[NTPN] 23. Năm mới vui vẻ
/23/. Năm mới vui vẻ.
Vương Mân kết thúc kỳ thi sớm hơn Tiếu Lang một ngày, ở đại học thi xong là có thể trực tiếp được nghỉ.
Hai người đã đặt trước vé máy bay trở về C thị, thời gian nửa năm, lại trôi qua nhanh tựa như chỉ trong chớp mắt.
Trên máy bay, Vương Mân và Tiếu Lang nói về chuyện của Dụ Niên, "Biết không, anh trai của Dụ Niên gởi một bưu thiếp cho cậu ấy đó."
Tiếu Lang kinh ngạc, "Hả? Cậu ấy tìm được anh trai rồi sao?"
Vương Mân: "Không có, hình như là nhận được hồi tháng trước, hôm qua anh với cậu ấy đi thư viện trả sách, thấy cậu ấy lấy tấm bưu thiếp đó làm thành bookmark, anh liền hỏi cậu ấy là ai gởi, cậu ấy nói là anh mình."
Tiếu Lang: "..." Tháng trước? Cái đó...
Vương Mân: "Anh liền hỏi cậu ấy có tìm được người hay chưa, cậu ấy nói không có." Tiếu Lang: "..." Cái đó, hình như...
Vương Mân cười cười: "Anh cũng không tiện hỏi, không biết là xảy ra chuyện gì, cảm giác cậu ấy đặc biệt quý trọng tấm bưu thiếp kia, cả ngày đều mang theo."
Tiếu Lang: "Anh..."
Vương Mân: "Sao?"
Tiếu Lang sờ sờ mũi: "Tấm bưu thiếp đó là em gởi."
Vương Mân: "..."
Tiếu Lang thẳng thắn nói rõ chuyện mình tìm Dương Gia Dược giả mạo làm anh trai Dụ Niên gởi bưu thiếp cho cậu cho Vương Mân biết, Vương Mân không còn lời nào để nói, hơi tức giận bảo, "Sao em lại làm loại chuyện này chứ, đây không phải là lừa người ta sao."
Tiếu Lang: "Anh xem Dụ Niên cũng không phải là rất vui vẻ hay sao..."
Vương Mân giáo huấn cậu: "Hồ đồ, nếu cậu ấy biết tấm bưu thiếp này là giả, không phải là lại không vui nhiều hơn sao?"
Tiếu Lang bĩu môi nghiêng đầu đi.
Vương Mân hít vào một hơi, hơi mềm giọng nói, "Vậy vì sao em không tự mình viết, còn phải tìm người ngoài chứ?"
Tiếu Lang: "Chữ của em không đẹp."
Vương Mân cười nói: "Cũng phải."
Tiếu Lang: "...!"
Bàn tay Vương Mân đặt lên đàu gối Tiếu Lang, trấn an cậu nói: "Được rồi, về sau đừng làm mấy loại chuyện thế này nữa... Hy vọng Dụ Niên có thể mau chóng tìm được anh trai cậu ấy."
Tiếu Lang thì thầm nói: "Dương Gia Dược không phải rất xứng với cậu ấy sao."
Vương Mân trừng cậu: "Đừng có ghép đôi lung tung! Em cho là ai cũng giống chúng ta sao?" Tiếu Lang: "Hắc hắc."
Xuống máy bay, Tiếu Lang liền hô lạnh, quả nhiên phương Bắc ấm áp hơn rất nhiều!
Hai bên lối đi xuống đứng đầy người ra đón, Tiêu Lang có cảm giác mình giống như lãnh đạo từ thủ đô phái tới, ảo tưởng bản thân vẫy vẫy tay với bọn họ nói: "Chào nhân dân C thị! Mọi người vất vả rồi!"... Ha ha ha!
Ba Tiếu Lang ra sân bay đón bọn họ, sau khi gặp mặt, Tiếu ba nói: "Vương Mân, mẹ Lang Lang làm một bàn thức ăn ngon, bảo con trở về đến nhà chúng ta cùng ăn kìa!" Vương Mân da mặt mỏng, có chút ngượng ngùng.
Tiếu Lang đẩy cậu nói: "Đi thôi đi thôi, buổi tối ngủ với em."
Vương Mân không nói với người trong nhà hôm nay mình trở về, bây giờ vẫn là một thân tự do, nếu
'mẹ vợ' đã mời, vậy cung kính không bằng tuân mệnh: "Vậy làm phiền chú và dì."
Tiếu ba nói: "Nói cái gì vậy, con chính là một nửa con trai của chúng ta mà!"
Vương Mân: "..."
Đến nhà Tiếu Lang, quả nhiên một trận mùi hương thức ăn xông vào mũi, Tiếu mẹ còn mặc tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn, thấy hai đứa con đẹp trai về nhà, tay trái cầm lọ muối tay phải cầm sạn chạy ra: "Ôi ôi, đã về rồi sao!" Tiếu Lang: "Mẹ ~~~!"
Vương Mân: "Dì ~!"
Tiếu mẹ trừng Vương Mân, Vương Mân gãi gãi đầu, lại kêu: "Mẹ nuôi."
Tiếu mẹ mặt mày hớn hở, kêu: "Ngồi đi! Ngồi đi! Ăn chút trái cây trước! Mớ dâu này đặc biệt tươi đặc biệt ngon luôn đó! Ba Lang Lang có một người khách kinh doanh hoa quả, mỗi ngày mẹ đều có hoa quả ăn hoài không hết, mấy đứa ở Bắc Kinh hẳn là không được ăn phải không?"
Tiếu Lang bốc mấy quả dâu nhét vào miệng, hàm hồ nói, "Không được ăn, muốn ăn cái gì cũng phải tự mình tiêu tiền mua, đắt muốn chết!"
Tiếu mẹ đau lòng: "Ai bảo con hà tiện làm gì, muốn ăn cái gì thì mua cái đó! Mẹ xem nào, ôi, gầy hơn rồi!"
Tiếu ba nói: "Nghe nó than thở làm gì, tôi thấy rắn chắc hơn không ít, người cũng đen hơn."
Tiếu Lang hỏi: "Em trai đâu ạ?"
Tiếu mẹ: "Còn ở trường học, nó còn chưa được nghỉ mà. Mấy hôm trước con gởi bưu thiếp cho nó phải không?"
Tiếu Lang: "Dạ, nó nhận được rồi ạ?"
Tiếu mẹ: "Đúng vậy, vui vẻ lắm, mỗi ngày kẹp trong sách làm thành thẻ đánh dấu trang, bảo nó cho ba mẹ nhìn xem cũng không chịu."
Tiếu Lang, Vương Mân: "..."
Ăn cơm xong, Tiếu Lang liền cùng Vương Mân nằm trong phòng nói chuyện phiếm.
Tiếu mẹ đã phơi nắng hai cái chăn bông thật dày trên giường, Vương Mân hạnh phúc lăn lăn bên trên, cảm thấy làm con trai nhà họ Tiếu thật tốt, có mẹ có em trai còn có chăn bông thơm ngào ngạt.
"Hương vị mặt trời, thật dễ chịu..." Vương Mân nghĩ ở mãi trong này không muốn đi.
Tiếu Lang buồn cười nói: "Kỳ thật, mặt trời không có hương vị."
Vương Mân: "Vậy đó là gì?"
Tiếu Lang nói: "Đây đều là hương vị thi thể của vi trùng sau khi bị phơi nắng chết..."
Vương Mân: "..."
Tiếu Lang: "Anh vừa rồi chính là vẻ mặt hạnh phúc mà chôn trong một đống thi thể... Ha ha ha!"
Vương Mân: "Thật hối hận nghe em nói mấy thứ này, cảm giác hạnh phúc đều biến sạch!"
Tiếu Lang bụm mặt, vừa khóc vừa cười nói: "Em cũng là bị độc hại mà! Có một hôm Đặng Bân phơi chăn xong, liền giống như anh ôm chăn nói thật hạnh phúc ~~~ Sau đó Hoàng Vũ liền nói mấy lời này, anh không thấy biểu tình lúc đó của Đặng Bân đâu, ha ha ha... Chỉ là về sau không còn cảm giác hạnh phúc khi ngửi thấy hương vị ánh mắt trời gì nữa ~ Thuần khiết đã rời em đi rất xa a a a!" Vương Mân: "..."
Hai người bọn họ cùng một chỗ luôn là tán gẫu mãi không hết. Ba năm trung học sớm chiều ở chung còn chưa nói đủ, lên đại học cho dù khác biệt trường học, một ngày cũng phải gọi điện thoại mấy lần, gởi mấy chục tin nhắn. Ăn gì, đang làm gì, cho dù không có việc gì, cũng sẽ theo thói quen mà gọi điện thoại, nghe được thanh âm của đối phương, cứ như vậy tự nhiên mà trò chuyện.
Buổi tối Tiếu Mông trở về, vừa nghe nói anh trai đã về nhà, lập tức chạy vào phòng của cậu.
Vừa đẩy cửa vừa nhiệt tình hô lên: "Anh đã về rồi!" A, sao anh rể cũng ở đây...
"Biểu tình này của em là gì vậy hả!" Tiếu Lang từ trên giường ngồi dậy, "Không biết Vương Mân sao?" Tiếu Mông: "... Chào Mân ca."
Vương Mân gật gật đầu với cậu nhóc, hai người đều là ngầm hiểu trong lòng.
Tiếu Lang mở vali hành lý của mình ra, lấy một túi đồ đặt lên trên giường: "Mang theo một đống thứ tốt cho em nè!"
"Anh nói chuyện đều có khẩu âm phương Bắc rồi!" Tiếu Mông nói xong, nhào lên giường nhìn.
"Wow~ Wow~!" Chỉ thấy một cái túi thật to có in logo của Khoa Đại, sổ tay, bút bi, bút lông... (Vương
Mân: Đây không phải là phần thưởng trong tiệc tối chào đón tân sinh Tiếu Lang ngẫu nhiên nhận được sao...)
Tiếu Mông kích động ngao ngao kêu, vốn dĩ một tấm bưu thiếp đã đủ lâng lâng rồi (có thể khoe khoang anh trai ruột của mình đang học ở Khoa Đại), lúc này là một đống vật kỷ niệm của Khoa Đại a ha ha!
Tiếu Lang nhìn em trai, hiện tại cảm thấy cậu nhóc rốt cục vẫn là một nhóc con đặt việc thi đại học lên vị trí đầu tiên a!
Bất quá bản thân Tiếu Lang cũng tràn đầy cảm giác về sự ưu việt, vốn dĩ ở Khoa Đại nhân tài đông đúc, bản thân chỉ là một tiểu nhân vật, vừa trở về nhà đã được ba mẹ cưng chiều như bảo bối, được em trai sùng bái như thần tượng... Thật sự là một giây trở thành đại thần!
"Ê, còn có cái này!" Tiếu Lang lấy ra một cái đĩa CD từ trong túi xách đưa qua.
"Tuyển tập chọn lọc mới nhất của LinKin Park! A a -- Anh, em yêu anh!!" Tiếu Mông đoạt lấy đĩa CD dán ngoài miệng hôn chùn chụt.
Tiếu Lang: "Còn là bản gốc nữa đấy, cám ơn Vương Mân đi, anh ấy mua cho em đó."
Vương Mân cũng là nhờ quan hệ của Mục Đào, loại CD này không nhập khẩu, muốn tìm cũng không dễ dàng, một cái cũng tốn hơn hai trăm tệ!
Thành kiến khó hiểu của Tiếu Mông lập tức vứt bỏ ra sau đầu, cảm động nhìn về phía 'anh rể' nói lời cảm ơn.
Trong nóng ngoài lạnh bợn trẻ Vương Mân thản nhiên nói một câu 'Đừng khách sáo', thầm nghĩ có thể sử dụng một cái đĩa CD mua được 'cậu em vợ' còn rất đáng giá.
...
Trước năm mới, Tiếu Lang nhận được điện thoại của Vu Trí Chí, báo cáo thành tích.
Tiếu Lang chửi tục vào điện thoại: "Phắc diu ~ Đại trệ! Ông đợi qua năm mới rồi hãy gọi điện tới không được hay sao hả!"
Đại trệ: "Khẩn trương cái gì, qua là được rồi! Tui cũng qua nè, bất quá có một môn được đúng 60 điểm, thoát hiểm trong gang tấc!"
Tiếu Lang cúp điện thoại, lần lượt gởi tin nhắn cho từng người nói: "Hắc hắc, anh em, có thành tích rồi,
Đại trệ suýt nữa rớt."
Gởi xong bom tin nhắn, Tiếu Lang vừa cầu nguyện - Pass vạn tuế, vừa mở trang web nội bộ tra điểm online của Khoa Đại, nhập vào mã số sinh viên và sáu số chứng minh nhân dân của mình, một bảng biểu thành tích lập tức nhảy ra --
Tên họ: Tiếu Lang
Mã số sinh viên: 200X050487
Học viện: Chuyên nghiệp hàng không vũ trụ
Học kỳ: Mùa thu 200X
1. Tư tưởng đạo đức và pháp luật đại cương: 88
2. Tiếng Anh đại học (Một): 96
3. Vi phân và tích phân cao đẳng: 91
4. Vật lý đại học B: 92
5. Kỹ thuật công nghệ thông tin: 90
6. Đại cương thiết kế máy móc: 95
7. ...
Average 91.3
GPA 3.9
Tiếu Lang nhìn từ trên xuống dưới bản thành tích của mình N lần, sau đó càng nhìn miệng há ra càng lớn... A ha ha ha! Bảng điểm thiệt là đẹp a!
Em trai Tiếu Mông liếc mắt nhìn màn hình một cái, cũng chấn kinh luôn: "Điểm trung bình trên 90 điểm? Anh cũng quá trâu bò đi!"
Ngao ngao ngao ~! Mình là thần! Mình là thần!!! Tiếu Lang mừng rỡ nằm trên giường lăn lộn, đây là lễ vật năm mới tốt nhất tự mình tặng mình na~!
Đêm trừ tịch, bà ngoại Tiếu Lang đến nhà Tiếu Lang mừng năm mới, sau khi ăn xong người một nhà cùng xem chương trình mừng xuân, vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Buổi tối di động nhận được hơn mười tin nhắn chúc mừng năm mới, nghìn bài một điệu, Tiếu Lang cũng copy lại gởi cho ba mẹ luôn!
Đợi đến 11h50, Tiếu Lang trốn vào phòng gọi điện thoại cho Vương Mân.
"Đang chờ điện thoại của em nè." Vương Mân cười nói.
Bên kia của cậu lại là một nhà hai mươi mấy người, ở bên ngoài ăn cơm tất niên, hiện tại đã trở lại.
Các anh chị em một năm tụ họp một lần, vài ngày sau về còn phải tặng quà này nọ. Mấy ngày nay Vương Mân đều giúp đỡ trong nhà làm việc, còn phải ứng phó một ít khách khứa đến chơi chúc tết.
"Thật phiền, năm mới là phiền phức nhất, vẫn là nhà em tốt hơn." Vương Mân oán giận.
Tiếu Lang: "Bái một cái vì gia sản nhà vợ chúng ta cái nào, hắc hắc... Ngày mai bọn em đi bái Bồ Tát
nè."
Vương Mân: "Thay anh xin cái bùa bình an."
Tiếu Lang: "Nhất định rồi... A, đếm ngược rồi!"
Vương Mân: "Sáu, năm, bốn..."
Tiếu Lang: "Ba, hai, một! -- Năm mới vui vẻ!"
Vương Mân: "Năm mới vui vẻ!!! Năm thứ tư rồi, Tiểu Tiểu, mỗi một năm em đều là người đầu tiên chúc anh năm mới vui vẻ."
Tiếu Lang: "Lúc này mới năm thứ tư thôi mà, về sau mỗi năm em sẽ đều là người đầu tiên nói với anh, mười năm nữa, hai mươi năm nữa, một trăm năm nữa!"
Vương Mân: "Ha ha, nhóc ngốc nghếch... Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đó."
Tiếu Lang: "Hắc hắc ~ Yêu anh, ngủ ngon."
Vương Mân: "Ngủ ngon..."
Xong nguyên tiêu đầu xuân, Tiếu Lang và Vương Mân đồng thời trở lại trường học.
Mọi người đều biết thành tích của nhau, ngoại trừ Tần Lâm rớt một môn, còn lại mọi người đều qua. Nhưng thi tốt nhất không phải Tiếu Lang, mà là Triệu Bách, người này tất cả mỗi môn đều trên 90 điểm, trung bình 95 điểm, nhưng Tiếu Lang đã cảm thấy thực vừa lòng với thành tích của mình rồi!
Tần Lâm tâm tình không được tốt, tám người phòng 313 chỉ một mình cậu ta là có khởi đầu không mấy tốt đẹp, năm sau cậu ta phải thi lại với đám sinh viên khóa sau. Nhưng mà cũng không có cách nào khác, là bình thường không chịu học hành, gieo gió gặt bão.
Còn có một việc, Thiệu Anh chuyển hệ đi học chuyên về máy tính.
Cậu chàng thi cũng bình thường, theo lý thì trước khi hết năm học rất khó chuyển hệ, nhưng bởi vì chút quan hệ bối cảnh nên cứ như vậy im lặng mà chuyển. Cũng may ký túc xá vẫn không đổi, vẫn là ở lại phòng 313.
Lúc học bổng được công bố, Triệu Bách quả nhiên nhận được hạng nhất! Tiếu Lang miễn cưỡng thi được hạng năm, cư nhiên cũng có phần học bổng khuyến khích, bất quá chỉ được 500 tệ (có tiền dù sao cũng tốt hơn không có).
Mọi người biết được tin tức, liền vây quanh lại cùng nhau trấn lột một mớ tiền của Triệu Bách, lại kéo nhau ra ngoài làm một bữa thịt!
Sỡ dĩ không 'trấn' của Tiếu Lang, là bởi vì bọn họ thấy được Tiếu Lang là thật sự cố gắng, tiền của cậu lấy được là đương nhiên! Không giống tên khốn Triệu Bách này, bình thường căn bản không bao giờ thấy cậu ta đọc sách, cà lơ phất phơ, có cái gì náo nhiệt cậu ta cũng chen vào, trước khi thi còn đi theo đám Hoàng Vũ ra tiệm net chơi game online! Người như thế cư nhiên có thể thi được hạng nhất, quả thực là nhân thần cộng phẫn mà!
Mấy ngày sau, Tiếu Lang biết được Vương Mân thi được hạng ba toàn khoa, mà chuyên ngành kinh tế bên Kinh Đại so với bên Tiếu Lang còn khó hơn mấy lần, Vương Mân có thể thi hạng ba đó mới thật là trâu bò!
Bất quá khi Tiếu Lang biết được học bổng của Vương Mân là 5000 tệ, cậu lập tức không bình tĩnh! Mình thi hạng năm mới 500 tệ, anh ấy thi hạng ba đã được 5000 tệ? Quả nhiên tiền của Khoa Đại đều mang đi lắp điều hòa hết rồi sao? 囧!
Vương Mân: "Ký túc xá của bọn anh có một người thi còn tốt hơn anh."
Tiếu Lang: "Ai? Dụ Niên hả?"
Vương Mân: "Ừ, tổng điểm của cậu ấy mới hạng hai, nhưng cậu ấy tham gia hội sinh viên được cộng thêm điểm hoạt động, cho nên được xếp hạng nhất."
Tiếu Lang: "Lợi hại! Hạng nhất được bao nhiêu tiền?"
Vương Mân: "Nghe nói hơn một vạn."
Tiếu Lang: "Ngao ngao ~ Em cũng phải tiếp tục cố gắng hơn nữa!" Bất quá, thi được hạng nhất của học viện Hàng không vũ trụ, học bổng hình như cũng chỉ khoảng 1500 thì phải...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip