[NTPN] 30. Miếng lót giày tình yêu
/30/. Miếng lót giày tình yêu.
Vương Mân tắm rửa xong trở về, bị Tiếu Lang kéo vào toilet, người nào đó ôm lấy cậu lập tức một trận phi lễ, Vương Mân bị Tiếu Lang đột nhiên nhiệt tình khiến cho có chút khó hiểu, búng lên trán Tiếu Lang một cái, nói: "Ban ngày ban mặt, muốn làm gì?"
Tiêu Lang ôm lấy thắt lưng Vương Mân hừ hừ đáp: "Không muốn đến phòng tự học đâu..."
Vương Mân: "Sao?"
Tiếu Lang: "Chúng ta đi ra ngoài đi, tìm một chỗ không người..."
Vương Mân dở khóc dở cười nói: "Mùa xuân đã qua rồi mà."
Tiếu Lang: "Hư hư hư ~~~ (ngữ điệu làm nũng) Anh ~~~"
Vương Mân: "..."
Tiếu Lang: "Không đến phòng tự học đâu ~!"
"Em đó em đó..." Vương Mân bất đắc dĩ bật cười, nói: "Em muốn đi đâu?"
Tiếu Lang: "Duyệt Lai." (Một gian nhà khách ở gần Kinh Đại)
Vương Mân nhíu mày: "Chỗ đó hoàn cảnh không tốt."
Tiếu Lang kiên trì, là bởi vì Duyệt Lai giá cả không cao, và cũng bởi vì Tiếu Lang kiên quyết tự mình trả tiền...
Đây là lần đầu tiên hai người bọn họ đến nhà khách này, nhìn thấy quảng cáo phía trước, giá cả tương đối tiện nghi, có thể trả phí theo giờ, Tiếu Lang cảm thấy là một nơi tốt để 'yêu đương vụng trộm'.
Trước quầy tiếp tân, nhân viên phục vụ thấy Tiếu Lang và Vương Mân, hiếu kỳ hỏi: "Hai cậu là con trai thuê phòng làm gì vậy!"
Bà chủ đứng bên cạnh mắng cậu ta một câu: "Cậu quản khách người ta muốn làm gì được sao! Mở điều hòa đi ngủ không được à? Về sau không được hỏi chuyện riêng tư của người khác nữa!" Quay đầu lại, mặt mũi hiền lành nói với Tiếu Lang: "Cậu ta vừa tới làm, không hiểu chuyện, đừng để ý nha, hai cậu muốn một phòng giường đôi đúng không? Có điều hòa và phòng tắm 20 tệ một giờ, tiền thế chấp 1 giờ 50 tệ, không cần chứng minh nhân dân!"
Vương Mân: "..."
Tiếu Lang ho khan một tiếng, lấy tiền ra: "Trước đặt 2 giờ đi."
Bà chủ: "Nhận của cậu 100 tệ, xin mời nhận thẻ phòng."
...
Điều kiện của nhà khách dĩ nhiên kém xa khách sạn, mở đều hòa mà vẫn còn một cỗ mùi khó chịu, Vương Mân vừa nghĩ tới có vô số dục nam dục nữ (hoặc là dục nam x2) đã từng ở trên giường này 'ba ba ba', liền cảm thấy cả người khó chịu. Chẳng qua có biện pháp nào đây, người mình thích ban ngày ban mặt đột nhiên phát tình, còn không cho mình thuê khách sạn tốt một chút, trên thế giới này còn có chuyện nào đản đau hơn chuyện này không?
Tiếu Lang lại không thèm để ý chút nào, ấn Vương Mân ở trên giường bắt đầu hôn, Vương Mân nằm trong chốc lát cũng dần thích ứng, cậu cảm thấy chứng nghiện sạch sẽ của mình sớm muộn gì cũng có một ngày bị Tiếu Lang chữa khỏi!
...
Mấy ngày sau, Khoa Đại ra thông báo về việc tập huấn quân sự dành cho sinh viên năm nhất, một tuần sau khi kỳ thi kết thúc sẽ bắt đầu, tổng cộng 18 ngày.
Dựa theo thường lệ các khóa trước của Khoa Đại, thời gian huấn luyện quân sự của tân sinh là ngay sau khi báo danh tân sinh, nhưng trùng hợp khi đó sân thể dục của Khoa Đại phải tu bổ lại, cho nên tập huấn quân sự lần này phải dời lại đến kỳ nghỉ hè sau khi kết thúc năm nhất, khi sinh viên các khóa còn lại đều được về nhà nghỉ thì mới bắt đầu.
Tiếu Lang cảm thấy vô cùng may mắn vì sự sắp xếp này, bởi vì Kinh Đại chỗ Vương Mân hàng năm cũng tổ chức tập huấn quân sự vào thời gian này, như vậy bọn họ lại cùng tiến cùng bước! Chẳng qua nghe Vương Mân nói, bọn họ không huấn luyện quân sự ở trường, mà là đến quân khu ở thành Đông, phải đi 14 ngày, vì thế Tiếu Lang còn thấy hâm mộ một phen.
"Có cái gì mà hâm mộ, huấn luyện ở quân khu còn không thể tắm rửa." Vương Mân oán giận nói.
Tiếu Lang: "Đi quân khu tập huấn mới thật sự là tập huấn quân sự chứ! Dáng vẻ không giống như bọn em, ăn ở đều ở tại trường học, đây không phải giống như học thể dục cả ngày sao? Hơn nữa còn phải học tới tận 18 ngày, thiệt là gây sức ép con người ta mà!"
Nội dung tập huấn quân sự của hai trường ngược lại cũng không khác biệt nhau lắm.
Chủ yếu có luyện tập đội ngũ cơ bản, quyền cước quân đội, bắn, cắm trại dã ngoại, huấn luyện dã ngoại, lăn lê bò trườn, ngoài ra còn có các loại hoạt động văn nghệ, còn có thi hát quân ca, xem điện ảnh quân sự, bình chọn tác phẩm ưu tú, hội diễn văn nghệ, hợp ca, vân vân và mây mây...
Rất nhiều hoạt động khi Tiếu Lang và Vương Mân còn học ở trung học đều chưa từng trải qua, huấn luyện quân sự ở Hoa Hải đơn giản đến không thể đơn giản hơn, cho nên nội dung huấn luyện ở đại học xét từ tổng thể mà nói thật sự rất hấp dẫn bọn họ.
Sau cuộc thi cuối kỳ, sinh viên ở hai trường tiến hành đại hội động viên tập huấn quân sự. Kinh Đại có một ban đặc huấn chuyên môn thực hiện việc biểu diễn báo cáo đặc biệt khi kết thúc huấn luyện, bởi vậy nội dung và cường độ huấn luyện lớn hơn nhiều so với bình thường, nhưng đãi ngộ dĩ nhiên cũng cao hơn, ví dụ như điều kiện ăn uống, phương diện ngủ nghỉ, còn có thể đảm bảo mỗi ngày đều được tắm rửa!
Cũng bởi vì điều cuối cùng này, Vương Mân quyết đoán từ bỏ đám bạn cùng phòng của mình, báo danh đăng ký vào ban đặc huấn.
Mà Dụ Niên thì được lựa chọn vào tốp sinh viên văn nghệ nồng cốt, chủ yếu phụ trách chủ trì hoạt động văn nghệ cùng dẫn chương trình cho hội diễn cuối cùng. Nghe nói cậu chẳng những cường độ huấn luyện thấp, mà còn có thể mỗi ngày làm cộng sự với mỹ nữ Lạc Khả Đình!
Tề Huy Thành đánh giá hai người bọn họ một tên rớt xuống địa ngục, một tên bay tới thiên đường, đồng tình lý giải cũng có, mà ghen tị ngưỡng mộ hận cũng có luôn.
Thời gian huấn luyện quân sự của Khoa Đại lại dài hơn, nhưng bắt đầu sớm hơn so với Kinh Đại một tuần, cho nên khi Vương Mân còn ở trường học thảnh thơi hưởng thụ thời gian thoải mái sau kỳ thi, Tiếu Lang đã lâm vào giai đoạn nước sôi lửa bỏng.
Tập huấn quân sự tiến hành phân ban nam nữ, ngày đầu tiên phát vật tư để tập huấn, sách lý luận cùng với hai bộ quân trang, ngay khi huấn luyện bắt đầu, sinh viên đều phải mặc trang phục tập huấn này, hơn nữa trong vòng 18 ngày không được ra khỏi cửa trường.
Vu Trí Chí cởi áo đổi sang trang phục quân đội, vừa mới tròng đầu vào đã nghe 'rẹt rẹt' một tiếng, tét ra một lổ hổng thật to...
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Tiếu Lang vung vẩy cái áo giờ đã gần như giẻ lau, còn thiếu chút nữa là cười phì thành tiếng: "Cái này mà cũng gọi là áo hả?"
Đặng Bân: "Đại Đệ ông tiêu rồi, chúng ta chỉ có hai bộ quần áo thôi, mấy ngày tiếp theo ông tính thế nào?"
Vu Trí Chí lấy một cái áo khác ra, mặc vào rồi nói: "Còn có thể tính thế nào, 18 ngày không tắm rửa không đổi quần áo, mặc xong trực tiếp ném đi!"
Có vết xe đổ của Vu Trí Chí, khi mọi người mặc thử quần áo cũng cẩn thận hơn không ít.
Trang phục huấn luyện chia làm ba cỡ, nhỏ vừa lớn 3 số, ngoại trừ Vu Trí Chí là cỡ lớn, ba người khác đều nhận cỡ trung, sau khi Đặng Bân mặc vào, dưới ống quần nhiều thêm một vết tét, xắn lên một chút xem như tạm chấp nhận, Hoàng Vũ mặc có chút nhỏ, chỉ có mỗi Tiếu Lang là vừa vặn.
Mọi người vừa thấy Tiếu Lang mặc đồ quân đội vào liền tán thưởng! Mười người mặc thì có chín người nhìn trớt quớt, ở trên người Tiếu Lang lại phá lệ đẹp trai, thanh niên da trắng trẻo như thư sinh, mặc quân phục vào lại lập tức trở nên tràn đầy tinh thần!
"Đẹp trai! Thiệt con mẹ nó đẹp trai quá trời!" Hoàng Vũ nói, "Nhanh tới đây đánh vài quyền cho mấy anh nhìn xem nào!"
Tiếu Lang nói một tiếng 'Được thôi', liền bắt đầu ra hình ra dạng đùa giỡn đánh quyền...
Ngày đầu tiên huấn luyện, các huấn luyện viên bắt cả đám sinh viên đã quen nuông chiều từ bé đứng cả một buổi chiều dưới ánh nắng mặt trời!
Đám sinh viên hưng trí bừng bừng lúc này hoàn toàn biến thành củ cải phơi nắng, ngày kế tiếp Tiếu Lang vừa thức dậy, đã thấy lòng bàn chân nổi lên hai cái mụn nước!...
Ngày thứ hai vẫn là tập đứng tư thế quân sự, nhưng khiến cho cả đám sinh viên mới năm nhất này bị tra tấn sắp điên rồi, hưng phấn và mong chờ lúc ban đầu toàn bộ biến mất, mỗi người đều không ngừng kêu khổ.
Cố tình đám nam sinh này vẫn đều muốn ra vẻ mạnh mẽ, đứng dưới ánh mắt trời cắn răng chống đỡ, không có một tên nào dám ngã xuống, bởi vì mặc kệ là 'giả vờ bệnh mà ngã' hay là 'tự nhiên ngã', đều đại biểu cho yếu nhượt.
Tiếu Lang siết chặt nắm tay củng cố tinh thần, đứng quá lâu, lòng bàn chân dần mất đi tri giác, đã muốn chết lặng.
Cậu dần dần cảm giác linh hồn và thể xác chia lìa, như đi vào cõi thần tiên thiên ngoại, nghĩ đến sau khi hoàn thành tập huấn quân sự nhất định phải đi ăn cả một thùng kem, còn phải cùng Vương Mân ra khách sạn ở liền hai ngày, mỗi ngày tắm rửa, hôn môi, sờ sờ, làm tình... A? A! Loại thời điểm này sao lại nghĩ đến chuyện đáng khinh như vậy chứ! Phắc... Trấn định trấn định!
... Bất quá, lại nói tiếp, mình và Vương Mân đều chưa từng làm, nếu mà làm, mình sẽ muốn đè Vương Mân, hay là muốn anh ấy đè mình chứ...
Ngao ngao! Tiếu Lang mày cái đồ sắc ma! Nghiêm túc một chút! Đang tập luyện quân sự đó!
Nhưng mà mặc kệ người nào đó cố gắng phê bình và cắn răng nhẫn nại bao nhiêu, tư tưởng vẫn là như có như không mà hướng về phương diện tà ác kia chạy tới... Tiếu Lang trong chốc lát lại ngọt ngào tò mò, trong chốc lát lại mất thể diện đến xấu hổ vô cùng, mặt chậm rãi càng ngày càng hồng...
Huấn luyện viên tuổi cũng không lớn hơn bao nhiêu so với đa số đám sinh viên đứng đây đang đi tới đi lui, tuần tra tư thế đứng của đám sinh viên đang chịu ngược đãi, đá đá cái này, đạp đạp cái kia, rống lớn:
"Đứng vững! Tập trung lực chú ý!!"
Đi đến trước mặt Tiếu Lang, phát hiện cậu nhóc này sao lại hoàn toàn không giống với những người khác! Rất nhiều sinh viên lúc đứng tập, trong mắt đều sẽ lộ ra cảm xúc mặt trái, nhẫn nại, oán giận, trách móc, dày vò, khó chịu...
Duy nhất cậu nhóc này, là vui sướng! Ngay cả mặt mũi cũng không phải loại đỏ hồng do bị phơi nắng mà thành, ngược lại là một loại ửng đỏ ngượng ngùng...
Mẹ nó, lão tử sao lại có thể nhìn thấy trên người cậu nhóc này một loại hương vị khêu gợi, đây là chuyện gì vậy hả!
Vị huấn luyện viên kia tham gia quân ngũ hai năm, tự nhiên biết những chuyện nam nam trong bộ đội cũng có. Nhìn người sinh viên này, chẳng những học tập tốt, bộ dáng còn đẹp trai, đứng ở đây liền tựa như một đóa hoa vậy, ai mà không thích chứ!
Một người thỉnh thoảng cũng sẽ thưởng thức hoặc sùng bái những người ưu tú hơn so với bản thân. Đám sinh viên Khoa Đại này, đều là thiên chi kiêu tử, cho dù hiện tại bọn họ phải phục tùng mệnh lệnh của mình, nhưng ở tận đáy lòng, nhóm tiểu binh đối với đám sinh viên này đều là vô hạn sùng bái.
Dưới tình huống căn bản đã có cảm xúc ái muội, nhìn nhìn Tiếu Lang một thân gợi cảm (?), phòng tuyến tâm lý của anh bạn huấn luyện viên trẻ lập tức ầm ầm sụp đổ... Một bên thầm mắng bản thân biến thái, một bên chuyển tầm mắt từ trên người tên yêu nghiệt nào đó dời đi, nhìn đồng nghiệp đang đứng cách đó mấy chục mét -- Đúng, đàn ông mà, bộ dạng nên xấu giống như mình thế này, cường tráng thế này, đây mới là đàn ông! Đám sinh viên Khoa Đại này, học hành thì đúng là rất tốt, bất quá đều là một đám mặt trắng, đứng mà còn có thể câu dẫn người ta ~ Phắc!
...
Buổi tối chín giờ cả đám tình trạng kiệt sức mà trở lại ký túc xá, Tiếu Lang nằm bẹp trên giường không muốn động. Cậu cảm thấy chân của mình cũng sắp phế luôn rồi, lúc chạng vạng huấn luyện viên dẫn bọn họ bắt đầu tập đi đều, vừa đi mấy bước, chân đã giống hệt như giẫm trên sắt nóng, đau chết cậu mất thôi!
Di động vang lên âm báo có tin nhắn, Tiếu Lang ngay cả khí lực liếc mắt nhìn một cái cũng bị không còn, trong lòng nghĩ ngày mai hẳn là bọn Vương Mân phải xuất phát đến quân khu rồi, một lát nữa gọi điện thoại cho anh ấy mới được. Bất quá không phải là hiện tại, giờ trước hết để cho tiểu gia nghỉ ngơi mười phút đi...
Lần này vừa nằm lập tức ngủ luôn, mãi đến khi có người gọi tên mình: "Tiếu Lang, Tiếu Lang..."
Tiếu Lang mơ mơ màng màng mở to mắt, cư nhiên nhìn thấy Vương Mân! Vương Mân cau mày, đang đánh giá hoàn cảnh trong ký túc xá của cậu -- quần áo cũ, tất cũ lộn xộn, tỏa ra mùi hôi thối nồng nặc, còn có điều hòa đang thổi gió lạnh... Thực khâm phục bọn họ, ký túc xá biến thành thế này cư nhiên còn có thể bình thản chịu đựng gian khổ! Hoàn cảnh này, nếu không có Tiếu Lang ở đây, một giây đồng hồ mình cũng không muốn ngồi lại.
"Anh...! Sao anh lại tới đây?" Tiếu Lang chống đỡ thân thể bủn rủn, bò xuống giường, "Ui, ui da..."
"Gởi tin nhắn gọi điện thoại cho em đều không thấy trả lời, liền trực tiếp qua đây." Vương Mân nhìn thoáng qua tư thế đứng sứt sẹo của Tiếu Lang, "Chân bị thương?"
"Aizz, mệt chết em, đám giày quỷ này không biết làm bằng cái khỉ gì, đế lót giày cứng muốn chết, lòng bàn chân em đều nổi mụn nước luôn nè..." Nhìn thấy Vương Mân, Tiếu Lang bắt đầu làm nũng tố khổ, hận không thể đem toàn bộ ủy khuất đều nói cho cậu nghe.
"Nhìn em xem còn chờ mong được đãi ngộ gì nữa, em nếu đến quân khu thử đi, tuyệt đối bị gây sức ép chết luôn!" Vương Mân cần lấy chân Tiếu Lang lên, bịt mũi nói, "Đi rửa trước đi!"
Tiếu Lang sợ hãi nói: "Không rửa không rửa, vừa dính nước liền đau chết người đó!"
Vương Mân kéo Tiếu Lang vào toilet, mở nước ấm rửa chân cho Tiếu Lang, Tiếu Lang ôm cổ Vương
Mân ngao ngao chửi bậy, Vương Mân ngửi được mùi mồ hôi trên người cậu, nói: "Cởi quần áo!" Tiếu Lang: "Làm chi..."
Vương Mân trừng cậu: "Tắm rửa cho em, thuận tiện giặt luôn bộ đồ hôi rình này, nhanh lên, đừng để anh phải động thủ!"
Tiếu Lang còn hận không để cho cậu động thủ, chẳng qua bộ đồ trên người mình còn phải mặc lại, vạn nhất Vương Mân không biết nặng nhẹ xé rách đồ của mình, mình sẽ giống như Đại Trệ 18 ngày không thay quần áo mặc luôn đồ thối hay sao, như vậy sao được chứ? Mình một tiểu suất ca anh tuấn tiêu sái như vậy, 18 ngày không đổi quần áo tuyệt đối sẽ hủy sạch hình tượng, giờ có hai bộ, vậy 9 ngày thay một bộ đi! (...)
Tiếu Lang bị Vương Mân túm vào phòng tắm, cơ hồ là chà xát thành một con khỉ da đỏ, sau đó vẻ mặt hạnh phúc nằm trở lại trên giường.
Vương Mân đi xuống siêu thị dưới lầu mua một đống đồ vật trở lên, trước tiên lấy ra một hộp kim, cầm một cây đâm lủng bọt nước dưới lòng bàn chân của Tiếu Lang, sau đó dùng khăn tay lau thật sạch. Tiếu Lang ngó ngó túi đồ thật to kia, hiếu kỳ hỏi: "Mấy thứ đó là gì vậy?" Rồi thò tay ra kiểm tra, vừa lật một cái liền rớt ra một bao... Băng vệ sinh?!
"Anh mua cái này làm gì vậy!!!" Tiếu Lang quái dị kêu lên.
Vài tên trong ký túc xá đều xông tới, tên này một câu 'Tui phắc', tên kia một câu 'Mợ nớ', cầm một bao băng vệ sinh trợn tròn mắt nhìn.
Vương Mân đỏ mặt giải thích: "Lót cái này dưới lòng bàn chân, đạp lên rất mềm, còn có thể hút mồ hôi, là chiêu do tiền bối trong trường của bọn này chỉ..."
Tiếu Lang gào rú một câu: "Anh không nói sớm!"
Vu Trí Chí nói: "Mua cho vợ tui nhiều lần như vậy, sao tui không nghĩ ra thứ này còn có thể sử dụng như miếng lót giày vậy chứ!!"
Hoàng Vũ cái tên đáng khinh này hồi cấp hai đã biết trộm băng vệ sinh của nữ sinh về xem thử, lại chưa từng suy xét đến thứ đồ chơi này còn có thể dùng thành công hiệu khác.
Đặng Bân, Tiếu Lang và Vương Mân đều là trẻ ngoan, trước kia chưa từng nhìn thấy 'cấu tạo' của băng vệ sinh, nhất là tên nhóc Tiếu Lang này, đi siêu thị lúc bước ngang qua quầy chuyên doanh đồ của giới nữ tuyệt đối sẽ đi đường vòng. Cậu rất ngạc nhiên Vương Mân rốt cục là dùng bao nhiêu dũng khí để mua thứ này, Vương Mân thoạt nhìn thành thục, kỳ thật chỉ có Tiếu Lang biết trong lòng cậu có bao nhiêu ngại ngùng...
Mấy tên tụm lại mở một miếng băng vệ sinh ra làm thí nghiệm, Đặng Bân mang giày vải quân đội đã được lót miếng băng bên trong, vẻ mặt hưởng thụ hừ hừ, "Thiệt mềm ~~ Thiệt thoải mái... Tiếu Lang, anh của ông đối với ông thật sự tốt quá trời luôn!"
Tiếu Lang cười đến vẻ mặt thiếu đánh: "Ông cũng kêu Hoàng Vũ mua cho ông đi!"
"Được thôi!" Hoàng Vũ nghe xong lời này, phấn khởi mà lấy ra một tờ mười tệ, đi xuống lầu...
Tiếu Lang hỏi Vương Mân: "Thứ này mua bao nhiêu tiền? Chỉ là cái đệm bông chắc không mắc lắm đâu ha?"
Vu Trí Chí rất có kinh nghiệm giải thích: "Một bịch tốn hơn mười tệ, loại màu lam này đắt hơn một chút, hai mươi ba tệ một bịch."
Mọi người: "..."
Rửa sạch chân, lại tắm sạch sẽ, còn có một gói to 'miếng lót giày tình yêu' mà Vương Mân mua, Tiếu Lang cảm thấy mỹ mãn lăn ra ngủ.
Sau đó Triệu Bách ở phòng bên cạnh cùng Vương Mân ngồi đánh cờ, Vương Mân rời đi lúc nào Tiếu Lang cũng không biết.
Ngày hôm sau thức dậy, thấy trong di động có một tin nhắn: "Đồ quân phục của em anh đã giặt rồi, em đổi sang mặc bộ khác đi, đừng vứt bỏ, về sau một mình mặc cho anh xem, em mặc rất đẹp trai J Hôm nay sáu giờ sáng anh phải lên đường rồi, đi quân khu không thể mang di động, hai tuần sau sẽ liên hệ lại, ngoan ngoãn chiếu cố bản thân, nhớ em."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip