủ không ngon, liền nằm thêm một lúc, buổi chiều dẫn anh đến phố cũ đi dạo. Một lần nằm này, đế lúc tỉnh lại đã là 10h sáng, Dụ Niên bị tiếng chuông báo tin nhắn di động đánh thức.
Trong lòng cậu căng thẳng, cầm di động lên xem, lập tức ngây ngẩn.
Đó là tin nhắn của Dương Gia Dược, ngắn ngủi năm chữ: "Anh trở về Bắc Kinh."
Có ý gì? Trái tim Dụ Niên từng đợt quặn đau, trước mắt biến thành màu đen...
Mình nói thích anh ấy, anh ấy không đành lòng cự tuyệt mình, mình cùng một chỗ với anh ấy, anh ấy không đành lòng thương tổn mình, đơn giản vì mình là em trai của anh ấy...
Hóa ra ngay từ đầu, đều là một mình mình đơn phương tình nguyện, cái gì ghen tuông, cái gì không thích ứng, đều là mình tự lừa mình dối người mà thôi...
Ha ha. Anh xin lỗi, lại không một lời giải thích, anh làm như vậy, đơn giản là muốn ép tôi nói ra câu nói kia.
Dương Gia Dược, ngay cả chia tay anh cũng ép tôi nói ra trước, anh khiến tôi vứt bỏ anh, thiếu ít đi một chút áy náy, anh thật sự rất ác độc, rất tàn nhẫn...
Dụ Nien run rẩy ngón tay, trả lời: "Chúng ta chia tay đi."
Nhìn thông báo tin nhắn gởi đi thành công, Dụ Niên tắt di động, tháo SIM ra, cả người đều vùi vào trong chăn, tùy ý để nước mắt mặn đắng thấm ướt gối đầu...
Lần đầu cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng, cây tinh thần vẫn chống đỡ mười mấy năm qua, trong nháy mắt sụp đổ.
Đây là sống sao, sống quả thực rất thống khổ, không bằng chết đi...
Buổi tối Dụ mẹ về nhà, thấy thức ăn làm sẵn buổi sáng một món cũng chưa động tới. Gọi nhũ danh của Dụ Niên mất tiếng, cũng không được đáp lại. Mãi đến khi đẩy cửa phòng Dụ Niên ra, mới phát hiện con trai đang cuộn mình thành một đoàn trốn ở trong chăn.
Cảm giác có ánh sáng chiếu tới, Dụ Niên ở trong chăn rên rỉ một tiếng.
"Niên Niên, làm sao vậy?" Dụ mẹ vỗ nhẹ chăn hỏi. "Không có gì ạ..." Thanh âm Dụ Niên khàn khàn.
Dụ mẹ: "Vậy sao không ăn cơm, bạn của con đâu?"
Dụ Niên gào thét nói: "Mẹ đi đi... Không cần lo cho con..."
Dụ mẹ tựa hồ biết đã xảy ra chuyện gì, ngơ ngác ngồi trên giường Dụ Niên trong chốc lát, nhẹ nhàng vuốt ve phần chăn bị gồ lên.
Dụ Niên không nhịn được nức nở, không ngừng đau lòng, bụng cũng rất đau.
Dụ mẹ trấn an cậu trong chốc lát, mới kéo chăn ra một chút, con trai đẹp trai khóc đến cả mặt đỏ bừng, hai mắt cũng sung lên như quả hạch đào. Bàn tay hơi lạnh áp lên cái trán nóng bừng, Dụ mẹ nhíu nhíu mày, đứng dậy vào bếp lấy thuốc lấy nước cho Dụ Niên.
Dụ Niên mệt mỏi không chịu uống, Dụ mẹ kiên trì cầm ly nhìn cậu, trong mắt tràn đầy thần sắc lo lắng.
Đó là một loại sức mạnh cực ôn nhu. Dụ Niên chống cự không được.
Cậu được uống thuốc hạ sốt, lại bị ép ăn vài ngụm cơm, mới lần thứ hai nằm xuống.
"Mẹ, con muốn uống thuốc ngủ." Cậu suy yếu nói.
Dụ mẹ: "Không được."
"Mẹ, xin mẹ đó, con rất khó chịu, con muốn ngủ một lúc." Dụ Niên cầu xin nói.
Một hồi lâu, Dụ mẹ mới thỏa hiệp lấy nửa viên thuốc cho Dụ Niên uống, cũng cẩn thận giấu kỹ hộp thuốc đi.
Sau đó, bà lại dùng khăn tay ấm áp giúp con trai lau mồ hôi, đắp chăn lại cho cậu, lẳng lặng ngồi bên giường, tay cầm phật châu, vừa khẽ vuốt tóc mai Dụ Niên, vừa mặc niệm 'Nam mô Quan Thế Âm Bồ
Tát'...
Dụ Niên bình thường gần như không uống loại thuốc này, ngày hôm nay tâm lực thống khổ quá đột ngột, khiến cậu sau khi uống thuốc không bao lâu đã mệt mỏi muốn ngủ, lại có từng tiếng từng tiếng niệm Phật khiến lòng người an tâm, cậu rất nhanh liền ngủ mất.
Nửa đêm Dụ Niên gặp ác mộng bừng tỉnh, quấn chăn đến phòng khách xem TV.
Cậu quấn bản thân lại thật chặt, trong ngực ôm cái chai nước nóng làm túi chườm, vẫn cảm thấy lạnh.
Trong TV đang phát một bộ phim truyền hình mà Dụ Niên khinh thường nhất, nhưng cậu vẫn không đổi kênh, chỉ ngồi nghe diễn viên trong phim khóc khóc cười cười, cãi nhau... Khiến cậu có cảm giác còn sống.
Nam nữ nhân vật chính chung quy sẽ vì một chút việc nhỏ vừa ồn ào vừa cãi nhau, giờ phút này nữ chính ném hết toàn bộ nồi chảo chén bát lên người nam chính, cuồng loạn hét lên: "Anh cút đi cho tôi! Tôi thật sự bị mù mới có thể yêu anh!" Nam chính một thân tây trang dính đầy rong biển trứng gà các loại, chật vật bất kham, anh ta yên lặng mởi cửa, để lại một câu 'Vài ngày nữa anh trở lại thăm em' rồi rời đi. Nữ chính vừa cười vừa khóc, phát điên một chút rồi chạy ra ban công, rống về phía người đàn ông mặc tây trang đang rời đi: "XXX, từ hôm nay trở đi tôi sẽ không yêu anh nữa! Con mẹ nó anh đừng có làm bộ không nghe!"
...
Dụ Niên nghĩ: Thật tốt, bản thân cũng xem như diễn xong một bộ phim truyền hình, cuối cùng cũng không phải là động vật máu lạnh.
Hóa ra tình yêu là như vậy, khiến người ta điên điên khùng khùng vừa khóc vừa cười, hóa ra không phải bọn họ đạo đức giả, mà là mình quá nông cạn...
Nước mắt đã khô cạn, nhưng hốc mắt còn đang chua xót, Dụ Niên nghĩ đến một truyện ngắn mà mình đã xem, nói 'lão lệ tung hoành' cũng là một loại hạnh phúc. Bởi vì lớn tuổi, ngay cả rơi lệ cũng thành một loại xa xỉ.
Ha ha, hóa ra thật sự là như thế.
***
Lúc Dương Gia Dược gởi tin nhắn cho Dụ Niên thì đã lên xe lửa, bởi vì không mua vé trước, giường nằm đã không còn, chỉ có thể mua được vé ghế mềm.
Sau khi lên xe, anh gởi cho Dụ Niên hai tin nhắn, tin thứ nhất nói báo cho Dụ Niên bản thân về Bắc Kinh trước, tin thứ hai, anh viết một đoạn giải thích rất dài rất dài: "Tiểu Niên, một lần này trở về, anh chịu rất nhiều kích thích, muốn trở về trước tự mình yên lặng suy nghĩ, điều chỉnh tâm tình một chút... Thực xin lỗi, anh không dám ở thời điểm xúc động mà hứa hẹn, cũng không muốn trong thời điểm bi thương mà thương tổn em, có lẽ so sánh với em, anh thật sự là một người yếu đuối... Tiểu Niên, nếu có một ngày em không còn thích anh nữa, nhất định phải nói cho anh biết, được không?"
Xe lửa đi được hai giờ, Dương Gia Dược nghĩ thầm, em ấy khẳng định đang trách mình trốn tránh rồi, lấy điện thoại di động ra viết tin nhắn: "Giờ anh lại bắt đầu nhớ em rồi, phải làm thế nào mới tốt đây?"
... Rất muốn ôm em, tham lam mà nghe em nói thích anh, nói sẽ cùng một chổ với anh cả đời... Đây là em hạ độc anh sao, Tiểu Niên của anh?
Dương Gia Dược nhìn màn hình di động ngây ngô cười, mãi đến khi di động hiện lên thông báo gởi tin thất bại, anh mới phát hiện không chỉ cái này, tin nhắn thứ hai vừa rồi cũng không gởi đi thành công! Gọi 10086, mới biết tài khoản hết tiền... Nói cách khác, Dụ Niên chỉ nhận được tin nhắn mình nói trở về Bắc Kinh kia!
Dương Gia Dược thầm mắng di động chết tiệt, vừa vội vã hỏi mượn di động của người bên cạnh liên hệ Dụ Niên.
Nhưng gọi điện thoại qua, nghe được lại là thanh âm gợi ý của tổng đài 'Đối phương đã tắt máy'. Dương Gia Dược không cam lòng thử lại lần thứ hai, lo lắng gọi quá nhiều lần sẽ lãng phí pin điện thoại của người ta, mới bất đắc dĩ chuyển thành liên hệ bạn của mình ở Bắc Kinh, nhờ đối phương giúp mình bổ sung ít tiền vào tài khoản của mình trước.
Sau khi di động khôi phục tín hiệu, Dương Gia Dược lần nữa khẩn cấp bấm dãy số của Dụ Niên, lại lo lắng muốn biết cậu ấy nhắn lại cái gì, có gọi điện cho mình hay không...
Thời gian dài như vậy, Dụ Niên có thể cho là mình không cần em ấy nữa hay không? Em ấy hẳn sẽ thương tâm, hẳn là sẽ khóc...
Theo một câu 'Số máy quý khách vừa gọi đã khóa', lý trí Dương Gia Dược dần dần biến mất, ý niệm duy nhất còn lại trong đầu chính là -- Trở lại bên cạnh em ấy!\ "Chị ơi cho tôi hỏi, xe này trạm dừng tiếp theo là ở đâu vậy?"
"Trạm tiếp theo? Chắc là ở N thị, còn phải ngồi 3 tiếng nữa lận!"
"Không đi qua U thị sao?"
"Đây là xe tốc hành, chỉ dừng lại ở các trạm chính thôi. Gấp như vậy sao?"
"Ha ha, có một món đồ rất quan trọng, bỏ quên chỗ bạn tôi bên kia."
"Tôi nhớ rõ cậu lên xe ở X thị phải không? Chẳng qua trở về cũng phải chờ đến rạng sáng ngày mai, cũng đừng lo lắng quá, đến N thị mới buổi chiều thôi."
"... Vâng, cám ơn."
Xe lửa chạy, còn có thời điểm dừng lại; tim mất đi, không nhất định có thể tìm được trở về.
Dương Gia Dược chờ đợi từng giây từng phút, nỗi nhớ tựa như nước lũ trào dâng, nhưng hiện tực lại như đi ngược với nguyện vọng.
Có lẽ chỉ có lúc này mới có thể nhận rõ tim mình, mới biết rõ bản thân chân chính muốn cái gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip