[NTPN] 35. Không phải ăn chay đâu!
/35/. Không phải ăn chay đâu!
Hôm sau mới năm giờ sáng Tiếu Lang đã bị đánh thức, một bụng khí rời khỏi giường, mê mê hoặc hoặc trừng mắt quả thực muốn đánh người.
Mặc dù là chính mình bảo Dụ Niên gọi mình rời giường, nhưng cậu không nờ sẽ sớm như vậy! Tối hôm qua hai người bọn họ nói chuyện tới mười giờ, vừa cảm giác ngủ thẳng đến năm giờ, là chỉ mới bảy tiếng... A, cư nhiên đã ngủ tới bảy tiếng?
Tiếu Lang vừa được nghỉ là không còn chút tực giác về làm việc và nghỉ ngơi, càng ngày càng đi ngủ muộn, thức dậy cũng muộn. Mấy ngày hôm trước cậu vừa mở mắt cơ hồ cũng đã gần 10 giờ sáng, chẳng qua nếu tính lại, bản thân rạng sáng hai ba giờ mới ngủ, cũng mới ngủ bảy tiếng mà.
Ngày vừa rạng sáng, bên ngoài tựa như phủ một tần sương, "Lúc này đến bảy giờ là mát mẻ nhất, chờ đến tám giờ mặt trời lên, sẽ rất nóng." Dụ Niên dứt lời, bưng chậu rửa mặt đi ra ngoài giặt quần áo.
Tiếu Lang ngồi trên giường trong chốc lát, thanh tỉnh hơn một chút, nhận mệnh mà xoay người xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt.
Đứng dưới vòi sen, để nước lạnh chảy từ đầu tới chân, mang đi hết mồ hôi dính dấp của cả một đêm, để trần cánh tay đi xuyên qua hành lang không có một người, nhẹ nhàng khoan khoái tựa như về tới thời trung học.
Sáu giờ, Tiếu Lang cùng với Dụ Niên vừa giặt xong quần áo đi ra ngoài ăn điểm tâm.
Ngày nghỉ sân trường yên tĩnh vô cùng, Tiếu Lang hít một hơi thật sâu, ngửi hương vị không khí mùa hè, quen thuộc tựa như buổi sáng hồi sáu bảy tuổi, tại cửa hàng bán đồ ăn sáng cùng em trai cùng nhau mua cơm nắm.
Khi đó không có điều hòa, cũng không ngủ nướng, thích nhất là sau khi rời giường nhìn thấy từng đợt nắng ùa vào phòng.
Tiếu Lang hưởng thụ điềm tĩnh khó có được, đáy lòng dâng lên một cỗ cảm giác thành tựu vì dậy lúc sáng sớm.
Loại cảm giác thành tựu này thật sự là phi thường kỳ quái, không ai ganh đua gì với bạn, bạn cũng không cần dậy lúc sáng sớm làm gì, nhưng lại khiến người ta tâm tình sung sướng, tựa như cả ngày sẽ luôn suôn sẻ tốt đẹp.
Ăn xong điểm tâm, đại não một mảnh thanh minh, Tiếu Lang ở trong ký túc xá bắt đầu làm đề thi thử tiếng Anh cấp sáu.
Dụ Niên xem sách một lúc liền ra ngoài đi làm thêm.
Tiếu Lang làm xong một bộ đề mới mười giờ, thời gian trôi qua thật chậm, bình thường lúc này mình mới rời giường kìa!
Tùy tay rút một quyển tiểu thuyết từ trên giá sách Vương Mân mượn ở thư viện, trên bìa viết tác phẩm tiêu biểu đạt giải thưởng Nobel văn học gì đó.
Cậu lật hai trang, hoàn toàn như lọt vào trong sương mù, không biết đang nói cái gì. Tiếu Lang luôn không thích xem các loại tác phẩm văn học, nhất là do người nước ngoài viết, không hiểu Vương Mân sao có thể đủ kiên nhẫn mà đọc xong hết đám sách này, có lẽ đây chính là nguyên nhân Vương Mân thành thục hơn mình nhiều như vậy.
Không miễn cưỡng bản thân nữa, Tiếu Lang nhét sách trở về giá, nghĩ trở về Khoa Đại một chuyến, lấy ít tạp chí mô hình máy bay và tàu thuyền cùng máy tính của mình mang qua đây, cậu đã định thường trú ở Kinh Đại.
Người bình thường phỏng chừng hoàn toàn không thể lý giải suy nghĩ của Tiếu Lang: ký túc xá có điều hòa sướng muốn chết không ở, lại đến Kinh Đại chịu nóng chịu khổ; ngày nghỉ yên lành không chịu ngủ nướng, cố tình buổi sáng năm giờ muốn rời giường!
Tiếu Lang cũng không biết giải thích như thế nào, có lẽ có thể nói, cậu là một người thích ganh đua cũng được. Nhìn thấy người khác làm tốt hơn so với mình, cậu nghĩ mình phải cố gắng cho giống người ta.
Hai người Dụ Niên và Tần Lâm, cậu dĩ nhiên nguyện ý ở chung nhiều hơn với Dụ Niên, để cho thói quen tốt của người khác kích thích bản thân, mà không phải để thói quen xấu của người khác ảnh hưởng chính mình.
Tiếu Lang và Dụ Niên bình thường mặc dù làm việc khác nhau, nhưng rất có loại cảm giác ăn ý cùng chung chí hướng. Hai người đăng ký lớp luyện thi cùng thời gian, cho nên cũng thường xuyên kết bạn mà đi.
Trước khi ngủ cậu và Dụ Niên sẽ tán gẫu vài câu, ngẫu nhiên cũng gọi điện thoại cho Vương Mân 'tâm sự' đôi chút, mặc dù có những lời tâm tình quá mức rõ ràng không thể nói trước mặt người khác. Cố tình Vương Mân và Tiếu Lang đều thích loại hình thức này, tựa hồ nếu có người ngồi bên cạnh nghe, lại càng có thể kích thích bản lĩnh ám chỉ lẫn nhau của hai người.
Mà Dụ Niên thì an an tĩnh tĩnh nằm trên giường, nắm chặt chiếc di động không có hề có chút động tĩnh nào của mình trong tay.
Từ lần trước Dụ Niên và Dương Gia Dược đang đêm trèo lên núi giả tan gẫu rồi chia tay đến giờ, quan hệ của hai người dường như tự nhiên hơn một chút, không giống như khi mới vừa quen biết đột nhiên thân thiện khó hiểu, cũng không giống những lần xa cách lạnh nhạt đến mức ngại ngùng xấu hổ.
Dương Gia Dược biết ngày nghỉ Dụ Niên ở lại Bắc Kinh đi làm them, liền thường xuyên hẹn cậu ra gặp mặt, lúc này nhận được tin nhắn của Dụ Niên, biết Tiếu Lang đến ở cùng với cậu trong ký túc xá, cảm thấy kinh ngạc, hỏi nguyên do, mới biết được hóa ra anh trai Tiếu Lang chính là bạn cùng phòng của Dụ Niên!
Lúc ấy khi giúp Tiếu Lang viết giả bưu thiếp, nhóc ấy chỉ báo cho mình biết Dụ Niên là bạn của nhóc ấy... Không ngờ thế giới này lại nhỏ như vậy!
Bất quá cũng nhờ có Tiếu Lang, mình mới biết đến sự tồn tại của Dụ Niên.
Tiếu Lang chào tạm biệt Vương Mân, cúp điện thoại, trong bóng đêm chỉ còn lại ánh sang mỏng manh từ màn hình điện thoại của Dụ Niên phát ra.
Tiếu Lang đang muốn nói chuyện, cợt nghe Dụ Niên hỏi mình: "Ông có biết Dương Gia Dược không?"
"A, biết chứ!" Dương Gia Dược chính là học trưởng đẹp trai muốn chết người của tui ở Khoa Đại chứ đâu!
"Anh ấy hỏi ông thứ sáu có rảnh không?" Dụ Niên hỏi.
"Có, chuyện gì dzợ?" Hóa ra Dương Gia Dược và Dụ Niên cũng có liên hệ lén lút...
Dụ Niên nói: "Ảnh muốn cùng tụi mình ăn bữa cơm."
Tiếu Lang: "Hả, tụi mình? Ba người chúng ta sao?"
Dụ Niên: "Ừa."
"Được á!" Tiếu Lang rất hào hứng. Ngày nghỉ ở Bắc Kinh bạn bè vốn đã không nhiều, có thể có người cùng đi ăn cơm, còn là một anh đẹp trai thứ thiệt, sao có thể không đáp ứng chứ!
...
Thứ sáu, Tiếu Lang lòng tràn đầy tò mò cùng Dụ Niên đi vào một khu quán thịt nướng.
Ngày hôm đó Dương Gia Dược ăn mặc vô cùng nhàn nhã, thân trên là T-shirt cổ chữ V, mặc quần dài màu xám, tứ chi thon dài dáng người gợi cảm, tư thế đứng tao nhã cùng nụ cười mê người dưới ánh mặt trời ngày mùa hè có thể thấy được đây tuyệt đối là tiêu điểm.
So sánh với Dương Gia Dược mà nói, Dụ Niên và Tiếu Lang vốn dĩ cũng có chút chói mắt giữa đám người liền thấp hơn một bậc. Cho nên, thời khắc mấu chốt vẫn là so sánh về khí tràng!
Tiếu Lang từ xa nhìn Dương Gia Dược, nghĩ thầm rằng không biết Vương Mân mà ở đây, so sánh với anh sẽ như thế nào.
Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, cõ lẽ hiện tại trong mắt của cậu, bất kể Vương Mân như thế nào cũng đã là đẹp trai mê người rồi...
Dương Gia Dược nhìn thấy Tiếu Lang, nói: "Sao nhóc đen nhiều như vậy hả?"
Tiếu Lang: "Huấn luyện quân sự phơi nắng!"
Dương Gia Dược liếc mắt nhìn Dụ Niên vẫn là màu da trắng nõn đứng bên cạnh một cái, híp híp mắt cười như không cười.
Tiếu Lang cười ha ha: "Phơi nắng không làm đen được Tiểu Niên Cao đâu, công tử bột mà!"
Dụ Niên trừng mắt nhìn Tiếu Lang, bởi vì trên mặt đỏ ửng, bộ dáng trố mắt ngược lại càng có vẻ giống một cô bé đang bị đùa giỡn, chọc đến Dương Gia Dược cũng phải bật cười.
Ba người vào quán ngồi xuống, Dương Gia Dược hỏi: "Tôi nghe Dụ Niên nói hai đứa hiện tại đang ở cùng một chỗ?"
Tiếu Lang: "Ừa, một mình tui ở lại ký túc xá cũng không có ý nghĩa, liền đến ở cùng với Dụ Niên, dù sao anh của tui không có ở đây, tui có thể ngủ trên giường ảnh, ý, quên nói, anh của tui ở cùng ký túc xá với cậu ấy."
Dương Gia Dược gật gật đầu, cái này anh đã biết rồi.
"Ngược lại là anh đó, từ lúc nào đã quen thuộc với Dụ Niên như vậy rồi!" Tiếu Lang nhướng mày đá mắt với Dương Gia Dược, vừa âm thầm kinh hãi Dương Gia Dược có đem chuyện bưu thiếp công khai ra hay không!
"Bọn này?" Dương Gia Dược cười cười, ném vấn đề sang cho Dụ Niên, "Nhóc nói xem chúng ta khi nào thì quen thuộc như vậy?"
Tầm mắt Dụ Niên hơi mơ hồ: "... Quen thuộc sao? Tàm tạm thôi."
Dương Gia Dược bật cười ha ha, nói sang chuyện khác: "Khó được lúc hai đứa đều ở Bắc Kinh, hôm nay để tôi mời."
"Yeah yeah yeah ~~!" Tiếu Lang hoan hô, học trưởng mời đàn em ăn cơm là chuyện đương nhiên phải vậy, cậu sẽ không khách sao!
Vui vẻ rạo rực gọi một bàn thịt bò thịt heo thịt dê, Dương Gia Dược mắng cậu: "Nhóc mới từ trong tù được thả ra đúng không! Mấy năm rồi chưa ăn thịt hả?"
Tiếu Lang nói: "Tui sớm biết anh muốn mời bữa này, cho nên đã để bụng đói mười ngày, canh suông nước lã thức ăn là mì gói, ăn đến mức người sắp sữa biến thành người ăn chay khổ hạnh luôn rồi!"
"Phụt..." Dụ Niên phì cười thành tiếng, rõ ràng tối hôm qua Tiếu Lang còn ở nhà ăn ăn hết một đĩa cơm thịt kho tàu, "Ông chính là không thịt không vui thì có!" Cậu nói.
Tiếu Lang trong miệng gặm một miếng thịt bò, nhai đi nhai lại, hàm hồ đáp: "Cũng là ông hiểu tui ~"
Dụ Niên thoa thêm dầu lên giá nướng, giúp nướng thịt, sau đó chia cho hai người kia ăn, Dương Gia Dược nói: "Nướng thêm giúp tôi ít nấm hương đi."
Dụ Niên sững sốt, nhớ đến hồi còn bé đến nhà bác cả ăn cơm, bác gái làm món cải dầu xào nấm hương, mình thì chán ghét mùi vị lạ của nấm hương, Dụ Niên lại rất thích, một đĩa thức ăn chỉ chọn nấm hương mà ăn, chừa lại nguyên một đĩa xanh rì toàn là cải dầu.
...
"Anh cũng thích ăn cái này?" Dụ Niên thuận miệng hỏi.
Dương Gia Dược lại đáp: "Đồ chay tôi đều thích."
Tiếu Lang kỳ quái nhìn anh một cái, tựa như đối với việc nam sinh ăn chay thật sự không hiểu.
Dương Gia Dược có ý tốt nhắc nhở Tiếu Lang: "Ăn chay mới có lợi đối với thân thể, nhóc cũng đừng ăn thịt hoài, cẩn thận táo bón đó."
"..." Tiếu Lang bĩu môi: "Tui tiến hóa đến tầng cao nhất của cây thực vật cũng không phải là vì ngồi không."
Dương Gia Dược: "... Phắc, anh đây cũng không phải ngồi không nha!"
"Phụt!" Ngắn ngủi mấy phút đồng hồ, Dụ Niên đã bị Tiếu Lang đùa cho bật cười mấy lần.
Tiếu Lang gắp một miếng thịt dê vừa nướng chín, vội vàng nhét vào trong miệng, nóng đến mức hút khí liên tục. Tiếp theo đôi đũa lại quên mất đầu lưỡi của mình đang bị phỏng, còn lấy thịt chấm tương ớt ăn tiếp, nhất thời vừa nóng lại vừa cay, ăn đến cả hai mắt đều ngập nước...
"Ông ăn chậm một chút, đâu có ai giành với ông đâu mà." Dụ Niên vẫn luôn chú ý cậu, mỉm cười nhắc nhở.
Dương Gia Dược thấy Dụ Niên cười đến vui vẻ, trộm đưa chân đá đá cậu dưới mặt bàn.
Dụ Niên: "?"
Dương Gia Dược nhướng mày, tựa như đang hỏi: Vui vẻ như vậy sao?
Dụ Niên mặt không đổi sắc đạp anh lại một cước.
Dương Gia Dược: "..."
Một lúc sau Dương Gia Dược muốn đi toilet, Tiếu Lang vội vàng nhét một nửa gói thịt ba chỉ quấn rau xà lách vào trong miệng, ngồm ngoàm nói: "Tui cũng đi!"
Đến toilet, Tiếu Lang lén lút nhìn nhìn ra phía sau, Dụ Niên không có nhìn về phía bên này...
Cậu một phen giữ chặt cánh tay Dương Gia Dược đang đứng trước mặt, "Này, học trưởng!"
Dương Gia Dược: "Gì vậy?"
Tiếu Lang: "Anh không có nói chuyện bưu thiếp cho Dụ Niên biết chứ hả?"
"?" Dương Gia Dược có chút giật mình, nhớ tới chuyện tấm bưu thiếp đợt Giáng sinh, thuận miệng đáp lại: "Cậu ấy không biết, làm sao vậy?"
Tiếu Lang nhẹ nhàng thở ra, dặn dò: "Nè! Anh ngàn vạn lần đừng có nói cho cậu ấy biết là tui bảo anh giả mạo nha, làm ơn mà!"
Nếu như bị Dụ Niên biết được, nói không chừng mình sẽ bị cậu ấy kéo vào sổ đen! Dương Gia Dược không còn lời gì để nói nhìn Tiếu Lang, một hồi lâu mới đáp: "À..." Ăn cơm xong, Dương Gia Dược đề nghị ba người đi đánh bida.
Ở gần Kinh Đại có không ít quán bida, bình thường cuối tuần Tiếu Lang và Vương Mân cũng cùng đến mấy lần. Lúc này cậu đã ăn đến bụng tròn vo, vận động một chút cũng không tệ, liền vui vẻ đồng ý.
Dụ Niên có chút bất an, cậu chưa từng đến quán bida bao giờ, trong ấn tượng của cậu, loại địa phương này chung quy thế nào cũng có thiếu niên bất lương lui tới.
Dương Gia Dược vui đùa nói: "Thiếu niên bất lương có hay không thì tôi không biết, chứ thiếu nữ bất lương ngược lại có gặp qua mấy lần, thế nào, cậu còn sợ bị nữ sinh khi dễ sao?"
Tiếu Lang cũng cười nói: "Gặp được loại người này, phỏng chừng cũng chỉ sẽ nhìn trúng loại công tử bột kiểu như Dụ Niên thôi..."
Dụ Niên sắc mặt tối sầm, Dương Gia Dược vỗ vỗ vai cậu: "Đi, mấy anh đây sẽ bảo vệ cậu."
Tiếu Lang ở một bên giựt dây: "Đi thôi đi thôi, đi cho biết."
Bọn họ đến không phải là giờ cao điểm, phòng đánh bida cũng không quá nhiều người. Tiếu Lang ngựa quen đường cũ mà chọn cơ và bi, thoạt nhìn kinh nghiệm rất phong phú.
Dương Gia Dược cầm cơ nói với Tiếu Lang: "Chúng ta đánh trước một ván, chin bi?"
Tiếu Lang nóng lòng muốn thử đáp: "Được!"
Dương Gia Dược: "Dụ Niên, cậu trước tiên đứng một bên xem bọn này đánh, làm quen một chút."
Dụ Niên: "Ừm."
Hai người mở bàn chơi bóng, tư thế đều xinh đẹp như nhau.
Kỹ thuật chơi bida của Tiếu Lang là do Vương Mân dạy, tuy rằng không đạt trình độ chuyên nghiệp, nhưng đánh bình thường cũng không đến nỗi tệ, chẳng qua số lần đánh trúng lại không được nhiều lắm, đánh tốt hay đánh không tốt đều phải nhìn vận khí.
Dương Gia Dược cũng là một cao thủ, từng cơ từng cơ ổn định thẳng tiến, thế cho nên Tiếu Lang cũng chưa có cơ hội gì trổ tài, xong một ván, đến phần sau cơ hồ trở thành một mình Dương Gia Dược biểu diễn.
Tiếu Lang hô to anh khi dễ người, quay sang Dụ Niên mượn sức: "Hai đứa mình hợp nhau đánh anh ta đi!"
Dương Gia Dược vươn cơ ra chặn ngay phía trước Tiếu Lang: "Nhóc thua rồi, đi ra một bên, để anh dạy cậu ấy."
Tiếu Lang: "..."
Dương Gia Dược giúp Dụ Niên chọn cơ, sau đó trực tiếp bảo cậu đánh, Dụ Niên nhớ lại động tác lúc bọn họ chơi bóng vừa rồi, cầm cơ, dùng tư thế sứt sẹo thử một phen, nhưng cây cơ ở trong tay hoàn toàn không tạo ra chút lực nào.
Dương Gia Dược ở bên cạnh cậu đi tới đi lui giải thích nửa ngày, tư thế của Dụ Niên vẫn có chút kỳ quái, hơn nữa tay bắn bi cứ mềm nhĩn, mỗi lần bắn ra, nếu không đánh trượt cơ, thì là hụt bi...
Tiếu Lang ở một bên nhìn đến nóng vội, không biết là do Dụ Niên ngốc hay là ông thầy Dương Gia Dược này dạy không tốt.
Khi Vương Mân dạy cậu đánh, chẳng những cẩn thận giải thích hết các loại nguyên lý và quy tắc, còn tự mình làm mẫu tư thế cầm cơ và tư thế đứng, cái đó mới chính là kiên nhẫn đó!
Tiếu Lang thấy hai người lúng ta lúng túng đứng đó, hận không thể tự mình tiến lên, chẳng qua ván vừa rồi mình lại thua thảm như vậy, thật sự rất ngại ngùng, sợ dạy hư đệ tử người ta, lộng xảo thành chuyên.
Rốt cục sau một lần Dụ Niên lại làm sai động tác, Dương Gia Dược đi tới, cánh tay duỗi dài ra, ôm thắt lưng Dụ Niên, bàn tay còn lại nắm chặt cỗ tay đối phương, sửa thành tư thế đúng nói: "Dùng cánh tay và các đốt ngón tay mà hoạt động, đừng có lắc lắc tay rồi kẹp nó lại hoài."
Dụ Niên cả người nằm rạp trên bàn, cả người tự hồ bị bao phủ dưới thân Dương Gia Dược.
Tiếu Lang nhịn không được ở một bên nhắc nhở: "Dụ Niên cậu nâng mông lên, chạm vào phía dưới của
Dương học trưởng á, đè thấp một chút, thấp một chút!"
Dụ Niên: "..."
Dương Gia Dược: "..."
Lúc phát hiện tư thế hai người có chút ái muội, Dương Gia Dược bỗng nhiên cảm thấy người thiếu niên trong ngực, có một hình thể cực kỳ thích hợp với ôm ấp của mình...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip