[NTPN] 45. Cảnh sắc chủ động

/45/. Cảnh sắc chủ động.

Bảy giờ, Tiếu Lang bị tiếng chuông điện thoại di động đánh thức, không thèm nhìn nhìn ai gọi tới, trực tiếp ấn phím nghe, mơ mơ màng màng nói: "A lô..."

"Chào buổi sáng, dậy chưa?" Thanh âm của Vương Mân vang lên bên đầu kia điện thoại.

"Chưa dậy." Tiếu Lang lẩm bẩm, "Còn muốn ngủ."

Vương Mân cười nói: "Vậy em ngủ tiếp đi, anh cũng đi ngủ."

Tiếu Lang hừ hừ làm nũng: "Ư (xấu lắm) ~~~ Không được ngủ ~~~ Buổi tối anh ăn cái gì?"

Vương Mân: "Mì Ý, tự làm."

Tiếu Lang: "Oa, thật lợi hại..."

Vương Mân: "Y như mì ăn liền thôi, dùng nước nấu chín sợi mì, sao đó thêm chút sốt tương, quấy lên."

Tiếu Lang: "Ăn ngon không?"

Vương Mân: "Khó ăn."

...

Hai người nói một ít chuyện chẳng chút dinh dưỡng, không có lời ngon tiếng ngọt, chẳng qua theo thói quen mà nghe được thanh âm của đối phương, sẽ cảm thấy thật cao hứng, thật thoải mái.

Trò chuyện khoảng 10 phút, Tiếu Lang thanh tỉnh, chúc Vương Mân ngủ ngon xong, sau đó mang theo mái tóc hỗn loạn rời giường đi rửa mặt.

Lại một ngày mới bắt đầu.

Buổi sáng lên lớp, Tiếu Lang sửa giọng giúp Hoàng Vũ Đặng Bân ứng phó điểm danh. Triệu Bạch đến muộn, ngồi xuống bên cạnh Tiếu Lang, lại nằm úp sấp xuống bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Giáo sư liếc mắt nhìn cậu chàng, cười lắc đầu, tiếp tục giảng bài.

Bên ngoài phòng học lá liễu bay bay, tiếng chim hót thanh thúy.

Tiếu Lang bất tri bất giác xuất thần, xoay đầu nhìn chú mèo đang ngủ gà ngủ gật dưới tàng cây.

Anh ấy chắc cũng đang nghủ, giống như con mèo này vậy, hắc hắc...

Giữa trưa Tiếu Lang mua một phần cá nướng ở quán cơm, đặc biệt mang đến chỗ lùm cây nhỏ ở bên ngoài tòa nhà dạy học.

"Meo ~ Meo ~ Mèo con ơi ra đây ~~~"

Tiếu Lang rống cổ gọi to hai tiếng, một con mèo hoang duy nhất đã bị cậu dọa chạy...

Đặt cá nướng vào trong bụi cỏ, Tiếu Lang bước ra xa rồi nhìn lại, nhóm mèo hoang tựa hồ biết cậu đang còn ở đó, trốn không còn bóng dáng tăm hơi.

Tiếu Lang đợi trong chốc lát vẫn khồn có động tĩnh gì, bất đắc dĩ rời đi.

Chạng vạng, Tiếu Lang phát hiện ở cùng chỗ đó còn một ít xương đầu cá, cậu lập tức hưng phấn!

"Meo ~ Meo ~ Mèo con ơi ~~~"

Học tiếng mèo kêu trong chốc lát, không có chút phản hồi, Tiếu Lang chán nản sờ sờ mũi, "Meo ~" Thật đáng buồn mà!

Ngẩng đầu, bỗng nhiên nhìn thấy một con mèo mướp to đang lặng yên không một tiếng động nằm trên cây, nhìn mình...

Tiếu Lang sợ tới mức lui một bước dài về phía sau, sau đó kinh ngạc nhìn chằm chằm con mèo kia.

"Meo!" Tiếu Lang tức giận rống lên với nó, "Meo meo meo!!" Cư nhiên không thèm lên tiếng!

Mèo mướp: "..."

Tiếu Lang: "Meo meo meo meo!!" Xuống đây cho tao!

Mèo mướp: "Grừ grừ."

Tiếu Lang: "..."

Mèo mướp nhìn Tiếu Lang đi xa, mới từ trên cây nhảy xuống, ngửi ngửi chỗ Tiếu Lang vừa đứng, xau đó thở 'khịt' ra một cái, dùng dáng đi catwalk kiêu ngạo rời đi.

Cách đó không xa có hai cái đầu thanh tú ló ra --

Nữ sinh A: "Chụp được không?"

Nữ sinh B làm thủ thế 'Ok', lấy máy ảnh kỹ thuật số ra, mở ảnh chụp vừa rồi chụp được.

Thiếu niên đẹp trai hai tay đút túi quần đứng dưới tàng cây, bóng cây loang lổ rơi trên người cậu, một tia tà dương phát thảo nên hình dáng mặt nghiêng hoàn mỹ của cậu, hai má sạch sẽ trắng noãn, mũi cao thẳng, đôi mắt to tròn sáng ngời... Đang nhìn con mèo lông xù nằm trên cây.

"A ~~~ Đẹp trai quớ đi!" Nữ sinh A ôm mặt hét lên y như mê giai.

Nữ sinh B ôm bạn, lệ nóng quanh tròng.

Buổi tối Tiếu Lang nói chuyện điện thoại với người nhà, Tiếu mẹ không ngừng lải nhải, hỏi han ân cần.

Bà có thể chuẩn xác mà báo ra nhiệt độ không khí mỗi ngày ở Bắc Kinh, cũng tha thiết dặn dò con trai chú ý giữ ấm.

Xuân ô thu đống (*), thay đổi mùa, đừng để bị lạnh, sẽ sinh bệnh.

(*) Ý đại khái là, xuân vừa tới dù ấm áp nhưng cũng đừng quên mặc ấm, mà tiết thu trời mát dần, cũng không cần vội mặc nhiều quần áo ấm, từ từ thích ứng với thời tiết.

Tiếu Lang từ kiên nhẫn đến hết kiên nhẫn, rốt cục nhịn không được nói: "Con biết rồi biết rồi! Tiếu

Mông đâu? Gần đây nó học tập thế nào? Bảo nó nghe điện thoại giùm con." Tiếu mẹ gọi con trai nhỏ đến nghe điện thoại.

Tiếu Mông: "Anh!"

Tiếu Lang: "Ừ, gần đây nhóc mày thế nào rồi."

Tiếu Lang: "Aizzz, phiền chết người luôn! Thi thử mãi không hết, bài tập làm mãi không hết, em thấy mình cũng sắp điên rồi."

Tiếu Lang một bộ dạng anh trai tốt nghiêm túc khai sáng cho cậu em: "Lớp 12 chính là như vậy, cố hết sức là được, chú ý kiến thức căn bản nhiều hơn, so với việc liên tục là đề mới, không bằng làm đi làm lại nhiều lần những đề cũ bị làm sai, còn chưa đến hai tháng là được giải phóng rồi, cắn răng chịu là qua!"

Tiếu Mông hỏi: "Anh, Khai Đại tốt không?"

Tiếu Lang sửng sốt, nói: "Trước khi thi đậu vào cảm thấy nơi này thực thần thánh, thi đậu rồi, thấy cũng bình thường hà. Bất quá anh rất thích trường học của bọn anh, mày muốn tới đây sao?"

Tiếu Mông 'xí' một tiếng, không cam lòng nói: "Em thi đậu Khoa Đại là cực kỳ viễn vông, trong năm qua số lượng có thể thi đậu Khoa Đại và Kinh Đại cộng lại chưa đến năm người, hiện tại em xếp hạng còn nằm ngoài hạng mười nữa là."

Tiếu Lang kỳ quái nói: "Năm ngoái không phải mày còn xếp trước hạng mười sao?"

Tiếu Mông buồn bực nói: "Bây giờ là thời điểm quan trọng, tất cả mọi người đều liều mạng, em mấy lần trước thi thử đều rất tệ, còn có một lần thi tận hạng ba mươi mấy..."

Tiếu Lang: "Thi thử không tính, mày đừng mất niềm tin, hồi học 12 tao thi thử cũng là lần này so với lần trước càng kém hơn, chỉ có thi tốt nghiệp là thi đại học là tốt nhất, đừng lo lắng, thi tốt nghiệp chỉ là chuyện nhỏ, so với thi thử đơn giản hơn nhiều!"

Tiếu Mông: "..."

Cúp điện thoại, Hoàng Vũ nói: "Ai sắp thi đại học vậy?"

Tiếu Lang: "Em ruột tui, năm nay phải thi rồi, thời gian qua thiệt nhanh mà."

Đặng Bân: "Phải đó, đảo mắt cái đã tốt nghiệp hai năm rồi."

Hoàng Vũ: "Hiện tại nghĩ lại vẫn là hồi trung học phong phú nhất, nếu như có thể trở về học trung học một lần thì tốt rồi. Lúc ấy chỉ một lòng một dạ thi đại học, tạp niệm gì cũng không có, hiện tại tui so với hồi học trung học thật sự là rất sa đọa, aizzz!"

Tiếu Lang: "Ừm, tui cũng muốn trở về." Hồi trung học mỗi ngày có thể ở cùng một chỗ với Vương Mân, hiện tại lại phải chịu dày vò lệch múi giờ, ngày đêm tưởng niệm, người mình thích lại không thấy được sờ không tới... Anh, em rất nhớ anh, anh nhanh trở về đi!

...

Từ sau khi Dụ Niên say rượu gọi điện thoại liền ba tiếng cho Dương Gia Dược, cậu có một đoạn thời gian dài không dám liên hệ lại với đối phương, sợ Dương Gia Dược nói ra chân tướng gì khiến mình mặc cảm.

Ngược lại từ sau ngày ấy, La Hằng lại thường xuyên tìm cậu cùng đi ăn cơm.

Loại chuyện mời cơm này cũng thật bình thường, hôm nay tôi mời bạn, ngay mai khi ăn cơm tới bạn trả tiền.

Dựa theo thói quen tiết kiệm ngày thường cùng tính cách không thích nợ nhân tình của Dụ Niên, loại chuyện này có thể tránh liền xin miễn cho.

La Hằng biết Dụ Niên không thích người khác mời cậu ra ngoài ăn, nên bảo Dụ Niên đến nhà mình.

Bản thân anh ta có phòng thuê, mua thức ăn nấu cơm rất thuận tiện. Lại nói tiếp, anh ta sẽ mời thế này, "Dụ Niên, đã ăn cơm chưa? Ở nhà tôi có làm chút đồ ăn, một mình ăn không hết, bỏ đi lại lãng phí, nếu không cậu lại đây giúp tôi giải quyết một ít?"

Dụ Niên vừa nghe, à, không phải ăn bên ngoài, không cần mình trả tiền, ăn không hết thì lãng phí, vậy được, mình đến!

Cho nên La Hằng chung quy đều có thể thành công mời cậu đến.

Vài món ăn đơn giản, hai ly nước trái cây, đặt trên một cái bàn nhỏ, hai người vừa ăn cơm, vừa xem phim, không khí thoải mái tự tại. La Hằng có tài văn chương lại biết ăn nói, mỗi lần ở cùng một chỗ với Dụ Niên đều sẽ tán gậu đủ chuyện trời Nam đất Bắc với cậu, có thể cho cậu mở mang kiến thức. Hơn nữa anh ta chẳng những nhiệt tình hiếu khách, cũng chẳng chút làm giá, mấy lần lui tới, độ hảo cảm của Dụ Niên đối với anh ta liền 'vèo vèo' tăng lên.

Có khi La Hằng sẽ dẫn Dụ Niên đi siêu thị hoặc mấy khu chợ của người Hoa mua thức ăn, trở về cùng nhau nấu nướng.

Ở Luân Đôn, có thể tự mình mua thức ăn nấu cơm so với đến nhà hàng ăn tiết kiệm hơn rất nhiều, có đôi khi Dụ Niên chủ động trả tiền, La Hằng cũng biết là đương nhiên, khiến trong lòng Dụ Niên rất thoải mái.

Loại ngang hàng về kinh tế này mới là quan hệ giữa bạn bè bình thường nên có.

Nấu cơm không cần có thiên phú gì, học được cách trứng xào cà chua, sẽ làm được trứng xào dưa leo, trứng xào tỏi tây. Học được món thịt kho tàu, sẽ làm được thịt bò hầm khoai tây, thịt heo hầm bắp cải... Dụ Niên bắt đầu rất nhanh, làm mấy lần liền ra hình ra dạng.

Từ nhỏ đến lớn, nếu không phải trong nhà có mẹ nấu cho ăn, thì chính là ăn trong quán cơm của trường học, khó được lúc tự mình làm cơm. Nếu không đến Anh, cậu còn không biết hóa ra nấu ăn là một chuyện rất thú vị, nhất là khi món ăn mình làm được người ăn khen ngợi mà còn đảo mắt đã ăn sạch, thật sự rất có cảm giác thành công.

Bởi vì nguyên nhân cùng nhau ăn cơm thế này, mà Dụ Niên ở trước mặt La Hằng thiếu đi mấy phần câu nệ, quan hệ cũng càng ngày càng thân thiết.

Bình thường không có việc gì, cậu cũng sẽ gọi điện thoại cho La Hằng, đến nơi của anh ta ngồi chơi một chút.

La Hằng lúc nào cũng nhiệt tình chiêu đãi cậu, cùng nhau pha trà, pha cà phê, đọc sách, xem phim, chỉ hai người thôi mà cũng qua hết một ngày.

La Hằng thích chụp ảnh, đối với SRL (Single Lens Reflex - máy ảnh cơ) rất có nghiên cứu, thường xuyên giảng dạy kỹ xảo chụp ảnh, kỹ thuật lấy cảnh linh tinh...cho Dụ Niên nghe.

Trước đây Dụ Niên chưa từng tiếp xúc loại đồ vật cao cấp như vậy, nghe La Hằng nói đổi một cái máy ảnh đã tốn hơm một vạn, đã cảm thấy không thể tin được.

La Hằng nói: "Cậu có biết cái gì tạo nên một bức ảnh chụp đẹp nhất không?"

Dụ Niên: "Người chụp ảnh dụng tâm sao?"

La Hằng lắc đầu: "Không phải, là cảnh sắc chủ động."

Dụ Niên: "Cái gì gọi là cảnh sắc chủ động? Là thuật ngữ chuyên nghiệp sao?"

"A, không." La Hằng nói, "Là tự tôi sáng tạo, chính là khi chụp ảnh, để cảnh sắc tự nhảy vào trong màn ảnh của cậu, mà không phải để cảnh sắc thích ứng với màn ảnh."

Dụ Niên: "Nắm bắt?"

La Hằng: "Cũng có thể nói như vậy, nhưng từ 'nắm bắt' này xét theo ý nghĩa mặt chữ, chủ ngữ vẫn là con người, cho nên cảnh sắc vẫn là bị động. Này, tôi hỏi cậu, nếu tôi hướng màn ảnh về phía ngoài cửa sổ, chính là bốt điện thoại kia, cách một giờ chụp một tấm hình, từ buổi sáng tám giờ đến tám giờ tối, tổng cộng 12 tấm, cậu có cảm thấy 12 tấm này là như nhau không?"

Dụ Niên nghĩ nghĩ, nói: "Không giống, mỗi một tấm ảnh chụp đều khác biệt thời gian, người đi ngang qua nó cũng đều thay đổi."

La Hằng: "Đúng vậy, bọn họ không biết mình đã tiến vào màn ảnh, bọn họ sẽ không tận lực mỉm cười với màn ảnh, hoặc là tạo ra tư thế vui đùa gì đó. Người chờ đợi gọi điện thoại sẽ lo lắng, người nói chuyện điện thoại xong sẽ thả lỏng. Nếu có đôi tình nhân nào đó hẹn hò gặp mặt tại bốt điện thoại này, sẽ lấy tư thế ôm hôn tiến nhập vào màn ảnh, đây là một ví dụ rất tốt cho cái gọi là 'cảnh sắc chủ động', bọn họ không biết mình bị chụp lại, mà là họ chủ động tiến vào."

Dụ Niên cái hiểu cái không mà 'Ừm' một tiếng, có lẽ chỉ có người mê say chụp ảnh mới có thể phân tích những thứ này tinh tế đến như vậy.

Buổi tối một hôm nọ, Dụ Niên cùng La Hằng đi ra bờ song Thames chụp ảnh. Hai người xuất phát từ cầu Waterloo, từ tây đi sang đông.

Nước Anh thường đặc biệt sạch sẽ, những lúc trời không đổ mua, ánh mặt trời chiếu sáng khắp mọi nơi.

Mà hôm nay trời trong, ở phía chân trời là một màu tím của Lan Tử La tinh khiết đến tận cùng.

Trước mắt đúng là mùa du lịch náo nhiệt ở Luân Đôn, hầu hết các di tích lịch sử của thành phố đều tập trung ở hai bên bờ sông này, những kiến trúc nổi tiếng trăm năm như nhà thờ St. Paul và tháp Luân Đôn (London Tower), luôn sẽ đông như trẩy hội, buổi tối đa số điểm tham quan đều đóng cửa, trên đường thỉnh thoảng có thể nhìn thấy du khách đi thành từng đoàn đi ngắm cảnh trở về.

Khác biệt với nhưng du khách qua lại vội vàng, La Hằng và Dụ Niên lại đi đến đặc biệt lười nhác, La Hằng cầm máy chụp ảnh, ngẫu nhiên dừng lại chụp, Dụ Niên cũng đứng bên cạnh nhìn xung quanh, hoàng hôn như vậy khiến cậu cảm thấy vô cùng thoải mái.

Tịch dương biến ảo, nửa giờ sau, không trung đã là màu chàm, xem ra trời sắp tối rồi.

Dụ Niên muốn hỏi La Hằng có muốn trở về hay không, quay đầu lại đã thấy đối phương hướng màn hình máy ảnh về phía mình, còn chưa để Dụ Niên giơ tay lên ngăn cản, đã nghe 'răng rắc' một tiếng.

"Đừng chụp tôi mà." Dụ Niên nói.

La Hằng không đáp lại, buông máy chụp hình xuống, nói: "Biết lai lịch của cây cầu kia không?"

Từ bờ sông có thể nhìn thấy cái tên 'Waterloo Bridge', Dụ Niên hỏi: "Là kỷ niệm trận chiến sao?"

La Hằng giải thích: "Ừm, cây cầu kia được đặt tên để kỷ niệm cho trận Waterloo, chiến thắng Napoléon, bất quá, nghe nói nghe nói đến thế chiến thứ II phải tái thiết lại cầu, công nhân nam khan hiếm, đều là do phụ nữ xây dựng, bởi vậy nó còn gọi là 'Woman Bridge'."

Hai người trò chuyện trong chốc lát, Dụ Niên mới phát hiện mình quên truy vấn chuyện La Hằng chụp hình mình.

Sắc tời dần dần tối xuống, Dụ Niên hỏi: "Trở về sao?"

La Hằng: "Mệt sao? Vốn đang muốn dẫn cậu đi đến chỗ (Cầu tháp Luân Đôn) nè." Dụ Niên: "Có xa lắm không?"

La Hằng: "Từ chỗ chúng ta xuất phát đến Tower Bridge, tổng cộng có chín cái cầu, cậu đếm xem chúng ta đi qua bao nhiêu cái rồi?"

"Mới ba cái hà...' Dụ Niên nhìn nhìn đồng hồ, nói: "Đã sắp bảy giờ rồi."

La Hằng cười cười, cất máy ảnh vào trong túi, nói: "Chờ thời tiết đẹp lại dẫn cậu đi dạo những chỗ còn lại."

Đến chỗ La Hằng cùng nhau ăn cơm, đồ ăn đều là làm sẵn từ trưa, chỉ cần hâm một chút là có thể ăn rồi.

Lúc hâm cơm La Hằng có điện thoại, cầm di động đi vào phòng ngủ nghe, qua 10 phút còn chưa thấy đi ra.

Dụ Niên dọn đồ ăn xong, tầm mắt dừng lại trên máy chụp hình của La Hằng...

La Hằng tựa hồ tán gẫu với đối phương đến vui vẻ, tiếng cười thỉnh thoảng từ trong phòng truyền tới.

Dụ Niên do dự duỗi tay về phía máy chụp hình, mở ra, một bức ảnh chụp gần nhất hiện lên, cậu kinh ngạc phát hiện, không biết từ khi nào La Hằng lại chụp nhiều ảnh chụp về mình như vậy!

Có tựa vào lan can cầu, nhìn ra phương xa, cho bồ câu ăn... Rất ít khi chụp chính diện, đa số là bên cạnh và mặt nghiêng.

Đây, rốt cục là xảy ra chuyện gì? Vì sao mình lại bất tri bất giác bị chụp nhiều hình như vậy?

La Hằng không nói gì, là bởi vì trước đó đã nói về 'cảnh sắc chủ động' sao? Nhưng vì sao không có người khác, lại là hình của mình?

Dụ Niên không hiểu lật tiếp về phía trước, trước mắt bỗng dung hiện lên một bức ảnh buổi chiều mình tựa vào trên ghế sôpha ngủ gà ngủ gật...

Lúc nhìn thấy bức ảnh này, trong lòng Dụ Niên có chút sợ hãi.

Ảnh chụp rất rõ ràng, hơn nữa khoảng cách tương đối gần.

Một nam sinh chụp một nam sinh khác đang ngủ, mà người bị chụp lại chẳng chút hay biết, nghĩ như thế nào cũng thấy thực quỷ dị...!

"Đang xem cái gì vậy?" Thanh âm của La Hằng bỗng nhiên xuất hiện phía sau Dụ Niên.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenTop.Vip

Tags: #danmei